Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Vứt tộc ta nhập bất nhân đạo (1)
Lận Phụ Thanh cùng Phương Tri Uyên nghe xong lời này lập tức trở nên cảnh giác. Ở một khe hở nơi sinh tử giao nhau như thế này lại có một thần hồn mạnh mẽ đã trú ngụ lâu dài, nếu nói không ẩn chứa bí mật gì thì ai mà tin nổi. Căn cứ theo lời hai người bọn họ, hồn linh kia thấy có một số lượng lớn hồn phách từ bên ngoài đột ngột ùa vào đây nhưng vẫn thờ ơ như thường, thậm chí cự tuyệt giao lưu, thế thì càng kỳ quái.
Ma Quân và Tiên Thủ cũng không rảnh rỗi nghỉ ngơi nữa, để lại lời nhắn cho Tuân Tam rồi lập tức theo Viên Tử Y và Hiên Viên Ý đi đến chỗ ở của hồn linh kia. Thật nhanh, cảnh tượng Kim Quế Cung và Lục Hoa Châu đã bị bỏ lại phía sau, khung cảnh xung quanh vốn được ngưng thực cũng dần dần trở nên mờ nhạt hơn.
“Tôn Thủ, ngài tỉnh lại bên dòng sông, đó chính là sông Minh.” Trên đường đi, Viên Tử Y giải thích, “Chúng ta đã thăm dò nơi đó. Sông Minh có chín khúc, vây chặt khu vực mà linh hồn chúng ta có thể di chuyển, tức là dù đi theo hướng nào, cuối cùng cũng sẽ bị sông Minh ngăn cản, không thể tiến xa hơn.”
“Lạ thật…” Lận Phụ Thanh vừa suy nghĩ vừa thấp giọng nói, ngón trỏ vô thức gõ lên môi, “Sông Minh lẽ ra phải dẫn linh hồn từ dương gian đến âm giới, sao lại quanh quẩn ở khe hở này mà nhốt các ngươi trong đây?”
Phương Tri Uyên cau mày hồi lâu, bỗng nhiên nói: “Sư ca, ngươi không cảm thấy sông Minh này đã bị ai đó cố ý vặn xoắn sao?”
Y vươn tay, ý niệm khẽ động, trong lòng bàn tay hiện lên hình ảnh một sợi dây thường. Sau đó, y cầm hai đầu dây nhẹ nhàng xoắn lại, khiến ở giữa tạo thành một vòng tròn rỗng: “Giống như thế này. Nếu vậy, sông Minh vẫn nối liền hai giới âm dương —— chỉ là phải đi một vòng xa hơn.”
“Nhưng không phải như thế, Tôn Thủ.” Hiên Viên Ý rầu rĩ gãi đầu, “Nếu như lời ngài nói, chúng ta phải nhìn thấy những linh hồn đi từ dương gian đến âm giới chứ.”
“Tuy chúng ta không thế xuống sông, nhưng đứng một bên vẫn phải nhìn thấy vài linh hồn đi qua mới đúng.”
“Không sai.” Viên Tử Y cũng nói, “Sông Minh quả thật quá yên ắng, một chút khí tức của hồn phách cũng không có, đây là một chuyện rất quái dị.”
Vừa đi vừa nói, bọn họ đã đến nơi cần đến. Linh hồn kia quá mạnh, năng lượng cải biến cảnh vật xung quanh đương nhiên cũng mạnh mẽ hơn nhiều. Nơi này bị cải tạo thành một vách núi dưới trăng, khung cảnh trông u tịch mà thanh nhã lạ thường.
Trên vách đá có một động phủ rất sâu, không biết dẫn đến nơi nào. Trước vách đá là một đồng cỏ lau trắng, phản chiếu ánh bạc dưới trăng, ngay cả gió phất qua gò má cũng mang đến cảm giác chân thật tinh tế chẳng khác gì thế giới thực.
“Có tiếng nước.” Phương Tri Uyên giơ tay ngăn mọi người lại, “Là âm thanh của sông Minh.”
Lận Phụ Thanh hợp tay áo, mắt nhìn xung quanh: “Nếu chỉ nghe tiếng mà không thấy sông, vậy có lẽ nó nằm sau vách đá. Vị này cũng thú vị thật, dùng ảo ảnh để che giấu sông Minh… không biết là vô tình hay cố ý.”
Viên Tử Y chỉ vào động phủ: “Ừm, hồn linh cư ngụ ở đó, không cho ai đến gần sơn động này, hầy, chúng ta cũng không dám chọc vào…”
Phương Tri Uyên trong lòng sinh ra một chút cảnh giác. Y lại nâng tay, lần này thứ xuất hiện là Hoàng Dương đao. Y treo đao sau lưng, nói với Viên Tử Y và Hiên Viên Ý: “Ta cùng sư ca vào nhìn một chút, nơi này không có chuyện của hai ngươi nữa, về đi.”
Hai người đồng thời sửng sốt, nào chịu đồng ý quay về. Đang muốn mở miệng, khóe mắt lại thấy trước động phủ có bóng trắng xuất hiện, một thân ảnh đang tiến ra.
Là linh hồn kỳ lạ kia!
Đó là một người đàn ông một thân áo trắng, vẻ mặt âm trầm và xa cách. Tuổi tác rất khó đoán, lúc thì trông như thanh niên ngoài hai mươi, lúc lại trông như trung niên bốn năm mươi tuổi. Mái tóc dài buông xõa, kéo lê trên mặt đất.
Ma Quân Tiên Thủ nhìn nhau, đều cảm thấy thần hồn này có một luồng khí tức quái lạ. Khó có thể dùng ngôn từ để miêu tả rõ ràng, người này toàn thân như một khối băng lạnh, nhưng sâu trong đáy mắt tựa hồ có ám hỏa thiêu đốt, chỉ cần có cơ hội là sẽ cháy lan dữ dội ra đồng cỏ.
Lận Phụ Thanh lấy lại bình tĩnh, dẫn đầu lên tiếng: “Mạo muội quấy rầy, ngài phải chăng là khách nơi âm dương gian?’
“Khách?”
Bất ngờ thay, người kia lại thật sự đáp lời. Ông ta nhàn nhạt nói: “Ngươi gọi ta là khách?”
Lận Phụ Thanh: “Trông ngài không giống như người ở đây.”
“Vậy làm sao ngươi biết ta không phải là chủ, còn các ngươi mới là khách?”
Viên Tử Y cùng Hiên Viên Ý hết sức ngạc nhiên: Ồ, người này trước nay rõ ràng không thèm để ý đến bọn họ, hôm nay Ma Quân Tiên Thủ vừa đến, lời nói ra đã được nghiền ngẫm từng chữ một.
Mà bên này, Lận Phụ Thanh điềm nhiên cười, thuận theo nói: “Vậy chúng ta là khách. Nếu đã là khách, hẳn là nên đến chào hỏi chủ nhà.”
Người áo trắng mặt mày vẫn không có cảm xúc, liếc nhìn Ma Quân một cái: “Nếu đến chào hỏi, ít nhất cũng phải biết tên họ chủ nhà là gì, mới xứng đến trước cửa.”
Lão ta chắp tay sau lưng, ngữ điệu đều đều: “Cho ngươi ba cơ hội đoán tên ta. Đoán đúng, mời vào; đoán sai, mời về.”
“…”
Bầu không khí chuyển biến bất ngờ, ánh trăng tức khắc đông cứng lại. Viên Tử Y cùng Hiên Viên Ý ngạc nhiên thì thôi, mà Lận Phụ Thanh và Phương Tri Uyên nhìn nhau, đều nhận ra một chút trầm ngâm trong mắt đối phương. Người áo trắng âm u trước mắt này, ngoài miệng nói là “mời”, nhưng thái độ không chút khách khí.
Phương Tri Uyên thấp giọng nói: “Người Bàn Vũ?”
Lận Phụ Thanh gật đầu: “… Khá giống.”
Dứt lời, hắn đẩy nhẹ tay Phương Tri Uyên, thoải mái mỉm cười như hoàn toàn nắm chắc: “Không sao, để ta đoán.”
Tư thái này của Lận Phụ Thanh khiến người áo trắng khẽ nhướng mày, nói: “Lần thứ nhất.”
Lại không ngờ Lận Phụ Thanh lắc đầu, dựng ngón trỏ lên: “Không cần ba cơ hội, ta chỉ nói ra một cái tên, đúng là đúng, sai là sai.”
Dứt lời, Ma Quân phất nhẹ hai tay áo huyền bào, chậm rãi hành lễ, thần sắc thoải mái tự nhiên nhưng không hề thất lễ, thanh âm thanh mát rõ ràng: “Lận Phụ Thanh bái kiến sư tổ, vấn an Bất Nhân đạo tôn.”
Loạt xoạt ——
Đột nhiên, gió mạnh thổi qua đồng cỏ lau, phảng phất như biểu hiện tâm tình người nào đó ngạc nhiên đến lay động.
Lời vừa nói ra, Phương Tri Uyên không tin nổi mà nhìn sang. Viên Tử Y cùng Hiên Viên Ý đều nghẹn học nhìn trân trối. Mà người áo trắng đối diện cũng hơi trợn tròn mắt, trên gương mặt thờ ơ lại hiện lên chút bất ngờ.
“…”
Lận Phụ Thanh cố ý thở phào một hơi, vỗ ngực cười nói: “Xem ra đoán đúng rồi.”
Người áo trắng sắc mặt trầm xuống: “Ngươi…”
Lận Phụ Thanh hắng giọng, nói: “Sư tổ muốn hỏi ta làm sao đoán được à?”
“Chuyện này có gì khó đâu, Tử Y và Hiên Viên Ý nói, vị này đã ở đây từ trước khi hồn phách của bọn họ bị kéo đến đây, vậy trước hết, đó phải là một người đã chết từ lâu, ít nhất là trước khi cấm thuật hồi sinh được phát động.”
“Ngẫm lại thì, những hồn phách đời trước sao lại ở đây? Là vì cấm thuật kéo vào. Vậy cấm thuật đó là của ai? Của ta, nhưng ta học từ sư phụ; mà sư phụ, tất nhiên là học từ sư phụ của người rồi.”
“Cuối cùng… thần thái của ngài rất giống người Bàn Vũ, lại muốn ta đoán tên. Nhưng hiện giờ người Bàn Vũ cơ hồ không có tên nữa. Ngài xem trọng tên họ, hẳn là một người thượng cổ, cũng phù hợp với những gì sư phụ miêu tả về sư tổ.”
“Sao ngươi lại không nghĩ đến chuyện thuật pháp của ta cũng học từ sư phụ ta?” Người áo trắng trầm giọng nói, “Thân phận của ta, chẳng lẽ không thể là một người Bàn Vũ còn cổ xưa hơn, là sư phụ của Bất Nhân?”
Lận Phụ Thanh hợp tình hợp lý nhướng mày: “Đúng vậy, nhưng ta không thể nào biết được sư phụ của sư tổ tên gì, ta chỉ biết một cái tên Lận Bất Nhân thôi, đương nhiên chỉ có thể nói cái tên này.”
Phương Tri Uyên khóe mắt giật giật, bất đắc dĩ nói: “Nói vậy…”
Lận Phụ Thanh chớp mắt nhìn họa tinh: “Nói vậy, đống lý lẽ ta vừa rồi chỉ là nói bậy bạ thôi. Ta đoán cái tên này là vì ta chỉ biết mỗi cái tên này, ai cha, may mà đoán đúng rồi.”
“…”
Thần hồn Lận Bất Nhân trầm mặc hồi lâu, sau đó xoay người bước vào động phủ, phất tay với bọn họ: “Thôi được, xem ra cũng đã đến lúc rồi, các ngươi vào đi.
Bốn người cùng đi theo, xuyên qua đồng cỏ lau cao gần đến gối, vào bên trong sơn động. Lận Phụ Thanh và Phương Tri Uyên đi trước, vẫn còn có thể giữ được bình tĩnh, mà hai người đi sau đã khó kiềm chế được tâm tình xao động.
Hiên Viên Ý không nhịn được, nói: “Ngài… Ngài thật sự là Lận Bất Nhân, là người tạo ra cõi Dục giới này!?”
Viên Tử Y: “Cũng tạo ra tổ tiên của chúng ta ba trăm năm trước?”
Lận Bất Nhân lạnh băng liếc bọn họ một cái, cũng không trả lời.
Vào bên trong, quả nhiên động phủ lớn hơn vẻ bề ngoài nhiều, khiến mọi người không khỏi kinh ngạc. Trước mặt là một khoảng đất đá bị đào rỗng, dòng sông Minh cuồn cuộn chảy qua nơi này. Bốn ngọn đèn trường minh lặng lẽ cháy bên cạnh, ở giữa vẽ một trận pháp với hoa văn kỳ lạ. Ánh đèn chiếu xuống khiến cả trận pháp lẫn sóng nước đều phản chiếu ra sắc vàng ấm áp. Ngoài thứ này ra thì trong động trống trơn, không có bất kỳ vật dụng nào, kể cả bàn ghế giường đệm.
Phương Tri Uyên và Lận Phụ Thanh hiện tại đã là hồn phách tương liên, y đưa mắt ra hiệu, thầm hỏi một câu: “Biết thứ này không?”
Lận Phụ Thanh biết y hỏi về trận pháp, hắn nhíu mày, thành thật nói: “Không biết. Ngươi cẩn thận một chút, sợ là thứ không bình thường.”
Thần sắc Phương Tri Uyên càng thêm nặng nề, không yên tâm mà dùng thần hồn truyền âm: “Sư ca, ta cảm thấy Lận Bất Nhân này có gì đó không ổn… Nghe đây, nếu phát sinh chuyện gì, ngươi phải lập tức trở về thức hải ta, biết chưa?”
“Nếu xảy ra bất trắc, ta là âm hồn họa tinh, không dám nói bất tử nhưng cũng gần như vậy, trong khi ngươi thần hồn mới lành lặn lại, không thể chịu tổn thương—— Ngươi có nghe ta nói gì không đó?”
Lận Phụ Thanh đang chuyên tâm nhìn phù văn, câu được câu chăng đáp lại: “Ừ ừ ừ, ta biết rồi… Ta đang nghe mà…”
Phương Tri Uyên tức nhưng không thể làm gì, chỉ có thể vươn tay túm hắn kéo ra sau lưng mình.
Đúng lúc này, Lận Bất Nhân xoay người lại. Ánh mắt lạnh lùng của ông ta mang theo mấy phần trịch thượng, đánh giá Ma Quân Tiên Thủ một phen: “Ta ở đây quan sát các ngươi đã lâu, các ngươi, thực không tệ.”
Lận Phụ Thanh ngước mắt, nghiêm túc nói: “Sư tổ, có thể đừng nói như vậy không? Tôn chủ Bàn Vũ của các ngài, lần đầu nhìn thấy ta cũng nói như vậy, sau đó lão lại muốn giết ta…”
Bên môi Lận Bất Nhân tựa hồ treo lên một ý cười lạnh nhạt khinh thường: “Làm sao, ngươi sợ ta à?”
“—— Sau đó, lão bị ta đâm một kiếm xuyên qua đầu.”
“…”
Trong động phủ chợt rơi vào một khoảng lặng đầy lúng túng.
“Nói mới nhớ, Tư Quân Sầu vẫn còn ở Bàn Vũ giới.” Lận Phụ Thanh làm như không để tâm, túm ống tay áo Phương Tri Uyên, “Tri Uyên, trước khi chúng ta rời đi, có thể lấy lại giúp ta không?”
Phương Tri Uyên: “… Được.”
Lận Bất Nhân sâu sắc nhìn hai người một chút: “Xem ra các ngươi lại sắp rời khỏi Bàn Vũ cùng Dục giới. Nếu là sợ Bàn Vũ mượn âm khí đột kích, vậy thì cứ ở lại đi, các ngươi không cần đi nữa.”
Lận Phụ Thanh cùng Phương Tri Uyên đồng thời quay đầu, ánh mắt ngạc nhiên, chỉ nghe Lận Bất Nhân thản nhiên nói ra một câu, như sấm sét giữa trời quang: “Bởi vì người Bàn Vũ trong miệng các ngươi, chẳng bao lâu nữa đều sẽ chết sạch.”