"Không nghĩ tới ta phải đối mặt với một địch nhân cường đại như thế! Thậm chí tính mạng lúc nào cũng có thể bị đe dọa!"Dương Phàm rời khỏi phòng, ánh mắt xa xăm nhìn con đường đang dần rõ ra giữa ánh sáng của ngày mới, thì thầm tự nhủ. Biến hóa của U Minh Ma Diễm và nhân vật mạnh mẽ trong đêm tối kia lần này đã mang tới cho hắn một cỗ áp lực khó có thể tưởng tượng được. Nếu không cố gắng thay đổi thì có lẽ có một ngày, hắn giao phong với nhân vật cường đại Tam U Ma lão mà hắn hư hư thực thực cảm ứng được kia.
Giờ phút này sắc trời đã dần sáng tỏ, Vũ Văn Hàm dậy sớm hơn so với trước đây. Nàng đang trang điểm, trên khuôn mặt cũng hiện lên một nụ cười tinh khiết. Có lẽ cảm nhận được điều gì, bàn tay đang cầm lược chải tóc của nàng hơi dừng lại, con mắt chợt sáng bừng lên nhìn về phương hướng Dương Phàm một cái. Gần như chỉ một liếc mắt này cũng khiến nàng có chút mê man nhưng cũng không nghĩ nhiều, lại tiếp tục chải tóc.
Thấy tình cảnh như thế, Dương Phàm không khỏi rùng mình thầm nhủ:
"Tuy rằng cô ta không có linh cái nhưng lại thông linh đến trình độ như thế! Ngay cả thiên linh cái trong truyền thuyết sợ rằng cũng không bằng! Cửu Túc Huyền Mạch rốt cuộc ẩn chứa lực lượng thần bí tới bực nào?
- Đại nhân, ngài có gì dặn bảo không?
Một tên thủ vệ ở bên cạnh cúi người xuống hỏi chặt đút dòng suy của Dương Phàm.
- Ta có việc phải đi ra ngoài. Ngươi cứ ở chỗ này không để cho người ta tiến vào phòng của ta!
Dương Phàm liếc mắt nhìn hắn căn dặn.
- Ngài có cần xe ngựa hay kiệu không để tiểu nhân chuẩn bị?
Tên thủ vệ kia rất lanh lợi hỏi.
- Không cần!
Dương Phàm nghĩ một lúc rồi lại nói:
- Nếu Vũ Văn tiểu thư tới đây. Thì nói ta lúc này đang chuẩn bị cho việc mở y quán buổi tối sẽ trở về, có lẽ một hai ngày mới tới một lần!
- Vâng, đại nhân, tiểu nhân đã nhớ kỹ!
Tên thủ vệ kia vô cùng cung kính sắc mặt vẫn bình tĩnh lui lại đứng sang một bên, bộ dáng rất trung thành
Dương Phàm ra khỏi Hàm Trữ Cư đi qua một cây cầu, tới chỗ ở của Trịnh lão.
- Tiểu Vân mau ra đây, hôm nay ta mang người ra khỏi Vương phủ.
Dương Phàm đứng ngoài cửa hô lên. Sau một lúc không có phản ứng gì, Trịnh lão đi ra, sầu mi khổ kiếm nói:
- Vân Phi bị thương!
- Sao lại thế?
Lông mày Dương Phàm nhướn lên đi vào trong phòng của Trình Vân Phi. Mở cửa phòng ra, hắn liền nghe được thanh âm kêu rên, Trình Vân Phi đang nằm trên giường, trên người có mấy vết thương, hai má cũng thâm tím. Bên cạnh giường còn có một gã Dược sư đang ngồim chính là Hà tiên sư mà Dương Phàm đã gặp qua ở Vương phủ. Vừa thấy Dương Phàm tiến vào, Hà Dược sư biến sắc có chút hồi hộp lại như thở phào một hơi nhẹ nhõm nói:
- Dương Dược sư tới thật đúng lúc, trông Vân Phi có pháp thuật rất kỳ quái bị thương không nhẹ.
Dứt lời, hắn đứng dậy thối lui sang bên cạnh hơi xấu hổ và căng thẳng.
- Dương đại ca, ngươi tới rồi!
Trịnh Vân Phi vừa thấy Dương Phàm tiến vào thì ánh mắt sáng lên. Dương Phàm khẽ gật đầu rồi đi tới bên cửa sổ vươn tay ra mở tung hai cửa. Hơi trầm ngâm một lúc ánh sáng trên tay Dương Phàm hóa thành sinh cơ liên miên tiến vào trong cơ thể của Trịnh Vân Phi
Với tốc độ mà mắt thường có thề nhìn thấy được sắc mặt của Trịnh Vân Phi dần khôi phục lại bình thường!
Sau một lúc, Dương Phàm thu tay lại thở nhẹ một hơi nói:
- Tình hình cũng không nghiêm trọng lắm. Ta sẽ trị ngoại thương cho ngươi. Ngươi nói xem là ai khiến ngươi bị thương thế này?
- TaTa không rõ lắm!
Trịnh Vân Phi đỏ mặt lên, ấp a ấp úng nói:
- Ngày hôm qua ta rời Vương phủ đi mua chút tài liệu kết quả là trước mắt đột nhiên tối sầm lại, sáng nay tỉnh lại đã ở đây rồi!
- Nói như thế là ngươi đã bị người ta ám toán?
Dương Phàm nhướng mày.
- Đúng thế! Đều là do ta vô dụng!
Vẻ mặt Trịnh Vân Phi lộ ra sự tự trách mình nói.
Dương Phàm trầm mặc không nói lần lượt thay đồi hai Tay, một mãnh quang điểm màu lục nhàn nhạt như mưa phùn rơi đáp xuống trên người Trịnh Vân Phi. Giờ khắc này, kỳ tích lại phát sinh.
Mấy chục vết thương trên người Trịnh Vân Phi sau khi hấp thu những mưa bụi sinh mệnh này, chỉ qua mấy lần hô hấp đã khép lại, thịt mới đã nảy nở thay cho những vết sẹo và những vết xước.
Chỉ hai ba hô hấp sau, Dương Phàm thu hồi tay lại khoanh tay đứng đó thản nhiên nói:
- Đứng lên đi đưa ta tới Kinh Đô! Hôm nay có việc phải làm!
A!
Trịnh Vân Phi há miệng, đứng dậy vươn người, phát hiện ra thương thế trên người mình không ngờ đã khỏi hẳn.
Bình yên vô sự!
Hà Dược sư đứng bên cạnh quan khán cũng ngây ra như phỗng, hai tay run run. Ánh mắt hắn nhìn về phía Dương Phàm dường như đang nhìn về một thần linh!
Từ khi hắn tiến vào Ngưng Thần Kỳ thì pháp lực của Dương Phàm thâm hậu rất nhiều, tu luyện được không ít pháp thuật trị liệu trong Thánh Liệu Thiên!
Vừa rồi. phép thuật chữa thương cho Trịnh Vân Phi là mở rộng của Vũ Lộ Thuật, tên là Xuân Vũ Phục Tô.
Nếu pháp lực đủ cường đại thì bằng vào pháp thuật này, hắn có thể lập tức chữa khỏi thương thế trên diện rộng.
- Tốt rồi, thương thế của ta tốt lắm rồi!
- Gia gia, mau đến xem!
Trịnh Vân Phi nhảy từ trên giường xuống, Trịnh lão vừa nghe thế cũng lập tức từ bên ngoài phòng tiến vào. Lão thấy bộ dáng vui vẻ của Trịnh Vân Phi thì đầu tiên là khiếp sợ sau lại điên cuồng vui mừng. chân mày cũng giãn ra.
(Thiếu một đoạn ngắn)
Bớt sàm ngôn đi! Theo ta ra ngoài!
Thân thủ Dương Phàm vỗ một chưởng vào người tiểu tử này, lực lượng vừa phải khiến Trịnh Vân Phi giật nảy lên vội vàng gật đầu nói:
- Phải, phải! Dương Dược sư, ngài muốn đi đâu?
Trịnh Vân Phi giống như một con gà choai theo Dương Phàm rời khỏi nhà Trịnh lão.
Nhìn bóng dáng hai người rời đi. Trịnh lão và Hà Dược sư liếc nhìn nhau trong mắt vẫn còn sự kinh hãi.
- Tốc độ trị liệu cũng quá nhanh. Dù là cao nhân Trúc Cơ Kỳ bình thường cũng không làm được như thế!
Hà Dược sư khó tin nói.
- Ta biết y thuật của hắn bất phàm nhưng chưa từng ngờ được hắn lại đạt tới trình độ như thế!
Trịnh lão cũng nhìn theo bóng dáng Dương Phàm thần sắc có chút phức tạp!
- MỘT y thuật siêu phàm như thế nếu có thể học được một hai phần thì dù bái hắn làm thầy ta cũng nguyện ý.
Vẻ mặt của Hà Dược sư cũng lộ ra vẻ sùng kính!
Trong mắt hắn, Dương Phàm cũng giống như thần thánh, sự kính ngưỡng trong lòng cũng sẽ không thấp hơn so với tu sĩ bậc cao.
Sau khi đi ra khỏi Yến Vương phủ, Dương Phàm nói với Trịnh Vân Phi:
- Y quán! Ngươi mang ta đi tới y quán có quy mô lớn nhất kinh đô này để ta xem qua, tốt nhất là những y quán có thể trị liệu cho người tu tiên!
- Không thành vấn đê! Giao cho ta đi!
Trịnh Vân Phi vỗ ngực nói
Hôm nay không có tiểu Quận chúa đi cùng nên cước bộ của hai người rất nhanh, chỉ một lúc đã đi tới một y quán có quy mô không nhỏ.
"Lam Nguyệt Y Quán!"'
Dương Phàm nhìn kỹ bảng hiệu này, trong mắt cũng lộ ra một tia dị sắc cảm giác cái tên của y quán này có chút cổ quái. Những y quán bình thường đều là đồng nhân, từ ái vân vân.
- Dương đại ca, Lam Nguvệt Y Quán này danh nghĩa chính là của nữ thần y duy nhất trong ba đại thần y!
Trịnh Vân Phi nói.
- Nữ thần y?
Dương Phàm nao nao. Hắn vốn tưởng rằng ba đại thần y đều là hạng người tuổi đã thất tuần, chưa từng ngờ được còn có một vị nữ thần y.
- Hắc hắc, không nghĩ tới ngươi cũng không biết! Ta nói cho ngươi một bí mật!
Trịnh Vân Phi thần thần bí bí nói:
- Lam Nguyệt nữ thần y này nghe nói là một nữ Dược sư cực kỳ xinh đẹp! Tại kinh đô này cũng có không ít người quỳ gối nâng váy cho cô ta! Nghe nói đương kim Hoàng đế cũng đau khổ theo đuổi nàng đó!