Tiên Hà Phong Bạo

Chương 613

- Đổng tiên tử, mời đến.

Sau khi minh bạch ý đồ đến của Đổng Băng Vân, Từ Huyền cười nhạt một tiếng, đưa tay mời nàng vào.

- Băng Vân chỉ là thị thiếp thấp hèn, kính xin chủ nhân vào trước.

Đổng Băng Vân hơi cắn môi son, hạ thấp người để Từ Huyền đi vào trước.

Từ Huyền có chút buồn cười, đi vào trong mật điện, thản nhiên mà ngồi, như cười như không dò xét Đổng Băng Vân.

Vị Băng mỹ nhân trước mắt này mặc dù không có tư sắc tuyệt mỹ khuynh thành, nhưng tư sắc cũng là thượng giai, da thịt băng tuyết, dáng người uyển chuyển, đặc biệt là khuôn mặt thanh tục thoát lệ kia, đủ để khiến cho đại đa số nam tử đều sinh ra ý muốn chinh phục.

Bị Từ Huyền dò xét như vậy, trong nội tâm Đổng Băng Vân tâm thần bất định, cuối đầu xuông, khuôn mặt kéo căng, vội vàng châm trà cho Từ Huyền.

- Không nghĩ tới Từ mỗ có thể nhanh chóng đạt được một vị thị thiếp nữ bộc như vậy.

Trong mắt Từ Huyền vui vẻ rất đậm, tựa hồ thập phần thu an ủi, chậm rãi vươn tay nhấc má phấn Đổng Băng Vân lên.

Đổng Băng Vân thân thể mềm mại khẽ run, vô ý thức muốn phản kháng, quanh thân dâng lên một cổ hàn ý thấu xương nhưng đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lại khắc chế.

Rất nhanh, khuôn mặt băng khiết thoát tục kia gần Từ Huyền trong gang tấc.

Đổng Băng Vân cơ hồ có thể cảm nhận hô hấp của nam tử trước mắt này, vô ý thức nhắm đôi mắt dễ thương lại, lông mi run rẩy, một đôi bàn tay trắng như ngọc nắm thật chặc thành quyền, thân thể thần tiên thuỳ mị thướt tha lộ ra hơi có vẻ cứng ngắc.

Giờ khắc này, nữ Ngưng Đan cao nhân ngày xưa từng cao cao tại thượng, băng mỹ nhân rất nổi danh trong Phương Thiên học phủ lộ ra vài phần bất lực.

Từ Huyền xem xét băng mỹ nhân này gần ngay trước mắt, có thể cảm nhận được tim đối phương đập nhanh hơn và hơi thở thơm tho kia, nhấc khuôn mặt Đổng Băng Vân lên, cảm nhận cổ cảm giác thoải mái kia, nhịn không được, trong cơ thể Từ Huyền sinh ra một loại dục vọng bản năng.

Từng có lúc, Từ Huyền bị vị Đổng tiên tử cao cao tại thượng kia đuổi giết, cơ hồ không có lực phản kháng, may mắn thoát chết.

Ngày hôm nay đối phương thần phục ngay trước mặt mình, trở thành thị thiếp và nữ bộc của mình.

Nghĩ đến năm đó khi đáp ứng đổ ức, Đổng Băng Vân nên minh bạch hàm nghĩa của hai chữ "Thị thiếp" là thế nào mới phải.

Huống chi đằng sau thị thiếp, còn có một nữ bộc.

Cái này có nghĩa là Từ Huyền cơ hồ có thể bảo nàng làm bất cứ chuyện gì không thể tha thứ...

Từ Huyền nâng cái má Đổng Băng Vân, nhìn kỹ khuôn mặt động lòng người cùng với đường cong ôn nhu phập phồng kia.

Cứ như vậy, một mực tiếp tục mấy hơi, Đổng Băng Vân lông mi run rẩy, có lẽ bởi vì khẩn trương, trên mặt ngọc hiện lên một tia đỏ hồng.

- Rất không tồi.

Từ Huyền khẽ gật đầu, buông tay ra, đột nhiên đứng người lên, chắp tay nói:

- Ngươi đi đi.

Cái gì!

Đổng Băng Vân cơ hồ hoài nghĩ lỗ tai mình có phải đã nghe lầm rồi không.

Hắn bảo mình đi?

- Đổ ước mấy năm trước chỉ là đùa thôi, ngươi không cần phải xem là thật.

Từ Huyền đè xuống dục vọng trong lòng, bình thản không có gì lạ nói.

Cho dù hắn cũng muốn triệt triệt để để chinh phục băng mỹ nhân trước mắt này ở dưới háng, nhưng Đổng Băng Vân dù sao cũng là một thành viên của Trương Thiên Minh ngày xưa, không thể làm quá phận được.

Sau khi xác định hư thật trong lời Từ Huyền, Đổng Băng Vân trong nội tâm có chút ngoài ý muốn, ngẩng đầu lên, chăm chú dò xét Từ Huyền.

Nam tử gần trong gang tấc kia, đứng chắp tay, anh tuấn to lớn cao ngạo, khí độ linh vận, siêu phàm thoát tục, tản mát ra mị lực khác phái dương cương mười phần.

Nghĩ đến chiến tích đối phương ở một phương quốc gia này quần xa vô địch, chấn nhiếp bát phương, Đổng Băng Vân không thể không không thừa nhận, nếu như bài trừ vài phần thành kiến trong lòng thì đây là một vị nam tử đủ khiến tuyệt đại đa số nữ tử trong thiên địa đều phải tự ti mặc cảm.

Đổng Băng Vân yên lặng đi ra ngoài, thân hình đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Từ Huyền, chần chờ mà nói:

- Băng Vân, không thể không ở lại bên chủ nhân được.

- Vì sao thế?

Từ Huyền ngạc nhiên nói.

Đổng Băng Vân cắn môi nói:

- Lúc trước đổ ước giữa chúng ta, cũng không phải là hứa hẹn đơn giản mà là hạ xuống linh hồn huyết thệ, nếu như không chấp hành đổ ước, chờ đợi Băng Vân chính là vận mệnh linh hồn huyết bạo. Còn nữa, lấy địa vị thực lực của minh chủ hiện giờ, Băng Vân thân là thị thiếp nữ bộc, cũng không có gì phai thiệt thòi cả.

Linh hồn huyết thệ?

Từ Huyền mặt lộ vẻ trầm ngâm, xem ra Đổng Băng Vân nhất định phải làm nữ bộc cạnh mình một hồi rồi.

- Cũng tốt, trải qua một phen đại chiến gian khổ mạo hiểm ta cũng có chút mệt mỏi, coi như là một loại khao thưởng đi.

Từ Huyền nhẹ gật đầu, đương nhiên đáp ứng.

Dù sao việc này đối với hắn chỉ có lợi chứ không hại.

Là một người nam nhân, bên người có thể thêm một nữ tử như vậy, hơn nữa còn là thị thiếp và nữ bộc thiếp thân, tự nhiên là cầu còn không được rồi.

Từ Huyền thản nhiên mà ngồi, Đổng Băng Vân yên lặng đi đến trước mặt, vươn ngọc thủ đấm lưng cho hắn.

Ban ngày ngược lại trôi qua rất thích ý.

Đợi đến buổi tối Đổng Băng Vân trong nội tâm khẩn trương, với tư cách thị thiếp tự nhiên phải phục thị Từ Huyền đi ngủ rồi.

Cũng may Từ Huyền đêm đó tĩnh tu tìm hiểu cũng không có ngủ.

Nhưng dưới tình huống không bế quan trường kỳ, Từ Huyền thể nào lâu dài không ngủ được. Tu giả, có thể thông qua ngồi xuống tĩnh tu, thay thế giấc ngủ, nhưng ngẫu nhiên cũng cần chìm vào giấc ngủ.

Đặc biệt đối với Từ Huyền mà nói, vào thời điểm chìm vào giấc ngủ lúc ban đêm, lực lượng Nguyệt Quang Bí Châu trong cơ thể mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất, dùng lực lượng thần bí kia để xúc tiến sự lột xác của thân thể. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGG

Thấy Từ Huyền thần sắc mỏi mệt, ngồi ở trên giường, Đổng Băng Vân yên lặng đi tới, cẩn thận từng li từng tí, kiên trì cởi áo cho hắn.

Với tư cách thị thiếp, nàng còn có nghĩa vị phải thị tẩm nữa. Khứu giác truyền đến một mùi thơm mát quen thuộc, Từ Huyền trong lòng nóng lên, mệt mỏi trên thân thể đại giảm, vô ý thức thò tay ôm lấy eo thon của Đổng tiên tử ở bên cạnh.

- Ngươi...

Đổng Băng Vân răng trắng tinh khẽ cắn, hơi quẩy người một cái, với tư cách thị thiếp, đối với chuyện có khả năng phát sinh, nàng không thể nào không có chuẩn bị tâm lý được.

Bàn tay lớn kia ôm lấy thân thể thần tiên băng thanh cao quý của nàng, rất nhanh, dưới ma thủ liền sinh ra một tia tê dại.

Có chút vận lực, Từ Huyền ôm ngang Đổng tiên tử trước người, nàng lập tức hoa dung thất sắc.

Giai nhân trước mắt một thân váy trắng noãn, đùi ngọc thon dài, đường cong linh lung, da thịt tuyết trắng, mái tóc xanh dài nửa người như ẩn như hiện mùi thơm thấm lòng...

Từ Huyền không khỏi nuốt nước miếng một cái, cảm giác trong cơ thể có một cổ hỏa diễm bị triệt để nhen nhóm, khó có thể tự chế.

Đổng Băng Vân ngọc mi run rẩy, dính một tia vệt nước mắt, thân thể mềm mại run rẩy rất nhỏ.

Từ Huyền không khỏi sinh ra một chút thương hương tiếc ngọc, động tác rất nhu hòa, một tay chậm lướt qua eo thon của nàng, theo làn váy tuyết trắng nhẹ nhàng lướt qua cặp đùi xinh đẹp kia.
Bình Luận (0)
Comment