- Công kích, toàn bộ công kích!
Tử Tiêu Quốc Quân trong sợ hãi cực độ, sắc mặt điên cuồng dữ tợn.
Thế nhưng mà, trong phạm vi một dăm này, ngoại trừ đan đạo cường giả, cho dù là hơn ngàn luyện thần kỳ cường giả kia, tu giả ở xa hơn bị khoảng cách công kích hạn chế nên phần lớn đều ngoài tầm với cả.
Mười vạn tu giả đại quân tuy rằng nghe kinh người, nhưng chính thức có thể đến gần nhiều nhất chỉ là một ít người ở chung quanh trong vòng trăm trượng thôi.
- Muốn chết!
Công kích của Nhiếp Hàn thay đổi, một đạo kiếm cung lạnh như băng vờn quanh thành gợn sóng, từng vòng đánh thẳng về phía quốc quân.
Tử Tiêu Quốc Sư bên cạnh quốc quân hoảng sợ, huy động phất trần, từng đạo quang đoàn hình thái khác nhau huyễn động ở bốn phía, cũng rất khó hoàn toàn ngăn cản công kích của Nhiếp Hàn.
Trong lòng của hắn không khỏi đắng chát, lần trước khi giao thủ với Nhiếp Hàn hắn còn dễ dàng thắng đối phương một bậc, bây giờ lại bị đối phương áp chế như thế.
Vẻn vẹn chỉ là công kích của Nhiếp Hàn đã lực áp Tử Tiêu Quốc Sư, kiềm chế quốc quân.
Oanh!
Đột nhiên, Từ Huyền lôi đình quát lên, một cổ khí lực thần lực uy hiếp Thiên địa sinh linh mang theo lực trường của ngân từ nguyên quang, bao phủ bốn phương tám hướng.
Tu giả bốn phía càng cất bước duy gian, cực kỳ khó chịu.
Từ lúc bắt đầu đến giờ, tất cả thủ đoạn của Từ Huyền đều hạn chế và ảnh hưởng đến mọi người, quấy rầy toàn bộ Tử Tiêu Quốc.
Nhưng vào lúc này, hắn rốt cục cũng ra tay.
Thổ tỳ trong cơ thể Từ Huyền dung nhập Phương Ấn Sơn, hiện lên một tia kỳ dị ánh sáng, tinh quang màu đất nhoáng một cái.
Bá!
Tiếp theo trong nháy mắt, Từ Huyền liền hư không tiêu thất.
Biến mất!
Chúng cường giả Tử Tiêu Quốc tâm thần đều là sững sờ, mục tiêu của bọn họ vậy mà cứ vậy biến mất tại chỗ.
Ngay tại sau một khắc, Tử Tiêu Quốc quân cảm giác lòng bàn chân truyền đến một cổ lạnh cả người.
- Không tốt! Quốc quân coi chừng!
Tử Tiêu Quốc Sư kêu lên không tốt, hắn đang bị Nhiếp Hàn làm cho chỉ có lực chống đỡ, căn bản không kịp ra tay.
Quốc quân vừa mới chuẩn bị khẽ động, dưới chân liền truyền đến một cổ hấp lực lớn lao.
Phanh khoe khoang!
Chỉ một quyền đầu từ đuôi đến đầu, hung hăng oanh kích mà đến, thoáng đánh cho quốc quân phải thổ huyết, toàn thân cơ hồ mệt rã rời.
Răng rắc!
Quốc quân hai chân lập tức bị cắt đứt, phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Còn không đợi hắn trì hoãn thì một đại thủ nổi lên kim vân đã bắt lấy cổ họng hắn.
- Quốc quân!
Chúng cường giả ở phụ cận kinh hô lên.
- Phụ vương! Từ đại ca! Dừng tay...
Vân Phỉ Nhi công chúa hoa dung thất sắc.
Dưới ánh nhìn của chúng tu giả, một nam tử như Kim Cương đứng thẳng, thân thể lướt động tinh quang màu đất, một tay gắt gao bắt lấy cổ họng Tử Tiêu Quốc Quân.
- Ai dám vọng động, ta liền bẻ cổ quốc quân ngay.
Từ Huyền nghiêm nghị quát lên, như tiếng sấm nổ vang, chấn nhiếp toàn trường, hắn một tay chế trụ cổ họng Tử Tiêu Quốc quân, ánh mắt bễ nghễ quét qua hơn mười vạn tu giả va chúng cường giả trong hoàng cung.
Chỉ một thoáng, toàn trường tĩnh mịch im ắng, nhân vật cao tầng của Tử Tiêu Quốc mắt lộ ra hoảng sợ, hô hấp gấp gáp, thân thể kéo căng, nguyên một đám cứng ngắc bất động.
Tất cả xảy ra quá nhanh, từ lúc Từ Huyền phát động trọng lực thần thông, đến cuối cùng ra tay chế trụ quốc quân, trước trước sau sau chỉ không đến năm tức. Trong đó, còn nương theo Từ Huyền thúc dục Ngân Từ Nguyên Châu bí thuật, uy hiếp ảnh hưởng đến toàn trường, hiệp trợ Nhiếp Hàn và Sở Đông ra tay, chém giết Tử Tiêu Quốc lưỡng đại Nguyên đan.
Toàn bộ quá trình, Tử Tiêu Quốc lục đại Nguyên Đan, hơn mấy chục Ngưng Đan cao nhân, hơn một ngàn luyện thần cường giả, một mảnh kinh hoảng hỗn loạn. Về phần tu giả đại quân ở xa hơn bị khoảng cách hạn chế nên, có thể công kích tới đây cũng rải rác không có mấy.
Khi mấy vạn tu giả kia bức đến trước mặt, chiến đấu đã chấm dứt!
- Ha ha, làm tốt lắm!
Sở Đông tọa trấn ở phía sau lộ ra dáng cười hiểu ý, trong nội tâm đại định.
Nhiếp Hàn cũng đình chỉ công kích, thân hình nhoáng một cái, tránh đến sau bên cạnh Từ Huyền, tiến hành yểm hộ.
Những Ngưng Đan cường giả khác của Tinh Phong quốc nguyên một đám trên mặt hồi hộp, thở phào một hơi.
Tất cả phát sinh trong mấy tức ngắn ngủi vừa rồi, có thể nói là kinh tâm động phách, tim mọi người đều đã vọt lên đến cổ họng.
May mắn cuối cùng tất cả đều nghịch chuyển, chiến thắng từ trong tuyệt cảnh.
Lúc này, trong ánh mắt mọi người nhìn về phía Từ Huyền đều lộ ra kính phục từ nội tâm.
Từ đầu đến cuối, nam tử kia, trấn định tự nhiên, không chút sợ hãi. Nương theo hai đại tự đầu Tinh Phong quốc chính diện đối địch, không sợ chút nào.
Dù lúc này chiến thắng, trên mặt Từ Huyền cũng không có bất kỳ vui mừng và kiêu ngạo nào cả, phảng phất như tất cả đều là hiển nhiên vậy.
- Từ đại ca, không nên thương tổn phụ vương!
Vân Phỉ nhi đôi mắt sưng đỏ vẻ mặt khẩn trương, gần như cầu khẩn nói.
Từ Huyền thờ ơ với nàng, thần sắc lạnh lùng mà nói:
- Tất cả mọi người bỏ vũ khí xuống lui ra.
Tử Tiêu Quốc Sư đứng cạnh quốc quân, khóe miệng nổi lên một tia đắng chát, ánh mắt quét qua tu giả khác trong vương cung, chậm rãi đưa tay:
- Lui lại!
Ra lệnh một tiếng, tu giả đại quân nhao nhao lui lại vài dặm, trên trận chỉ để lại một ít đỉnh tiêm cường giả.
Mà ngay cả những Ngưng Đan cao nhân kia cũng đều lui ra mấy trăm trượng.
Mà lúc này, trên trận chỉ còn lại có quốc sư, công chúa, cùng với hai vị Nguyên Đan cường giả khác.
Quốc quân vẫn bị Từ Huyền nắm trong tay, rất khó thở, thân thể bị một cổ lực lượng trầm trọng như Thái Sơn phong bế, không thể động đậy.
- Từ Huyền, hết thảy từ từ nói chứ đừng làm bị thương quốc quân.
Tử Tiêu Quốc Sư hơi có vẻ bất đắc dĩ nói.
Trên thực tế, hôm nay bị thua cũng không nằm ngoài dự liệu của hắn.
Nhưng lấy lực mình hắn cũng không cách nào nghịch chuyển quyết định nhất trí của mọi người được.
Vân Phỉ Nhi vẻ mặt hối hận, tiếc tự trách, nước mắt ào ào tuôn rơi, sớm biết như thế, nàng lúc trước cũng không nên nói cho phụ vương sự thật chuyện Tuyết Vi không đi theo rồi.
Một đường đi theo, nàng cũng chứng kiến qua thực lực của bọn người Từ Huyền, nhưng nào đoán được trong phiên đại chiến lúc trước, Từ Huyền và Nhiếp Hàn căn bản không hề dốc hết toàn lực.
Đặc biệt là Từ Huyền, thực lực chân chính của hắn, cùng với át chủ bài và đòn sát thủ, vĩnh viễn khó có thể đánh giá.
- Quốc quân ngươi còn lời gì để nói không/
Từ Huyền có chút buông lỏng tay.
Tử Tiêu Quốc quân khuôn mặt nghẹn màu đỏ bừng, trong mắt lộ ra hối hận thật sâu, dứt khoát nhắm mắt lại:
- Hôm nay thất bại, bổn quốc quân tâm phục khẩu phục, tùy quý quốc xử trí.
Cục diện như vậy đã vô cùng rõ ràng.
Mấy người Từ Huyền có thể thủ thắng tuyệt đối không phải là may mắn, mà nhờ vào thực lực tuyệt đối.
Cho dù tình huống như thế lại tới một lần nữa, cao tầng Tử Tiêu Quốc chỉ sợ cũng khó sửa đổi được kết cục.
Tinh Phong quốc dám chỉ phái mười mấy người tiến vào Tử Tiêu hoàng cung, tất nhiên sẽ có chỗ dựa vào.
- Tốt.
Từ Huyền nhẹ gật đầu, lại buông tay thả Tử Tiêu Quốc quân ra.
Tình hình như thế khiến toàn trường cả kinh.
Hắn nhẹ nhàng thả "con tin" như vậy, chẳng lẻ không sợ Tử Tiêu Quốc phản tập sao?
Bịch!
Thân thể bị bẻ gay hai chân của Tử Tiêu Quốc quân lập tức té trên mặt đất, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
- Quốc quân!
- Phụ vương!
Mấy đại cường giả ở đây nhao nhao nhào tiến về trước, bảo vệ Tử Tiêu Quốc quân vào trong.
Từ Huyền và Nhiếp Hàn, chia làm trái pháim mặt không chút biểu tình.
- Quốc quân được cứu trợ rồi... Mọi người lên!
Tu giả lui ra phía sau cũng không biết ai hô to một tiếng, đại quân tính bằng hàng nghìn, hạo hạo đãng đãng lần nữa tới gần.
Từ Huyền và Nhiếp Hàn, lạnh lùng mà xem.
Sở Đông vỗ Thiên Cơ Phiến trong tay, cười mà không nói.
Tam đại cự đầu Tinh Phong quốc căn bản không hề ngăn cản.
- Toàn bộ lui ra!
Tử Tiêu Quốc Sư kinh sợ hét lớn, thanh âm cứng cáp quanh quẩn toàn trường, khiến những thủ hạ ý đồ tiến tới kia thân hình cứng đờ.
Hơn mười vị Ngưng Đan cao nhân, tu giả đại quân tính bằng đơn vị hàng nghìn cũng không dám tiến lên bước nào nữa.
Quốc quân được mấy người đỡ thần sắc ảm đạm, vô lực phất tay:
- Không có tác dụng đâu, toàn bộ lui ra.
Vân Phỉ Nhi công chúa khóc đến hai mắt sưng đỏ, nửa quỳ ở một bên, thi triển bí thuật chữa thương cho phụ vương.
Sau một lát, lại có thủ tịch dược sư của Tử Tiêu Quốc tới chữa trị cho quốc quân.
Bọn người Từ Huyền cũng không gấp.
Qua thật lâu, Sở Đông chậm rãi mở miệng:
- Đã có thể bắt đầu.
Bọn người Tử Tiêu Quốc quân thần sắc phức tạp, ngẩng đầu nhìn thẳng vào.
Kế tiếp, mặc kệ Tử Tiêu Quốc có nguyện ý hay không, trước tiên phải ký hạ linh hồn huyết khế cái đã.
Nội dung của linh hồn huyết khế đại khái cũng giống với ước định lúc trước, nhưng lại tăng thêm số lượng tài nguyên, trân bảo, linh thạch mà Tử Tiêu Quốc phải tiến cống hằng năm.
Tử Tiêu Quốc Quân, quốc sư, công chúa và mọi ở ở tràng trong lòng đắng chát, hoặc hối hận, tiếc, hoặc đấm ngực dậm chân.
Một phen giãy dụa, vẫn lạc lưỡng đại Nguyên đan, quốc quân bị thương, cuối cùng vẫn là không thể không ký kết linh hồn huyết khế, cái này đã khiến mặt mũi của Tử Tiêu Quốc đều bị quét sạch.
- Bởi vì Tử Tiêu Quốc không hề có thành ý, đùa bỡn mưu kế nên Tinh Phong quốc ta phải đưa thêm một ít yêu cầu nữa.
Sở Đông thình lình nói.
Lời vừa nói ra, bọn người Tử Tiêu Quốc quân sắc mặt thoáng chốc biến đổi.
Bọn hắn đã sớm ngờ tới, sau khi phản kích thất bại, Tinh Phong quốc tuyệt đối sẽ không lương thiện như vậy.
- Xin nói, bổn quốc sẽ nổ lực hết sức.
Quốc quân sắc mặt tiều tụy, ánh mắt ảm đạm.
Giờ này khắc này, bọn hắn không còn lựa chọn nào khác.
Nếu như không đáp ứng, chờ đợi Tử Tiêu chỉ có diệt quốc, mấy người ở đây chỉ sợ cũng khó mà chạy trốn.
- thứ nhất, Tử Tiêu Quốc nhân khẩu đông đảo, cần vận chuyển hai mươi vạn phàm sĩ và một vạn tu giả cấp thấp đến phụ cận thiên nhiên linh hồ, vô điều kiện trợ giúp bổn quốc tu kiến linh thành, không có thời hạn cụ thể, cho đến khi linh thành xong mới thôi.
- Thứ hai, trong vòng năm năm, Tử Tiêu Quốc đại quân, vô điều kiện nghe theo sự điều khiển của Tinh Phong quốc. Kể cả phản công Hỏa Vân và Lam Phong.
- Thứ ba, Tử Tiêu Quốc cần phải mở đường cho tông phái bổn quốc, cho phép bọn hắn tự do gia nhập Tinh Phong quốc.
Sở Đông tổng cộng đưa ra ba yêu cầu.
Tử Tiêu Quốc quân cùng quốc sư nghe xong, sắc mặt đều biến đổi.
Những yêu cầutrước nghe đều có chút khó xử, nhưng cũng không phải quá hà khắc, Tử Tiêu Quốc cũng có thể làm được
Nhưng những yêu cầu này, đều là lợi dụng, suy yếu, thậm chí còn chiếm đoạt hấp thu thế lực của Tử Tiêu Quốc nữa.
Nhưng cho dù minh bạch thì mấy đại cự đầu Tử Tiêu Quốc ở đây cũng không thể tránh được.
Tất cả dều là bọn hắn gieo gió gặt bảo cả.
Cuối cùng, Tử Tiêu Quốc quân trọng trọng gật đầu, đáp ứng từng cái.
Sở Đông cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, xoay chuyển ánh mắt, rơi xuống trên người hai người Từ Huyền và Nhiếp Hàn, lại cười nói:
- Các ngươi còn yêu cầu gì muốn thêm vào cũng có thể nói ra.
Bọn người Tử Tiêu Quốc quân nghe vậy, sắc mặt lập tức xám ngắt, khó chịu nổi.
Nhiếp Hàn nghĩ nghĩ, thấp giọng nói:
- Ta muốn trong quốc khố Tử Tiêu Quốc có bí tịch nào có liên quan đến kiếm đạo phải lấy ra để ta tìm hiểu ba năm.
Nghe xong yêu cầu của Nhiếp Hàn, bọn người Tử Tiêu Quốc quân hơi buông lỏng một hơi, yêu cầu này, tương đối đơn g ianr.
Sau đó đến phiên Từ Huyền.
Hắn trầm ngâm thật lâu, ánh mắt rất nhanh lóe lên, dừng lại trên người Tử Tiêu công chúa, mặt không biểu tình nói:
- Ta muốn công chúa điện hạ, trở thành thị thiếp nữ bộc của ta!
Cái gì!
Quốc quân sắc mặt đại biến, vô ý thức lắc đầu:
- Cái này không được!
- Đường đường công chúa của một nước, sao có thể làm nô, nếu là làm thê thiếp, còn có thể cân nhắc.
Lưỡng Đại Nguyên đan cường giả khác lập tức phản bác.
- Ha ha, chẳng lẽ các ngươi không hỏi thăm ý kiến của công chúa điện hả sao?
Ánh mắt Từ Huyền hơi thâm ý rơi xuống trên người Tử Tiêu công chúa.
Vân Phỉ Nhi công chúa tâm thần run lên, hoa dung thất sắc, nàng bỗng nhiên nhớ đổ ước với Từ Huyền lúc xưa ở Côn Vân Quốc Đô.
Nội dun đổ ước là nếu như có một ngày, Từ Huyền có thể đánh bại toàn bộ Tử Tiêu Quốc, như vậy Vân Phỉ nhi công chúa, sẽ đáp ứng tất cả điều kiện của Từ Huyền.
Vân Phỉ Nhi công chúa, cùi đầu xuống, run giọng nói:
- Phụ vương, quốc sư... Phỉ Nhi nguyện ý. Đọc Truyện Online Tại TruyenGG
- Cái này sao có thể được!
Quốc quân hổ thân chấn động, khó có thể tin nhìn qua con gái.
- Từ đại ca, Phỉ Nhi thực xin lỗi ngươi, nếu có thể bảo vệ an nguy Tử Tiêu, ta nguyện ý ở bên cạnh ngươi làm nô, yêu ngươi một đời một thế.
Vân Phỉ Nhi trong mắt mang theo hơi nước, trực diện đối mặt với ánh mắt lãnh đạm của Từ Huyền.
Từ Huyền hơi kinh ngạc, giờ khắc này, hắn cuối cùng từ trong mắt Vân Phỉ Nhi thấy được chân thành, hối hận tự trách, cùng với ý nghĩ yêu thương không hề che dấu.
Người từng là địch quốc công chúa này, một mực yêu hắn, chỉ là trong nội tâm Vân Phỉ Nhi thì thân tình và gia tộc còn hơn tất cả.
- Tốt! Bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là thị thiếp nữ bộc của ta.
Từ Huyền nhẹ gật đầu.
Khi hắn phát ra lời ấy, Đổng Băng Vân đứng bên cạnh quang mang trong mắt sáng có chút tối sầm lại, chợt lại khôi phục khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Vân Phỉ Nhi vội chạy đến Từ Huyền, cũng chú ý tới vị Băng mỹ nhân này, trong nội tâm nàng cũng rõ thân phận đối phương.
Để công chúa cao quý của một nước thành thị thiếp nữ bộc của mình, yêu cầu của Từ Huyền xem như hoàn thành.
Những Ngưng Đan cao nhân đi theo khác không khỏi sinh lòng hâm mộ.
Trái phải đều là mỹ nữ số một nhân gian, lại còn là thị thiếp nữ bộc, khiến cho người líu lưỡi cùng yêu thích và ngưỡng mộ không thôi.
Huyết khế và yêu cầu sau khi hoàn thành xong xuôi, bọn người Từ Huyền tiến vào hoàng cung đại điện đường của Tử Tiêu Quốc.
Lúc này đây, ngồi trên bảo tọa không phải quốc quân, mà là Đại trưởng lão đến từ Tinh Phong quốc -- Từ Huyền.