- Nhiếp mỗ cũng không sợ khiêu chiến sinh tử, mà lại vui với việc tìm đá mài mới, rất may mắn, ngươi chính là người kế tiếp.
Kiếm ý đáng sợ trên người Nhiếp Hàn bỗng nhiên biến mất, nhưng chiến ý trên người bỗng nhiên tăng lên, trong mắt lộ ra hưng phấn và chờ mong phát ra từ nội tâm.
Đá mài đao!
Đây là phương pháp Nhiếp Hàn dùng để tăng lên tu vị thực lực.
- Rất tốt, không thấy Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định, sớm muộn gì ngươi cũng có ngày đó. Nhưng hôm nay, ta không có hứng thú đánh nhau, chỉ là thay chủ nhân đến gặp người hắn cảm thấy rất hứng thú một lần thôi.
Vô Song Kim Điện Vương ngữ khí vẫn bình thản lạnh nhạt như trước, trong mắt hắn, chỉ nhìn chắm chú vào Từ Huyền, những người khác căn bản chưa từng để vào mắt.
Nói xong câu đó hắn bắt lấy Đông Phương Bá, thoáng chớp mắt quay về kim điện.
- Từ Huyền, sớm muộn cũng có một ngày ta sẽ dẫm nát ngươi dưới chân, ta muốn treo thi thể ngươi lên nơi cao nhất trong thành để báo thù cho cha, rửa đi nổi hổ thẹn lúc trước...
Từ trong phi điện màu vàng kia truyền đến tiếng gầm gừ của Đông Phương Bá.
Trên mặt Từ Huyền cười lạnh, căn bản không hể để Đông Phương Bá vào mắt, ngược lại Vô Song Kim Điện Vương kia khiến hắn cảm thấy vài phần khó giải quyết.
- Có tin tức cụ thể về Vô Song Kim Điện Vương không?
Từ Huyền xoay chuyển ánh mắt, dừng lại trên người Đổng Băng Vân ở bên cạnh.
- Thất đại Kim Điện Vương, càng bài danh phía trên thì số lần ra tay càng ít, tin tức biết được cũng càng ít. Vô Song Kim Điện Vương này trước giờ vẫn là tọa trấn ở vương đô chi địa, chưa từng rời đi, nghe nói là người phát ngôn của người sáng lập ra Kim Điện Vương. Tin tức có quan hệ đến hắn cơ hồ không có.
Đổng Băng Vân khẽ lắc đầu.
- Chẳng lẽ hắn chưa bao giờ xuất thủ qua sao?
Từ Huyền ngạc nhiên nói.
- Hoàn toàn chưa nghe nói qua, cũng có người nói phàm là người trông thấy hắn xuất thủ thì cũng không còn thấy trên đời này nữa rồi.
Đổng Băng Vân trên mặt hồi hộp nói, đối với nhân vật như vậy, trong lòng nàng rất là kính sợ.
Loại tình huống này khiến cho Từ Huyền liên tưởng đến người sáng lập ra Kim Điện Vương, đối phương từ khi tiến vào Côn Vân tu giới cũng chưa từng ra tay, phảng phất như một người đứng ngoài xem vậy, nhưng lại dựa vào lực một người khiến Đông Phương gia phi tốc quật khởi, trở thành bá chủ một phương tu giới.
Thấy một nhân vật đáng sợ như vậy, trên thuyền buồm Bạch Vũ một mảnh yên tĩnh, phi hành một lát, phiến trước xuất hiện một bầy cung điện, kim bích sáng lạn, mà lại có được hệ thống trận pháp độc lập nữa, nó ở ngay chính giữa vương đô.
- Đã đến, nơi này chính là Côn Vân hoàng cung!
Bên tai truyền đến thanh âm Đổng Băng Vân, Từ Huyền lập tức cảm nhận được một cổ linh thế, Côn Vân hoàng cung trên mặt đất kia chính là nơi tốt nhất, đã có thể so sánh với Thiên Xà trại ở Thần Hoang Cửu Long vịnh rồi.
Thuyền buồm Bạch Vũ trôi nổi trước hoàng cung.
Trước cửa chính hoàng cung lơ lừng một bình đài màu bạc xinh đẹp, giống một bát sứ hình vuông tinh xảo, lưu quang lập loè.
Trên sân thượng màu bạc có một đám tu giả thị vệ, ngồi ở trung tâm là một nam tử nho nhã mặc áo trắng, tay cầm quạt lông, ánh mắt trầm tĩnh thâm thúy nhìn về phía Từ Huyền.
- Từ huynh đệ rốt cục đến Côn Vân Quốc Đô rồi, ta đã đợi ở chỗ này nửa canh giờ rồi.
Nam tử nho nhã áo trắng mỉm cười đứng dậy, đối diện với mấy người trên thuyền buồm Bạch Vũ.
- Sở Đông.
Từ Huyền thần sắc trịnh trọng, cùng nam tử kia bốn mắt nhìn nhau, trên nét mặt hơi lộ ra vẻ phức tạp. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - www.TruyenGG
Vị nam tử nho nhã trước mắt này, chính là Phương Thiên đệ nhất tiên diễn kỳ tà năm đó, tham dự trận chiến Hoàng Long một lần đẩy Hoàng Long Đông Phương gia vào tuyệt cảnh.
Từ Huyền lúc trước có thể đến được Cửu thành Thần Hoang cũng là do vị tiên diễn sư này an bài.
Sở Đông hiện thân nghênh đón, cũng khiến cho Nhạc Phong và Đổng Băng Vân kinh hỉ.
- Mấy vị đều lên đây đi, ta mang bọn ngươi tiến vào hoàng cung.
Sở Đông giơ tay lên, con ngươi thâm thúy dò xét hai người Từ Huyền và Nhiếp Hàn
Từ Huyền gật đầu, dẫn đầu mấy người, cũng nhau tiến đến bệ đá màu bạc kia.
Ông!
Bệ đá màu bạc tách ra một tầng ngân huy mông lung, như một Lãnh Nguyệt hình vuông mang theo mọi ngươi bay vào hoàng cung.
Trận pháp ở bên ngoài Côn Vân hoàng cung không có bất luận cản trở nào với bệ đá màu bạc này cả.
Sở Đông an bài mấy người Từ Huyền nhập tọa, hơi hỏi thăm một chút tình huống của Bắc Phong trọng thành và Phương Thiên trọng thành, cũng không nói gì quá nhiều.
Từ Huyền cũng ý thức được bên cạnh Sở Đông có mấy vị đạo tướng lãnh thực lực không tầm thường, tựa hồ là cận vệ.
Trên đường đi, trong lúc phi hành trên bệ đá màu bạc mọi người gặp phải một ít tu giả chấp hành nhiện vụ trong vương cung.
- Bái kiến quốc sư!
Những tu giả này lộ ra vẻ mặt cung kính với Sở Đông.
Quốc sư?
Mấy người Từ Huyền hai mặt nhìn nhau, không nghĩ tới hôm nay thân phận của Sở Đông trong thủ đô lại cao thượng như thế.
Không bao lâu, Sở Đông đã cho người thu xếp mấy người Từ Huyền thích đnags.
Một chuyến bốn người, nhập vào một Lâm Viên hoàng gia trong vương cung, bên trong hoàn cảnh u tĩnh, cung điện lầu các, phong cách cổ xưa trang nhã.
Lúc này, bên người Sở Đông không có ai nữa, Từ Huyền đang muốn tìm hắn đàm luận chính sự.
- Từ huynh, chỉ sợ còn có chuyện phải phiền toái ngươi một chút.
Ánh mắt Sở Đông lưu chuyển, trên mặt vui vẻ.
- Còn có chuyện gì?
Từ Huyền hơi có vẻ kinh ngạc.
- Đương kim Côn Vân Quốc chủ, rất muốn gặp ngươi một lần.
Sở Đông nói.
Côn Vân Quốc chủ!
Từ Huyền sắc mặt rùng mình, cho dù lấy thực lực và địa vị hiện giờ của hắn về cơ bản có thể coi rẻ tất cả sinh linh ở Côn Vân Quốc, nhưng là đối với một quốc gia chi chủ cũng không thể coi thường được.
- Tốt.
Hắn nhẹ gật đầu.
Ở trong Côn Vân tu giới, có biết bao nhiêu đan đạo cường giả muốn gặp quốc chủ nhưng vẫn chưa làm được.
Không bao lâu Sở Đông mang theo Từ Huyền vào một tòa cung điện ở sâu trong hoàng cung.
- Triệu kiến Từ Huyền.
Chờ một lát, từ trong điện truyền đến một thanh âm đầy chính khí.
Từ Huyền sắc mặt bình thản, tiến vào trắc điện, đập vào tầm mắt chính là một thanh niên mặc hoàng bào ngồi trong đại điện, tướng mạo hơi lộ ra bình thường, nhưng lại lộ ra một thân đẹp đẽ quý giá chính đại chi khí.
Đây hẳng chính là đương kim Côn Vân Quốc chủ rồi.
Bên cạnh Hoàng bào thanh niên ngoại trừ Sở Đông còn ngồi một vị lão giả thanh sam râu bạc trắng, trên mặt không hề bận tâm, không thấu một tia khí tức cơ hồ khiến Từ Huyền nhìn không ra sâu cạn.
- Từ Huyền, bái kiến quốc chủ.
Từ Huyền thành một cái lễ tượng trưng, đạt tới độ cao như hắn hiện giờ, căn bản không cần đi quỳ lạy làm gì.
Côn Vân Quốc Quân nhìn kỹ thanh niên anh vỹ bên dưới, trong mắt hiện lên một tia dị sắc.
Từ Huyền cảm ứng được quanh thân có một cổ lực lượng kỳ dị dò xét, cái này chính là thần thức tu vị Ngưng Đan đỉnh phongcủa Côn Vân Quốc Quân.