Tiên Hà Phong Bạo

Chương 647

Thiên Hình bá chủ và Trấn Tây Hầu cũng kêu rên một tiếng, sắc mặt khó chịu nổi.

Tụ tập lực lượng nhiều người như vậy, vậy mà không thể tổn thương chút nào đến đối phương.

Bá! Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Sau một khắc, thiếu niên áo vãi nhoáng thân lên, Thiên Hình bá chủ hoảng hốt, kiệt lực đón đỡ.

BA~ BA~ bành, mới đối mặt hai cái, Thiên Hình bá chủ bị đánh bay hơn mười trượng, té trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, toàn thân cơ hồ mệt rã rời.

Thiếu niên áo vải một mặt ngăn cản công kích của bọn người Trấn Tây Hầu, một mặt xông thẳng về phía Thiên Hình bá chủ.

Ông XÍU... UU!!

Rồi đột nhiên, Ngân Từ Nguyên Châu trong tay Thiên Hình bá chủ giãy giụa, hóa thành một đạo quang hồ mỹ lệ huyễn sáng bay về một hướng khác trong cổ thành.

Dị biến thế này khiến mọi người trên trận nhao nhao biến sắc.

- Ngân Từ Nguyên Châu, không phải ta thì không ai khác đoạt được.

Thiếu niên áo vải vẻ mặt lạnh lùng, hóa thành một đạo vầng sáng lục sắc, lóe lên một cái liền truy kích mà đi.

- Mau đuổi theo!

Đội ngũ hai phe Trấn Tây Hầu và Úy sư huynh, nhao nhao truy kích mà đi.

Tốc độ phi hành của Ngân Từ Nguyên Châu kia nhanh vô cùng, trong mấy hô hấp đã bay ra gần trăm dặm, biến mất vô tung vô ảnh.

Nhưng mọi người trên trận, thần thức quảng đại, thoáng cái xác định vị trí.

Sau một lát, thiếu niên áo vải tu vị cao nhất,, đi vào trước một phiến hư không.

Thân hình hắn dừng lại, cười lạnh một tiếng, một tay điểm về trước

Ba ~

Một tầng thủy quang màu xanh da trời ở phía trước, lập tức nghiền nát, lộ ra một cửa vào.

Thiếu niên áo vải thân hình vừa mới khẽ động, phụ cận cửa vào bỗng nhiên nhộn nhạo một mảng lớn lôi quang màu trắng dày đặc như mưa, hình thành một cấm khu.

Lục hà trên người hắn nhoáng một cái, rời khỏi vài bước, nhướng mày.

Cùng lúc đó, ở cung điện dưới mặt đất, trên bệ đá trăm vạn khôi lỗi đại quân đứng ba cái thanh niên và một thiếu nữ váy bạc.

Một thanh niên trong đó, trái tay nắm lấy một quả ám kim lệnh bài, trên tay còn lại, nổi lơ lửng một khỏa hạt chây chớp động lên quang vân mỹ lệ.

- Chúc mừng chủ nhân, đạt được Ngân Từ Nguyên Châu.

Tuyết Vi mỉm cười vui mừng nói.

- Khó có thể tin, bên ngoài những người kia đánh cho khí thế ngất trời, tựa hồ ngay cả Bất Hủ Kim Đan cũng hiện thân rồi, nhưng không ngờ Ngân Từ Nguyên Châu, lại bị Từ huynh dễ dàng đạt được như thế. Hôm nay đã đạt được Thiên Cơ Lệnh, lại lấy được Di Lạc Côi Bảo, thật sự là thật đáng mừng.

Sở Đông cười nói.

- Nguyên lai Thiên Cơ Lệnh này mới là đầu mối then chốt để khống chế toàn bộ tất cả cơ quan cấm chế trong cổ thành, ngay cả Ngân Từ Nguyên Châu cũng bị khống chế. Có lệnh này, tương đương với khống chế toàn thành.

Trong mắt Từ Huyền mang theo vui vẻ, trên lòng bàn tay hạt châu màu xám bạc hiển hiện, giống như côi ngọc vậy, có thể lớn có thể nhỏ, khi thì tách ra ngân vân quang tia, dưới lực ảnh hưởng của vô hình lực trường, pháp bảo của mấy người ở đây đều không tự chủ được vù vù run rẩy.

- Bên ngoài ngay cả Bất Hủ Kim Đan cũng hiện thân rồi, chúng ta còn có cơ hội sống sót rời đi sao?

Nhiếp Hàn thình lình nói.

Lúc này, mấy người ở sâu dưới cung điện đều cảm nhận được khí tức đến từ Bất Hủ Kim Đan chấn nhiếp vũ nội, cổ áp lực và cảm giác nguy cơ này, vượt qua bất kỳ tu giả nào phải đối mặt trước giờ.

Cùng lúc đó, phụ cận cửa vào dưới lòng đất, lôi quang màu trắng dày đặc như mưa giống như là một rãnh trời vậy.

Cấm chế cường đại như thế, nếu xông vào, đủ để nhẹ nhõm diệt sát cường giả Nguyên Đan kỳ.

Nhưng, cường hoành như Bất Hủ Kim Đan, tự nhiên có thể bỏ qua tuyệt đại đa số cơ quan cấm chế trong thiên địa, nghĩ đến trong thế giới này cũng không có bao nhiêu tồn tại có thể uy hiếp được bọn hắn.

Thiếu niên áo vải đứng ở phụ cận cửa vào, hai con mắt híp lại, trong mắt hiện lên một tia kinh dị, thần thức vô cùng cường hoành của hắn đã xuyên qua trùng trùng điệp điệp cấm chế, nhìn thấy tất cả tình huống bên dưới.

- Thiên Cơ Lệnh? Xem ra có chút không ổn...

Thiếu niên áo vải tự nỉ non tự nói.

Mà vào lúc này, bọn người Trấn Tây Hầu theo sát mà tới cũng phá không bay vụt bay tới.

Hô BA~ thiếu niên áo vải một tay đẩy, một mảnh hôi mang lục hà trận trận phụt lên mà ra, giống như múi hoa, che tại lại khu vực lôi quang phía trước.

Lập tức, lôi quang màu trắng dày đặc như mưa, bị sâu sắc ngăn chặn, phảng phất giống như bị héo rủ vậy, uy năng đại giảm, mà lại bị những múi hoa lục hà kia lan tràn nuốt chửng...

Bá!

Thân ảnh thiếu niên áo vải nhoáng một cái, trong chớp mắt xuyên qua trong lôi quang màu trắng, không có bất cứ thương tổn gì cả.

Ngay khi mấy tức qua đi, bọn người Trấn Tây Hầu liền đuổi tới, mà cấm chế trong đó đã biến mất.

- Kim Đan thần bí kia tựa hồ đang tận lực mở đường cho chúng ta thì phải? Chẳng lẽ thông đạo dưới mặt đất này có tồn tại cường đại nào khiến ngay cả hắn cũng cảm thấy khó giải quyết sao?

Mọi người hơi chút chần chờ, nhao nhao đi vào.

Dù sao phía trước có Bất Hủ Kim Đan mở đường, bọn hắn cũng không sợ hãi.

- Rốt cuộc là ai? Có thể không chế cấm chế trong cổ thành như thế, ngay cả Ngân Từ Nguyên Châu, đều tùy theo mà đi...

Úy sư huynh và Địch Tam Thu liếc nhau, sắc mặt biến hóa một sát, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Chỉ có thể là tiểu tử kia, hiểu rõ đối với tòa cổ thành này, không ai có thể vượt qua hắn.

Một đám cường giả, chỉ còn lại hơn mười người, cẩn thận từng li từng tiến vào thông đạo bên dưới.

Cho đến một thời khắc, phía trước lộ ra một cung điện dưới mặt đất khổng lồ, kim duệ sát khí bàng bạc kinh thiên đập vào mặt.

Nhìn qua khôi lỗi đại quân và các loại khí giới gần như vô tận kia, mọi người tâm thần rung động.

Sau đó, ánh mắt của người từ ngoài đến đều định dạng vào ba nam một nữ trên bệ đá.

- Quả nhiên là tiểu tử kia!

Địch Tam Thu nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào Từ Huyền trên bệ đá.

- Ngân Từ Nguyên Châu... Còn có Thiên Cơ Lệnh đứng đầu trong ba mươi sáu kiện kỳ bảo!

Trấn Tây Hầu khó có thể ức chế tham lam trên mặt.

- Thiên Cơ Lệnh và Ngân Từ Nguyên Châu, đều ở trong tay tiểu tử kia1

Ánh mắt chúng cường giả trên trận đồng loạt định dạng trên người Từ Huyền trên người, lộ ra ghen ghét và sát cơ mãnh liệt.

Đương nhiên, mọi người cũng không nhúc nhích, trăm vạn khôi lỗi đại quân ngăn ở phía trước, cũng không phải để bài trí, khí thế hùng hồn phát ra kinh thiên địa khiếp quỷ thần

Thiếu niên áo vải đứng ở trước nhất, trong mắt tinh quang chớp động, nhìn chằm chằm vào mấy người trên bệ đá, lại cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Từ Huyền mấy người, cũng cảm giác được áp lực khủng bố, có một loại cảm giác hít thở không thông.

Nếu không có không có trăm vạn khôi lỗi đại quân ngăn ở trước mặt, cho dù liên hợp bốn người toàn lực cũng không ngăn được một đầu ngón tay của đối phương.

- Chư vị xin cứ tự nhiên, Di Lạc Côi Bảo, mệnh trung chú định, là ta đoạt được rồi.

Từ Huyền vẻ mặt lạnh nhạt nói.
Bình Luận (0)
Comment