Tiên Hôn Hậu Ái

Chương 105

An Nhiên cắm bó hoa hồng nở rộ kia vào lọ hoa rồi đặt trong phòng, ngồi trên giường đọc sách, nhưng đọc không vào chút nào, ánh mắt luôn hướng tới bình hoa kia, sau đó lại ngây ngốc cười.

Cơm tối vẫn là do Tô Dịch Thừa làm, đều là những món cô thích ăn.Thật ra thì cô cũng thấy khó hiểu, cô chưa từng nói cho anh mình thích ăn gì, không thích ăn gì, nhưng lần nào anh làm món ăn cũng hợp khẩu vị của cô, thật ra thì sự quan tâm săn sóc của anh khiến cô thấy rất ấm áp, ăn những món này, trong lòng luôn cảm thấy ngọt ngào.

Bởi vì đã nói trước,cơm anh nấu, cho nên bát đũa là do cô thu dọn, chuyện phân công công tác thế này rất công bằng. Cho nên ăn cơm xong An Nhiên vẫn dọn dẹp, nhưng mà tối này người nào đó lại rất ân cần tiến lên nói muốn hỗ trợ, lại bị cô quyết đoán từ chối.

Nhưng mà Tô Dịch Thừa đâu dễ dàng từ bỏ như vậy, cho nên khi cô đang rửa bát thì anh ở bên cạnh lau sạch bát đũa để vào trong tủ khử trùng, vừa lau vừa nói: "Vợ, tối nay cho anh về phòng ngủ đi." Đã quen ôm cô ngủ rồi, đột nhiên không ôm cô, phải ngủ một mình, thật có chút không ngủ được.

An Nhiên không nói chuyện, chỉ ngoảnh đầu khẽ nhìn anh một cái, lại xoay người đi, tập trung vào rửa bát trong bồn nước.

Giờ Tô Dịch Thừa mới phát giác thì ra khi An Nhiên phát cáu lên đúng là ương ngạnh, không chừa chút chỗ để thương lượng, có chút rối rắm nhíu mày lại.

Liếc mắt thấy vẻ mặt rối rắm kia, đột nhiên An Nhiên có xúc động muốn cười, nhưng mà cuối cùng vẫn nhịn được. Sau đó thư ký Trịnh gọi điện thoại đến, như là có chuyện rất quan trọng, cầm điện thoại đi vào thư phòng, rồi không thấy đi ra ngoài nữa.

Thật ra thì có lúc cô đã muốn đưa cà phê cho anh, nhưng mà đến cửa, lại chần chừ rất lâu, vẫn là không đưa tay ra gõ cửa, lại bưng cà phê về.

Đặt cuốn sách trong tay xuống, vén chăn xuống giường, đi tới trước bình hoa kia, cúi đầu khẽ ngửi mùi hoa thoang thoảng, thật ra thì tối qua có chút tức giận trong chốc lát, đến sáng nay thức dậy thì cô đã không còn bực bội nữa, bây giờ là không tự nhiên nhiều hơn là giận dỗi.

Nhẹ tay lướt qua cánh hoa tươi tắn kia, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt kia, thật ra thì cô không hề khóa cửa, cũng không thực sự không cho anh về phòng ngủ, đã quen nằm trong lòng anh rồi, rời khỏi cái ôm của anh đúng là có chút khó ngủ.

Nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường kia một chút, thời gian đã không còn sớm, An Nhiên không biết anh đã hết bận bịu ra mà ra khỏi thư phòng chưa, cũng không định ra ngoài nhìn xem, An Nhiên vén chăn lên giường, tắt đèn bắt buộc mình ngủ thiếp đi.

Khi Tô Dịch Thừa mở cửa đi ra đã hơn mười một giờ, buổi tối thư ký Trịnh gọi điện thoại nói ban ngày cậu ta chuẩn bị tài liệu sai rồi. Bận rộn cả đêm mới làm xong mọi chuyện cần thiết.

Tắm rửa thay quần áo ngủ ở phòng khách, khi cầm chìa khóa định mở cửa vào, thì phát hiện cửa phòng ngủ không khóa. Mở cửa đi vào, thấy An Nhiên đã nằm nghiêng ở trên giường, hô hấp ổn định, xa xăm mềm mại, như là đã ngủ say.

Cố gắng cho động tác của mình khẽ khàng hết sức, cũng không bật đèn, mà mượn ánh trăng chiếu vào qua rèm cửa sổ để lần mò vén chăn lên giường. Dè dặt từng ly từng tý khẽ nâng đầu người trên giường lên, cánh tay đưa qua cổ cô, để như trước kia, cô gối đầu lên cánh tay mình. An Nhiên ở trên giường khẽ ưm một tiếng, sau đó liền trở mình lăn vào lòng anh. Cái đầu nhỏ cọ xát trong lòng anh, rồi như là tìm được ví trí thoải mái cho mình, an tâm ngủ đi, hô hấp cũng từ từ ổn định.

Tô Dịch Thừa nhìn người trong ngực, cười khẽ, sau đó cúi đầu hôn lên trán cô, làm xong đây hết thảy, mới nhắm mắt lại, hòa cùng hô hấp của cô ngủ thiếp đi. Chẳng qua là anh không biết, trong nháy mắt anh nhắm mắt lại, người trong lòng đột nhiên mở mắt ra, khóe miệng nở nụ cười giảo hoạt.

Quả nhiên là đã quen cái ôm của anh, quen độ ấm ban đêm của anh, một đêm này được anh ôm lấy, An Nhiên ngủ rất ngon, hầu như không tỉnh lại lần nào, ngủ một mạch đến hửng sáng.

Mơ mơ màng màng mở mắt ra thấy một khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, thấy cô tỉnh lại, nhếch mày lên nói: "sớm." Sau đó căn bản là không đợi An Nhiên phản ứng lại, đột nhiên lấn người lên, hôn lên môi cô.

An Nhiên giãy dụa vỗ vỗ anh, nhưng không đẩy được anh, cuối cùng để tùy anh hôn nồng nàn, rồi mới thở dốc buông cô ra.

Tựa vào trong lòng ngực anh, một lúc lâu mới bình ổn hơi thở,một tay An Nhiên đẩy anh ra, giả vờ tức giận nhìn anh, cả giận nói: "sao anh lại ở trong phòng! Không phải chúng ta đang chiến tranh lạnh sao!"

Tô Dịch Thừa cười, đưa tay nhéo nhéo cái mũi cô, cười hỏi: "vậy tối hôm qua sao không đuổi anh xuống giường?" Đương nhiên là anh biết tối qua lúc anh đi vào cô cũng chưa ngủ!

"Em, em đang ngủ." An Nhiên nói, tức giận nhìn anh một cái nói: "làm sao em biết anh sẽ vô sỉ lẻn vào như thế!"

"Phải không?" Tô Dịch Thừa cười tà mị, nhìn cô, đưa tay vén sợi tóc xòa xuống trán cô lên, vô tội nói: "anh tưởng là em cố ý để cửa cho anh."

An Nhiên tức giận nhìn anh một cái, tự nhiên sẽ không thừa nhận đúng là cô để cửa cho anh, mạnh miệng nói: "em mới không có."

Tô Dịch Thừa chỉ cười, không vạch trần cô. Sủng nịch sờ sờ đầu cô, vén chăn thức dạy, hôm nay phỏng chừng là anh phải bận bịu cả ngày, chín giờ sáng có hội nghị, tám rưỡi anh phải có mặt ở phòng làm việc, sau đó chuẩn bị tài liệu và công văn tham luận.

Khi ăn sáng Tô Dịch Thừa nói cho cô biết tối nay có thể mình sẽ về muộn, bữa tối tự cô phải lo liệu, không cần chờ anh. An Nhiên gật đầu, cô nhớ được lúc trước anh bảo hôm nay chỉ thị nhân sự sẽ được ban xuống, đoán là hôm nay anh phải bận rộn rồi.

Một số tin tức lúc nào cũng được truyền đi rất nhanh, rõ ràng bên này còn chưa xác định, mà bên ngoài mọi người đều đã biết. Lúc này An Nhiên vừa đến công ty, thả cặp công văn của mình lên bàn làm việc, còn chưa mở máy tính, bên kia Hoàng Đức Hưng đã tươi cười đi vào, nhìn An Nhiên, vội vàng chúc mừng: "An Nhiên a, nghe nói Tô trợ lý lên chức, thật là chúc mừng chúc mừng."

"Ách. Hôm nay văn kiện mới xuống, là lên hay xuống, bây giờ còn còn chưa xác định được." An Nhiên cười nhạt nói.

"Ha ha, nhất định thăng, nhất định thăng, bằng bản lĩnh và năng lực của Tô trợ lý, tuyệt đối không có vấn đề." Vẻ mặt Hoàng Đức Hưng chắc chắc nói.

An Nhiên chẳng qua là cười nhạt, gật đầu với ông ta: "vậy thì nhờ lời quý hóa của tổng giám rồi."

"An Nhiên, lúc nào cô về hỏi Tô trợ lý xem, xem phần thắng của công ty chúng ta đối với hạng mục ban khoa học kỹ thuật kia có lớn không?" Hoàng Đức Hưng nói ý.

Dù sao còn phải tiếp tục làm ở đây, cũng không tiện từ chối ông ta, An Nhiên chẳng qua là khẽ gật đầu, đồng ý: "lúc nào tôi sẽ hỏi chút xem." Có thể kéo dài thì kéo dài đi.

"Tốt tốt." Hoàng Đức Hưng vui vẻ gật đầu lia lịa, sau đó lại nói chuyện công việc với An Nhiên, rồi mới xoay người ra khỏi phòng làm việc của An Nhiên.

Buổi chiều An Nhiên và Trần Trừng cùng đi phòng bản mẫu, tiến độ bản mẫu đang rất thuận lợi, thậm chí còn nhanh hơn so với kế hoạch, như vậy An Nhiên liền yên lòng rồi, không cần sợ không kịp cuộc bình xét cuối cùng.

Vì biết tối nay Tô Dịch Thừa về muộn, cho nên cũng không vội về, cứ như vậy, ở trong phòng làm việc vẽ tranh quên cả thời gian, khi thu dọn đồ đạc trở về thì mới phát hiện ngoài cửa sổ trời đã tối đen. May mắn là nhà cũng cách công ty không xa, đi mấy phút đồng hồ là có thể về đến nhà.

Thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, cả đại sảnh im ắng, đèn đại sảnh vẫn sáng, máy tính của Trần Trừng vẫn mở, túi của cô ấy ở trên bàn làm việc, hiển nhiên lúc này chỉ có cô và Trần Trừng là còn chưa về.

Vốn là định ở trong phòng làm việc chờ cô ấy quay lại rồi cả hai cùng đi xuống cổng lớn, nhưng chờ mấy phút cũng không thấy cô ấy quay về, cuối cùng An Nhiên định bụng từ bỏ tự mình về trước.

Khi đang đợi thang máy, dường như An Nhiên thoáng thoáng nghe thấy tiếng khóc nức nở từ bên kia hành lang. Nhíu mày, An Nhiên có chút hiếu kỳ đi về phía bên kia, tiếng khóc càng lúc càng to, càng ngày càng rõ, thậm chí nghe thanh âm này, An Nhiên còn cảm thấy có chút quen tai.

Đợi đến gần, ở chỗ rẽ cầu thang an toàn, rốt cuộc An Nhiên nhìn thấy người vừa khóc, vừa chịu đựng tâm tình của mình, mà người này không phải ai khác, chính là Trần Trừng.

An Nhiên đứng phía sau cô ấy một lúc lâu, cô cũng không phát hiện. An Nhiên đưa tay lấy giấy ăn cho cô ấy, lúc này Trần Trừng mới ngoảnh đầu lại nhìn thấy người đứng phía sau, vội vàng lau dòng nước mắt trên mặt đi, lúng túng cười cười với An Nhiên, chỉ là nụ cười kia, còn khó coi hơn là khóc.

"Chị, chị Cố, chị còn chưa đi a."

An Nhiên gật đầu, đưa giấy ăn trong tay cho cô ấy. Khẽ hỏi: "xảy ra chuyện gì?"

Trần Trừng đưa tay nhận lấy, nhưng chỉ lắc đầu, không trả lời câu hỏi của cô.

Cô ấy không nói, tất nhiên An Nhiên cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu, không nói gì.

Hai người trở lại đại sảnh, An Nhiên hỏi cô ấy đã về chưa, chỉ thấy Trần Trừng lắc đầu, nhàn nhạt nói mình còn có chút việc chưa làm xong, qua một lát nữa mới về.

An Nhiên gật đầu, tất nhiên sẽ không miễn cưỡng, chỉ là trước khi đi, không nhịn được quay đầu nhìn cô ấy, khẽ nói: "nếu thật sự có chuyện gì, đừng giấu trong lòng, nói ra, có lẽ tôi không giúp được gì, nhưng trong lòng mình cũng dễ chịu hơn."

Trần Trừng nhìn cô một lúc lâu, gật đầu, ánh mắt chợt lóe lên.

Về đến nhà, An Nhiên nấu cho mình chút mì coi như là đã thông qua bữa tối. Vừa ăn vừa khinh bỉ tài nấu nướng của mình, thật sự là không dám khen tặng. Phải công nhận là gần đây khẩu vị của cô đã bị Tô Dịch Thừa nuông chìu quá rồi, trước kia còn cảm thấy gom góp gì đó là có thể lót dạ qua loa, bây giờ thì một chút ăn cũng không vào. Mà nhớ tới bộ dạng của Tô Dịch Thừa lần nào cũng ăn rất nồng nhiệt, lại còn nước mì nóng cũng uống hết không dư một giọt, đột nhiên cảm thấy rất ủy khuất anh, vì hành động của anh mà cảm thấy ấm áp diệu kỳ.

Cũng không ăn được bao nhiêu, cuối cùng thật sự là cảm thấy khó có thể nuốt trôi liền cho tất cả mì trong bát kia vào thùng rác. Không có Tô Dịch Thừa buổi tối dường như có chút vô vị, chán ngán ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách xem tivi, nhưng không biết đang xem cái gì, khi nữ diễn viên nào đó trên tivi khóc lê hoa đái vũ thì An Nhiên xem thế rồi ngủ thiếp đi.

"Ting toong —— ting toong ——"

An Nhiên là bị tiếng chuông cửa làm thức giấc, tiếng chuông cửa dồn dập liên tục vang lên, đánh thức An Nhiên từ trong giấc mộng.

Chương 105.2

Mơ hồ còn chưa kịp phản ứng, sững người ngồi một lúc lâu, trong đầu vẫn còn không tỉnh táo, trên màn ảnh đã sớm không nhìn thấy nữ minh tinh khóc lê hoa đái vũ nữa, hiện đang chiếu tin tức nửa đêm.

"Ting toong —" thấy trong nhà vẫn có phản ứng, người ngoài cửa lại nhấn chuông cửa.

Lúc này An Nhiên mới kịp phản ứng, vội vàng đứng dậy, nhìn đồng hồ đeo tay một chút, đã gần 12 giờ, cô không biết đã muộn thế này còn ai tới đây, vội vàng sửa sang lại bộ đồ ngủ hơi nhăn nhúm trên người mình, rồi mới đi về phía cửa nhà, qua màn hình nhìn thấy một người đàn ông dìu Tô Dịch Thừa đứng ngoài cửa, mà Tô Dịch Thừa nhíu chặt lông mày, như là rất khó chịu.

Thấy thế, An Nhiên vội vàng mở cửa ra, vừa mở cửa, đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, rõ ràng là người nào đó uống quá nhiều, uống đến mức không tự về nhà được mà phải để người khác đỡ về.

"Phu nhân, trợ lý anh ấy —" thư ký Trịnh vừa mở miệng muốn nói, lại nghĩ tới cái gì, vội vàng sửa lời: "à không, hiện tại hẳn là Tô phó thị trưởng rồi, phó thị trưởng tối nay rất vui vẻ, cho nên uống hơi nhiều."

An Nhiên gật đầu với người đàn ông kia, cô nhận ra anh ta, trước kia ngày cô và Tô Dịch Thừa đăng ký kết hôn đã gặp, sau lại biết được anh ta là thư ký của Tô Dịch Thừa, đi theo Tô Dịch Thừa hơn ba năm, coi như là trợ thủ đắc lực của anh.

"Mau vào đi." An Nhiên vội vàng nghiêng người đi để thư ký Trịnh dìu Tô Dịch Thừa đi vào phòng ngủ.

Đợi thư ký Trịnh đỡ Tô Dịch Thừa nằm lên trên giường xong, An Nhiên vội vàng vào bếp rót cho thư ký Trịnh chén nước: "nào, uống ngụm nước đi."

Như là thật khát, nhận lấy cái chén liền một hơi uống hết. Thư ký Trịnh mặc dù cũng rất cao, nhưng so với Tô Dịch Thừa vẫn thấp hơn nửa cái đầu, người cũng hơi gầy hơn, Tô Dịch Thừa nhìn không béo, nhưng mà rất cường tráng, da thịt rắn chắc, đoán là do hằng ngày kiên trì tập thể dục buổi sáng, cho nên để thư ký Trịnh đưa anh về, đúng là có chút vất vả.

Nhìn bộ dạng khát nước của anh ta, như là một chén không đủ, An Nhiên thử hỏi: "không thì tôi rót cho anh thêm một chén nhé."

Thư ký Trịnh vội lắc đầu, nói: "không cần không cần, thời gian không còn sớm, tôi sẽ không làm phiền nữa, hơn nữa bạn gái tôi còn đang chờ tôi ở dưới đây." Tối nay anh uống cũng không ít, đến khi tan tiệc, anh vừa định đón xe cho Tô Dịch Thừa về, đúng lúc bạn gái gọi điện tới, nói đang ở gần đó, hỏi anh tiệc đã tàn chưa, có muốn cùng về không, thế là anh liền bảo cô đến, rồi để cô ấy lái xe đưa Tô Dịch Thừa về, bây giờ cô ấy đang ở trong xe chờ dưới tầng đây.

"Như vậy a." Thời gian quả thật không còn sớm, An Nhiên gật đầu, cũng không lưu nữa, cười nói cảm ơn anh ta: "cám ơn anh đưa Dịch Thừa về, với cả thay tôi cảm ơn bạn gái anh."

Thư ký Trịnh cười ngây ngô gật đầu với cô, rồi mới xoay người rời đi. An Nhiên lễ phép đưa anh tới cửa, lúc này mới đóng cửa trở về phòng.

Trở lại phòng, thấy Tô Dịch Thừa nằm ở trên giường, giờ phút này đã hơi có tiếng ngáy. Tửu lượng của anh coi như không tệ, cho dù uống rượu say cũng sẽ không có hành động gì khác thường, cứ im lặng nằm ngủ như thế.

An Nhiên khẽ thở dài, tiến lên cởi tất ra cho anh, tháo cúc áo sơ mi, để anh hô hấp thuận hơn. Làm xong tất cả, An Nhiên mới xoay người đi vào phòng tắm mở chút nước nóng, cầm khăn, bưng nước đi ra, vắt nước, khẽ lau mặt và tay anh. Vừa lau vừa thì thầm: "đã bảo đừng uống rượu, chả nghe lời gì cả, lần này may là chỉ uống say, nếu còn tái phát bệnh dạ dày, anh xem em làm thế nào trừng phạt anh." Nói xong, đùa dai nhẹ nhàng lấy tay gõ gõ trán anh, Tô Dịch Thừa mơ màng có chút không vui cau mày lại, An Nhiên thè lè lưỡi đáng yêu, lúc này mới đứng dậy bưng nước quay ngược ra phòng tắm.

Mà An Nhiên không có phát hiện, trong nháy mắt cô xoay người, người trên giường vốn đang say đột nhiên mở mắt ra, trong ánh mắt chứa tia giảo hoạt đạt được mục đích, nơi nào có chút men say chứ.

Ban đêm An Nhiên nằm cạnh anh, ngủ có chút không yên, vì còn lo lắng nửa đêm anh không thoải mái, cô tỉnh để tiện chăm nom anh.

Mà Tô Dịch Thừa như là cũng không có biểu hiện khó chịu sau khi say rượu, an tĩnh nằm đó, khe khẽ ngáy, dường như ngủ say sưa.

An Nhiên nhắm mắt lại mơ mơ màng màng thiếp đi, đột nhiên cảm thấy người trầm xuống. Mở mắt ra, chỉ thấy Tô Dịch Thừa vừa trở mình, đùi áp lên hai chân cô, tay ngang ngược khống chế thắt lưng cô, cố định người cô. Lúc này giống như con đười ươi bám chặt người cô.

An Nhiên bị anh ôm chặt, gần như là thở dốc, vỗ nhẹ vai anh: "Dịch, Dịch Thừa, anh tỉnh sao?"

Tô Dịch Thừa không đáp, chỉ rên lên mấy tiếng, vùi đầu trước ngực cô, tay dùng lực ôm cô chặt hơn nữa, bắp đùi chà xát cô, như có như không trêu chọc cô.

Cả người An Nhiên bị anh trêu chọc không khỏi nóng ran lên, đưa tay muốn đẩy anh, nhưng không bù được sức lực của anh, không khỏi có chút hoài nghi hỏi: "Tô Dịch Thừa, không phải là anh giả say đấy chứ!"

Tô Dịch Thừa vẫn nhắm hai mắt không nói lời nào, như là thực sự say rồi, đầu tiếp tục chà chà trước ngực cô, cách lớp áo ngủ còn tà ác cố ý dùng miệng hôn cô.

"Ừ ——" Cả người An Nhiên rung lên, không khỏi nhạy cảm bật ra tiếng.

"Tô Dịch Thừa!" An Nhiên gần như là nghiến răng, đưa tay ra đỡ mặt anh để anh đối diện với mình, không phải là người này giả vờ say chứ!

Mượn cảm giác say, tay người nào đó cũng bắt đầu không an phận, không biết từ lúc nào đã len lén chui vào trong áo ngủ của cô, chuyển động trên da thịt trắng mịn như tơ của cô.

An Nhiên bị anh khiến cho luống cuống tay chân, một mặt cố định đầu anh để anh không có cơ hội chiếm tiện nghi, mặt khác tay anh lập tức di chuyển trên người cô, cô vừa bắt được tay anh, đáng ghét là anh thế mà lại dùng chân chà xát cô, cứ tuần hoàn như thế, An Nhiên căn bản không phải là đối thủ của anh.

Thật là mấy lần hoài nghi có phải anh giả vờ say không, nhìn bộ dạng mờ mịt của anh, lại không phân biệt được là anh say thật hay giả say!

Tối hôm qua đúng là bị xé ra ăn vào bụng rồi, quần áo hai người rơi lả tả dưới mặt đất, dưới chăn, thân thể hai người dây dưa với nhau.

Khi tỉnh lại Tô Dịch Thừa còn ngủ, vầng sáng vàng nhạt xuyên thấu qua rèm cửa sổ màu trắng ngà rọi sáng cả gian phòng, khiến người ta như đặt mình vào một màn sương mù mờ mịt, có chút mộng ảo duy mỹ.

An Nhiên than nhẹ, nhìn gương mặt đang say ngủ như đứa bé kia, không khỏi đưa tay khẽ chạm lên mặt anh, cô biết tối qua anh căn bản là không say, chỉ là mượn rượu giở trò mà thôi, vì cô nhớ tối hôm qua khi mình không ngừng bị anh khiêu khích, người đàn ông này thật đáng ghét cố tình hỏi cô có tha thứ cho anh không, còn đáng giận là, chỉ cần đáp án của cô là phủ định, anh liền cố tình thay đổi phương pháp hành hạ cô, cho đến khi cô cầu xin tha thứ mới thôi.

Nghĩ tới, An Nhiên có chút tức giận, nhỏ giọng mắng: "đồ đểu, đồ lưu manh!" Sau đó khom người tiến lên, há mồm cắn nhẹ lên cái mũi cao thẳng của anh.

Tô Dịch Thừa rên lên tỉnh lại, mở mắt ra, thấy khuôn mặt phóng đại trước mắt, chóp mũi truyền đến cảm giác ngưa ngứa, đột nhiên đưa tay vòng quanh thắt lưng cô, xoay người áp cô xuống phía dưới, khẽ hôn lên đôi môi xinh đẹp tuyệt trần của cô, trên mặt nở nụ cười thật to: "sớm!" Tâm tình rất tốt!

An Nhiên vẫn tức giận, nhỏ giọng mắng câu: "Đồ xấu xa, lưu manh." Sau đó tức giận xoay người cố ý không nhìn anh.

Tô Dịch Thừa cười to, cả người cố ý chôn ở cổ cô, há mồm khẽ cắn xuống bả vai mượt mà của cô, sau đó khẽ nói bên tai cô: "anh chỉ lưu manh với em thôi." Dưới chăn, hai người không một mảnh vải dây dưa một chỗ, tay đang nắm bên hông cô kéo một cái, để thân thể hai người càng kề sát nhau.

An Nhiên chợt quay đầu, trừng to mắt nhìn anh, dưới chăn cô cảm giác được rõ ràng sự khác thường của anh, vội vươn tay muốn đẩy annh: "anh, anh xuống dưới."

Tô Dịch Thừa nhìn cô, con ngươi đột nhiên trở nên thâm thúy, trong con mắt như là có hai ngọn lửa bốc cháy hừng hực, khẽ gọi bên tai cô: "An Nhiên..... ."

An Nhiên phát khóc, cơ thể cô vẫn còn đau nhức kịch liệt, thật sự không chịu được anh dày vò nữa, vội cầu xin: "Tô, Tô Dịch Thừa, em thực sự rất mệt mỏi, để em dậy có được không."

Tô Dịch Thừa cười, đầu chôn ở cổ cô, mút sâu một hơi, thanh âm căng thẳng nói: "đừng động đậy, cứ để anh ôm như vậy một lát."

Nghe vậy, An Nhiên thật sự không dám lộn xộn rồi, cô đã từng tra tư liệu, hình như đàn ông vào buổi sáng là dễ dàng bị kích thích nhất, cô cũng không muốn ‘rước họa vào thân’.

Hai người cứ ôm nhau như vậy một lúc lâu, cảm giác được sự khác thường trên người anh từ từ tiêu tan, mới vỗ nhẹ anh, nói: "để, để em dậy."

Không đợi Tô Dịch Thừa trả lời, lúc này điện thoại của An Nhiên đặt trên tủ đầu giường vang lên, Tô Dịch Thừa trở mình xuống khỏi người An Nhiên, đưa tay với cái di động cho cô, rồi mới xoay người xuống giường đi thẳng vào phòng tắm.

"Hô ——" An Nhiên thở phào một cái thật dài, rồi mới nhấn nút nghe: "a lô." Vừa nghe đối phương nói, An Nhiên bỗng dưng mở to mắt, tâm tình kích động: "cái gì, tại sao có thể như vậy!"
Bình Luận (0)
Comment