Mà trong lương đình của phủ đệ vô danh này
Tam đại cự đầu, trực diện đối mặt, khi thì mở miệng thảo luận, phần lớn là lấy Từ Huyền làm chủ.
Thẳng đến khi trời sắp sáng... Tam phương cự đầu, đạt thành hiệp nghị, từng người dẫn đầu một người, phi tốc rời đi.
Về phần giữa tam phương cự đầu đã đạt thành hiệp nghị gì, ngoại trừ mấy người trong cuộc ra thì không ai biết nữa.
Từ Huyền sau khi trở về... Im im lặng lặng tìm hiểu điều trị.
Thái Hoàng trưởng lão và Côn Vân Quốc Quân sau khi về hoàng cung, cũng không có bất cứ động tĩnh gì.
Đông Phương Quân và Vô Song Điện Vương, quay về Đông Phương gia, tiến vào một tòa mật điện tràn đầy huyết khí.
Trong một huyết trì chất đầy bạch cốt, tro khí lượn lờ, nằm một thanh niên độc nhãn vết thương chồng chất, thân thể hắn cơ hồ không còn hình người, có hai khô lâu người đang bận rộn ở một bên.
- Xin hỏi tiền bối, Bá nhi có hi vọng khôi phục thực lực không?
Đông Phương Quân sắc mặt hơi có vẻ gấp gáp hỏi.
- Tình huống của hắn, so Lục Bào lúc trường còn nghiêm trọng hơn gấp 10 lần... Hết thảy phải xem vận mệnh của hắn thôi. Hơn nữa, cho dù thành công, hắn cũng sẽ trở thành một thứ bị người giày vò thôi.
Thanh âm trầm thấp khàn giọng từ trong sương mù xám ở mặt khác của Huyết Trì truyền đến.
Ngay sau đó, Đông Phương Quân vẻ mặt cung kính, đề cập đến chuyện đàm phán hôm nay.
- Những tục sự này, ta không có hứng thú, thứ các ngươi phải làm hiện giờ chính là nhất thống Côn Vân. Nếu thành công, các ngươi sẽ có ban thưởng rất lớn, nếu như thất bại... Ta sẽ tìm người phát ngôn mới...
Sương mù màu xám bỗng dưng nhoáng một cái, biến mất vũ tán, không thấy chút gì nữa.
Mà Đông Phương Quân hoàn toàn không có phát giác ra đối phương thông qua kỹ xảo nào để rời đi, hoặc là căn bản hắn chưa từng xuất hiện qua.
Thoáng chớp mắt, hai ngày thời gian đã trôi qua.
Đêm nay... Tử Tiêu Quốc Sư và công chúa, mời Từ Huyền và người của Trương Thiên Minh đến trò chuyện
Từ Huyền cũng chỉ dẫn theo một mình Sở Đông, ở trong bích sắc linh các lúc trước, Từ Huyền gặp được Tử Tiêu công chúa.
Quốc sư vẻ mặt cười nhạt, hỏi:
- Từ Huyền, câu trả lời thuyết phục của ngươi là gì?
Tử Tiêu công chúa sắc mặt khẩn trương, không nói được lời nào, nhưng quyết định của Từ Huyền giờ phút này sẽ ảnh hưởng đến cả vận mệnh tương lại nàng.
- Nhị vị sứ giả, chờ một chút.
Từ Huyền sắc mặt bình tĩnh nói.
Tử Tiêu công chúa lập tức có chút bất an và kinh hoàng, đôi mắt dễ thương nhìn về phía Từ Huyền.
Từ Huyền sinh lòng thương tiếc, thầm nghĩ: Yên Mi ngươi yên tâm đi, cho dù ta không đồng ý liên hôn, ngươi cũng không cần hi sinh mình cho bất luận người nào của Côn Vân Quốc cả.
Đúng lúc này, bên ngoài có người đến báo:
- Thái Hoàng trưởng lão và Đông Phương Đại trưởng lão cầu kiến.
Quốc sư nhướng mày.
- Không sai, để bọn hắn cùng nhau nhìn thấy kết quả đi.
Từ Huyền cười nhạt một tiếng.
Rất nhanh, Đông Phương Quân và Thái Hoàng trưởng lão cùng song song tiến vào bích sắc linh các.
Từ Huyền lúc này mới chậm rãi mở miệng nói:
- Chuyện liên hôn Từ mỗ định đợi cho thế cục trong Côn Vân Quốc ổn định lại mới quyết định. Hiện giờ chư vị nhân vật trọng yếu đều ở đây, ta vừa vặn có một lời đề nghị với chư vị.
- Ah?
Tử Tiêu Quốc Sư có chút hứng thú, ý bảo Từ Huyền nói tiếp.
- Thú cho ta nói thẳng, ý đồ của quý quốc đơn giản là một mảnh tài nguyên ở khu vực hoang vu, lâu dài hơn cũng chỉ là muốn nhúng chàm vào Côn Vân...
Từ Huyền nói đến đây, có chút dừng lại, mà Tử Tiêu Quốc Sư kia sắc mặt lập tức biến đổi. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenggg.com
- Đề nghị của ta là ba phương Trương Thiên Minh, Hoàng Tộc, Đông Phương gia tam phương cùng nhau ước định giao tài nguyện ở khu vực tự nhiên linh hồ cho Tử Tiêu Quốc, hơn nữa ngày sau mặc kệ ai nhất thống Côn Vân, trong năm mươi năm sẽ không tranh đoạt phiến tài nguyên này. Giống nhau, Tử Tiêu Quốc cũng phải hứa hẹn, không được can thiệp vào nội chiến của Côn Vân Quốc.
Từ Huyền nói đến đây, lần nữa dừng lại.
Trong mắt Tử Tiêu Quốc Sư lóe lên tinh quang:
- Tử Tiêu Quốc không được can thiệp vào nội chiến Côn Vân Quốc, chờ các ngươi đánh xong, phương nào khống chế Côn Vân, chỉ sợ cũng nguyên khí đại thương, đến lúc đó không sợ bổn quốc thừa dịp tiến vào sao?
- Đến lúc đó, chúng ta có thể lo lắng đến là đánh tiếp hay là liên hôn, không phải sao?
Trên mặt Từ Huyền lộ ra một tia vui vẻ kì dị.
Quốc sư và công chúa lộ vẻ kinh ngạc, liếc nhau, đề nghị này, đối với Tử Tiêu Quốc mà nói, hoàn toàn là lợi nhiều hơn hại, đã có thể bình yên không lo nghĩ chiếm cứ tài nguyên trọng địa, thành lập linh thành, lại còn có thể tọa sơn quan hổ đấu nữa.
Đương nhiên, đối với Đông Phương gia và hoàng tộc mà nói, cũng là một lựa chọn sáng suốt. Dù sao một khi Từ Huyền và Tử Tiêu liên hôn, bọn hắn liền không có phần thắng nữa, loại tình huống này, bọn hắn có hi vọng rất lớn.
Duy nhất thoạt nhìn phải chịu thiệt dường như chỉ có Trương Thiên Minh.
Đề nghị của Từ Huyền đối với thế lực Tử Tiêu đến từ bên ngoài, hay là Đông Phương gia và hoàng tộc của bổn quôc đều lợi nhiều hơn hại.
Đặc biệt là Tử Tiêu Quốc, chiếm hết tiện nghi, còn có thể tọa sơn quan hổ đấu, ngồi hưởng ngư ông thủ lợi, mà việc phải hứa hẹn chỉ là không can thiệp vào nội chiến của Côn Vân tu giới thôi.
Đông Phương gia và hoàng tộc, cho dù không chiếm được tiện nghi, nhưng cũng ngăn cản được khả năng Tử Tiêu Quốc liên thủ với Trương Thiên Minh.
Nhưng là đối với bản thân Trương Thiên Minh, lại bỏ qua lợi ích có được khi liên hôn với Tử Tiêu, ít nhất là không chiếm được tiện nghi nào cả.
- Nghĩ đến chư vị ở đâu đủ để đại biểu cùng chủ đạo thế lực bổn phương, nếu như không có ý kiến, vậy thì tứ phương chúng ta sẽ ký kết linh hồn huyết khế.
Từ Huyền cười nhạt một tiếng.
Sở Đông ở bên cạnh đã sớm chuẩn bị kỹ càng, một tay vẽ một cái, trước mặt hiện ra một bản sách cổ màu trắng phát ra chấn động kỳ lạ.
Trên sách cổ viết rõ hiệp nghị tứ phương phải tuân thủ hiệp nghị, yêu cầu phải hạ linh hồn huyết thệ lên trên.
Tử Tiêu Quốc Sư mở sách cổ màu trắng ra, xem trong chốc lát thấy không có bất kỳ sơ hở nào liền gật đầu nói:
- Tốt, ta cùng công chúa đại biểu cho Tử Tiêu Quốc, đáp ứng huyết khế này.
Đông Phương gia và Côn Vân hoàng tộc, tự nhiên cũng không có bất kỳ ý niến nào.
Kế tiếp, đại biểu các phương nhao nhao thi triển linh hồn huyết thệ.
- Mấy người chúng ta lúc này lập linh hồn huyết khế này, nếu huyết khế thành, có vi phạm, vậy thì sẽ phải chiệu hậu quả linh hồn huyết bạo.
Từ Huyền bức xuất ra một giọt huyết dịch trong thể nội, trong hư không xoẹt qua một đồ án huyền diệu, cuối cùng bấm tay điểm một cái lên cuốn sách cổ kia khiến nó bỗng dưng tinh hồng sáng ngời.
Sau đó, Tử Tiêu Quốc Sư, Đông Phương Quân Thái Hoàng trưởng lão, phân biệt thi hạ linh hồn huyết thệ, dung nhập huyết khế đồ án vào trong sách cổ.
Chỉ chốc lát, quyển sách kia đã triệt để hóa thành một huyết sắc giấy khế ước, phát ra huyết hồn chấn động thần bí, cùng một nhiệp thở với huyết mạch và linh hồn của mấy người ở đây.