Tiên Hà Phong Bạo

Chương 673

- Tiểu tặc Tinh Phong quốc, cho các ngươi một lựa chọn, lập tức rời khỏi Tử Tiêu quốc. Nếu không đừng trách Mộ Dung Thường ta không để ý trả cái giá lớn, đem bọn người các ngươi lưu lại toàn bộ.

Âm thanh lạnh lẽo như băng, hoa lửa từ đằng xa cuồn cuộn, có một loại hàm xúc bế nghễ muôn dân trăm họ.

Mộ Dung Thường sừng sững trong hỏa vân, khí diễm như chiến thần, sắc mặt lạnh lùng, tay cầm một thanh thiết thương màu vàng, chỉ xéo bọn người Từ Huyền, thần võ lẫm lẫm, giống như thiên thần.

Khẩu khí thật là lớn!

Đoàn người Tinh Phong quốc, sắc mặt đều biến đổi, nhưng thấy khí tức viêm bạo mãnh liệt của đối phương, làm cho thể xác và tinh thần của đoàn người vô cùng ngưng trọng, khó có thể đối mặt trực diện với Mộ Dung Thường.

- Các ngươi lui ra phía sau trăm dặm!

Từ Huyền đột nhiên vung tay lên, sau đó cho Đổng Băng Vân và đám cường giả Đan Đạo lui ra phía sau.

Trong lòng của hắn tinh tường, lực công kích cuả Mộ Dung Thường, bá đạo cường hoành, trừ chính mình cùng Niếp Hàn, không có người nào là đối thủ.

Thời điểm mấy năm trước, cho dù Từ Huyền, hay là Niếp Hàn, đối kháng chính diện với người này, cũng khó có phần thắng.

Hôm nay gặp lại, thực lực thần thông của Mộ Dung Thường, so sánh với mấy năm trước, hiển nhiên có chỗ tiến triển.

Rất e sợ, trước dãy núi hiểm trở, chỉ còn lại Từ Huyền, Niếp Hàn, Sở Đông, cùng Mộ Dung Thường xa xa giằng co.

Mà tên Mộ Dung Thường, đương nhiên không có khả năng ứng chiến một mình.

Sưu sưu sưu...

Trong hỏa vân phía sau, có mấy khí tức Nguyên Đan bay tới, hơn nữa ở xa xa còn có người bay tới.

Người đến, có tất cả ba người, một là mỹ nhân áo đen, một lão giả lông mi trắng trường bào màu vàng, cuối cùng là một thanh niên nhàn nhã.

Hai người trong đó, lão giả lông mi trắng cùng mỹ nhân áo đen, phe của Từ Huyền đều nhận ra được.

Mỹ nhân áo đen, ngày xưa bị Từ Huyền đuổi giết, suýt nữa chết, tông chủ Hạ Nghiên.

Về phần lão già lông mi trắng áo bào vàng, không cần Sở Đông giới thiệu, Từ Huyền cũng có thể đoán được, người này chính là đại trưởng lão của Lam Phong quốc.

- Lão già lông mi trắng kia là đại trưởng lão của Lam Phong quốc, gần với Mộ Dung Thường cùng Tử Tiêu quốc sư, có được lực lượng huyết mạch, chỉ sợ thực lực còn cao hơn Đông Phương Quân khi xưa.

Sở Đông dùng thần thức truyền âm.

Duy nhất không biết thân phận, chính là thanh niên nhàn nhã đi cuối cùng, tu vi của người này, đã đạt tới Nguyên Đan trung kỳ.

- Chậc chậc, trong tiểu quốc như Tinh Phong, lại có mấy người kỳ tài, xem ra hôm nay có thể giãn gân giãn cốt rồi.

Thanh niên nhàn nhã kia, ánh mắt quét qua ba người Từ Huyền, hơi lộ ra một tia kinh ngạc.

Tuổi thật của ba người Từ Huyền, nhìn thì không kém nhau bao nhiêu, tu vị thuần một sắc đạt tới Nguyên Đan sơ kỳ, cho dù đặt trong trung bộ vực, cũng là thiên tài đỉnh cấp nhất.

- Cát huynh tùy tiện chọn, trong ba người kia là thể tu và kiếm tu, thực lực chỉ sợ không dưới ta.

Mộ Dung Thường lộ ra nụ cười hiếm thấy, nói với thanh niên nhàn nhã, có vài phần lấy lòng.

Dùn cao ngạo cùng cường thế của hắn, có thể có loại thái độ này, có thể lường trước, thực lực và thân pâận của thanh niên nhàn nhã, nhất định có chỗ hơn người.

Từ Huyền cùng Sở Đông liếc nhau, đồng thời có một loại cảm giác bất thường, ánh mắt ngay ngắn nhìn qua thanh niên nhàn nhã kia, âm thầm dò xét.

Thanh niên nhà nhã kia cho hai người một cảm giác, có chút bắt đoán không ra, thần sắc cử chỉ, ẩn ẩn có một loại cảm giác về sự ưu việt, trong mắt của hắn, chiến tranh của cường giả các nước tại đông hoang biên cảnh, đều không đáng nhắc tới.

Từ Huyền có một loại trực giác, thanh niên nhàn nhã trước mắt, chỉ sợ so với Mộ Dung Thường, Tử Tiêu quốc sư, còn cường hoành hơn không phải gấp một hai lần.

- Thoạt nhìn các hạ không phải là người ở đông hoang biên cảnh, không biết là từ đại quốc tu tiên hay tông phái nào?

Ánh mắt của Sở Đông bình thản, đánh giá thanh niên nhàn nhã trước mặt.

Thanh niên nhàn nhã mỉm cười, còn không đợi hắn lên tiếng, Mộ Dung Thường và lão già lông mi trắng hừ lạnh một tiếng, nói:

- Vị Cát đạo hữu này, đến từ Tam Dương Cảnh trung bộ địa vực, là đệ tử chân truyền của Tam Dương Thập Tông " Thất Hiền Các ", phóng nhãn tam dương trung bộ, đều là kỳ tài hiếm thấy.

Thất Hiền Các! Tam Dương Thập Tông!

Lời vừa nói ra, Từ Huyền ba người, lúc này biến sắc.

Tam Dương Cảnh, quảng đại mênh mông, thủ đô tu giới, hàng trăm hàng ngàn.

Trong một khu vực to lớn như thế, chính thức nổi tiếng, mà kéo dài qua nhiều năm như thế, không phải là một quốc gia hay thế lực bình thường, mà là Tam Dương Thập Tông.

Đề cập "Tam Dương Thập Tông." Một trong những thế lực này còn cường đại gấp trăm ngàn lần đông hoang biên cảnh cộng lại, nghe tới phải kiêng kị sợ hãi.

Cùng so sánh với, các nước đông hoang biên cảnh, trong mắt của những tông môn thế lực này, chỉ là con sâu cái kiến.

Khó có thể tưởng tượng, tên thanh niên nhìn không có gì kỳ lạ và tầm thường này, lại đến từ Tam Dương Thập Tông, Thất Hiền Các..

Sở Đông thần thức truyền âm nói:

- Tam Dương Thập Tông, có bốn đại Ma Môn, còn có ba đại Tiên Môn, mà Thất Hiền Các, chính là một trong ba đại Tiên Môn.

Thất Hiền Các, đây là lần thứ hai Từ Huyền tiếp xúc với "Tam Dương Thập Tông".

Trước đó, lần đầu tiên là tiếp xúc với Vô Song Điện Vương, sử dụng "Ám Minh U Ma Công, " là tới từ một trong bốn đại Ma Môn. "Ám Không Điện".

Tuyệt học của Ám Không Điện, Từ Huyền cùng Niếp Hàn, đã tự mình thưởng thức rồi, tu giả bình thường, căn bản chỉ bị miểu sát.

Mà tên thanh niên trước mặt tới từ "Thất Hiền Các, " cùng "Ám Không Điện" nổi danh, cũng liệt vào Tam Dương Thập Tông, trong thế giới này, lưu lại uy danh bất hủ.

- Bất tài Cát Thu, đến từ Thất Hiền Các.

Thanh niên nhàn nhã, thần sắc vững vàng, hờ hững nhìn qua dám người Từ Huyền, trong mắt dị quang chớp động:

- Ha ha, tại đông hoang biên cảnh, cũng có chút ít nhân vật lọt vào mắt của ta.

Từ Huyền ẩn ẩn phát giác được, tên "Cát Thu" này cho dù đang cười, nhưng trong thời khắc đó, từng thoáng hiện ra một tia sát cơ khó có được. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Giác quan của Viễn Cổ thể tu, hoàn toàn thắm vào trong huyết nhục của bản thân, mà loại trực giác này, đối với nguy hiểm cùng sát ý, thập phần mẫn cảm.

Trong lòng của hắn không hiểu chút nào, chỉ mới gập mặt lần đầu, vì sao tên Cát Thu này đối với đám người hắn, sinh ra sát ý.

Luận tu vị, Cát Thu còn cao hơn đám người Từ Huyền, xem thiên phú, cũng là thiên tài tuyệt đỉnh, hoàn cảnh xấu duy nhất, khả năng là ở phương diện tiềm lực, thua ba người Từ Huyền.

Bởi vì so đấu tuổi, tên Cát Thu ít nhất phải gấp hai Từ Huyền, bị đuổi kịp và vượt qua, dường như chỉ là vấn đề thời gian.

Ba!

Sở Đông cầm Thiên Cơ Phiến trong tay, nhẹ nhàng vỗ vào lòng bàn tay của hắn, âm thầm thở dài:

- Xem ra không thể tránh được...

Hắn đã khám phá ra ghen ghét trong nội tâm của Cát Thu.

Bản thân Cát Thu tại trung bộ địa vực, là thiên tài tuyệt đỉnh, hôm nay tiến vào đông hoang biên cảnh loại là địa phương nhỏ bé, thoáng cái nhìn thấy ba tu giả có tiềm lực cao hơn mình, trong nội tâm tự nhiên có chút biệt khuất không xóa được.

Nếu để cho ba người này tiến vào trung bộ thánh địa, có đươc ưu thế về tài nguyên và hoàn cảnh -- chẳng phải có thể dễ dàng vượt qua mình sao?

- Mộ Dung Thường giao cho ngươi!

Trong âm thanh của Từ Huyền, lộ ra vài phần lạnh lùng, nhìn Niếp Hàn bên cạnh nói.

Hắn cũng là thế hệ sát phạt quyết đoán, không cần phải nhiều lời nữa, trên người chậm rãi xuất hiện khí tức Thái Cổ -- cổ khí tức vô hinh đó tản ra ngoài, sinh linh ở gần, nguồn gốc từ linh hồn huyết nhục sợ run bất an, giống như con sâu cái kiến đối mặt với bá chủ thời Viễn Cổ.

- Tốt!

Niếp Hàn lạnh như băng quả quyết, không nói hai lời, thân hình nhoáng một cái hóa thành một đạo kiếm khí sáng tối giao thoa tiến lên, đơn thương độc mã giết đi qua.

Mộ Dung Thường lập tức cảm nhận được một cổ hàn ý lạnh thấu xương, kiếm ý đáng sợ kia-- bá đạo hủy diệt, như liệt mã bôn đằng, lại trải qua thiên chuy bách luyện mà tạo thành, ngưng luyện lợi hại, vững vàng trôi chảy, được chủ nhân khống chế như ý, đạt tới tình trạng vô cùng tinh khiết.

Ông XÍU...UU! Tay chân của Niếp Hàn bất động, quần áo trên người có kiếm quang lóng lánh, óng ánh sáng long lanh, sau đó sáng tối lập lòe, trong lạnh lùng ngưng tụ lấy một cổ khí tức hủy thiên diệt địa.

Trong nội tâm Mộ Dung Thường khẽ run, hôm nay tương kiến Niếp Hàn, so với ngày xưa há chỉ mạnh hơn một trù nửa trù?

Hắn cũng là thế hệ có tâm tính cao, thấy Niếp Hàn không sử dụng vũ khí liền thu hồi Xích Kim Thiết Thương, lạnh giọng quát một tiếng, một chưởng chậm rãi đẩy ra.

Trong chốc lát, hỏa vân bồi hồi ở chung quanh người hắn, mãnh liệt co rút lại, biến ảo thành viêm liệt cuồng bạo trong thiên địa, như núi lửa bộc phát.

Ba băng oanh --

Mộ Dung Thường vừa ra tay, hỏa vân ngất trời, khí diễm xông lên trời, cả thân thể được bao bọc trong diễm quang, khí tức chí cương chí liệt rung chuyển vòm trời, tiếng nổ vang như lôi đình rung chuyển.

Đám người Đổng Băng Vân rút lui ra trăm dặm bên ngoài, chỉ cảm thấy hãi hùng khiếp vía, bởi vì khí tức cuồng bạo này, làm cho toàn thân của bọn họ khô nóng.

Uống!

Trong mắt của Niếp Hàn hiện ra tinh quang vô cùng mạnh mẽ, bấm tay vẽ một cái, kiếm quang hình cung sáng lóng lánh hiện ra, phá không kéo lê, mang theo sắc thái xinh đẹp trong thiên địa, nhìn như xinh đẹp, nhưng vừa va chạm với viêm liệt cuồng bạo, sinh ra tiếng nổ mạnh mẽ, thân hình trong kiếm quang kia, sáng tối lắc lư, trong cảm giác sắc bén lạnh như băng, xuất hiện quang ám hủy diệt, lôi vân trận trận.

Xùy phốc phốc phốc... Kiếm quang hình cung, những nơi đi qua, dễ dàng như không bị ngăn cản, dễ dàng xuyên thủng công kích của Mộ Dung Thường, bức đến trước mặt.

Cái gì!

Trong nội tâm Mộ Dung Thường chấn động, đối thủ từng lâm vào hạ phong, khi nào trở nên cường đại như thế.

Hắn hít sâu một hơi, vận chuyển công lực cả đời, ánh sáng màu đỏ trên người mạnh mẽ, phô thiên cái địa bay thẳng tới, rặng mây đỏ bắn xích quang, tiếng nổ mạnh mẽ, sinh ra hỏa năng kinh thế.

Thế nhưng mà, đối thủ của hắn là Niếp Hàn, càng thêm huyền diệu cao siêu, giơ tay nhấc chân, kiếm khí gào thét, kiếm khí sáng chói trong thiên địa, sáng tối biến ảo, rực rỡ tươi đẹp nhưng ẩn chứa công kích vô kiên bất tồi của kiếm đạo trong truyền thuyết.

Vừa mới giao thủ, cao thấp đã phân, công kích của Mộ Dung Thường lần lượt bị xuyên thủng, thân hình lúc sáng lúc tối lui ra phía sau.

- Điều này sao có thể!

Đáy lòng của Mộ Dung Thường nhấc lên sóng to gió lớn, những năm gần đây, mình tiến bộ, có thể nói thần tốc, cho dù là lão đại sĩ của Tử Tiêu quốc, đều có chút chống đỡ không nổi.

Thế nhưng mà, tuy hắn có tiến bộ, nhưng đối thủ cũng tiến bộ, càng vượt qua lẽ thường.

Chuyện này không chỉ liên quan tới thiên phú và ngộ tính của Niếp Hàn, còn có kiên cường và chơi liều, nhưng cũng có quan hệ tới kỳ ngộ trong Thiên Ky Cổ Thành.

- Đông hoang biên cảnh, thậm chí có được cao thủ kiếm đạo đáng sợ như thế này?

Tên Cát Thu đến từ Tam Dương Thập Tông, sắc mặt rùng mình, hiển nhiên Niếp Hàn bày thực lực ra, vượt qua tưởng tượng của hắn.

Đối phương không chỉ là kỳ tài, còn là vương giả kiếm đạo xuất thế!

Nhân vật bậc này, nếu như bỏ mặc cho tiến vào trong thánh địa trung bộ, sẽ phát triển thế nào?

Thời khắc sắc mặt Cát Thu biến hóa bất định, âm thanh lạnh lẽo vang lên, âm thanh đó giống như sấm sét giữa trời xuân.

- Đối thủ của ngươi là ta!

Tâm thần của Cát Thu nhoáng một cái, rất nhanh phát hiện đối thủ của mình, là một thanh niên thân thể cân xứng cao ngất, khí lực tản mát khí tức rung động lòng người, trong huyết nhục sinh ra run sợ không hiểu.

- Đây chính là thể tu trong miệng của Mộ Dung Thường hay sao?

- Sở huynh, ngươi nên lui ra phía sau tọa trấn đi.

Từ Huyền chậm rãi tới gần, đồng thời nói một tiếng.

- Tốt.

Sở Đông cũng không chần chờ, lui ra phía sau tập hợp với bọn người Đổng Băng Vân.

Nhưng bởi như vậy, Mộ Dung Thường, lão già lông mi trắng và mỹ phụ áo đen âm trầm bất định.

- Ngươi, còn ngươi nữa.

Ánh mắt của Từ Huyền quét qua hai tên cường giả Nguyên Đan khác.

Lời vừa nói ra, lông mi Cát Thu run lên, mặt mũi lão già lông mi trắng và mỹ phụ áo đen vô cùng hoảng sợ.

Hắn... Muốn một đánh ba?

Tử Tiêu quốc, trước một ngọn núi hiểm trở.

Ầm ầm ầm...

Trong mây mù, tiếng nổ của hỏa diễm và va chạm vang lên, kiếm khí hoa lệ chói mắt, đánh tới mức kinh tâm động phách.

Cho dù là Mộ Dung Thường, hay là Niếp Hàn, đều là kỳ tài hiếm có của đông hoang biên cảnh.

Giao phong ngắn ngủi, ưu khuyết đã phân, nhưng chưa xuất hiện tình huống nghiêng về một bên.

Bên này, đánh tới mức khí thế hừng hực, kinh thiên động địa.

Đổi thành phương ở bên ngòi, lại tĩnh mịch đáng sợ, hào khí ngưng trệ tới cực điểm.

Từ Huyền đơn thương độc mã, cục diện một đấu ba người, xa xa giằng co.

Hắn đối mặt với ba người, không phải đèn cạn dầu.

Mỹ nữ áo đen là tông chủ Ma Môn, là siêu cấp tông phái của Tử Tiêu quốc, thực lực phóng nhãn khắp Nguyên Đan sơ kỳ, không giống bình thường.

Còn lão già lông mi trắng này, là đại trưởng lão của Lam Phong quốc, là người mạnh nhất của một quốc gia tu giả, thực lực còn cao hơn Đông Phương Quân ngày xưa.

Còn Cát Thu đứng ở sau cùng, đến từ trung bộ địa vực "Tam Dương Thập Tông ", thực lực thâm bất khả trắc, chỉ sợ so với Mộ Dung Thường còn muốn cao hơn một bậc.

Trước loại cục diện này, Từ Huyền một đánh ba, thật sự là sáng suốt lựa chọn sao?

Nếu như vạn bất đắc dĩ, cũng hiểu được.

Nhưng Cát Thu ba người, rõ ràng nhìn thấy Từ Huyền để cho quốc sư Sở Đông của Tinh Phong quốc thoái lui ra phía sau, đứng cùng một chỗ với cường giả Kết Đan đồng bạn, Từ Huyền làm như vậy, cũng cân nhắc an nguy của Đổng Băng Vân và đám cường giả Kết Đan, dù sao Tử Tiêu quốc hôm nay, cơ hồ bị Hỏa Vân, Lam Phong hai nước chiếm đoạt, có Sở Đông mấy người tọa trấn, hắn có thể chính thức an tâm.

Nhưng cử động như thế, khơi mào lửa giận vô danh trong lòng của Cát Thu.

Hắn hít nhẹ một hơi, không giận ngược lại cười, hàn ý tràn ra mặt, nói:

- Cho dù phóng nhãn rất nhiều thế hệ thiên tài của Tam Dương Thập Tông, cũng hiếm thấy có thế hệ cuồng vọng bực này, đông hoang biên cảnh, lại mở rộng tầm mắt của Cát mỗ.

Ý trào phúng trong giọng nói nồng đậm.
Bình Luận (0)
Comment