Tiên Họa Trước Mắt - Nhạc Thiên Nguyệt

Chương 223

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi

Đêm sau tân hôn (4)

Thương thay bà chủ quầy hàng đụng phải Phương Tri Uyên, bị Hoàng Dương Tiên Thủ lên cơn “khoe vợ” túm chặt không cho đi, một mực thao thao bất tuyệt ca ngợi nhà mình lên tận mây xanh, hoàn mỹ vô khuyết…

Bà chủ nghe đến suýt rơi nước mắt: Phu nhân nhà ngài là thần tiên phương nào vậy!

Dòng người trong đêm hội vẫn tấp nập không ngừng. Bỗng nhiên từ xa có tiếng pháo hoa vang rền, màu lựu đỏ nở rộ trên bầu trời, ánh sáng xé toạc màn đêm rồi nhanh chóng tắt lịm. Tiếng reo hò của đám đông lại vang lên khắp nơi, rốt cuộc cắt ngang trường thiên đại luận của Phương Tri Uyên.

“Đây là…”

Người phụ nữ cuối cùng cũng thở hắt ra một hơi, lau mồ hôi trên trán rồi cười nói: “À, đó là pháo hoa. Là để chúc mừng tam giới sinh ra một lần nữa đấy. Cả thành gom góp linh thạch của các tán tu mới đủ, tốn đến mấy vạn linh thạch cơ mà.”

Phương Tri Uyên ngẩng đầu nhìn pháo hoa, mắt đen nheo lại, trong đáy mắt phản chiếu ánh sáng rực rỡ. Người già dắt trẻ, phu thê kề vai, những gương mặt tươi cười tràn đầy sức sống.

Ký ức chợt ùa về. Đã rất nhiều năm trôi qua, y vẫn nhớ rõ đôi mắt trong trẻo sáng ngời của Lân Phụ Thanh thuở bé, nhớ rõ bóng áo trắng bay bay tựa như ánh sáng rực rỡ trước mặt. Y nhớ tiểu sư ca từng dắt tay y đi qua những lễ hội nhân gian, dắt y đi từ đầu đường đến cuối ngõ, thả hoa đăng xuôi dòng ước nguyện, mua xiên trái cây ngào đường vàng óng… có lẽ khi đó, bọn họ cũng từng cùng nhau ngắm pháo hoa.

Phương Tri Uyên thoáng thất thần, nhìn bên cạnh mình trống trải, trong lòng chợt có chút hối hận. Nếu ban nãy y không sinh sự, nếu hiện giờ có Lận Phụ Thanh bên cạnh… y đã có thể nắm tay hắn rồi. 

Và rồi, giữa thế gian an bình, không còn vướng bận lo toan này, bọn họ có thể như xưa… một lần nữa nắm tay nhau đi từ đầu đường đến cuối ngõ.

Người phụ nữ kia cũng quay đầu nhìn pháo hoa, nói: “Quý khách… nếu phu nhân đã nguyện cùng ngài kết lương duyên, ắt hẳn rất yêu ngài.”

Bà cũng không còn cách nào khác, theo lời vị khách áo đen này nói, phu nhân nhà y đúng là cái gì cũng không thiếu. Nếu đã vậy, chỉ có thể đổi cách suy nghĩ.

Phương Tri Uyên hoàn hồn, sau đó nghiêm túc gật đầu: “Không sai, hắn thật sự rất yêu ta.”

Người phụ nữ cong môi cười nhè nhẹ: “Có câu lễ mọn tình sâu. Nếu ngài không nghĩ ra được vật gì xứng với phu nhân, sao không thử nghĩ… dâng tặng một thứ gì đó từ chính bản thân mình?”

“Từ bản thân mình…”

Lại một đóa pháo hoa vút lên không trung, nhấn chìm tiếng lẩm bẩm của Phương Tri Uyên.

Thấy y trầm ngâm, người phụ nữ lại ân cần nói: “Quý khách thử nghĩ xem, phu nhân bình thường thích ngài thế nào… đêm nay, ngài cứ theo đó mà cho người ta một bất ngờ là được rồi.”

Phương Tri Uyên vẫn cau mày, nghĩ một lúc lại nghiêm túc lắc đầu: “Nhưng hắn —— hắn nói bất luận ta như thế nào, hắn cũng thích.”

“……”

Bà chủ quả thật hận không thể đập đầu vào tường.

—— Quý khách, thật ra ngài không phải muốn đi chọn quà, mà là đi khoe vợ đúng không?

Nhưng rồi Phương Tri Uyên như sực tỉnh, khẽ thở dài một tiếng, cúi đầu cười: “Ừm, nhưng ta nghĩ ra được một chuyện rồi…”

Dẫu có dịch dung, phong thái và khí chất của Hoàng Dương Tiên Thủ vẫn còn đó, chỉ một nụ cười thôi cũng khiến bà chủ ngây người trong chốc lát.

Nhưng ngay sau đó, vị khách áo đen khí chất đặc biệt ấy lại thản nhiên gật đầu: “À, cảm ơn bà.”

Nói xong liền xoay người rời đi, không chút lưu luyến. Y bước nhanh qua dòng người tấp nập, hướng thẳng ra cổng thành phía tây.

“Ơ, quý khách chờ chút! Quý khách…”

Gió đêm lướt qua, nơi đó chỉ còn bà chủ quầy hàng ngơ ngác nhìn theo bóng lưng xa dần, một tay vẫy vẫy giữa không trung. Bà nhìn lại quầy hàng cả buổi chẳng bán được món nào, ánh mắt đăm đăm, rầu rĩ không thôi.

—— Quý khách, ngài cảm ơn gì chứ? Cảm ơn tôi đã lắng nghe ngài khoe vợ à!?

=========

Cùng lúc đó, ở đầu kia tòa thành nhỏ.

Đèn hoa rực rỡ giăng khắp các lầu các ngõ. Lận Phụ Thanh một thân trắng tinh, vừa đi vừa ngắm nghía, thi thoảng dừng chân, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu, tiếp tục bước đi.

Đã biết Tri Uyên muốn mua quà cho mình, bản thân hắn cũng không thể tay không được…

Đi thêm một đoạn, Lận Phụ Thanh dừng lại trước một sạp hàng, đưa tay cầm lấy một vật trên sạp, là một đôi chuông cầu phúc.

Không phải thứ gì quý giá, chỉ là được chế tác từ vật liệu có linh khí, xem như một loại pháp bảo thông dụng cấp thấp mà thôi. Nhưng đôi chuông được chế tác rất tinh xảo, một chiếc đen tuyền, chạm khắc hoa văn màu vàng; một chiếc trắng tinh, chạm khắc hoa văn đỏ. Cả hai được buộc với nhau bằng dây tơ hồng, không cần nói cũng biết, đây là đại diện cho Tiên Thủ và Ma Quân.

Ông chủ quầy là một người đàn ông trung niên hào sảng, híp mắt cười hỏi: “Quý khách, muốn tặng cho bạn đời đúng không?”

Lận Phụ Thanh lịch sự gật đầu: “Hôm nay mới vừa thành thân.”

Chạm nhẹ một cái, đôi chuông vang lên tiếng leng keng trong trẻo, phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ dưới ánh đèn. Đây là lời nguyện cầu nhỏ bé nhưng ấm áp mà con người chốn phàm trần ký thác vào vật này.

Trái tim Lận Phụ Thanh mềm xuống, thầm nghĩ: Nếu Tri Uyên cảm thấy thế gian thái bình không chân thực, vậy tặng y món đồ nho nhỏ này là thích hợp nhất rồi.

Kỳ thật hắn hiểu rõ tâm trạng của Phương Tri Uyên, giống như một người gánh vác một cục sắt nặng trĩu đi trên đường núi gập ghềnh suốt trăm năm, đột nhiên một ngày gánh nặng ấy biến mất, con đường trước mặt trở nên bằng phẳng, nhất thời không thể thích ứng được, đây là chuyện vô cùng bình thường.

Lận Phụ Thanh thầm nghĩ, có lẽ qua một thời gian nữa, tâm cảnh hắn cũng sẽ xao động, chẳng qua tiểu họa tinh nhạy cảm với chuyện này hơn hắn mà thôi. Ngay từ khi Dục giới và Bàn Vũ giới phân tách, y đã bắt đầu bất an rồi.

Lận Phụ Thanh tung nhẹ đôi chuông trong tay, càng nhìn càng thích. Hắn lấy thêm một đôi giống hệt như vậy, mở miệng hỏi giá.

Chủ quầy giơ bốn ngón tay ra hiệu: “Một đôi bốn trăm năm mươi linh thạch, ta tính rẻ cho ngươi, hai đôi chỉ tám trăm thôi.”

Lận Phụ Thanh vui vẻ trả tám trăm linh thạch, nhét vào ống tay áo, sau đó đi thẳng ra cổng thành. Cổng Tây là một khu rừng nhỏ, gió đêm hơi lạnh, hắn đi đến ngồi xuống dưới một thân cây, bỏ thuật dịch dung, quay đầu nhìn mấy con chim đậu xuống cành cong cách đó không xa.

Tính toán thời gian, thấy vẫn còn lâu mới đến giờ hẹn, hắn lấy đôi chuông cầu phúc ra, để lơ lửng trước mặt, dùng linh khí khắc tên mình và Phương Tri Uyên lên đó, rồi tiện tay vẽ thêm mấy phù văn có tác dụng an thần. Xong việc, Lận Phụ Thanh cầm nó trong tay, ngắm nghía hồi lâu.

Đôi chuông được linh lực của Ma Quân gột rửa, toàn thân như phủ thêm một tầng sáng dịu nhẹ, toát ra khí chất của pháp bảo cấp cao. Nhưng tính đi tính lại, nó cũng chỉ tốn tám trăm linh thạch và chừng nửa khắc chế tác mà thôi.

Lân Phụ Thanh cầm chuông xoay nhẹ trong tay, thầm buồn cười: Tri Uyên lúc này không chừng sầu muốn chết rồi. Ôi… chẳng biết đến bao giờ tiểu họa tinh của hắn mới nhận ra, chỉ cần mang tâm ý của người thương, những món quà rẻ tiền cũng đủ khiến người ta rung động.

Bên tai truyền đến tiếng xé gió, một luồng lửa đỏ bay vút lên trời, nổ tung thành cảnh sắc rực rỡ. Thành nhỏ xa xa bắt đầu bắn pháo hoa. Ở nơi rừng hoang vắng vẻ ngoài thành này, chỉ có một mình Lận Phụ Thanh ngẩng đầu ngắm nhìn. Nhìn một lúc, hắn chợt mím môi, cảm thấy gió đêm quanh mình có chút lạnh lẽo.

Pháo hoa đỏ rực, bung nở tứ tán giữa không trung, khiến hắn nhớ đến khoảnh khắc Phương Tri Uyên đập nát bản thể ngôi sao của mình ở Bàn Vũ giới. Khi đó hắn vừa mở mắt, nhìn thấy ngọn lửa cháy rực trên nền trời hỗn loạn. Đến khi tỉnh táo lại, Phương Tri Uyên ôm hắn, thân thể cũng đã chết.

Trong lòng Lận Phụ Thanh chợt cảm thấy nôn nao. Nói ra thì, ban đầu hắn vốn muốn dẫn Phương Tri Uyên ra ngoài chơi, vậy mà chưa chơi được gì đã vứt y một mình rồi…

Chậc, hình như không ổn lắm.

Nếu thật sự khiến tiểu họa tinh không vui thì càng không ổn.

Lận Phụ Thanh nhíu mày đứng dậy, tiện tay phủi áo bào. Vẫn chưa tới giờ hẹn, hắn lưỡng lự không biết nên đi vào tìm người hay tiếp tục đợi. Đột nhiên phía sau truyền đến một cảm giác xao động rất khẽ., cùng với khí tức quen thuộc áp sát. Trước mắt Lận Phụ Thanh xuất hiện một mảng tối ấm áp —— là đôi tay che mắt hắn lại.

Lận Phụ Thanh kêu khẽ một tiếng, bước chân dẫm lên cỏ phát ra âm thanh xào xạc, ngay sau đó, hắn bị người phía sau ôm chặt vào lòng.

Chóp mũi người kia cọ nhẹ lên má, giọng nói mang theo ý cười: “Sư ca, là ta.”

Trong lòng Lận Phụ Thanh lập tức mềm đi: “… Biết ngươi rồi. Ngoại trừ ngươi ra còn ai có thể đến gần ta như vậy?”

Miệng thì vẫn chê trách, tay đã nắm lấy cổ tay Phương Tri Uyên: “Bỏ ra bỏ ra, muốn làm gì đây?”

Phương Tri Uyên lại nói: “Đừng nhúc nhích, ta chuẩn bị quà cho ngươi.”

Lận Phụ Thanh ngạc nhiên: “Nhanh vậy sao?”

Phương Tri Uyên nhướng mày, có chút đắc ý: “Đương nhiên. Sư ca thật sự nghĩ ta cần đến một canh giờ mới chọn xong à?”

Lận Phụ Thanh không đáp, thầm nghĩ: Không phải, ta nghĩ người tốn cả canh giờ cũng không thể chọn được…

Một tay Phương Tri Uyên che mắt hắn, một tay vịn bả vai: “Quay lại đi.”

Lận Phụ Thanh bị y làm cho tò mò muốn chết, nghe lời xoay người trong lòng y, nhắm mắt hỏi: “Được chưa?”

“Ta buông tay, nhưng sư ca không được mở mắt.”

Nhiệt độ trên mí mắt rút đi, rồi lại rơi xuống hai bên má. Hai tay Phương Tri Uyên đang ôm gương mặt hắn. Mí mắt Lận Phụ Thanh không nhịn được run lên. Hắn có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của người kia đang từng chút, từng chút một tiến lại gần.

Nụ hôn đầu tiên rơi xuống trán, sau đó đến mũi. Phía xa là tiếng pháo hoa nổ vang, cận kề là tiếng th* d*c che lấp.

Cánh môi Lận Phụ Thanh được ngậm lấy, đôi tay vuốt lên tóc hắn, trượt xuống, chuyển thành cái ôm giữ vững eo lưng hắn. Cái ôm dần trở nên quấn quýt, hô hấp dần trở nên nóng bỏng.

Vị ngọt vương trên môi, tựa hồ vẫn còn dư âm của viên kẹo sữa vừa ăn cùng nhau. Một nụ hôn kết thúc, Phương Tri Uyên ôm hắn chặt hơn, khàn giọng gọi: “Sư ca.”

“Ngươi…” Ma Quân vẫn nhắm mắt, l**m nhẹ môi dưới ướt át, khoé môi mang theo ý cười.

Yết hầu hắn khẽ động, nuốt xuống câu “Ngươi nghĩ thông rồi à?”, đổi thành: “Đây là lễ vật của ngươi à?”

“…”

Đối diện lại chìm vào im lặng.

Một lúc sau, Phương Tri Uyên lúng túng nói: “Không phải.”

Lận Phụ Thanh: “Không, không phải?”

Phương Tri Uyên: “Chỉ là đột nhiên cảm thấy sư ca ngoan quá.”

“…”

Phương Tri Uyên: “Cho ta hôn thêm một cái nữa đi.”

Lận Phụ Thanh vừa bực vừa buồn cười, một tay đẩy y ra: “Cút!”

Hắn thuận thế mở mắt, lại bị ánh sáng gần trong gang tấc làm cho chói mắt, phải nhắm lại, sau đó ngạc nhiên trợn tròn.

Rơi vào mắt là ánh sáng đỏ rực rỡ lấp lánh.

Đó là linh khí tràn ra ngoài, ma sát với gió tỏa ra ánh sáng và nhiệt độ. Phương Tri Uyên đứng trước mặt hắn, hai tay mở rộng, mỉm cười. Hai khí âm dương lưu chuyển dưới làn da, khiến cả người y tỏa ra hào quang màu đỏ ấm áp, như một vị thần.

“Không tìm được món quà nào thích hợp với ngươi.” Phương Tri Uyên chớp mắt, “Nên… ta phát sáng cho người nhìn vậy. Không phải ngươi thích họa tinh biết phát sáng sao?”

Lận Phụ Thanh hoàn toàn ngây ra, không nói nổi nên lời. Phương Tri Uyên lại nghiêm túc nói: “Ta có thể bay lên trời… đến vị trí của họa tinh trước kia.”

“Chúng ta cũng có thể cùng bay lên. Sư ca, hay chúng ta cùng đi nhé?”

“Khoan đã Tri Uyên, ngươi đây là…” Lận Phụ Thanh nắm cổ tay y, vừa mừng vừa lo nhìn chằm chằm, “Ngươi làm thế nào vậy?”

Phương Tri Uyên cười: “Yên tâm, chút trò vặt vãnh thôi. Trước tiên vận công pháp ngũ hành hệ hỏa, sau đó đốt cháy hai khí âm dương là được… Hửm?”

Có tiếng leng keng vang lên, một đôi chuông đen trắng đã được đeo lên cổ tay Phương Tri Uyên. Lận Phụ Thanh dùng hai ngón tay siết chặt dây tơ hồng, ngẩng đầu lên, trong mắt có ánh sáng trong suốt.

Hắn cười nói: “Cảm ơn ngươi, ta rất thích.”

Một tiếng vèo, lại là pháo hoa nở rộ trên đỉnh đầu. Ngoài khu rừng nhỏ vắng vẻ ở phía tây tòa thành, hai bóng người sóng vai cùng ngắm nhìn. Bọn họ ăn ý không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ nắm tay nhau, nhìn những đóa pháo hoa sáng rực lên rồi tan biến trong ánh mắt.

Cho đến khi đợt pháo hoa cuối cùng tắt lịm, để lại một vệt sáng kéo dài trên bầu trời đêm. Phương Tri Uyên ôm Lận Phụ Thanh vào lòng, nhẹ bước bay lên trời cao. Hai người bọn họ lao vút lên không trung, bay cao hơn cả pháo hoa, cao hơn cả những tầng mây.

Ở thành nhỏ, những người đã vui chơi suốt đêm chuẩn bị ai về nhà nấy. Có mấy đứa trẻ chưa muốn về, còn ngước mặt nhìn lên, đột nhiên ánh mắt sáng rỡ, kéo vạt áo người lớn: “Mẹ, mẹ ơi, mau nhìn lên trời kìa! Đó là pháo hoa sao?”

“Không phải không phải, đó rõ ràng là một ngôi sao!”

“Sao băng à?”

“Ngốc ạ, có sao băng nào bay lên trời sao…”

……

Ánh đèn ấm áp và thành nhỏ đã xa dần. Trên cao vạn trượng, dưới bầu trời đêm, Ma Quân và Tiên Thủ nằm giữa những tầng mây, gối đầu lên ánh sáng của tinh tú.

Lận Phụ Thanh cười khẽ, ngón tay thon dài móc một cái, áo bào lặng lẽ trượt khỏi bờ vai: “Lấy sao trời và màn đêm làm phòng tân hôn… cũng không tệ.”

Hắn lại nhìn quanh một vòng: “Sẽ không có ai đến đây chứ… Tuy hiện tại không còn người Bàn Vũ nhìn xuống nữa, nhưng có cần ta đặt kết giới không?”

Phương Tri Uyên nhìn hắn chằm chằm, vẻ mặt khó tả: “Ngươi… Ngươi thật sự muốn làm ở đây? Muốn ta vừa… vừa phát sáng vừa làm?”

Lận Phụ Thanh nở nụ cười xấu xa, dùng ngón trỏ chọc vào má nhà mình: “Ngoan, đây là quà cưới của ta.”

Phương Tri Uyên vừa bất đắc dĩ vừa nuông chiều hừ nhẹ một tiếng, hai tay luồn vào vạt áo Lận Phụ Thanh, tiếng chuông lanh lảnh vang lên.

“Được rồi, chút nữa đừng có không chịu nổi lại xin tha.”

Trong khoảng lặng giữa tiếng gió dài, Lận Phụ Thanh thỏa mãn khép mắt. Khoảnh khắc da thịt cận kề, hắn nghe Phương Tri Uyên nhẹ giọng nói:

“Sư ca, ta muốn quãng đời còn lại của ngươi… đều có ngôi sao bên cạnh.”

——————————

Editor có lời muốn nói:

Cuối cùng cũng hoàn thành! *tung bông*

Thật ra thì tác giả có viết thêm hai mẩu truyện ngắn nữa, một là về đôi chủ tớ họ Cố, một là về Thẩm Tiểu Giang, nhưng tôi không định làm hai phần đó, nên đến đây là kết thúc thật rồi~

Cảm ơn mọi người đã đọc đến tận đây nhé. Tôi trân trọng tất cả những bình luận, ý kiến đóng góp, và sự động viên ủng hộ của các bạn.

Bình Luận (0)
Comment