Tiên Hà Phong Bạo

Chương 519

- Báo Thiếu chủ, lâu thuyền của chúng ta đã gặp phải một đại đội tu giả, chỉ sợ có một hai trăm người!

Rất nhanh liền có một người tiến vào trong lầu các báo tin.

- Chẳng lẽ gặp phải người của Đông Phương gia sao!

Hai nam một nữ trong lâu các sắc mặt đều biến đổi.

Trong tầm mắt, từ trên đáp mấy đáp xuống một mỹ nhân váy trắng, tách ra một vầng băng quang sáng ngời, khí tức băng hàn cường đại trùng kích mà đến.

Trái phải băng mỹ nhân kia, mỗi bên có một Ngưng Đan cao nhân, khí tức lăng liệt, sắc mặt đanh lại. Ngoài ra, sau lưng có gần mười chiếc pháp khi phi hành cỡ lớn, chở đầy một hai trăm tên tu giả, tu vị cơ bản đều ngoài Luyện Khí thất trọng cả.

Bích sắc đại lâu thuyền khi đối mặt với địch nhân gấp hai mình liền lập tức đình chỉ phi hành, tu giả trên đó nhanh chóng khởi động phòng ngự đại trận, trận địa sẵn sàng đón quân địch.

- Nàng kia là Đổng Băng Vân!

Thanh niên nho nhã áo tắng đi ra khỏi lâu thuyền, hơi lộ ra dị sắc, liếc mắt liền nhận ra thân phận của mỹ nhân váy trắng kia.

Một nam một nữ ở trái phái hắn cũng đồng thời nhận ra, thần sắc cũng không thoải mái.

- Tu giả của Đông Phương gia, trảm giết không tha!

Trong đôi mắt đẹp của Đổng Băng Vân không mang theo một tia cảm tình, cánh tay trắng noãn vung lên, một mảnh sương mù lạnh thấu xương hiện lên hình cối xay, cấp tốc khuếch trương, như một cái miệng rộng Thôn Thiên cuốn về phía bích sắc đại lâu thuyền.

- Dừng tay! Đổng tiên tử không nên hiểu lầm, chúng ta chính là Trương thị gia tộc của Hoàng Long thành ngày xưa.

Thanh niên tuấn nhã áo trắng kinh gấp hô to, một tay điểm về phía trước, một đạo phong quyển hỏa hồng sắc thấy gió lên bạo trướng, bạo ngược cuồng vũ, phô thiên cái địa, tách cái cối xay băng sươn thanh thế to lớn của Đổng Băng Vân ra, giữa cả hai dâng lên hơi nước kinh người, khiến tầm mắt ở phụ cận một hồi mơ hồ không rõ. Nguồn: http://truyenfull.vn

- Ồ! Tuổi còn nhỏ đã đột phá Ngưng Đan trung kỳ, tài ngệ như thế, ngoài trừ Côn Vân tứ kiệt ra, không người nào có thể sánh kịp.

Đổng Băng Vân hơi kinh hãi, lấy tu vị của nàng không khó để nhìn ra đối phương vừa đột phá Ngưng Đan trung kỳ.

Ngoài ra, một nam một nữ ở hai bên thanh niên kia cũng đều có được tu vị ngưng đan sơ kì.

- Trương gia? Nguyên lai ngươi là Trương Phong!

Một thanh niên tang thương trên mặt mang theo vết sẹo bên cạnh Đổng Băng Vân kinh hô một tiếng.

- Tại hạ Trương Phong, chính là Thiếu chủ của Hoàng Long Trương gia năm đó.

Thanh niên tuấn nhã áo trắng mỉm cười ôm quyền, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Nguyên lai, một đám tu giả trên lâu thuyền này chính là người của Trương gia Hoàng Long thành năm xưa.

Rất nhanh, Trương Phong cũng nhận ra thanh niên trên mặt có sẹo kia, kinh hỉ nói:

- Ngươi là Nhạc Phong!

Song phương đều nhận ra thân phận lẫn nhau.

Thanh niên cao ngạo đầu tóc rối bời bên cạnh Trương Phong chính là Trương Cuồng, đều là bằng hữu từng kề vai sát cánh chiến đấu ở Hoàng Long năm đó cả.

Về phần nữ tử thanh tú lan tâm huệ chất kia, đúng là thân muội muội của Từ Huyền, Từ Huệ Lan.

Lúc đầu, sau khi biết được thân phận của hai người Trương Phong và Trương Cuồng, thần sắc của Đổng Băng Vân vẫn rất đạm mạc.

Bất quá khi nàng biết được thân phận của cô gái bên cạnh Trương Phong, thần sắc lập tức động dung, trong lòng bàn tay không khỏi chảy ra một tia mồ hôi lạnh.

Cũng may vừa rồi chỉ là công kích mang tính thăm dò, nếu như làm bị thương cô gái trước này dù chỉ một chút, phóng mắt khắp Phương Thiên sáu thành, có ai có thể gánh chịu được cơn giận ngút trời của "Người kia" chứ?

Trương Phong và Trương Cuồng rõ ràng cảm giác được, lúc đề cập đến thân phận của Từ Huệ Lan, Tam đại Ngưng Đan ở đối diện, lập tức lộ ra cẩn thận từng li từng tí, ngôn từ cũng trở nên cung kính hơn rất nhiều.

Hai người chấn động, danh tiếng của Từ Huyền ở Phương Thiên lục thành hiện giờ, thậm chí to như vậy Côn Vân tu giới không ai không biết tên, cho dù là ngươi có liên quan đến hắn cũng lên như diều gặp gió.

- Xin hỏi ca ca của ta có phải ở Hoàng Long thành không?

Từ Huệ lan vẻ mặt không thể chờ đợi được.

- Từ đại nhân đang ở linh thành, cũng không tiếp khách, bất quá nếu hăn biết rõ các ngươi đến, nhất định sẽ cảm thấy rất vui mừng.

Một vị lão giả Ngưng Đan bên cạnh Đổng Băng Vân vẻ mặt lấy lòng mà nói.

Sau đó, bích sắc đại lâu thuyền dưới sự hộ tống của một đám tu giả đi vào trong Hoàng Long Linh Thành.

Trong tầm mắt, Linh thành hoàng oánh như ngọc kia dần dần biến lớn.

Mấy người đứng lặng lặng ở mũi tàu thần sắc đều hết sức phức tạp.

- Hoàng Long thành... Rốt cục trở về rồi, vì mảnh thổ địa này chúng ta bỏ ra một cái giá quá lớn rồi.

Nhạc Phong hít sâu một hơi, nghĩ đến vài chuyện, trên mặt lộ ra vài phần thất lạc.

- Phong ca, ngươi lại nghĩ tới chuyện kia sao?

Từ Huệ lan đôi mắt sáng hơi tối lại, nhẹ nhàng vén tay hắn lên, thấp giọng nói.

Bích sắc lâu thuyền, chưa tới gần Hoàng Long Linh Thành, tầm mắt phía trước đã nổi lơ lửng một thân ảnh quanh thân ánh lên màu vàng nhạt, dưới ánh mặt trời lộ ra quang huy vô cùng sáng lạn.

Giờ khắc này, bên trong Hoàng Long Linh Thành, rất nhiều tu giả khi thấy thân ảnh kia, trong mắt tràn ngập kính sợ và ngưỡng mộ, lại càng không thiếu ánh mắt sùng bái.

Mấy người cầm đầu trên lâu thuyền trong tích tắc bị thân ảnh màu vàng nhạt kia hấp dẫn, tâm thần run lên.

- Ca ca!

Từ Huệ Lan trong mắt chớp động lệ quang, nàng là người đầu tiên sung sướng kinh hô lên, hóa thành một ráng ngũ sắc, bay đến trước mặt người nọ.

- Trở về rồi....

Từ Huyền ôm ấp lấy thân muội muội đã xa cách cả chục năm, trong lòng ôn hòa phong phú.

Muội muội Huệ Lan hôm nay đã tu luyện đến ngưng đan sơ kì, tiến độ bực này, cũng vượt ngoài dự đoán của Từ Huyền.

Sau đó, bọn người Trương Phong và Trương Cuồng nhao nhao bay tới, thần sắc kích động, nhất thời lại nói không ra lời.

Trương Phong nhìn qua thân ảnh như Kim Cương bá chủ sừng sững trước mặt, vậy mà lệ nóng doanh tròng:

- Ngươi rốt cục trở về rồi. Những năm gần đây, ta mỗi thời mỗi khắc đều muốn báo thù, muốn băm thây vạn đoạn tên Đông Phương Bá kia, dốc hết khả năng để tu luyện, nhưng lại luôn bị hắn bỏ sau. Sở Đông nói cho ta biết, nhất định phải nhẫn, đợi đến lúc một người trở về, vậy thì có hy vọng rồi. Vì vậy, những năm này, ta một mực nhẫn, một mực tu luyện, nghiền ép tất cả tiềm lực, rốt cục cũng chờ được tới ngày hôm nay.

Sự thất thố lúc này của Trương Phong khiến mọi người kinh ngạc ngoài ý muốn.

Từ Huyền nghĩ đến tình hình lúc lần đầu gặp Trương Phong, sự chân thành tha thiết và hữu hảo của đối phương trong trận chiến Hoàng Long, phản công Tinh Vũ Sơn, ở cửa vào Bí Cảnh mấy người đồng sanh cộng tử, cùng chống chọi với cường địch Đông Phương Thạch luyện thần thất trọng.

Hôm nay, người mà Trương Phong chờ đợi suốt cả chục năm rốt cục cũng xuất hiện trước mặt, sao hắn có thể không kích động cho được.

Mọi người mơ hồ có thể cảm nhận được tâm tình của Trương Phong.

Trong nội tâm Từ Huyền hỗn loạn ngũ vị, không biết là đắng chát, hay là cảm động nữa.

Hắn không nghĩ tới, ở mảnh cố thổ này lại có nhiều thân bằng hảo hữu ký thác vận mệnh cả đời vào trên người mình như vậy.
Bình Luận (0)
Comment