Cố Hằng Văn đứng thật lâu ở dưới cửa sổ, phía ngoài màn đêm đã bao phủ toàn
bộ, từ nơi này nhìn lại có thể thấy được phía ngoài của bệnh viện, hiện đang là
giờ tan tầm, trên đường đèn xe đèn đường cơ hồ chiếu sáng cả con đường.
Tô Dịch Thừa đóng kỹ cửa phòng bệnh mới đi về phía ông, đứng ở phía sau lưng
ông, mở miệng khẽ gọi nói: "Ba."
Cố Hằng Văn không quay đầu lại, hai tay đặt ở phía sau lưng, ánh mắt như cũ
nhìn chằm chằm vào bóng đêm ngoài cửa sổ cùng xe cộ lui tới.
Cố Hằng Văn không nói gì, Tô Dịch Thừa cũng không có mở miệng, cung kính đứng
ở phía sau ông, trên tay bị thương còn băng bó trắng xóa, ở trong bóng đêm có
chút chói mắt.
Hai người cứ như vậy đứng một lúc lâu, Cố Hằng Văn mới chậm rãi mở miệng,
nhưng mà vẫn như cũ không có xoay đầu lại, chỉ nghe ông nói: "A Thừa, ta đem con
gái giao cho con, là hy vọng con có thể thương con bé, yêu con bé, không để cho
con bé bị nửa điểm ủy khuất. Mặc dù An Nhiên một chút quan hệ máu mủ với ta cũng
không có, nhưng mà trong lòng ta, trong mắt ta con bé là con gái của ta, chính
là ruột thịt, nửa điểm không có giả dối."
Vừa nói, Cố Hằng Văn xoay đầu lại, nhìn Tô Dịch Thừa, sắc mặt nghiêm túc, ánh
mắt cũng có chút bén nhọn.
Tô Dịch Thừa không nói chuyện, chỉ là bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt ông, không
có tránh né nửa phần.
"Mặc dù An Nhiên kết hôn cùng con quá mức xúc động, lần đầu tiên gặp mặt liền
nói chuyện kết hôn, lúc ấy ta rất tức giận, tức giận các con đối với tình cảm
đối với hôn nhân qua loa, nhưng mà nhìn cung cách của con ta thấy được, con là
người An Nhiên có thể phó thác cả đời, không có phản đối, lấy biểu hiện của con
sau này cũng chứng minh ý nghĩ của ta là chính xác, con đối xử với An Nhiên rất
tốt, yêu con bé, thương con bé, ít nhất không để cho con bé hối hận quyết định
qua loa ban đầu của mình như vậy, không có hối hận nói gả cho con. Ta cùng Tiểu
Phân đều rất vui mừng, vui mừng An Nhiên tìm được người có thể đi cùng và che
chở cho con bé cả đời." Vừa nói, Cố Hằng Văn vừa chuyển hướng, nhìn ánh mắt của
anh lại càng sắc bén hơn rất nhiều so với lúc trước, thẳng tắp đe dọa nhìn vào
ánh mắt của anh, nói: "Nhưng mà yêu con bé thương con bé không chỉ có cần con
chiếu cố ôn nhu chăm sóc, con không nên cho người khác cơ hội tới thương tổn
công kích con bé, lần trước chuyện hình ảnh cùng đoạn phim trên mạng, còn có
chuyện lần này, chúng ta đều tin tưởng con làm người xử sự, nhưng mà không thể
phủ nhận chính là, An Nhiên bởi vì con mới bị thương tổn."
"Thật xin lỗi." Tô Dịch Thừa gật đầu, đón lấy tất cả chỉ trích của ông: "Là
con không có làm tốt."
Cố Hằng Văn lớn tiếng thở dài, một lúc lâu không nói gì, chỉ quay đầu một lần
nữa nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hồi lâu Cố Hằng Văn mới chậm rãi mở miệng: "A Thừa, cũng nên hiểu cho tâm
tình người làm cha như ta, ta biết chuyện này không thể trách con, con cũng
không muốn có chuyện phát sinh như vậy, nhưng nhìn đến con gái của mình bị
thương, khóc như thế mà không thể giúp, là người làm cha, ta không thể nào không
đau lòng, ta không cầu con bé có thể gả cho một người nhất định có thành tựu,
hoặc là người phú quý, ta chỉ mong con bé bình an qua cả đời, không có thương
tổn, vui vui vẻ vẻ bình bình an an là tốt rồi, cái tâm nguyện này cũng không quá
đáng, đúng không?" Nói xong, một lần nữa quay đầu nhìn Tô Dịch Thừa, ánh mắt đốt
có chút bức người.
"Ba, thật xin lỗi, là con để cho An Nhiên chịu ủy khuất." Tô Dịch Thừa bình
tĩnh nhìn lại ông cũng không có trốn tránh sai lầm cùng trách nhiệm của mình,
kiên định nhìn ông nói: "Con ở chỗ này bảo đảm với ba, lần này là một lần cuối
cùng, tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện như vậy lần nữa, con sẽ bảo vệ tốt An
Nhiên, sẽ không có lần nữa làm cho cô ấy chịu nửa điểm ủy khuất."
Cố Hằng Văn cũng bình tĩnh nhìn anh hồi lâu, cuối cùng gật đầu, đưa tay vỗ vỗ
bờ vai của anh, chỉ nói: "Nhớ kỹ những lời hôm nay của con là được, bảo đảm
không cần phải nói ra ngoài, yên tâm chứng thực đến là tốt rồi." Nói xong, Cố
Hằng Văn cũng không có nói thêm cái gì nữa, trực tiếp xoay người đi tới một
phòng bên cạnh cầu thang, xác nhận An Nhiên không có chuyện gì ông mới an tâm,
thời gian đã không còn sớm, ông phải đi tới phòng của Lâm Tiểu Phân, nếu không
bà sẽ lo lắng.
Nhìn bóng lưng của ông biến mất ở phía sau cửa, Tô Dịch Thừa nhẹ giọng tự
nói: "Con sẽ." Cái này không chỉ là hứa hẹn với ông, cũng là quyết tâm của
mình.
Lần nữa trở lại phòng bệnh An Nhiên vẫn như cũ nằm ngồi ở trên giường bệnh,
nhẹ tay vỗ nhẹ không có quy luật trên bụng tròn vủa mình. Mở cửa đi vào thấy
vậy, khóe miệng nhàn nhạt mỉm cười với cô, cũng không có nhìn thấy Cố Hằng Văn,
liền hỏi: "Ba đâu?"
"Lên rồi." Tô Dịch Thừa đi về phía cô, ở mép giường ngồi xuống, vươn tay
không có bị thương ôm phía sau lưng cô.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, trở tay đưa tay nắm lấy, An Nhiên có chút khẩn
trương nhìn anh nói: "Ai nha, anh nói mẹ có thể biết hay không?" Nếu mà Lâm Tiểu
Phân biết, lại không biết sẽ lo lắng biết bao nhiêu.
Tô Dịch Thừa vỗ nhè nhẹ tay của cô: "Yên tâm đi, mẹ ở trong phòng bệnh sẽ
không biết, thím Trương nếu là đi ra ngoài nghe được cái gì, cũng sẽ cẩn thận
tránh không để cho mẹ biết đến."
Nghe vậy, An Nhiên lúc này mới có chút yên lòng gật đầu, chỉ nhẹ giọng rù rì
nói: "Vậy thì tốt."
Khẽ ngồi thẳng người dậy, đưa tay qua kéo lấy cánh tay bị thương của anh,
nhìn bàn tay bị băng bó một vòng trắng, nước mắt lại chảy ra.
Miệng lầm bầm ngẩng đầu, nhìn anh hỏi: "Còn đau không?" Nhẹ tay chạm vào, một
chút lực cũng không dám động mạnh, chỉ sợ làm đau vết thương của anh, vừa rồi cô
thấy vết thương kia có bao nhiêu kinh người, rất sâu, rất sâu.
Tô Dịch Thừa cười nhạt lắc đầu: "Không đau." Vươn bàn tay còn hoàn hảo lên
lau nước mắt cho cô: "Đứa ngốc, khóc cái gì vậy." Cô không biết, anh có nhiêu
quý trọng nước mắt của cô, anh chỉ muốn cô từ nay trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô
luôn nở nụ cười sáng lạng, một chút cũng không muốn cô vì mình rơi lệ.
"Gạt người, chảy nhiều máu như vậy, làm sao có thể không đau." An Nhiên vừa
nói, một bên nước mắt rơi càng nhiều.
Nước mắt kia giống như là không thể ngừng, Tô Dịch Thừa bất đắc dĩ, chỉ có
thể ngồi gần hơn một chút, sau đó một tay nâng mặt của cô, từng chút từng chút
hôn đi lệ trên mặt của cô, gương mặt, khóe mắt tất cả đều không buông tha, cuối
cùng đặt lên môi của cô, khác với lúc bình thường, chỉ là cánh môi dán cánh môi,
giống như chỉ đơn giản đang cảm thụ nhiệt độ của hai người.
Hai người cứ như vậy ôm một lúc lâu, Tô Dịch Thừa lúc này mới buông cô ra.
Nhìn vết thương đã được xử lý trên cổ của cô, còn có vết đỏ chỗ cổ lúc trước bị
Lăng Nhiễm xiết đỏ, chân mày có chút không vui cau lại, đưa tay nhẹ nhàng vuốt,
hỏi: "Còn đau không?"
An Nhiên đều lẩm bẩm miệng nói: "Tay anh không đau, em cũng vậy không
đau."
"A." Tô Dịch Thừa có chút bất đắc dĩ đưa tay vuốt vuốt đầu của cô, sủng nịch
nói: "Đứa ngốc." Điều chỉnh tốt vị trí, trực tiếp để cho cô nằm ở trong ngực của
mình, làm cho cô đầu gối ở trước ngực của mình, tay nắm cả bả vai của cô.
An Nhiên mới đầu còn có chút không muốn, sợ mình áp đảo chạm lên vết thương
trên tay, nhưng mà anh rất kiên trì, cũng chỉ có thể tận lực cẩn thận tránh ra
vết thương trên tay của anh, an tĩnh trước ngực của anh, đưa tay nhẹ đặt vào
trong lòng bàn tay anh. Một lúc lâu mới chậm rãi hỏi: "Mới vừa rồi ba gọi anh đi
ra ngoài nói gì a?"
Tô Dịch Thừa cúi đầu hôn tóc của cô, lắc đầu, chỉ nói: "Không có gì."
An Nhiên cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút, về đáp án cũng không truy hỏi,
anh không muốn nói cô sẽ không hỏi nhiều.
"Thật xin lỗi." Ôm lấy cô, Tô Dịch liền nói xin lỗi.
"Ừ?" An Nhiên dựa vào anh trử lời một tiếng, cô cũng không hiểu anh nói câu
xin lỗi này là vì cái gì?
"Mới vừa hù đến em có đúng hay không?" Tô Dịch Thừa chỉ nhẹ nhàng hỏi như
vậy, lực đạo đang ôm cô trên tay kia cũng nặng hơn một chút.
Về cái này, cho dù đến bây giờ trong lòng của An Nhiên còn có chút sợ hãi,
gật đầu, nhẹ giọng đáp: "Ừ." Nói cô nhát gan cũng tốt, nói cô quá mềm yếu cũng
được, tình huốngnhư vậy, cô thật sự rất sợ, sợ cứ như vậy sẽ chết, sợ sẽ không
còn được gặp lại anh, sợ cũng không có cơ hội đưa hai bảo bối trong bụng đi nhìn
thế giới này.
"Thật xin lỗi." Tô Dịch Thừa lặp lại, cúi đầu khẽ hôn tóc của cô: "Là anh
không tốt, không có bảo vệ tốt cho em, mới có thể khiến em bị hù như vậy." Lăng
Nhiễm là nhằm vào anh, lần trước trận đòn gia pháp của cha không có đánh oan
anh, hôm nay Cố Hằng Văn chỉ trích cũng không có trách lầm anh, không có bảo vệ
tốt cho cô, chính là trách nhiệm của anh, chính là sai lầm của anh.
"Việc này làm sao có thể trách anh." An Nhiên quay đầu, chăm chú nhìn anh,
nói: "Là người khác sai lầm, tại sao lại trách đến anh."
Tô Dịch Thừa đưa tay vuốt mặt của cô nói: "Bởi vì em là vợ của anh, anh là
chồng của em, làm người chồng phải bảo vệ được vợ và con của mình, để cho họ
không chịu một chút thương tổn cùng ủy khuất, nhưng mà anh không có làm
tốt."
"Nói nhảm, anh làm rất tốt." An Nhiên phản bác anh: "Anh có gọi cho em nói
em về phòng bệnh của mẹ trước, là em chậm trễ, mới có thể bị Lăng Nhiễm thấy."
Nói cái này, đột nhiên nhớ tới lúc trước bộ dáng anh nhận điện thoại vội vã rời
đi liền hỏi: "Đúng rồi, mới vừa anh vội vã rời đi, chuyện đều làm tốt sao?"
Tô Dịch Thừa thở dài, thẳng tanh nói: "Anh mới vừa rồi là đi tìm Lăng Nhiễm,
bởi vì Ngũ đội trường ở trong phòng bệnh của cô ta phát hiện cô ta lưu lại tờ
giấy, nói muốn làm hại em."
"Ngũ đội trưởng?" An Nhiên có chút nghi ngờ, nhớ tới vết thương trên mặt của
Lăng Nhiễm, lại càng có chút không giải thích được: "Lăng Nhiễm cô ta tại sao
lại ở trong bệnh viện?"
"Mấy ngày hôm trước rạng sáng ở công viên ven đường xảy một vụ án cưỡng bức,
người bị hại kia chính là Lăng Nhiễm." Tô Dịch Thừa thành thật nói.
Nghe vậy, An Nhiên không khỏi trực tiếp mở to hai mắt nhìn: "Trời." Không
trách được trên mặt của cô ta khắp nơi đều là vết thương, nói vậy lúc ấy nhất
định bị đau khổ không ít.
Tô Dịch Thừa tiếp tục nói: "Mặt khác về chuyện hình cùng phim trên mạng lần
trước tội phạm hiềm nghi cũng đã bắt được, anh ta khai đây hết thảy cũng là bị
Lăng Nhiễm sai sử, hết thảy cũng là do Lăng Nhiễm sau lưng bày ra."
An Nhiên trầm mặc, thật lâu mới rù rì nói: "Anh nói cô ta rốt cuộc hận anh
bao nhiêu, mới có thể không tiếc hết thảy để hãm hại anh như vậy."
Tô Dịch Thừa lắc đầu, một lần nữa đem cô ôm vào trong ngực.
An Nhiên một lần nữa gối lên bờ vai của anh, có chút cảm than: "Anh nói xem
trong cuộc đời mờ mịt này, mọi thứ có phải đã định sẳn hay không?"
"Có lẽ vậy." Tô Dịch Thừa vừa nói, vừa cô ôm càng chặt hơn chút ít, cuộc đời
này nhất định có nhân quả báo ứng hay không anh không quan tâm, cho dù không có
lần ngoài ý muốn đó, chuyện hình cùng đoạn phim kia Lăng Nhiễm cũng tránh không
khỏi luật pháp trừng phạt, dĩ nhiên lần này cô ta cho dù bị thương, luật pháp vô
tình kia cũng sẽ đang chờ cô ta.
Nhẹ giọng ở cô bên tai hỏi: "Mệt không? Nếu mệt thì dựa vào trong ngực của
anh ngủ một giấc đi."
Trải qua trò khôi hài lớn như vậy, An Nhiên gật đầu, quả thật có chút mệt,
ngáp một cái, gối lên lồng ngực của anh, chậm rãi nhắm mắt lại.