- Liễu tiên tử!
Đám người Tử Sương lập tức biến sắc.
Lực lượng Diệt Thế Hắc Giao Long cường đại tới nỗi tùy tiện dính một chút Diệt Thế Ma Diễm cũng có thể diệt sát Hóa Anh Kỳ.
Giống Hóa Anh sơ kỳ như Tử Sương căn bản không dám ra đi, chuyện có thể làm chính là cố thủ Tinh Phong Thánh Đô.
- Vũ Yên!!!
Từ Huyền đang chiến đấu lập tức biến sắc.
Thân thể của Liễu Vũ Yên xuất hiện một tầng sương mù bạch quang mênh mông, không linh mờ mịt, bốn phía chớp động ngũ sắc mộng ảo hư quang. Khí tức nguyên bổn Hóa Anh trung kỳ trong nháy mắt tăng lên tới Hóa Anh đỉnh phong.
Trong tay nàng tế ra Tuyết Ngọc kiếm như lưu ly cách không điểm ra, kiếm hà giống như quang ngân thủy ba vậy Diệt Thế Ma Diễm phô thiên cái địa bên người Diệt Thế Quân Hoàng.
Một kiếm kia nhìn như nhu hòa, nhưng lại có một loại ý cảnh thần kì muốn hủ hóa tất cả.
Vô thanh vô tức trên người Diệt Thế Hắc Giao Long để lại một vài vết máu sâu cả xích. So sánh với bản thể khổng lồ của Hắc Giao Long, vết máu sâu vài xích cũng không có ý nghĩa gì, chỉ giống như tổn thất một sợi lông.
Nhưng dù là như thế, thực lực Liễu Vũ Yên bày ra cũng khiến cho vô số cường giả đỉnh phong giật mình động dung.
Cho dù là lực lượng của Hóa Anh đỉnh phong cũng rất khó làm thương tổn đến Diệt Thế Quân Hoàng.
Nhưng một kiếm bay bổng của Liễu Vũ Yên lại làm được.
Mà càng khiếp sợ còn ở phía sau, Diệt Thế Quân Hoàng trúng một kiếm này phát ra tiếng gào rú kinh hồn cực kỳ thê lương.
Một kiếm kia lúc này mới hoàn thành.
Thiên Hạt Quân Vương Niếp Hàn đang xem cuộc chiến ở phương xa, thân hình lập tức chấn động, hạt hình ấn ký giữa mi tâm không ngừng rung động lắc lư nhảy lên.
Mạnh như kiếm tu Vô Không Minh thiên tài nhất của Thánh Cảnh cũng phải rung động tại chỗ:
- Lực lượng của một kiếm này tựa hồ diễn dịch tánh mạng tự nhiên. Hơn nữa còn công kích bên trên cảnh giới linh hồn nữa.
- Còn không mau xuất thủ! Cảnh giới linh hồn của nàng đạt đến Anh Biến Kỳ, so về mặt linh hồn còn cao hơn cả Hắc Giao Long, lại cộng thêm nàng có thiên phú cùng lĩnh ngộ kiếm đạo kinh diễm đã có thể hình thành tổn thương nhất định cho tâm thần Hắc Giao Long.
Tàn hồn kiếp trước nhắc nhở.
Từ Huyền bừng tỉnh đại ngộ hét lớn một tiếng, phát động Thiên Cơ Lệnh, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, trảm lên trên người Diệt Thế Hắc Giao Long lưu lại vết máu hơn mười trượng.
Luận lực phá hoại, Thiên Cơ Lệnh của Từ Huyền tự nhiên không gì sánh kịp.
Mà công kích kiếm đạo của Liễu Vũ Yên có thể gây tổn thương cho linh hồn của Diệt Thế Hắc Giao Long.
Cả hai hợp nhất, quả thực là tuyệt phối khiến cho Diệt Thế Hắc Giao Long kêu gào thảm thiết thê lương.
Linh hồn cùng thân thể song trọng tổn thương, cho dù là Diệt Thế Quân Hoàng, cũng không chịu đựng nổi, phát ra rống to kinh thiên.
Trên không Tinh Phong Thánh Đô.
Cường giả đỉnh phong Tam Dương Cảnh mặt lộ vẻ kinh hỉ.
Thực lực của Liễu Vũ Yên quá khiến người ngoài ý muốn.
Tu vi cảnh giới chính thức của nàng chỉ sợ không phải Hóa Anh Kỳ, mà là Anh Biến Kỳ.
Ở bên trong mấy Giới Ngoại cường giả, thực lực mạnh nhất không phải Thác Bạt Ngọc mà là Liễu Vũ Yên.
Cho dù Thác Bạt Ngọc cùng Bình sư muội liên thủ cũng chưa hẳn là đối thủ của Liễu Vũ Yên.
Trong lòng trong lòng cũng rung động, không nghĩ tới cùng mình chung tình với một tiên tử giới ngoại có thực lực như thế.
Chiến cuộc phía trước lưu chuyển, Từ Huyền cùng Liễu Vũ Yên liên thủ khiến cho Diệt Thế Hắc Giao Long vô cùng mạnh mẽ bị đánh cho không hề có lực chống đỡ, vết thương chồng chất.
- Thất Bảo hợp nhất, định!
Một đạo thanh âm như lôi đinh quanh quẩn trên không trung.
Chỉ thấy Thiên Cơ Lệnh khổng lồ kia phóng xuất ra một ấn ký lệnh phù tạo thành lưu ly hào quang từ trên không rơi xuống trên người của Diệt Thế Hắc Giao Long
Khí diễm của Diệt Thế Hắc Giao Long sớm đã giảm mạnh, lại bị nh phù đánh trúng, thân hình cứng đờ.
- Phong!!!
Từ Huyền bấm niệm pháp quyết trong tay, Thiên Cơ Lệnh giống như Thập Vạn Đại Sơn, hung hăng áp lên người Hắc Giao Long.
Ầm ầm --
Hắc Giao Long kêu thảm thiết mãnh lực giãy dụa, bị Thiên Cơ Lệnh áp bách lại bị linh hồn Liễu Vũ Yên ngăn chặn.
Nhưng mà hắn có bất diệt chi thể há sẽ dễ dàng bị thua như thế?
Từ Huyền cắn răng một cái, liều lĩnh một cái giá lớn đem Thiên Cơ Lệnh thúc dục đến mức tận cùng. Giờ phút này hắn đã dùng tận sức.
- Quân Hoàng! Ta tới giúp ngươi!
Thiên Hạt Quân Vương Niếp Hàn quát một tiếng, Thiên Hạt Ma Kiếm trong tay phóng lên trời hóa thành hư ảnh bò cạp ma dữ tợn cực lớn hướng hai người Từ Huyền đánh tới.
- Bệ hạ, còn có chúng ta! Nguồn tại http://TruyenGG
Giao Long quân vương cũng tiến đến viện trợ, bay đến phụ cận Diệt Thế Hắc Giao Long.
Ah!!!
Đột nhiên Giao Long quân vương kêu thảm một tiếng, bị một đạo Hạt Ảnh Kiếm Quang chôn vùi vạn vật xé nát.
Hắn ngay cả chết như thế nào, đều không có minh bạch.
Tiếp theo trong nháy mắt chỉ thấy bộ mặt màu đen vân bò cạp của Niếp Hàn toàn bộ rút đi, khôi phục khuôn mặt trắng nõn, bộ dáng lãng khốc như cẩm thạch.
Hạt hình kiếm ấn giữa mi tâm hắn giao thoa sáng tối.
- Hắc Giao Long, tiếp một kiếm của ta... Hủy Diệt Tự Chương!!!
Hắn quát lên một tiếng lớn, vượt qua đến đỉnh đầu Hắc Giao Long, Thiên Hạt Ma Kiếm hóa thành một đạo hạt ảnh quang thúc (chùm tia sáng hình bọ cạp) Do minh hóa ám, chung kết hết thảy, có một loại ý cảnh cực hạn khuy phá sinh tử.
Hủy Diệt Tự Chương đại biểu một kiếm chung cực của lĩnh ngộ kiếm đạo cao nhất cùng Thiên Hạt ma tâm hoàn mỹ dung hợp.
Một kiếm kia công ra lập tức thiên địa cực minh hóa thành cực ám.
Máu tươi thẳng tung tóe thanh thiên, phần đầu của Hắc Giao Long bị một kiếm đâm thủng.
Toàn bộ thiên địa trở thành một tràng tĩnh mịch.
Giờ khắc này, thời không thiên địa phảng phất giống như bị đình chỉ. Màn trời như đang vào lúc giao tuyến giữa ban ngày và đêm tối.
Thân ảnh Niếp Hàn mịt mờ như con sâu cái kiến, bút trực anh đĩnh dẫm lên trên người Hắc Giao Long. Thiên Hạt Ma Kiếm trong tay mang theo ý cảnh chung kết hết thảy số mệnh, cũng mở ra một kiếm tự chương hủy diệt đâm vào thân thể khổng lồ của Hắc Giao Long.
Uy thế của một kiếm kia có thể sánh với diệt thế chi lực của Hắc Giao Long, nhưng đại biểu một kiếm chung kết của Niếp Hàn ngưng tụ đến mức tận cùng tạo nghệ cùng lĩnh ngộ kiếm đạo suốt đời của hắn, đồng thời cũng dung hợp Thiên Hạt ma tâm hủy diệt tinh túy của Diệt Thế Quân Hoàng.
Một kiếm thống kích như thế thậm chí có thể làm suy giảm bổn nguyên của Diệt Thế Hắc Giao Long. Thân hình Diệt Thế Quân Hoàng run rẩy ngắn ngủi trong một sát na, hắn thậm chí quên đi đau đớn.
Trong hai tròng mắt Niếp Hàn lộ ra thần quang trước nay chưa có, hắn thấp giọng nói:
- Khởi tử hồi sinh ý cảnh lại để cho ta cảm nhận một lần nữa, Thiên Hạt ma tâm, ngươi có thể nào hiểu ra, ta vứt tính mạng mình vào tuyệt cảnh, một kích kia chết mà thành sống.
Sắc mặt hắn tái nhợt, hai tay giữ chặt Thiên Hạt Ma Kiếm nhẹ nhàng run rẩy.
Vừa rồi một kiếm kia, cơ hồ hao hết công lực suốt đời của hắn. Nếu không phải tu vi cảnh giới của Niếp Hàn tương đương với Hóa Anh Kỳ, cũng tuyệt khó làm thương tổn bổn nguyên của Diệt Thế Quân Hoàng.
Hơn nữa, bộ vị một kiếm kia đâm vào cực kỳ vi diệu, không đơn thuần là đầu của Diệt Thế Hắc Giao Long.
- Lên!!
Niếp Hàn giận quát một tiếng, toàn thân thiêu đốt vô tận hủy diệt kiếm ý, ý chí này khiến cho trời xanh biến sắc.
Phốc phốc --
Dùng hết lực lượng cuối cùng, Thiên Hạt Ma Kiếm hung hăng nhảy lên, một sợi gân rồng đen thui từ trên người Diệt Thế Quân Hoàng phá thể mà ra. Huyết quang trùng thiên, sáng tối giao thoa.
Một cái long tiên màu đen rất sống động bị Niếp Hàn quăng vào hư không.
Mũi kiếm của Thiên Hạt Ma Kiếm liền bám sát long tiên của Hắc Giao Long.
- Đi!!!
Niếp Hàn nhảy người lên, Thiên Hạt Ma Kiếm hộ tống long tiên của Hắc Giao Long.
Leng keng...Phốc một tiếng, dung nhập vào trong Thiên Cơ Lệnh.
Chỉ một thoáng, Thiên Cơ Lệnh bắn ra cửu sắc lưu ly chi quang cả kinh thiên địa.
Cửu Bảo hợp nhất!
Phần đông cường giả đỉnh phong trên trận kinh hô rung động.
Trong sát na biến hóa này thật sự quá nhanh.
Niếp Hàn dùng công lực suốt đời của hắn thay đổi Càn Khôn, thúc đẩy Cửu Bảo hợp nhất.
Đứng ở trên người Hắc Giao Long lấy ra gân rồng, gan phách cùng tư thế oai hùng bực nào?
- Niếp Hàn!!!
Trong lòng Từ Huyền đại hỉ, điều này thực cho hắn kinh hỉ vạn phần.
Giờ phút này, Cửu Bảo hợp nhất, uy năng của Thiên Cơ Lệnh phóng đại gắt gao đem Hắc Giao Long ngăn chặn.
Hắc Giao Long gào thét thê lương, âm thanh long ngâm chấn động cửu thiên.
Một kiếm Hủy Diệt Tự Chương suy giảm bổn nguyên của hắn, lại lấy ra gân rồng khiến cho thực lực của hắn hao tổn.
Hôm nay Cửu Bảo hợp nhất, đại cục đã định.
Diệt Thế Hắc Giao Long bị Thiên Cơ Lệnh của Từ Huyền gắt gao ngăn chặn. Vô số cường giả của Tinh Phong Thánh Đô như muốn ngừng hô hấp lại.
Sở Đông cũng hơi buông lỏng một hơi. Nhưng xoay chuyển ánh mắt, chuyển hướng một chỗ hẻo lánh của Tinh Phong Hoàng Thổ.
Sắc mặt Thác Bạt Ngọc vẫn tái nhợt, nhưng thương thế chữa trị hoàn hảo, dần dần khôi phục vài phần huyết sắc.
Khí tức trên người hắn chính thức hiện lộ, nhưng quỷ dị là bất định và khó có thể xác định.
- Thác Bạt sư huynh.
Bình sư muội hơi lo lắng hỏi.
- Cái gì?
Sắc mặt Thác Bạt Ngọc trầm xuống.
Bịch!
Bình sư muội hoa dung thất sắc, quỳ trên mặt đất:
- Bái kiến sư tôn!
Ấn ký tinh thần màu đen giữa mi tâm Thác Bạt Ngọc hóa thành một cái luân bàn thâm thúy vô hạn giống như vận mệnh chi luân, khí tức quỷ dị bất định.
- Có một chút ý tứ.
Thanh âm của Thác Bạt Ngọc truyền tới hoàn toàn bất đồng trước đó, trống trải, lạnh như băng.
Ánh mắt của hắn chuyển hướng vào tâm điểm.
Phốc băng!
Thiên Cơ Lệnh mang theo cửu sắc Lưu Ly tinh quang toàn lực chém xuống, thân thể khổng lồ của Diệt Thế Hắc Giao Long bị chém thành hai đoạn.
Diệt Thế Hắc Giao Long phát ra tiếng kêu gào thảm thiết rung trời, thân hình trốn vào không gian sụp đổ.
- Ngươi không làm gì được ta!
Thanh âm Hắc Giao Long lạnh như băng tràn ngập oán hận từ trong không gian loạn lưu bộc phát.
Băng oanh --
Một mảng lớn huyết nhục trên người hắn lăng không bạo tạc nổ tung, hóa thành diễm quang tối như mực. Bên trong u ám đục ngầu, nương theo một cỗ cấm kỵ khí tức hủy diệt nguyên thủy.
- Coi chừng!
Tàn hồn kiếp trước lên tiếng nhắc nhở.
Từ Huyền khống chế Thiên Cơ Lệnh, ngăn cản trước người che chở Liễu Vũ Yên cùng Niếp Hàn cấp tốc thối lui.
Diệt Thế Hắc Giao Long dùng bộ phận Chân Long chi thân của Bất Diệt thể bạo tạc nổ tung, đào thoát khốn cấm. Lực lượng bổn nguyên hủy diệt thậm chí vượt qua Thiên Cơ Lệnh do Cửu Bảo hợp nhất.
Lúc này Niếp Hàn nhổ ra một búng máu.
Từ Huyền cùng Liễu Vũ Yên, cũng khó khăn lắm tự bảo vệ mình, thoát ly hiểm cảnh.
Mà trong lúc này, Diệt Thế Hắc Giao Long men theo không gian loạn lưu, chạy ra mấy ngàn dặm, hiển hiện ở trên không, lửa giận ngút trời, máu tươi chảy đầm đìa, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ba người Từ Huyền.
Từ Huyền cảm giác thân thể có chút suy yếu.
Thiên Cơ Lệnh do Cửu Bảo hợp nhất đã khống chế đến cực hạn để cho tinh khí thần của Từ Huyền tiêu hao quá lớn.
Trường chiến liên tục, chính thức liều mạng đối với Từ Huyền mà nói, rất là không ổn.
Tại Thượng Cổ Thần Hoang tham dự phong cấm Diệt Thế Hắc Giao Long gồm rất nhiều Nguyên Thần Đại Đạo, còn thiết hạ mai phục, mượn nhờ ưu thế của Giới Nguyên Thạch mới đưa hắn phong cấm.
Ngày nay, Từ Huyền ba người có thể đem Hắc Giao Long bức đến tự bảo vệ thân thể huyết nhục của mình đã là chuyện không tiền khoáng hậu rồi.
- Đặc sắc, rất là đặc sắc.
Một thanh âm trầm thấp từ cổ chí kim quanh quẩn trong hư không.
Thanh âm kia vừa rơi vào tai đám người Từ Huyền cũng làm cho Hắc Giao Long nghe được nhất thanh nhị sở.
- Người nào???
Thân hình Hắc Giao Long cứng đờ.
Vù!
Thác Bạt Ngọc một thân tóc tím phất phới theo gió đã đứng thẳng trước mặt Huyền cùng Hắc Giao Long.
Xác thực mà nói, hắn là đưa lưng về phía Hắc Giao Long, nhìn thẳng Từ Huyền.
- Coi chừng, trên thân người này có dấu hiệu Phân Thần Khóa Không.
Tàn hồn kiếp trước đột nhiên nhắc nhở.
Giờ khắc này, hắn thậm chí trốn sâu vào trong người Từ Huyền không dám tiết lộ khí tức linh hồn của mình.
Phân Thần Khóa Không!
Loại thần thông trong truyền thuyết này, Từ Huyền vẻn vẹn là nghe nói một vài lần ở Thiên Cơ thành cổ.
Thuỷ tổ Thiên Cơ tộc Thiên Cơ tử từng Phân Thần Khóa Không, hàng lâm Thần Hoang đại địa. Nếu không dùng Thần Hoang chi địa, tuyệt khó sinh ra đời kỳ tích Di Lạc Cửu Thành. Thiên Cơ tộc cũng khó luyện chế ra cự thần binh Nguyên Thần Đại Đạo.
A... Ông ~
Giữa mi tâm của Thác Bạt Ngọc có một cái luân bàn hắc ám vô tận đang cấp tốc xoay tròn, một cỗ vô thượng ma khí vượt qua giới này bắt đầu gia tăng.
Hư không xoay tròn dưới chân hắn hóa thành vòng xoáy tối như mực.
Thác Bạt Ngọc hời hợt đứng chắp tay trong không gian vặn vẹo, chỉ giống như cười mà không phải cười nhìn sang Từ Huyền.
Trong lòng Từ Huyền vang lên những than âm như sấm kích.
Giờ khắc này Thác Bạt Ngọc, đã không phải là bản thân hắn mà là một tồn tại cao thâm mạc trắc.
Cùng lúc đó, tại Bát Hoang sa mạc.
Năm lão giả tuổi trên 80 mặc hạt thanh trường bào, hai con ngươi đục ngầu đục ngầu nhìn Tinh Phong Hoàng Thổ phương xa.
Oa!
Tiên Lê đại sư, thân hình chấn động. Sợ hãi nói:
- Thiên Cơ chuyện xấu... Vô cùng lớn.
Tinh Phong Hoàng Thổ.
Bên ngoài thân Thác Bạt Ngọc xoay quanh lấy một tầng ma khí tĩnh mịch vô hạn, rất có áo nghĩa, kinh thiên vĩ địa. Ma khí thuần khiết đến mức tận cùng đủ để cho diệt thế ma khí của Hắc Giao Long ảm đạm thất sắc.
Ông!
Một cái Ma ảnh vĩ đại ngưng tụ trên người Thác Bạt Ngọc, nhìn về phía trên giống như một thanh niên hơn ba mươi tuổi.
Hình ảnh và bộ dạng ma ảnh cao lớn đứng chắp tay dần dần rõ ràng.
Khi hắn chậm rãi ngửa đầu, mở hai con ngươi ra ngưng mắt nhìn thiên không, thì trong một sát na thiên địa linh khí bạo động lâm vào một tràng an bình.
Ma ảnh trên người to lớn cao ngạo phát ra một loại cô tịch không thể hình dung, đồng thời cũng có một loại bễ nghễ khinh thường cổ kim.
Tại cùng lúc đó ở thế giới đầu nguồn, Thất Sắc Cự Tỉnh ở dưới thanh âm gào thét của cự ma, đột nhiên im bặt.
Tứ đại Thánh chủ cảm thấy được một tia khí tức mịt mờ.
Nhưng chính thức làm bọn hắn khiếp sợ chính là Viễn Cổ cự ma đang kiệt lực thu liễm khí tức của mình, hoàn toàn không dám nhúc nhích.
- Ngươi là người nào?
Hắc Giao Long nhìn sang Ma ảnh cao ngạo to lớn đang quay lưng về phía mình, Long thân ẩn ẩn có cảm giác run rẩy.
Cho dù Ma ảnh to lớn cao ngạo trước mắt cũng không có thể hiện thần thông đại năng kinh thiên động địa như thế nào, nhưng chỉ riêng phần hời hợt đứng trên không gian vặn vẹo, ý cảnh quan sát thiên cổ lại có thể chấn nhiếp tâm linh.
Hắn là ai vậy?
Tinh Phong Vương Triều. Vô số cường giả nhìn chằm chằm vào Ma ảnh to lớn cao ngạo đó.
Nhưng có thể khẳng định một chút, đối phương khẳng định đến từ Giới Ngoại.
Giới Ngoại cường giả!
- Tông Như Ma!
Liễu Vũ Yên xinh đẹp cho thất sắc, sắc mặt hơi có vẻ một tia tái nhợt.
Chỉ có nàng liếc nhìn thấu thân phận của người vừa mới đến.
Tông Như Ma.
Chỉ có Liễu Vũ Yên tỏ tường ba chữ này phóng tại bên ngoài vực, là kinh thiên động địa tới bực nào.
Phóng nhãn thiên cổ, tiếp qua một thiên cổ, cái tên này cũng có thể tách ra ánh sáng chói lọi, uy chấn cổ kim.
Tông Như Ma, người cũng như tên, thập phương ngoại giới vực, Cự Đầu Ma Đạo chí cao vô thượng đại tông sư.
Trong mắt Liễu Vũ Yên mang theo vẻ sợ hãi và kính trọng.
- Tiểu Hắc trùng, cút xa một chút, tại đây không có chuyện của ngươi.
Ma ảnh cao lớn của Tông Như Ma đưa lưng về phía Hắc Giao Long, thản nhiên nói.
Cái gì!
Sắc mặt Hắc Giao Long cứng lại, giận tím mặt, ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng.
Mình là Thượng Cổ mạnh nhất Thần Hoang thiên cổ, trong cơ thể chảy xuôi Thượng Cổ yêu ma thực huyết mạch của rồng, có người nào dám sỉ nhục chính mình như vậy???
- Nếu như nguyện ý làm ma sủng của ta, bổn tông sẽ cho ngươi một cái cơ hội.
Tông Như Ma bổ sung một câu.
A... Rống!
Hắc Giao Long gào thét giận dữ:
- Muốn chết --
Long thân khổng lồ của Diệt Thế Hắc Giao Long mang theo kinh uy năng kinh thiên động địa đánh về phía Tông Như Ma, long trảo cách không mấy trăm dặm, chụp về thân hình nhỏ bé như con sâu cái khiến.
BA~
Long trảo gian bắn ra diệt thế diệt thế diễm quang tối như mực lập tức kích Tông Như Ma.
Nhưng mà lực lượng vừa vừa tiếp cận Tông Như Ma thì ma khí quanh thân tĩnh mịch vô hạn của hắn như luân bàn xoay tròn, bỗng dưng chấn động.
Băng oanh --
Một cỗ ma quang tịch diệt cửu thiên phản hồi đường cũ đánh trúng Hắc Giao Long.
- Ah!!!
Giữa tiếng kêu gào thê thảm thân thể Hắc Giao Long phá thành mảnh nhỏ, bị đánh bay đi đâu không rõ.
Híz-khà-zzz ~
Tinh Phong Hoàng Thổ, vô số cường giả, ngược lại hít một hơi, rung động tại chỗ.
Tông Như Ma cũng không thấy có bất kỳ động tác gì, Diệt Thế Hắc Giao Long đã bị đánh tới chín tầng trời, sinh tử chưa biết.
Từ Huyền, Liễu Vũ Yên, Niếp Hàn, thân hình cứng đờ, vẫn không nhúc nhích.
Người này phân thần lực vượt không hàng lâm, tuy rằng bằng được Anh Biến Kỳ, nhưng ngươi chỉ cần không công kích hắn thì còn có một đường hi vọng."
Tàn hồn kiếp trước khẩn trương tới độ trước nay chưa từng xuất hiện.
Không công kích hắn?
Từ Huyền đột nhiên minh bạch, vừa rồi Hắc Giao Long dùng Diệt Thế Ma Diễm công kích Tông Như Ma, sau đó là quỷ dị là quỷ dị quay lại công kích ngược về phía hắn. Uy năng phản hồi còn mạnh hơn lúc bắn đi đáng sợ hơn mấy lần.
- Ngươi chính là Từ Huyền?
Tông Như Ma bình tĩnh, chặt chẽ nhìn sang thanh niên đối diện, còn những người khác thì không thèm để ý.
- Chính là tại hạ, xin hỏi các hạ, hàng lâm giới này có ý gì?
Sắc mặt Từ Huyền nhíu lại.
- Ha ha!!!
Khóe miệng Tông Như Ma nhếch lên vẻ mỉm cười, một cỗ ba động ba động huyền bí vô hạn vô hạn từ trên người bắt đầu khởi động ra.
Ông!
Từ Huyền biến sắc, chỉ cảm thấy trong cơ thể " Nguyệt Quang Bí Châu " không ngừng run rẩy, tựa hồ cảm nhận được một loại khí tức đồng loại.
- Có được " tiên hà chí bảo " ta và ngươi vốn nên cùng chỗ, tại " tiên hà " chi đỉnh gặp nhau. Chỉ là, ngươi và ta gặp ta quá sớm...
Tông Như Ma không nói gì, bờ môi cũng không có động.
Nhưng một cổ ý niệm không hình để cho Từ Huyền lĩnh ngộ ý tứ mà hắn muốn biểu đạt. Đó là phương pháp trao đổi thần thức truyền âm của cao tầng.
Tiên hà chí bảo này là đoạn đối thoại bí mật chỉ thuộc về Từ Huyền cùng Tông Như Ma.
Ngày xưa Nguyệt Quang Bí Châu tới từ Tiên Hòa Lão Điếm thần bí.
Tiên Hòa hay là tiên hà?
Tiên hà chí bảo?
Tâm thần Từ Huyền chấn động, trong đầu lại nhớ đến kinh nghiệm ngày đó tại Tiên Hòa Lão Điếm.
Lão giả thần bí lưng còng kia tự xưng có mười hai kiện truyền gia chi bảo, trong đó chín kiện đều bán cho nhân vật nhấp nhiếp cổ kim đương thời.
Nghĩ tới đây, Từ Huyền cảm thấy hết thảy bỗng nhiên rõ ràng hơn.
Tông Như Ma tất nhiên là một trong những nhân vật tuyệt thế mà lão giả lưng còng thần bí đã nói, cũng là người hữu duyên cùng khách hàng tại cửa hàng Tiên Hòa.
Từ Huyền có cái thứ mười, ký bất không tiền, dã bất tuyệt hậu.( trước chưa từng có, sau lại càng không có)
Trong hư không, hai người bốn mắt chạm nhau.
Tông Như Ma bình tĩnh, không có nửa điểm ý niệm khinh thị lồng ngực rộng lớn bao dung bao dung thiên địa của hắn.
Lúc này, vô thanh thắng hữu thanh.
Từ Huyền vẻ mặt hiểu ra, Tông Như Ma mỉm cười không nói.
Ánh mắt thiên thiên vạn vạn tu giả tu giả phụ cận đều đọng lại trên người của Tông Như Ma cùng Từ Huyền.
Không có ai biết, hai người ý niệm giao hội, vạch trần sâu xa lẫn nhau lập trường cùng với thiên địa, bí mật hi hữu không ai biết.
Niếp Hàn cùng Liễu Vũ Yên cách đó không xa hô hấp dồn dập.
Niếp Hàn sắc mặt tái nhợt, cực kỳ suy yếu, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào Tông Như Ma, mặc kệ hắn muốn ngưng tụ kiếm ý như thế nào đều lực bất tòng tâm.
Trước đây chưa từng gặp đại năng trước mặt, cấp độ Hóa Anh Kỳ của hắn liên chiến cũng khó khăn mà ngưng tụ. Còn nữa, Niếp Hàn trước đó thi triển một kiếm đã dùng hết kiếm ý cùng nguyên khí, hiện giờ chỉ như đèn cạn dầu.
Khóe miệng của hắn không khỏi nổi lên một tia đắng chát, lúc này, chính mình mặc dù đem hết toàn lực, lại không giúp được Từ Huyền một chút nào.
- Các hạ thân là Ma Đạo Ma Đạo tông sư khai sáng thiên cổ Thần Thoại, chúa tể ngoại giới Đế Tôn, Phân Thần Khóa Không mà đến. Lại là vì mưu mưu đồ một kẻ tiểu giới hậu bối sao?
Liễu Vũ Yên đầu tiên lên tiếng, má lúm đồng tiền như núi được gió sớm tắm rửa, đánh vỡ hào khí cực độ khẩn trương tĩnh mịch.
- Ngươi chính là Liễu Vũ Yên?
Tông Như Ma xoay chuyển ánh mắt, đầu tiên nhìn về phía những người khác ngoài Từ Huyền, thấy Liễu Vũ Yên gợn sóng không sợ hãi thì nói:
- Thiên phú tư chất không tệ, có lẽ còn trên cả tam đệ tử kiệt xuất nhất của ta. Thần Huyễn Thiên Sư ngược lại có vài phần phúc duyên. Bất quá, lần này bổn tông đến là khóa giới mà tới cũng bởi tình huống đặc thù, ý chí kiên định. Tuyệt không sửa đổi, ngươi cũng không cần dùng bất luận phép khích tướng gì.
Lời vừa nói ra, trong lòng Liễu Vũ Yên càng phát ra gấp gáp cùng lo lắng, thầm nghĩ không tốt.