Tiên Hồng Lộ

Chương 177

- Thần y chó má, cha ta bị hại chết ngươi mới giả mù sa mưa đi ra. Trời đánh!

Thư sinh thanh niên giận dữ chỉ trích, trong mắt đầy căm hận bộ dạng kia thật hận không thể nuốt sống Dương Phàm.

- Hu hu hu! Là ngươi, là ngươi hại chết phụ thân ta! uổng cho ngươi còn xưng thần y không dám trị bệnh cho cha ta. để lão nhân gia chết không nhắm mắt!

Thiếu nữ khóc đến hai mắt sưng đỏ quỳ gối trước cáng nhào vào lòng người chết liên tục gào khóc bi thảm tới cực điểm.

- Các vị hương thân phụ lão các người đều phân xử công bằng đi. Người như vậy, còn dám xưng là thần y. Y quán như vậy, làm sao dám lập ở kinh đô dưới chân thiên tử?

Thanh niên thư sinh chắp tay với người xem náo nhiệt xung quanh, căm phẩn sôi trào nói

- Đúng vậy, người như vậy sao có tư cách xưng là thần y? Chúng ta có thể đi công đường làm chứng cho ngươi.

Bên cạnh lập tức có người chỉ trích.

- Đại phu y quán nàv thật là táng tận thiên lương, vừa mở y quán liền hại chết một người. May mà ta không để lão cha tuổi thất tuần tới đây xem bệnh.

Bên ngoài y quán thành một mãnh hỗn loạn, mọi người đều bàn tán chỉ trích Dương Phàm cùng với Tiên Hồng Y Quán.

Đương nhiên, có hộ vệ ngăn cản bọn họ chỉ có thể mắng mà thôi.

- Bình tĩnh.

Rốt cuộc Dương Phàm cũng nói:

- Các ngươi trình diễn cũng không kém lắm.

Giọng nói hắn không lớn nhưng ẩn chứa một loại trào phúng trắng trợn thâm nhập tận cốt tủy linh hồn. Nhất thời mọi người đều an tĩnh lại, thanh niên thư sinh cùng thiếu nữ như bị đánh trúng yếu hại nhất thời im tiếng, chỉ cảm thấy một cỗ uy áp bức thẳng vào lòng. Ngẩng đẩu nhìn lên ánh mắt sắc bén của Dương Phàm dường như xuyên thủng linh hồn bọn họ.

- Hừ! Mặc kệ ngươi nói thế nào, cha ta chết ở y quán các ngươi, đây là chuyện thật không cần tranh cãi.

Thanh niên thư sinh nghiêm mặt nói.

- Hắn đã chết?

Dương Phàm nhếch miệng cười quay đầu nhìn lão nhân trên cáng rõ ràng có chút không tin.

- Cha ta đã tắt thở rồi, đại phu cũng đã xem qua lẽ nào ngươi tự xưng thần y còn muốn chối cãi?

Thanh niên thư sinh hùng hổ nói sau đó nâng tay thu hút mọi người xung quanh, nghiêm nghị nghĩa khí nói:

- Phía sau ta có ngàn ngàn vạn vạn bách tính làm chứng, ngay cả ngươi có khẩu tài miệng đồng răng thép cũng không cách nào thay đổi sự thật này.

- Đã chết hay không, vậy cũng phải để y giả tới phán định.

Dương Phàm cười lạnh nói ngồi xuống vươn tay đặt trên chủ mạch bị bệnh.

Sau một lát, hắn trầm ngâm nói:

- Xem ra đã chết không đến nửa chén trà nhỏ.

- Ha ha ha!

Thanh niên thư sinh cười to:

- Thế nào, hiện giờ ngươi chịu thừa nhận sự thật rồi sao.

Chúng người phàm xung quanh ồ lên, bắt đầu gào thét khiển trách, Dương Phàm thình lình nói:

- Phụ thân của ngươi đã chết. ngươi có cần vui vẻ như vậy hay không?

- Ngươi

Nụ cười cứng ngắc trên mặt thanh niên thư sinh này, người xung quanh cũng ngạc nhiên.

- Hừ! Ngươi cố ý đưa một người chết tới y quán ta rốt cuộc có ý đồ gì, là ai sai khiến ngươi tới đây?

Dương Phàm quát lạnh một tiếng, trong mắt lóe hàn mang uy áp cường đại như cự chùy ngàn cân hung hăng đánh lên đầu thanh niên thư sinh này, tiếng nói truyền vào trong tai hắn như tiếng sấm rền nổ tung.

Đùng!

Thanh niên thư sinh bị dọa tè ra quần, ngã ngồi dưới đất kinh hãi vỡ mặt nhìn Dương Phàm. Bằng cảnh giới linh hồn Trúc Cơ kỳ của Dương Phàm, một đạo thần thức trùng kích rất nhỏ đã dọa hắn hồn bay phách lạc. Nếu như hắn muốn hạ sát thủ, một cỗ tinh thần trùng kích cường đại là có thể làm người phàm lập tức biến thành ngu ngốc.

- Hu hu hu! Ngươi là thần y, trị không được bệnh cha ta, hiện giờ lại khi dễ ca ca ta!

Thiếu nữ khóc càng thê thảm làm người ta càng thêm đồng tình.

- Ha ha ha! Tốt tốt tốt! Ngươi đã nói thế vậy Dương mỗ để cho phụ thân các ngươi tỉnh lại. Nhìn xem.

Dương Phàm lấy trên người ra một hộp sắt mở ra, bên trong là một loạt ngân châm kích cỡ không đồng đều. Động tác của hắn thu hút ánh mắt mọi người nơi này, dược sư quan sát ở phía sau vẻ mặt cổ quái nói:

- Lẽ nào hắn muốn khởi tử hồi sinh?

Khởi tử hồi sinh!

Mọi người nơi này, bất luận là người phàm hay đại phu thế tục hoặc là người tu tiên cùng dược sư đều ngừng thở gắt gao nhìn chằm chằm động tác Dương Phàm. Trước tiên Dương Phàm lấy ra một cây ngân châm chậm rãi rót pháp lực vào trong, giữa trán phóng ra một tia lực lượng kỳ dị.

- Thương Vân, ngươi làm trợ thủ cho ta, lát nữa lấy châm đưa cho ta.

Dương Phàm hết sức chăm chú phân phó.

- Vâng, thần y đại nhân!

Trong ánh mắt Thương Vân lóe ra ánh sáng kỳ dị đi tới phía sau Dương Phàm, dựa theo yêu cầu của hắn lấy ra tám cây ngân châm. Dương Phàm tập trung tinh thần trong tay cầm một cây ngân châm, đôi mắt thâm thúy chỉ còn lại có ngân châm mãnh dẻ này, giống như một thân tinh khí thần đều rót vào trong đó.

Giờ phút này, toàn trường một mảnh tĩnh mịch dù là rơi một cây kim cũng có thể nghe được rõ ràng.

Trong khoảng khắc, tròng mắt Dương Phàm chợt co lại ngân châm trong tay hạ xuống như tia chớp lóe ra màu sắc trong suốt kỳ dị. Tia sáng kia gần như không nhìn được bằng mắt thường.

Phốc!

Ngân châm đâm vào một khiếu huyệt kỳ dị bên cạnh huvệt Thái Dương trên đầu lão nhân. Thoáng cái, vốn lão nhân đã chết đi bỗng nhiên mở mắt làm mọi người nơi này trong lòng phát lạnh. lập tức thành một mãnh hỗn loạn.

- Đưa châm, ba cây bên trái

Toàn bộ tâm thần Dương Phàm gần như tập trung trên người lão nhân này, vươn tay lấy châm. Thương Vân lập tức theo yêu cầu, đưa ba cây ngân châm cho hắn.

Phốc! Phốc! Phốc!

Ba mũi ngân châm liên tục châm vào ba vị trí khác trên đầu lão nhân. Thân thể lão nhân liền run lên giống như trở chứng động kinh.

Oa!

Toàn trường khiếp sợ, kẻ nhát gan càng hô to.

- Đưa châm, chín cây lớn ở giữa.

Dương Phàm tiếp tục ghim châm.

Phốc! Phốc! Phốc!

Từng tia từng tia hàn quang phát ra trong tay hắn. Chỉ trong chớp mắt, hắn lấy từ trong tay Thương Vân chín cây châm phân ra cắm trên các bộ vị thân thể lão nhân.

- Một châm cuối cùng!

Dương Phàm không nhìn tới Thương Vân, trong hộp sắt còn lại một cây ngân châm lóe ra quang mang phỉ thúy kỳ dị. Không như tiếp nhận ngân châm bình thường. Dương Phàm hít sâu ngưng thần, thần thức xoay xung quanh nguyên thần bắn ra một tia quang mang, lực lượng Tiên Hồng Quyết sinh sôi không thôi trong cơ thể lưu chuyển tràn ra một cỗ khí tức ôn hòa thân thiết. Thương Vân ngồi phía sau Dương Phàm nhìn bên hông của hắn trong mắt hiện một tia dị sắc.

Giờ phút này, tim hắn đập nhanh, bàn tay toát một tầng mồ hôi.

Tinh khí thần Dương Phàm tụ thành một thể mơ hồ cảm nhận được trong không khí có một tia dị biến, một tia sát khí mờ mịt bị hắn bắt được.

Sát khí tới từ nơi nào?

Vì vậy, một châm cuối cùng hắn nâng lên giữa không trung, liền cứng ngắc.

Trên thực tế, bộ thuật ngân châm kỳ quái này, là học được từ trong ngọc giản lão nhân tặng. Chẳng qua Dương Phàm căn cứ ưu thế Tiên Hồng Quyết của mình đưa phương pháp tối nghĩa phức tạp kia đơn giản hóa đến mức tận cùng.

Phương pháp ngân châm này, không chỉ có thể chữa thương chữa bệnh, thậm chí còn có thể đưa người vừa chết sống trở lại. Đương nhiên, nếu muốn thi triển thủ thuật thành công cần phải có mấy điều kiện cơ bản.

Thứ nhất, người chết phải vừa chết không bao lâu, thời gian càng dài độ khó càng lớn.

Thứ hai, hồn phách người chết phải bảo trì hoàn chỉnh, không thể để tán đi, nếu linh hồn tan biến thì không còn có ý nghĩa nữa.

Thứ ba, thân thể người chết cùng phải còn tính hoàn chỉnh nhất định, sinh cơ còn sót trong cơ thể càng nhiều, hy vọng càng lớn.

Thứ tư, cảnh giới linh hồn người thi thuật phải vượt xa người chết.

Lúc ở Vụ Liễu trần, Dương Phàm từng lấy một ít động vật nhỏ làm thực nghiệm, chứng nhận kết quả thành công.

Chẳng qua dùng thuật ngân châm này cần vận dụng lực linh hồn phải tập trung tinh lực cao độ.

Nếu ở thời khắc mấu chốt này, có người hạ thủ với Dương Phàm vậy thì phiền phức lớn.

"Hóa ra là"

Cánh tay Dương Phàm cứng lại giữa không trung, khóe miệng khẽ nhếch lên. Hắn đã phỏng đoán ra, một tia sát khí mơ hồ kia hơn phân nửa là đến từ Thương Vân phía sau. Trong lòng thầm thở dài một hơi, một châm cuối cùng trong tav Dương Phàm chậm rãi hạ xuống, tinh lực tập trung cao độ.

Mà lúc này, Thương Vân nhìn hắn vẻ mặt đầy phức tạp lộ ra một tia giãy dụa chợt biến mất.

Phốc xuy!

Một châm cuối cùng là đâm trúng bộ phận trái tim lão nhân.

- A!

Lão nhân trên cáng chợt kêu to một tiếng, mở mắt mê man nhìn người xung quanh. Trái tim bắt đầu đập, tiếng hít thở thật dài dòng máu bắt đầu chảyTrên mặt lão nhân cũng thêm vài tia huyết sắc.

- Sống rồi! sống rồi!

Không biết ai hô to, tiếp theo mọi người liền oanh động.

Khởi tử hồi sinh!

Không ngờ thành công rồi!

Thanh niên thư sinh cùng thiếu nữ đều ngẩn ra, bộ dạng không thể nào tin được.

- Khởi tử hồi sinh! Thần y!

- Thần y! Không hổ là thần y truyền kỳ!

Đoàn người oanh động, dân chúng dùng ánh mắt tôn trọng kính ngưỡng nhìn về phía Dương Phàm. Còn học đồ, đại phu, dược sư trong y quán đều chấn động cực điểm. Lúc này Dương Phàm ở trong mắt bọn họ đã giống như thần linh.

- Đây chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi!

Dương Phàm bất chợt nói, dứt lời một tay đặt lên vai lão nhân, rót vào đám sương sinh mệnh.

Dưới tình huống bình thường, dùng loại phương pháp để người chết "Khởi tử hồi sinh", tối đa chỉ có thể để hắn sống thêm một lát. Nghe Dương Phàm nói vậy, mọi người đều tỉnh táo lại, nhưng vẫn không áp chế được chấn động cùng kích động trong lòng.

Mặc dù chỉ là hồi quang phản chiếu, nhưng cứu sống người đã chết cũng là chuyện thật trăm phần trăm!

- Lão nhân gia, vốn ngài đã ở bên bờ vực tử vong, là ta kéo lão trở về từ quỷ môn quan.

Dương Phàm vừa rót vào đám sương sinh mệnh vừa cười ha ha nói. Dương Phàm không nói cho lão nhân biết hắn đã chết bởi vì chuyện này có chút kinh thế hãi tục sợ rằng đối phương không tiếp thụ được. Huống hồ ở tu tiên giới linh hồn bất diệt sẽ không tính là chân chính chết đi.

- Đa tạ thần y!

Lão nhân ho khẽ một tiếng, cảm khái nói:

- Không lâu trước ý thức của ta đã rơi vào bóng tối còn tưởng rằng đã chết rồi.

- Xin hỏi hai vị này là con cháu của ngài?

Dương Phàm chỉ vào thanh niên thư sinh cùng thiếu nữ đối diện, hỏi lão nhân.

- Bọn họ?

Lão nhân mê man nhìn hai người, lắc đầu nói:

- Ta không nhận ra bọn họ.

Tiểu lão nhi chỉ là một tên ăn mày lưu lạc mà thôi.

- A!

Thanh niên thư sinh cùng thiếu nữ mặt như tro tàn. Mấy người phụ trách nâng cáng đều cả kinh, thầm nghĩ không tốt

- Chạy mau!

Dương Phàm quát lạnh một tiếng:

- Bắt bọn họ lại!

"Soạt!" một tiếng, mười mấy hộ vệ gần đó liền tràn lên hàn quang binh khí lấp lóe dưới ánh mặt trời, tản ra sát khí đáng sợ. Không dám chống lại, thanh niên thư sinh cùng thiếu nữ và những người liên can đều bị hộ vệ bắt sống.

- Trói bọn họ lại sau đại điển khai trương mới thẩm vấn.

Dương Phàm phân phó.

- Ngươi không phải triều đình cũng không phải bộ khoái, không có quyền bắt giữ ta! Ngươi không nhìn vương pháp hay sao!

Thanh niên thư sinh bị trói quát lên.

- Vương pháp?

Dương Phàm nao nao. cảm thấy buồn cười ở trong trí nhớ của hắn dường như không có hai chữ này. Đúng lúc này, một tiếng hô rõ to vang khắp toàn trường:

- Yến vương đến!
Bình Luận (0)
Comment