Tiên Hà Phong Bạo

Chương 609

- Ah.

Từ trong oán linh hắc khư truyền đến một tiếng kêu thê lương thảm thiết.

- Cái này... làm sao có thể... Đó là pháp bảo gì...

Hào quang của oán linh hắc khư nhanh chóng ảm đạm, thanh âm truyền đến từ bên trong càng thêm suy yếu.

Không đến một hơi, oán linh hắc khư hóa thành một đạo chấm đen nhỏ, lóe lên tức thì.

Trong hư không, mây đen tán đi, hồi phục lại bầu trời trong xanh như rửa.

Nguyệt Quang Bí Châu, không dừng lại chút nào, hào quang ảm đạm vài phần, lóe lên liền tiến vào chỗ sâu trong cơ thể Từ Huyền.

- Xong rồi sao?

Từ Huyền thở dài một hơi, cảm giác trong cơ thể trống rỗng, thân hình có chút đứng không vững trong hư không.

- Đã không còn khí tức người nọ nữa, hôm nay hắn thi triển nhiều bí thuật, lại gặp phải phản kích cuối cùng, có lẽ sẽ phải tìm một chỗ yên tĩnh để tĩnh tu một thời gian rất dài rồi.

Thần thức của tàn hồn kiếp trước, quét qua phương viên ngàn dặm, sau đó nói với Từ Huyền.

Một trận chiến này gian khổ vạn phần, biến đổi bất ngờ, cũng may cuối cùng, Từ Huyền tự tay đánh bại người sáng lập kim điện không gì không làm được kia.

Chỉ chốc lát, cao tầng Trương Thiên Minh liền tục chạy đến.

- Từ sư huynh, chúng ta không thể giúp đỡ ngươi...

Khóe mắt Du Cầm còn mang theo vài phần hồng nhuận phơn phớt, vươn tay đỡ lấy hắn.

Từ Huyền cảm giác mệt mỏi vạn phần, đang vô lực nhắm mắt lại đột nhiên từ chóp mũi truyền đến mùi thơm cơ thể thiếu nữ liền vô ý thức thò tay, ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Du Cầm, nhuyễn ngọc ôn hương, dị thường thoải mái dễ chịu.

Giờ khắc này, hắn có một loại ảo giác, phảng phất như quay về Tinh Vũ Sơn Bí Cảnh, tựa như thức tỉnh từ trong mộng vậy. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenggg.com

- Sư huynh...

Khuôn mặt trắng nõn của Du Cầm lập tức đỏ đến như nhỏ máu, tim đập như hươu chạy.

Nhưng giờ khắc này, nàng cảm giác tâm linh của mình tràn ngập, lại giống như đã có được toàn bộ thế giới, không còn mong muốn gì hơn nữa.

Cùng lúc đó, trong một sơn cốc ở ngoài Côn Vân vương đô gần vạn dặm.

Trong một huyệt động âm u ngồi xếp bằng một thân bí nhân trên mặt mang mặt nạ Ám Kim, ánh mắt trống rỗng không ánh sáng, khí tức dị thường suy yếu.

-... Kế hoạch chu đáo như thé lại thất bại, hơn nữa lần này bị bại quá sớm, thậm chí ngay cả tu vị Kim Đan cũng không kịp khôi phục. Từ Huyền kia đến cùng là người ra sao vậy. Vậy mà biết được giới ngoại bí thuật lợi hại như vậy, chẳng lẽ hắn cũng là cường giả đến từ giới ngoại sao?

Thần bí nhân áo đen vẻ mặt kinh nghi bất an, thanh âm lộ ra rất suy yếu.

- Còn có nguyệt quang châu thần bí xuất hiện cuối cùng kia... Rốt cuộc là cái gì?

Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, thấp giọng lẩm bẩm, thân ảnh rất nhanh bao phủi trong bóng tối, không thấy được nửa điểm ánh sáng.

Không gian xa xôi, một phương giới diện khác.

Một tòa đại điện tuyên cổ hùng vĩ, cao tới vạn trượng, lóng lánh minh quang mỹ lệ thập nhị sắc, tản mát ra linh thế vô cùng khổng lồ, hơn Côn Vân vương đô không chỉ gấp nghìn lần!

Trong đại điện trống rỗng ngồi xếp bằng một thân ảnh to lớn cao ngạo, khuôn mặt nho nhã tuấn lãng, ánh mắt không minh, bên trong sắc thái thâm thúy, cùng cực vô hạn, phảng phất như có thể bao dung Thiên địa vạn vật.

- Báo Thiên Sư, Nguyệt quang giới, 16 tiểu giới phụ thuộc trong thời gian mấy năm ngắn ngủn, bị Nhiên Ma quân đoàn của Tông Như Ma công phá. Hoàng Thiên bệ hạ, mười hai đại tiên tông, đều thúc giục xin ngài xuất quan.

Một thanh niên mặc ngũ sắc linh bào nửa quỳ trên mặt đất, nhìn lên nam tử nho nhã đang xếp bằng trên cao kia, thân ảnh đối phương lại như đặt mình trong mộng ảo hư cảnh, ngăn cách tất cả.

Nam tử được xưng là "Thiên Sư" sau thật lâu mới có chút nghiêng người, sắc mặt đạm mạc, không mang theo một tia cảm tình, phảng phất chuyện kia căn bản không hề có liên quan gì vậy.

Ông!

Thiên Sư thò tay điểm một cái, đỉnh đầu hiện ra một hư ảnh đồ lập thể khổng lồ, trên đó lóe ra vô số quang điểm, có lớn có nhỏ xoay quanh.

- Bất Tử Luân Hồi ma công của Tông Như Ma, gần như viên mãn, người phương nào có thể địch? Chính diện giao phong, ta cũng không có phần thắng.

Thiên Sư thần tình lạnh nhạt, đột nhiên thò tay, chỉ về phía một tiểu quang điểm trên hư ảnh đồ lập thể kia, hỏi:

- Đây là nơi nào?

- Khởi bẩm Thiên Sư, đây là Tạp Ngư giới, địa vực vắng vẻ, tài nguyên bần cùng, không có bao nhiêu giá trị lợi dụng.

Thanh niên mặc ngũ sắc linh bào ở bên dưới tất cung tất kính đáp, trong nội tâm cũng rất buồn bực.

Côn Vân vương đô, một hồi đại chiến đỉnh phong rốt cục cũng đã kết thúc.

Trải qua thiên tân vạn khổ, Trương Thiên Minh toàn thắng cao tầng Đông Phương, đánh lui người sáng lập kim điện thần bí kia.

Lúc này, mười vạn đại quân tu giả đâu vào đấy, đánh vào Côn Vân Quốc Đô.

Sở Đông phụ trách khống chế cục diện, truyền đạt mệnh lệnh:

- Phong tỏa toàn thành, người đục nước béo cò, giết! Người xông vào, giết!

Phải biết, bên trong vương đô còn chút thế lực còn sót lại, có chút là dư nghiệt Đông Phương gia, có chút đến từ hoàng cung, quan trọng hơn là ngoại trừ tu giả ở trận doanh Trương Thiên Minh ra, khu vực vương đô còn có đông đảo tu giả lẻ tẻ, có vài người là được hiệu triệu mà đến, có vài người là tới để rèn sắt khi còn nóng.

Dưới loại tình huống này, Sở Đông không dám sơ sẩy, hạ đạt các loại giới lệnh sâm nghiêm.

Đồng thời ở một bên khác, đại bộ phận cao tầng Trương Thiên Minh chậm rãi bức về phía phủ đệ Đông Phương gia.

Tuyết Vi phiêu phù ở giữa không trung, thi triển tiên pháp, nhốt những dư nghiệt còn thừa lại không nhiều lắm của Đông Phương gia vào thủy lam lao tù. Những người này gồm Đông Phương Bá đang hấp hối, Đông Phương Quý bị trói, cùng với mấy cường giả Ngưng Đan bị thương không nhẹ.

Từ Huyền hết sức yếu ớt, bị Du Cầm đỡ tiến vào phế tích phủ đệ.

Nhiếp Hàn ánh mắt lạnh lùng, sát khí vọt lên cao, nhưng tương đối suy yếu, trong quá trình phi hành liền liếc nhau với Từ Huyền.

- Còn nhớ không, lúc trước khi chạy ra khỏi Tinh Vũ Sơn, chúng ta từng có một ước định.

Nhiếp Hàn hít sâu một hơi, cùng Từ Huyền sóng vai mà nói.

- Đương nhiên nhớ rõ.

Từ Huyền không chút do dự.

Năm đó, hắn cùng với Nhiếp Hàn, mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng, dùng tu vị Luyện Khí kỳ liên thủ chém giết cường địch luyện thần kỳ, chạy ra khỏi Tinh Vũ Sơn.

Khi đó, bọn hắn từng có một ước định, trong vòng hai mươi năm, xem ai tiêu diệt Đông Phương gia trước.

Thậm chí vì thế... Hai người còn có một đổ ước.

Bất quá kết quả là hôm nay hai người cùng nhìn Đông Phương gia bị diệt.

- Không, nếu không có ngươi, chỉ bằng vào lực lượng cá nhân của ta thì rất khó tiêu diệt Đông Phương gia.

Nhiếp Hàn không nhận, chối bỏ nói, hắn nghĩ đến người sáng lập kim điện thâm bất khả trắc kia, coi như mình tu luyện tới Nguyên Đan sơ kỳ, cũng rất khó chiến thắng.

Phóng mắt khắp toàn bộ Côn Vân Quốc, chỉ có Từ Huyền là có khả năng chiến thắng người sáng lập kim điện thôi.

Mà trên thực tế, thành công như vậy cơ hồ không thể phục chế được.
Bình Luận (0)
Comment