Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Tám vạn dặm máu (2)
Thời gian chờ đợi luôn dài đằng đẵng.
Sau khi trải qua những chuyện như thế, thần trí con người gần như không thể duy trì trạng thái bình thường. Phương Tri Uyên đã tưởng tượng ra vô số tình huống có khả năng xảy ra sau khi Lận Phụ Thanh tỉnh lại, càng nghĩ càng lo lắng.
Y bị giày vò đến đứng ngồi không yên, đành tìm việc gì đó để làm, hòng phân tán sự chú ý. Nhưng trong một quán trọ tồi tàn thế này thì có thể làm gì đây? Phương Tri Uyên lại không dám rời Lận Phụ Thanh nửa bước, chỉ có thể tự chơi với mình.
Vậy là, Tiên Thủ cao quý từng nắm quyền sinh sát trong tay đành nhịn xuống cảm giác bứt rứt trong lòng, dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ một lượt, sau đó lôi hết tiên đan linh dược trong túi càn khôn ra, nghiêm túc xếp một dọc trên đầu giường, nhưng chưa xếp xong đã cảm thấy thế này hơi đáng sợ. Y sợ sẽ dọa đến sư ca, bèn đen mặt cất hết vào, đổi thành một chén nước ấm để sẵn ở đó.
Suy nghĩ một lúc, y lại lấy nồi ra nấu cháo. Bếp nhỏ đặt trong góc phòng, có thể tạo tiên hỏa không khói, không làm người ta cay mắt. Y ôm chân ngồi ở đầu giường, khống chế thuật pháp từ xa, một tay đặt trong chăn v**t v* mu bàn tay người trên giường. Đến khi nước sôi, phát ra tiếng ùng ục, Phương Tri Uyên lại có chút chột dạ.
Trước đây y mạnh miệng nói nấu cháo cho Lận Phụ Thanh, nhưng thật ra chỉ có thể chắp vá bề ngoài. Dù sao sư ca vẫn chưa tỉnh lại, y có nấu ra thứ gì thì cũng chỉ có một mình ăn hết. Nhưng hôm nay Lận Phụ Thanh sắp tỉnh, lỡ món y làm quá khó ăn thì sao…
Phương Tri Uyên mặt không đổi sắc, đứng dậy đem nồi cháo còn chưa chín hẳn đổ đi hết. Đổ xong, y ngẩng người nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện tuyết đã rơi từ khi nào, đột nhiên ý thức được, nếu ngũ cảm của sư ca vẫn chưa khôi phục, có lẽ sẽ chẳng nếm ra mùi vị gì.
“…”
Phương Tri Uyên day thái dương, không thể không thừa nhận trạng thái hiện tại của mình không ổn lắm. Từ trước đến nay, bất luận gặp phải chuyện gì, luôn là Lận Phụ Thanh bao dung che chở, chiếu cố cảm xúc của y. Hiện tại vai trò đảo ngược, y lại trở nên khốn quẫn, không biết phải nói gì làm gì cho phải.
Phương Tri Uyên hồi tưởng lại tình trạng Lận Phụ Thanh trước khi lâm vào cơn mê man kéo dài này. Khi đó Ma Quân đã mấy lần vật lộn giữa tỉnh và mê, ban đêm Phương Tri Uyên đút thuốc cho hắn, hắn bất ngờ tỉnh lại, vung tay đánh đổ chén thuốc. Vết thương trên người lại nứt toác, Phương Tri Uyên hoảng đến run tay, liên thanh gọi tên hắn, xin hắn đừng cử động.
Lận Phụ Thanh nằm trong lòng y, không ngừng th* d*c, nước thuốc nhỏ giọt xuống từ ngón tay cháy đen của hắn. Có lẽ hắn không nhìn được, không nghe được, chỉ cảm giác quanh thân mình có biến hóa chứ không biết mình đã được cứu ra. Giữa cơn hỗn loạn, hắn phát giác có người ép mình nuốt thứ gì đó nên mới phản kháng.
Đối với thiên ngoại thần, tù nhân giãy giụa yếu ớt như sâu kiến, không mang lại kết quả gì, chỉ càng chuốc lấy sự hành hạ tàn bạo hơn. Lận Phụ Thanh cũng biết vậy, nhưng hắn không màng kết quả, chỉ dùng sự phản kháng vô ích này để thể hiện ý chí của mình thôi.
Hốc mắt Phương Tri Uyên đỏ lên, y không dám nghĩ Lận Phụ Thanh rơi vào tay thiên ngoại thần, làm sao có thể chịu đựng sự suốt mười tám ngày ròng rã như thế… Y lại lặng lẽ phối thuốc, đổi một cái chén mới đưa đến bên môi Lận Phụ Thanh. Có lẽ là bị âm khí tra tấn, Lận Phụ Thanh không còn đánh ngược y nữa, chỉ có vẻ do dự chớp mắt một cái. Nhưng cơ thể kiệt quệ tước đi năng lực suy nghĩ, hắn mệt mỏi nhắm mắt, nghiêng mặt đi, tỏ thái độ cự tuyệt.
Phương Tri Uyên thở dài. Sư ca đã đến nông nỗi này, y không nỡ cưỡng ép rót thuốc cho hắn, đành đặt chén thuốc xuống bên cạnh, thấp giọng dỗ dành: “Được rồi, không uống thì không uống…”
Chờ đến khi hắn mê man, y đút sau cũng được.
Nhưng bất ngờ là Lận Phụ Thanh lại mở mắt, ánh mắt mờ mịt đảo quanh, thân thể căng cứng như đang hốt hoảng —— Hắn mơ hồ cảm nhận được xung quanh có thay đổi, nhưng không thể xác định được là tốt hay xấu.
Phương Tri Uyên chưa từng nhìn thấy sư ca có vẻ yếu ớt bất lực như vậy, chỉ cảm thấy lòng đau như cắt. Trong bóng đêm lạnh lẽo, y không ngừng thì thầm nói chuyện, v**t v* những chỗ còn lành lặn, nói cho hắn biết đây không còn là luyện ngục nữa…
Nhưng chẳng bao lâu sau, Lận Phụ Thanh lại kiệt sức ngất đi. Kể từ lần đó, hắn đã nửa tháng rồi chưa tỉnh.
……
Ngoài cửa số, tuyết rơi càng lúc càng dày. Trong trấn nhỏ hoang vắng chỉ có vài ba người vội vã đi qua, mấy con quạ đen vỗ cánh, đáp xuống cành khô.
Phương Tri Uyên đột nhiên bừng tỉnh từ hồi ức, nghĩ tiết trời lạnh hơn rồi, thân thể Lận Phụ Thanh thế này sẽ không chịu nổi giá rét. Y vội vàng thu vén tâm tư, bấm ngón tay vận linh lực, chặn hơi lạnh từ cửa sổ tràn vào.
Cũng vào lúc này, Phương Tri Uyên nghe thấy tiếng động khe khẽ từ phía giường truyền tới, sửng sốt quay đầu. Y nhìn thấy chính mình trong đáy mắt Lận Phụ Thanh —— Tiên Thủ áo bào đen đứng bên khung cửa sổ cũ kỹ, giữa khung cảnh tuyết rơi ngạc nhiên quay đầu, như một bức họa trang nghiêm trên mặt giấy.
Lận Phụ Thanh trên giường không biết đã mở mắt từ lúc nào, cũng nghiêng thân nhìn sang. Nửa gương mặt trắng bệch vùi vào gối, cố hết sức mở đôi mắt phượng, không nói gì, ánh mắt phản chiếu rõ ràng bóng dáng Phương Tri Uyên.
“…”
Phương Tri Uyên bị hắn nhìn cho phát hoảng, vội vội vàng vàng chạy đến nửa quỳ trước giường: “Sư, sư ca…”
Y luống cuống, chậm rãi cúi đầu, nhìn vào mắt người kia, giọng nói run lên: “Là… Là ta, ngươi nhìn ta đi, có nhận ra ta không?”
Vừa nói, bàn tay vừa cách lớp chăn nắm lấy tay Lận Phụ Thanh, thử siết nhẹ. Mí mắt Lận Phụ Thanh chợt run lên một cái.
Sắc mặt Phương Tri Uyên lập tức trắng bệch, hốt hoảng lui lại: “Ta không chạm vào ngươi! Ta không làm gì ngươi cả. Ngươi không nhận ra ta cũng không sao, nhưng đừng cử động, đừng cử động…”
Lận Phụ Thanh ngạc nhiên nhìn y, thần sắc bỗng nhiên trở nên phức tạp, giống như vừa gấp lại vừa đau lòng. Cánh môi hắn khẽ run, nhưng chỉ có thể phát ra những tiếng rít hơi khàn không thành lời.
Là ngươi.
Thật sự là ngươi.
Tiểu họa tinh của ta… sao ngươi ngốc như vậy. Ngươi là Tiên Thủ cứu thế, ta là Ma Quân họa thế, ta có gì đáng cho ngươi vứt bỏ hết thảy, liều mạng đi theo…
Phương Tri Uyên rối lên: “Cái gì? Ngươi muốn nói gì? Từ từ thôi, nói ta nghe…”
Hô hấp của Lận Phụ Thanh dồn dập, hắn gian nan đưa tay về phía Phương Tri Uyên, ánh mắt bi ai, lại… không nói nên lời.
Đám thiên ngoại thần ép hắn khuất phục xin tha, hắn không phục, cắn răng không hé một lời. Suốt mười tám ngày, không ngờ đã mất luôn khả năng nói chuyện. Lúc này gặp được cố nhân, muốn gọi một tiếng “Tri Uyên” cũng không gọi nổi.
Phương Tri Uyên càng thêm suốt ruột, vội nắm đầu ngón tay của hắn nhét trở lại chăn ấm, không dám chạm dù chỉ một chút.
“Sư ca, ngươi nghe ta nói, ngươi không còn ở đó nữa, sau này cũng sẽ không có ai có thể tổn thương ngươi.” Y nói năng lộn xộn, “Ngươi nhìn mắt ta đi, không có màu vàng đúng không? Ta không phải thiên ngoại thần, ngươi đừng sợ ta, ta không làm gì ngươi cả…”
Lận Phụ Thanh nhắm nghiền mắt, lặng lẽ rúc vào trong gối, từ đuôi mắt chợt lăn xuống một giọt lệ.
Thật ngốc nghếch…
Phương Tri Uyên, sao ngươi có thể hồ đồ như vậy!
Quyền thế, thanh danh, tiên đồ, thuộc hạ, những người thân thuộc, thậm chí cả tính mạng của mình, ngươi như vậy, thật sự… mất hết rồi. Mà thứ ngươi đổi lại được, chỉ có một phế nhân xấu xí, thậm chí còn không thể nói chuyện.
Đầu óc Phương Tri Uyên trống rỗng. Y hoang mang nói: “Sao lại khóc? Ta, ta thật sự… sẽ không làm hại ngươi…”
Lận Phụ Thanh vốn lặng lẽ khóc, nghe vậy lập tức mím môi, mở mắt ra, trong mắt phượng rõ ràng là tức giận. Hắn đã yếu tới mức này, chẳng biết đào đâu ra sức lực mà vươn tay chộp lấy cái chén trên bàn, muốn ném vào mặt Phương Tri Uyên.
Ngu xuẩn! Hồ đồ!
Ngươi không phải là Hoàng Dương Tiên Thủ trên vạn người sao? Sao lại ngu ngốc đến mức này!
Chén không rỗng, bên trong có nước ấm. Lận Phụ Thanh hoàn toàn không có sức cầm vững, muốn ném đi càng là chuyện viển vông. Chén tuột khỏi tay, rơi xuống đất, vang lên một tiếng vỡ giòn tan, mảnh sứ và nước văng khắp nơi, làm ướt vạt áo của Tiên Thủ.
Phương Tri Uyên bật dậy, sắc mặt tái mét lùi lại hai bước: “Ngươi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Muốn đánh ta?”
Trong lòng y trầm xuống, thầm nghĩ trạng thái tinh thần của Lận Phụ Thanh vẫn chưa bình phục, e rằng hắn thần trí rối loạn, xem tất cả những ai đến gần đều là kẻ địch muốn tra tấn hắn.
Trán Lận Phụ Thanh đổ mồ hôi lạnh, hắn mệt mỏi dựa vào đầu giường thở hổn hển, chờ Phương Tri Uyên tức giận.
Phương Tri Uyên quả nhiên tức giận: “Được… Được rồi, vậy ngươi nhìn kỹ cho ta.”
Nói rồi y giơ tay, tự tát mình hai cái: “Ta tự đánh mình cũng không nỡ đánh ngươi mà!!”
“…”
Lận Phụ Thanh: !???
Phương Tri Uyên đánh xong, lại nhìn về phía giường. Ma Quân yếu ớt hoang mang trợn mắt nhìn y, giống như bị dọa đến ngơ ngác luôn rồi. Một lúc sau, hắn run rẩy hé miệng, nhưng vẫn không thể nói thành lời.
Phương Tri Uyên chỉ cảm thấy đau lòng, sư ca lúc này chẳng khác nào một con thú non co ro trong tổ, giống nai trắng, hay là cáo tuyết gì đó. Hoàng Dương Tiên Thủ không dám dọa hắn nữa, nhưng bên ngoài vẫn cố gắng giữ vẻ lạnh lùng, mỗi chữ đều đằng đằng sát khí: “Còn muốn đánh nữa không?”
Lận Phụ Thanh kinh hoảng, liên tục lắc đầu với một biên độ thật nhỏ.
Phương Tri Uyên nhẹ nhàng thở ra. Xem ra vẫn còn giao tiếp được.
Y bước qua vũng nước và những mảnh vỡ dưới sàn, tự nhủ: Đần luôn cũng không sao, không nhận ra ta cũng không sao, chỉ cần hắn ngoan ngoãn dưỡng thương là được.
Y ngồi xuống đầu giường, ân cần nói: “Ta sẽ ôm ngươi dậy, không được tránh ta, không là ta sẽ đánh nữa.”
Lận Phụ Thanh: “…”
“Đừng sợ, không đánh ngươi.”
“…”
Phương Tri Uyên hài lòng, ôm Lận Phụ Thanh dựa vào lòng, lấy đan dược trong túi càn khôn ra: “Nào, uống thuốc.”
=========
Thật lâu sau này, đến khi đoạn quá khứ nhuốm máu đã được năm dài tháng rộng ủ ấm và gột rửa, hai người bọn họ đối ẩm dưới trăng, có khi sẽ nhớ lại khoảng thời gian này.
Phương Tri Uyên nhớ đến nhà trọ nơi hoang trấn, tuyết bay trong gió đông, người bệnh nhợt nhạt chầm chậm tỉnh lại trong ngày tuyết… cùng giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt sư ca.
Lận Phụ Thanh che mặt, trong lòng xấu hổ: “Ngươi đúng là đồ ngốc…”
Phương Tri Uyên không chút để ý, cười nhẹ ôm hắn vào lòng, cúi đầu ngửi hương sen vương vấn trên mái tóc của hắn: “Còn dám nói, không phải đều tại ngươi dọa ta sợ ngu người sao?”
Bọn họ ôm nhau một lúc, Phương Tri Uyên lại tò mò hỏi: “Vậy ngươi nhận ra ta từ lúc nào?”
Lận Phụ Thanh bất đắc dĩ chọc vào trán y: “Đến giờ mới hỏi đến chuyện này à… Tiểu họa tinh, nếu không nhận ra ngươi, ta có thể yên tâm ngủ suốt nửa tháng sao?”
——————————
Tác giả có lời muốn nói:
Hế lô Phương Tiên Thủ, ngài lại cầm nhầm kịch bản rồi.
#Bớ_người_ta_nam_chính_lần_nào_nghiêm_túc_diễn_phân_đoạn_khổ_tình_cũng_tạo_hiệu_ứng_tấu_hài#
Phương Tri Uyên: “Nhìn đi sư ca, ta vì ngươi mà tự đánh ta, ngươi có cảm động không?
Lận Phụ Thanh: (Kinh hoảng lắc đầu) Không dám nhúc nhích không dám nhúc nhích…