Tiên Hồng Lộ

Chương 212

Vô Song từ trước tới nay cường đại nhất là một kiếm kinh thiên. Với khí thế ngạo thế, mang theo khí thế của thiên địa, uy lực của lôi điện, cảnh giới của kiếm đạo, lấy khí thế bạt núi ngăn sông, với khí tức mãnh liệt chưa từng có từ trước đến nay, cách không xé rách hư không mà đến. Một kiếm này vạch ngang qua bầu trời của ốc đảo sa mạc hôn ám như ánh sáng khai mở hỗn độn vào buổi sáng sớm ngày đầu tiên của vũ trụ. Uy thế lớn như thế, uy lực như thế cho dù là chân chính tu sĩ bậc cao đích thân tới cũng phải sợ hãi vài phần.

Mặc dù trình độ lực lượng còn ngừng lại ở cực hạn Trúc Cơ đỉnh, nhưng uy thế của thiên địa, uy lực của lôi điện này, cộng thêm ý cảnh siêu phàm, đủ để cho tu sĩ bậc cao bình thường cảm thấy không bằng

Dương Phàm bình tĩnh khác thường, ngay cả tổn thất áo giáp con rối, cũng không có nổi gợn sóng trong lòng hắn. Ma khí bao phủ quanh thân hắn đều tiêu tán. Trên trán xuất hiện một dấu ấn hình vành trăng, lúc sáng lúc tối, một dao động đập nhanh kỳ dị, thình thịch thình thịch tại trên ốc đảo sa mạc này. Rồi đột nhiên trong lòng bàn tay hắn bật phun ra một đám ma diễm u ám, chỗ trung tâm ngọn lửa này có một đóa quang thần bí, lấp lánh lấp lánh, quỷ dị cực kỳ. Đám u quang này như nhịp đập của trái tim bình thường, cùng dao động linh hồn cùng với nhịp tim đập của Dương Phàm sinh ra một loại cộng minh kỳ lạ. Lúc này đây phạm vi mười mấy dặm trên địa phương ốc đảo, tất cả sinh linh tiềm tàng bao gồm số lượng tu sĩ không nhiều lắm kia, linh hồn đều theo u quang lấp lánh mà nhảy lên.

Thình thịch!

Thình thịch! Thình thịch!

Từng tiếng từng tiếng tim đập không tiếng động. làm cho ốc đảo trên sa mạc rơi vào yên tĩnh như vật chết. Cảm giác đó giống như tất cả mọi người đều chết hết, chỉ còn lại thế giới không còn mảy mav sinh khí. Dương Phàm hít sâu một hơi, tất cả ma khí trong cơ thể đều rót vào trong đó, chẳng những như thế, ngay cả một phần máu huyết trong cơ thể đều bị rút đi.

- i!

Dương Phàm đột nhiên đánh ra một chưởng, trên ma diễm đó truyền đến một khí tức hủy diệt đến từ hắc ám xa xưa, hóa thành ánh sáng tử vong làm cho bốn phía càng thêm tối đen. Tồn tại của nó giống như một Ma đạo vương ngạo nghễ với trời cao đứng trên hết thảy trên thế giới này.

"Vù! Vù!"

Một sáng một tối, hai luồng khí tức bá đạo sắc bén. diệt sạch sinh linh va chạm vào nhau. Giờ khắc này, trời đất bỗng bừng sáng như ban ngày. Sau đó lại tối sầm lại như ngày tận thế. Trên ốc đảo sa mạc rơi vào tĩnh lặng, không có bất cứ tiếng động gì. Chỉ còn lại có: sáng và tối luân phiên nhau. Chỉ trong khoảnh khắc một tiếng bùng nổ không âm thanh, nhộn nhạo tất cả mọi linh hồn.

Tất cả linh hồn ở ốc đảo sa mạc rơi vào run rẫy. Chợt một đám bụi mù bao phủ nơi đây. Ba ngày sau, vào buổi hoàng hôn hai bóng người một đen một trắng, tập tễnh vô lực, lấy ốc đảo làm điểm khởi đầu, dưới bóng mặt trời lặn đi về hai phương hướng khác nhau.

Mười ngàv sau. cát bụi sớm đã hoàn toàn trở lại yên tĩnh. Khắp ốc đảo đều bị cát bụi chôn vùi. Cuối cùng ở một khoảnh khắc nào đó, một thanh niên hơi thở yếu ớt từ dưới mặt đất đi lên. Hắn từ trong hang động dưới mặt đất mấy chục trượng đi ra. Vì chạy thoát ra ngoài tìm sinh lộ, hắn gần như hao hết tất cả pháp lực và thể lực. Khi hắn lên đến trên mặt đất, trên mặt đầy vẻ sợ hãi và tuyệt vọng. Lọt vào trong tầm mắt, hắn thấy một thi thể.

- Lão tổ!

Thanh niên run run giọng kêu lên. Đó là thi thể một lão già râu bạc trắng, yết hầu bị bóp nát, máu đông cứng lại, thi thể đã hư thối. Sau đó, hắn đi dò xét bốn phía, đi một lúc hắn phát hiện mấy chục thi thể.

- Đã chết! Đều đã chết!

Gã thanh niên ôm đầu khóc rống, vẻ mặt mờ mịt và không biết làm sao. Mười năm trước, hắn là một thiếu niên bị đuổi giết, cửa nát nhà tan, chạy trốn tới sa mạc Nhạn Nguyệt này. Cuối cùng, hắn gặp phải bão sa mạc, mắt thấy sẽ chết không tránh khỏi. May mắn chính là hắn được môn phái tu tiên Hàn Nguyệt Môn trên sa mạc Nhạn Nguyệt này thu lưu, đồng thời bái làm môn hạ. Mười năm qua hắn chăm chỉ tu luyện, nhưng vẫn ngưng lại ở cảnh giới Luyện Khí sơ kỳ, tiến độ như thế hắn phải chịu đồng môn cười nhạo, làm cho sư tôn thở dài. Nửa tháng trước, hắn được phái xuống dưới mặt đất sa mạc đào khoáng thạch dùng để luyện khí. Rồi một ngày kia, hai cường giả đột nhiên đến sa mạc quyết chiến, làm cho cả Hàn Nguvệt Môn rơi vào sợ hãi kinh hoàng.

Vừa mới bắt đầu quyết chiến, tầng nham thạch sụp đổ, hắn bị trần cát đất lớp lớp phủ lên trên. Ước chừng tốn mất mười ngày hắn mới từ dưới lòng đất đào một cái thông đạo đi thẳng lên trên mặt đất. Nhưng tình cảnh lúc này, khiến hắn càng thêm sợ hãi sâu sắc. Hắn kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần, cho ra một cái kết luận:

"Diệt môn!"

Trừ hắn ra, Hàn Nguyệt Môn từ trên xuống dưới hơn một trăm người, đều chết hết không còn ai khác.

Hung thủ rốt cuộc là ai?

Hắn hít sâu một hơi, rất nhanh nghĩ tới hai cường giả ngày ấy lại đây quyết chiến. Gã thanh niên không còn sức đi. Rốt cục, hắn đi tới chỗ nào đó, phát hiện một cái hố thật lớn. Cái hố này rộng chừng mấy chục trượng, thành hố hơi có hình tròn. Chỗ trung tâm lại sâu không lường được làm cho người ta thấy mà lạnh mình. Hai bên đầu mút cái hố mơ hồ có thể nhìn thấy dấu chân của hai ngươi, in trên lớp đất ốc đảo.

Hiển nhiên chỗ này là sau khi hai người quyết chiến.

- Rốt cuộc là vì cái gì bọn họ quyết chiến. Vì sao lại liên lụy đến Hàn Nguyệt Môn?

Gã thanh niên ngửa mặt lên trời rít gào, sau đó mệt mỏi nằm trên mặt đất. Những thi thể tu sĩ Hàn Nguyệt Môn này, không phải chết vì ảnh hường của trận chiến đấu. mà rõ ràng là bị người ta sát hại: trên thi thể có khi là bị bóp nát cổ họng, có khi là bị kiếm khí chém thành hai đoạn.

Giờ phút này, hắn mất đi chỗ đi về, mất đi chốn dựa dẫm, sắp tới phải trở thành một tán tu lưu lạc không chỗ ở không nơi nương tựa. Thật lâu sau, hắn thu thập một vài thứ, lẻ loi rời bỏ khu ốc đảo này. Trong lòng gã thanh niên có chút hận ý, nhưng hoàn toàn không có một chút xíu ý niệm báo thù nào.

Cường giả. đó là cường giả chân chính.

Hắn hít sâu một hơi quay đầu nhìn kỹ cái hố sâu lưu lại kia. trong lòng để lại vô hạn tình cảm. Dần dần đi xa khỏi ốc đảo, trong lòng hắn có một nghi vấn: Hai cường giả quyết chiến đó kết quả cuối cùng. ai thắng ai bại?

Ngày hôm đó. ở sâu mấy chục trượng dưới lòng đất. hắn cũng cảm nhận được một cổ ma khí hào hùng cùng kiếm ý ngất trời. Thực hiển nhiên hai bên quyết chiến, có một vị là ma đạo tu sĩ. còn một vị có thể là chính đạo.

Ai thắng ai bại?

Đây là nghi vấn trong lòng hắn.

Hai tháng sau.

Một thanh niên thư sinh chân đạp Linh khí phi kiếm, dáng phong trần mệt mỏi từ kinh đô về tới Vụ Liễu trấn mãnh đất vùng biên cương của Ngư Dương quốc.

"Rốt cục tới rồi!"

Thanh niên thư sinh ra một góc vắng lặng không người hạ xuống, gỡ xuống tấm mặt nạ bạc cực mỏng trên mặt. Lộ ra một gương mặt hơi có vẻ tang thương. Hắn chính là một trong hai người hai tháng trước ở trên sa mạc Nhạn Nguyệt tham gia trận chiến kinh thiên, là Dược Sư thứ nhất kinh đô Dương Phàm, cùng là ma đạo tu sĩ Thạch Thiên Hàn.

Giờ phút này, sắc mặt hắn còn hơi có chút tái nhợt. Thoạt nhìn rất suy yếu. "Thương tổn ở chỗ sâu trong linh hồn, không ngờ khó khôi phục như thế!" Dương Phàm cũng không phải là lần đầu tiên than thở như thế. Lần quyết chiến đó hắn tiêu hao máu huyết, là một lần bị thương tích nghiêm trọng nhất trong đời.

Một kích cuối cùng va chạm đó uy lực của nó sinh ra hoàn toàn có thể so sánh với bậc cao, có thể tưởng tượng mức độ thương tổn này thế nào. Dương Phàm ước chừng phí mất thời gian một tháng, mới hoàn toàn chữa trị xong nội ngoại thương.

Nhưng thương tổn ở chỗ sâu trong linh hồn lại rất khó chữa trị. Hai tháng qua chỉ chữa trị được một hai phần. Mặc dù giờ phút này trong đầu Dương Phàm. còn có thể thường xuyên hiện ra kiếm ý mơ hồ trong đôi mắt của Vô Song kia.

"Thanh kiếm đó có lẽ thật sự đã dùng một phương thức nào đó tồn tại ở thế gian." Dương Phàm từng nghĩ như vậy.

Vụ Liễu trấn.

Giờ phút này đã là buổi chiều, dòng người rất ít. Nhưng Dương Phàm đến đây cũng dẫn tới chú ý của dân trấn.

- Ồ? Đó không phải là Dương dược sư sao?

- Dược Sư thứ nhất Vụ Liễu trấn. Phổ Ái Y Quán chính là hắn mở ra.

- Ta nhớ rõ Phổ Ái Y Quán. hiện tại là do Trịnh cô nương phụ trách?

Người nào đó nghi hoặc hỏi.

- Ngươi vừa mới dọn tới bản trấn không hiểu biết tình hình lắm! Trịnh cô nương kia là đệ tử ký danh của Dương dược sư.

- Trịnh dược sư y thuật nổi tiếng gần xa, ngay cả quý nhân quan to trong thành đều tới đây cầu y, không ngờ chỉ là đệ tử của người này?

Ngươi nọ vô cùng kinh ngạc.

Đối mặt với dân trấn khe khẽ nói nhỏ bàn tán với nhau. Dương Phàm chỉ bình thản cười. Đương nhiên, cũng không hề ít dân trấn quen thuộc, tiến đến chào hỏi cùng hắn. Rất nhanh, khi đi đến một góc phố. Dương Phàm ngửi được một mùi vị dược thảo quen thuộc. Ngẩng đầu nhìn lên bốn chữ Phổ Ái Y Quán đã hiện ra trước mặt.

"Thì ra đã đến y quán nhà mình rồi!" Dương Phàm tự giễu mình.

Từ sau trận chiến ấy, linh hồn hắn đã bị tổn thương nghiêm trọng, mỗi khi vận dụng thần thức và cảm quan. đều cảm thấy một chút đau nhức. Cho nên. hiện tại hắn rất ít vận dụng thần thức. Mà là dùng ánh mắt của một người bình thường để quan sát tục thế phàm trần thờ ơ lạnh nhạt cùng người tu tiên hoạt động ngầm mãnh liệt này.

"Ta rời Vụ Liễu trấn hẳn là đã hơn một năm, không biết y thuật và tu vi của Tiểu Mạn có tiến triển chút nào hay không?"'

Dương Phàm chậm rãi đi vào Phổ Ái Y Quán. lập tức nhìn thấy hai Dược Sư người tu tiên đang ngồi đó.

Dược Sư?

Dương Phàm hơi nao nao. Hắn nhớ rõ khi mình rời đi, trong y quán trừ Trịnh Tiểu Mạn. cũng không có Dược Sư nào khác.

- VỊ khách quan này! Ngài là tới xem bệnh à mời qua bên này!

Người nói chuvện là một nữ học đồ chừng mười hai mười ba tuổi thực xa lạ. Dương Phàm chưa từng gặp qua.

- Ta không phải tới xem bệnh.

Dương Phàm cười nói.

- Không phải tới xem bệnh?

Nữ học đồ có hơi nao nao.

Dương Phàm cũng không nhiều lời. liền đi thẳng vào bên trong y quán.

- Công tử dừng bước!

Nữ học đồ nóng nảy, nhưng muốn ngăn hắn lại hiển nhiên là không có khả năng.

- Phàm nhân vô tri nào đó, lại dám xông vào cấm địa của Phổ Ái Y Quán?

Một Dược Sư tọa trấn trong đó ước chừng ba mươi tuổi, tu vi Luyện Khí trung kỳ, mắt lạnh liếc nhìn Dương Phàm. "Vù" một cái. hắn vọt đến trước người Dương Phàm. chặn lối đi. Dương Phàm thật hết biết nói gì nói:

- Nơi này chính là nhà của ta. vì sao ta không thể đi vào?

- Đây là nhà của ngươi?

Gã thanh niên Dược Sư nghe vậy, đầu tiên là ngẩn ra. chợt trào phúng nói:

- Ta nhìn ngươi hơn phân nửa là tinh thần có hơi điên điên khùng khùng, không bằng để bản Dược Sư kê cho ngươi một đơn thuốc.

Hóa ra hắn thực xem Dương Phàm là người bệnh tâm thần.

Dương Phàm: Là Dược Sư truyền kỳ thứ nhất kinh đô không ngờ để cho một Dược Sư nho nhỏ không lịch sự cười nhạo, còn gán cho tinh thần điên điên khùng khùng, để cho thần y hắn này kê toa thuốc. Chuyện này nếu để người trong giới y thuật ở kinh đô biết chỉ sợ sẽ cười đến rụng răng mất.

- Hồ Phi ở đâu?

Dương Phàm thật khinh thường, không chấp nhặt cùng hắn, ánh mắt chợt ngưng lại, trong y quán bỗng dưng sinh ra một cổ áp lực. Gã thanh niên Dược Sư hơi biến sắc, hắn cảm giác thư sinh nhìn như yếu đuối trước mắt không phải người tầm thường, bằng không như thể nào mơ hồ mang đến cho mình cảm giác bất an. Đúng lúc này, bên trong y quán truvền ra một giọng nữ ôn nhu:

- Phương Minh! Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?

Rất nhanh, một nữ nhân từ bên trong đi ra dáng người uyển chuyển, thân mặc xiêm y màu vàng rực rỡ. Thấy nữ nhân này đi ra, thanh niên gọi là Phương Minh sáng mắt lên. vẻ mặt ân cần nói:

- Trịnh cô nương! cô ra đây rồi! Đây là một người bệnh tâm thần điên điên khùng khùng, ta đang phụ trách trị liệu cho hắn!
Bình Luận (0)
Comment