Tiên Hà Phong Bạo

Chương 678

Bên cạnh hắn, tiểu cô nương xinh đẹp đứng bên cạnh, vểnh cái miệng nói:

- Hừ, tên Cát Thu kia thật vô sỉ, lại dám giả mạo danh hào " Thất Hiền Các ", gia gia, chúng ta nhất định phải hảo hảo giáo huấn hắn một lần.

Lão già áo gai cười cười, nói:

- Xem tình hình, đã không cần chúng ta ra tay, không nghĩ tới đông hoang biên cảnh, còn có kỳ tài bực này.

Chợt, lão già nhẹ nhàng thở dài, nói:

- Hôm nay, đúng lúc thánh cảnh sắp xuất thế, tình huống lúc này, cùng dĩ vãng có chỗ bất đồng. Tục truyền, " Thiên Đô Thánh Cảnh " có đại động tác, chuẩn bị triệu tập hậu bối đi tìm đệ tử có tiềm lực to lớn, tiến vào phúc thiên động địa tìm hiểu, nhưng danh ngạch có hạn, mà yêu cầu lại cực kỳ hà khắc. Tam Dương Thập Tông, mỗi nhất tông đều muốn toàn lực tranh đoạt, thậm chí không tiếc đi các nơi tìm kiếm hậu bối tiềm lực.

- Gia gia, điều này sao có thể, kỳ tài đông hoang biên cảnh, sao có thể so với trung bộ thánh địa chúng ta chứ?

Tiểu cô nương xinh đẹp này, ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua phía dưới, rõ ràng không tin.

Lão già áo gai cười nói:

- Kỳ tài có một không hai sinh ra, hoàn toàn không có quan hệ gì tới địa vực. Nếu không Tam Dương Thập Tông, cần gì phải phái người đi ra ngoài tìm kiếm người có tiềm lực chứ? Có lẽ ngươi nhìn không ra, nhưng nam nhân thể tu phía dưới kia, còn có tên kiếm tu kia, tuổi tác đều rất nhỏ. Nhưng cường giả Nguyên Đan bình thường, tuổi phần lớn đều một hai trăm tuổi, mà tuổi của hai người này, cũng chỉ hơn mười tuổi, thời gian tu luyện, khả năng không bằng một nửa của Cát Thu.

- Cát Thu phóng nhãn khắp Tam Dương Thập Tông, đã là thiên tài đỉnh phong nhất, chẳng phải là nói, thiên phú của hai người bên dưới, đã siêu việt hắn?

Tiểu cô nương xinh đẹp nói.

- Cũng không phải. Ngươi nên biết, tại Tam Dương Cảnh, thậm chí cả Tiểu Ngư Giới, sau khi tấn chức Nguyên Đan kỳ, tiến độ tu luyện, sẽ trở nên vô cùng chậm chạp, đây là thể hiện đại nạn của một cảnh giới. Thời điểm Cát Thu ngày xưa đột phá tới Nguyên Đan, so sánh với hai người này, cũng không kém nhiều. Luận thiên phú, thiên phú linh căn của Cát Thu, đây là linh căn tiếp cận cực phẩm linh căn a!

Lão già áo gai uống một ngụm rượu, tiếp tục nói:

- Bởi vậy, trên tình huống thiên phú rất khó nói trước, nhưng có thể khẳng định, phương diện tiềm lực và ngộ tính của hai người này, tất có chỗ hơn người. Nhưng trên phương diện tiềm lực, còn muốn hơn cả Cát Thu. Dù sao dưới hoàn cảnh đông hoang biên cảnh tài nguyên kém cỏi, có thể đạt tới mức này, bản thân đã là một kỳ tích. Đương nhiên, cũng không bài trừ hai người này có đại kỳ ngộ.

- Gia gia, chẳng lẽ ngươi muốn cho hai người này gia nhập " Thất Hiền Các" tranh thủ tiến vào danh ngạch của Thiên Đô Thánh Cảnh?

Con mắt của tiểu cô nương xinh đẹp sáng lên.

Áo gai lão giả trầm ngâm nói:

- Gia gia đang suy nghĩ chuyện này, dù sao điều kiện đi vào thánh cảnh quá hà khắc. Có đôi khi, dù cho thiên phú cao, tu vị cao, cũng khó trúng cử. Nhiều thiên tài đỉnh cấp, cũng có thêm một phần cơ hội.

Thời điểm hai người này đang thảo luận, chiến đấu phía dưới, phát sinh biến hóa. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Chỉ thấy Cát Thu cất cao thân thể, biến thành cường tráng hơn, bị một ngọn lửa tím bao bộc, đồng tử của hắn, từ màu tím chuyển hóa thành màu huyết hồng.

Trong chốc lát, hư không trong phương viên vài dặm, lâm vào áp lực không rõ, mây đen cuồn cuộn, vô số sinh linh, thân thể huyết nhục, run rẩy bất an.

Trừ Từ Huyền là Viễn Cổ thể tu có kim bá vương thể, sinh linh còn lại, thân thể huyết nhục, bị một cổ khí tức âm hàn lạnh lẽo bao phủ bên trong, không ngừng run sợ.

Trong phương viên trăm dặm, đại quân tu giả hai nước Hỏa Vân, Lam Phong gần đó, người có tu vi thấp, lạnh tới mức run rẩy, người nghiêm trọng không cách nào thở được, phủ phục đầy đất, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Ông A... ~

Quanh thân của Cát Thu có một tầng ánh sáng tím bao bộc, bỗng dưng hóa thành ám tím, huyết quang phóng lên trời, hóa thành từng đạo cầu vóng máu, sau đó ngưng kết khắp toàn thân, cơ hồ hóa thành thực chất, chợt dùng xu thế bễ nghễ, hướng bốn phương tám hướng tản ra ngoài.

Những nơi huyết sắc này qua đi, sinh linh gần đó, huyết nhục nhao nhao hóa thành huyết thủy, dung nhập vào trong huyết sắc này, sinh ra lực lượng đáng sợ hơn trước.

Thân thể của Từ Huyền bị huyết sắc xoẹt qua, huyết nhục toàn thân lạnh cứng, cảm giác huyết dịch giống như tan rã và bốc hơi lên.

Cũng may hắn thân là Viễn Cổ thể tu, đạt tới giai đoạn thứ hai của kim bá vương thể, cường lực ổn định khí huyết.

Nhưng mà, Niếp Hàn cùng Mộ Dung Thường ở bên kia, lại chịu ảnh hưởng, khí huyết không bị khống chế, tràn ra ngoài, Sở Đông và cường giả Đan Đạo khác, đã thối lui đến bên ngoài năm sáu mươi dặm nữa, nhưng vẫn bị cổ huyết sắc này quét trúng và ảnh hưởng, huyết dịch mọi người bị đông cứng, không tự chủ được run lên.

- Đây là Cốt Ma Hóa Huyết Thuật?

Trong nội tâm của Sở Đông phát lạnh, bí thuật này cơ hồ giết chết sinh linh trong thiên hạ, phàm là sinh linh có hoạt động, sức chống cự với thứ bí thuật này cực thấp.

Đối mặt bí thuật như thế, lệ quang trong mắt Từ Huyền lóe lên, đang chuẩn bị phản kích.

Nhưng vào lúc này, dị biến lớn đã phát sinh.

XÍU...UU! Một đạo kiếm quang như cầu vòng kinh thiên xuất hiện, ánh sáng lóng lánh long lanh, sáng tối lập loè, cực kỳ huyến mỹ, xuyên thủng huyết sắc đang bao trùm thiên địa này.

Thân hình Cát Thu hơi nhoáng lên một chút, nhưng công kích kia không có nhắm vào hắn, nhưng cũng làm cho bí thuật của hắn, bị chấn động.

- Đó là lực lượng gì?

Chỗ cao trong tầng mây, lão giả áo gai kinh hãi.

Bởi vì đạo kiếm quang này thông thiên triệt địa, giống như ánh sáng le lói giữa màn đêm, sáng rực rỡ, xoẹt qua hai người, lòng bàn chân ẩn ẩn phát lạnh.

Ở trên không trung vẫn gặp nguy hiểm a.

- Được...

Thân hình Mộ Dung Thường cứng đờ, sắc mặt tái nhợt, ở ngực của hắn, bị phá vỡ một lỗ máu, bên trong còn một đạo kiếm quang sáng tối ẩn hiện, đang kéo cái đuôi lửa, phóng tới phía dưới, liên tục xỏ xuyên qua mười chín ngọn núi, mới trừ khử hầu như không còn.

Nhưng dị biến này, làm cho toàn trường khiếp sợ.

Thì ra, Mộ Dung Thường cùng Niếp Hàn chiến đấu, đã chấm dứt.

Nơi đây biến thành tĩnh mịch.

Mộ Dung Thường lộ ra đôi mắt hoảng sợ và không cam lòng, thân thể miễn cưỡng giãy dụa một cái, sau đó tắt thở bỏ mình, rơi từ trên cao xuống.

- Không tốt!

Tông chủ Hạ Nghiên ở bên cạnh, sắc mặt đại biến, vội vàng vứt bỏ chiến đấu với khôi lỗi, thi triển bí thuật bỏ chạy.

Mộ Dung Thường chết, làm cho nội tâm của nàng đắng chát và bất đắc dĩ. Nàng phản bội Tử Tiêu quốc, gia nhập trận doanh Hỏa Vân Quốc, vốn muốn đứng bên phương thắng lợi. Nhưng không ngờ, Tinh Phong quốc lại nhúng tay vào cuộc chiến này, trợ giúp địch quốc ngày xưa.

- Chuyện này quá nhanh...

Cát Thu đang thi triển bí thuật, ánh mắt lộ ra một tia sợ hãi.

Thực lực của Mộ Dung Thường, hắn thập phần tinh tường, mặc dù có chút chênh lệch với mình, nhưng dù sao cũng là cường giả Nguyên Đan trung kỳ, thực lực không tầm thường.

Người mạnh như vậy, lại bị diệt sát trong thời gian ngắn.

Trong mắt của Cát Thu hiện ra một tia kinh hoàng, ngay cả huyết sắc đang quét ngang bốn phương tám hướng, thế đi yếu hơn vài phần.

Cho dù hắn tự phụ, cũng biết rõ tuyệt đối không thể dùng sức một mình, chống lại Từ Huyền và Niếp Hàn, huống chi phía sau còn một đóng người nữa chứ.

Một Từ Huyền đã làm cho hắn lâm vào thế hạ phong, nếu như có kiếm tu cường đại như Niếp Hàn gia nhập, tự nhiên không cần phải đánh nữa.

- Tiểu tử họ Từ. hôm nay luận bàn dừng ở đây. Ngày sau tất phải phân thắng bại...

Sắc mặt Cát Thu âm lãnh, cắn răng một cái, một đạo huyết quang ám tím tràn ra, hóa thành một đạo cầu vòng to lớn, sau đó vượt qua không trung, trong chớp mắt biến mất không còn bóng dáng tăm hơi đâu nữa.

Chỉ qua một lát, cả chiến cuộc, xuất hiện tình huống nghiêng về một phía.

Từ Huyền cùng Niếp Hàn tham dự chiến đấu, cho dù đang ở phe chiến thắng, nhưng chiến cuộc cũng thay đổi rồi.

Đương nhiên đối thủ của Từ Huyền, đáng sợ hơn một ít, khó khăn nhất là, vẫn không được lấy mạng của đối phương. Cho nên trong lúc chiến đấu, rất nhiều đòn sát thủ cùng át chủ bài, Từ Huyền chưa mang ra sử dụng.

Sở Đông tọa trấn phía sau, không khỏi thở dài một hơi:

- Khá tốt, phiền toái từ Quỷ Cốt Tông đã được giải quyết thuận lợi.

Trong lòng của hắn đã có may mắn, may mắn là Từ Huyền ra tay đã hoàn toàn ngăn cản được Cát Thu, cho nên từ đầu đến cuối, hữu kinh vô hiểm.

Nếu đổi lại Niếp Hàn, kiếm đạo công kích cực đoan đó, không phải địch chết, chính là ta vong.

Đưa mắt nhìn Cát Thu bỏ chạy, Từ Huyền thu hồi khôi lỗi, sau đó mặt không biểu tình, đi vào một ngọn núi, một tay cầm Minh Tước đang ngáy ô ô, thu vào trong túi trữ vật.

Dùng thực lực Minh Tước bày ra, nếu như không phải một mực ngủ say, cũng có thể sinh ra ảnh hưởng sâu sắc tới cuộc chiến này.

Nhưng Từ Huyền cũng tinh tường, Minh Tước trong lần đi Thiên Ky Cổ Thành đã "Ăn uống quá độ." Lại ngây ngốc trong thiên linh dịch suốt mấy năm, hơn phân nửa thiên linh dịch trong cơ thể, còn không có biến mất.

Minh Tước là chim quý hiếm biến dị, thông qua loại phương thức "Thích ngủ" này, để chậm rãi tiêu hóa lực lượng khổng lồ kia.

Từ Huyền tự nhiên sẽ không cho con sủng vật thích ngủ này nằm mãi được, lâu lâu cũng mang nó ra ngoài giãn gân giãn cốt a.

Sau khi trận quyết đấu đỉnh phong chấm dứt, một đoàn người chỉnh đốn sơ sơ, nhất cổ tác khí, đi thẳng tới thủ đô Tử Tiêu.

Gần thủ đô Tử Tiêu, có ít nhất hai mươi vạn đại quân tư giả đang đóng lại, đến từ Hỏa Vân Quốc cùng Lam Phong quốc.

Nhưng mà, khi Mộ Dung Thường cùng đại trưởng lão Lam Phong quốc chết đi, cao tầng của hai nước đại loạn.

Mười mấy người Từ Huyền, đi ngang qua chiến trường, trực tiếp đi thẳng vào thủ đô, không có người nào dám ngăn cản.

Hỏa Vân Lam Phong hai đại địch quốc, quân tâm đã loạn, đám cường giả Nguyên Đan còn thừa, ý đồ ổn định chiến cuộc, bị Từ Huyền cùng Niếp Hàn phân biệt chém giết một tên.

- Lui lại! Mau lui lại!

Đại quân tu giả hai nước như thủy triều, trốn trốn, rút lui rút lui.

Không đến nửa canh giờ, đại quân tu giả địch quốc của Tử Tiêu, không còn thừa bóng người nào.

Quân đội hai nước bại lui, đóng quân cách thủ đô mấy trăm dặm, trước khi ổn định quân tâm, không dám phát động lần công kích thứ hai.

Đi tới bên ngoài thành, mười mấy người Từ Huyền, tiến vào thủ đô Tử Tiêu.

Quốc quân cùng lão đạo quốc sư, dẫn đầu một đám cường giả Đan Đạo, phong trần mệt mỏi, đi ra nghênh đón.

- Phụ vương!

Vân Phỉ Nhi công chúa, lê hoa đáy vũ, nhào vào ngực của Tử Tiêu quốc quân.

- Các ngươi cuối cùng cũng đến, thấy đại quân bên ngoài tan tác, ta biết ngay.

Ánh mắt quốc sư Tử Tiêu nhìn Từ Huyền, Sở Đông, Niếp Hàn ba người cùng xuất hiện, thở dài thật sâu.

Giờ khắc này, nhân vật nhàn vân dã hạc như quốc sư Tử Tiêu, nhưng nhìn hắn như già đi vài chục tuổi, mặt mũi tràn đầy mỏi mệt.

- Tinh Phong quốc, cũng chỉ có mười mấy người các ngươi.

Tử Tiêu quốc quân, trong mắt xuất hiện một tia dị sắc.

Biết được tin tức này, các nhân vật cao tầng của vương cung Tử Tiêu, ánh mắt ẩn ẩn chớp động.

- Đúng, trước mắt chỉ chúng ta bao nhiêu người chúng ta, đại quân sẽ tới sau, khả năng cần một hai tháng, mới có thể đuổi tới quý quốc.

Từ Huyền thản nhiên nói.

Biết được tin tức xác thật, bọn người Tử Tiêu quốc, vô cùng kinh dị, ánh mắt nhìn qua đám cường giả đỉnh cấp, nhanh chóng giao thoa.

Chính vào lúc này.

- Bái kiến quốc quân! Hỏa Vân Quốc thủ hộ thần " Mộ Dung Thường" bị cường giả Tinh Phong quốc chém giết!

- Bái kiến quốc quân! Đại trưởng lão Lam Phong quốc, vẫn lạc ngay tại bình nguyên hoang dã...

- Đại quân tu giả của Hỏa Vân Lam Phong địch quốc, đã rút lui ra ngoài mấy trăm dặm...

Sau đó liên tục có tin tức báo cáo nhanh, truyền vào hoàng cung.

Trong vương cung Tử Tiêu, cao thấp phấn chấn, một mảnh hoan hô.

- Chư vị thật sự là ân nhân cứu mạng Tử Tiêu quốc chúng ta.

Tử Tiêu quốc quân kiềm chế vui mừng trong lòng, mặt mũi tràn đầy cảm giác phấn chấn, đem bọn người Từ Huyền, tôn sùng là khách quý, cực kỳ chiêu đãi.

Trong vương cung, một mảnh oanh động, khắp nơi đều là tiếng hoang hô, càng có người muốn xin ra trận xuất chiến.

Tử Tiêu quốc quân, nhiệt tình chiêu đãi bọn người Từ Huyền, sau đó mời ươợu, nhưng không có đề cập tới ước định trước đó.

Từ Huyền cùng Sở Đông, nhíu mày một cái.

Tinh Phong quốc cũng không phải vô duyên vô cớ tới cứu viện Tử Tiêu quốc là địch quốc ngày xưa.

Sau một lát, Tử Tiêu quốc quân cáo từ rời đi, lưu lại mấy tên quan viên cấp thấp, chiêu đãi cường giả cao tầng Tinh Phong quốc.

- Tên Tử Tiêu quốc quân này, muốn chơi xấu?

Mọi người cho dù có ngốc, cũng đã hiểu rõ.

Dựa theo ước định lúc trước, Tử Tiêu quốc cần phải trở thành quốc gia phụ thuộc, mỗi năm tiến cống, mới có thể mời Tinh Phong quốc ra tay đánh lui hai địch quốc kia.

Trong ý định tới Tử Tiêu quốc, cùng quốc quân, quốc sư và đám nhân vật quan trọng của Tử Tiêu quốc ký kết khế ước linh hồn, nhưng xem tình hình này, Tử Tiêu quốc không có bao nhiêu thành ý.

Tử Tiêu hoàng cung, trong đại điện huy hoàng đề phòng sâm nghiêm, quốc quân, quốc sư, công chúa và tất cả nhân vật trọng yếu đều hội tụ ở đây.

Người đến, ít nhất đều là đan đạo cường giả, thần tình trên mặt, vui sướng nhẹ nhõm, quét đi tất cả tối tăm phiền muộn không vui vì chiến bại lúc trước.

- Thật sự là đại khoái nhân tâm, hai đại nhân vật cự đầu lĩnh quân của Hỏa Vân Quốc và Lam Phong Quốc đều bị diệt sát trong một ngày.

- Mộ Dung Thường và Lam phong Đại trưởng lão vẫn lạc, nguy cơ của Tử Tiêu Quốc ta lập tức được hóa giải, tự bảo vệ mình không có vấn đề gì. Nếu tĩnh dưỡng thêm vài chục năm nữa thì vẫn còn cơ hội Đông Sơn tái khởi...

Chúng đan đạo cao tầng mặt lộ vẻ kích động trong mắt thoáng hiện hi vọng.

Cũng có số ít cao tất Tử Tiêu cao tầng sợ hãi thán phục thực lực của viện binh Tinh Phong quốc:

- Khó có thể tưởng tượng, Tinh Phong quốc chỉ phái ra hơn mười người, ba đại Nguyên đan thủ lãnh đã khiến chiến cuộc nghịch chuyển rồi.

Khi mọi người ở đây vẫn còn vui cười nghị luận thì Tử Tiêu Quốc Quân ở phía trên trên bảo tọa chậm rãi giơ tay lên.
Bình Luận (0)
Comment