Tiên Hồng Lộ

Chương 214

- Tuy trong lòng có điều không vui, nhưng lúc này đệ đệ Dương Lỗi đang bế quan hắn cùng không làm sao được. Cũng giống nhau đang bế quan, còn có Lâm Chung đang tấn công đột phá Ngưng Thần Kỳ.

Sau khi trờ lại Vụ Liễu trấn. Dương Phàm tạm thời bắt đầu dưỡng thương. Chớp mắt. nửa tháng trôi qua, linh hồn bị tổn thương của Dương Phàm cũng chữa trị tốt hơn phân nửa.

"Ý cảnh kiếm đạo của Vô Song thực đáng sợ, may mà là ta nếu đổi lại là tu sĩ khác chịu đựng công kích như thế, hơn phân nửa sẽ đánh mất tinh thần ý chí chiến đấu, lưu lại hậu hoạn không thể xóa nhòa, từ đó về sau vô vọng tấn chức lên cảnh giới cao hơn."

Cho đến giờ phút này, trong đầu Dương Phàm còn thường xuyên hiện lên một kiếm kinh thiên động địa trên sa mạc Nhạn Nguyệt ngày đó. Đa số thời gian trong thời gian ngắn dừng chân ở Vụ Liễu trấn, Dương Phàm đều dùng cho dưỡng thương, hàng ngày nhưng thật ra thanh nhàn an bình. Trong lúc này, Dương Phàm liên hệ qua vài lần với người của Ám Huyết Vương Triều. Linh Phượng thủ hạ trực thuộc của hắn cũng âm thầm đi tới Vụ Liễu trấn.

- Thời điểm ta không ở đây, hãy lưu ý nhiều hơn tình hình bên này, thuận tiện bảo vệ người nhà của ta.

Dương Phàm từng ba lần bảy lượt dặn dò.

- Trưởng lão xin cứ yên tâm! Chuyện này Quân vương cũng đã phân phó qua!

Linh Phượng vẻ mặt cung kính nói.

Không biết vì sao. từ khi Dương Phàm từ kinh đô chạy về đây. Linh Phượng đối với Dương Phàm càng thêm kính sợ hơn.

- Trưởng lão! Linh Phượng có một chuyện rất tò mò. Nghe nói ngài cùng Vô Song quyết chiến qua một lần, hơn nữa không có bại.

Linh Phượng tò mò hỏi.

- Ha ha! Ngươi nghe Quân vương nói à? Thời điểm ta chiến đấu cùng với Vô Song, cũng không có ai ở đó.

Dương Phàm cùng không lấy làm lạ vì sao hắn biết chuyện này, bởi vì Vô Song cũng là thành viên của Ám Huyết Vương Triều.

Linh Phượng cười thần bí:

- Trên sa mạc Nhạn Nguyệt có một môn phái xuống dốc, tên là Hàn Nguyệt Môn! Một ngày nọ. toàn bộ tất cả đệ tử Hàn Nguyệt Môn trên ốc đảo đều chết hết. nhưng trừ một tên đệ tử Luyện Khí Kỳ còn sót lại.

"Không ngờ còn có một người sống?"

Dương Phàm nghe nói lời ấy, trong lòng rùng mình. Ngày hôm đó, chỉ là hắn cùng Vô Song chiến đấu. Hàn Nguyệt Môn cũng không phải là đối tượng bọn hắn chém giết. Sau đó. có một số việc phát triển tiếp theo cũng không phải dựa theo ý nghĩ chủ quan. Tuy nhiên, chính là ngày hôm đó, giúp cho Dương Phàm hiểu rõ ràng hơn về Vô Song.

- Trưởng lão! Trận quyết chiến hôm đó. thật ra kết quả chúng ta đều chỉ có thể đoán, nhưng không cách nào xác định.

Trong đôi mắt Linh Phượng đột nhiên lóe ra một tia sáng khác thường:

- Nhưng Hàn Nguyệt Môn bị diệt môn là các ngài làm ra hay sao? Trừ quvết chiến ra, nơi đó còn xảy ra chuyện gì?

- Quả đúng là có chút chuyện ngoài ý muốn.

Dương Phàm rơi vào hồi ức thật sâu, trên mặt còn hiện lên một chút tiếc nuối, đủ loại tình cảm phức tạp thoáng hiện ra trong ánh mắt.

Linh Phượng thật cẩn thận nói:

- Linh Phượng rất ngạc nhiên! Trưởng lão có thể nói cho ta biết hay không?

Dương Phàm trầm ngâm thật lâu. sau đó rốt cục khẽ thở dài:

- Đêm nay ngươi tới y quán đi.

- Dạ! Cảm ơn trưởng lào!

Linh Phượng lộ vẻ mặt vui mừng, trong mắt còn lóe ra vài tia cảm kích. Cho tới nay, ở trong tổ chức. Vô Song là một tồn tại thần bí, cường đại đến khó tin. Thậm chí còn bắt đầu khiêu chiến đệ tam Quân vương người có thực lực cường đại nhất.

Quân vương từng kết luận nói: "Người này rốt cục sẽ có một ngày vượt qua chúng ta."

Ngày hôm đó ở Tiên Hồng Y Quán. Vô Song chỉ dùng một chiêu giết chết Ngân Bài Sát Thủ, ở trong Ám Huyết Vương Triều nổi lên một cơn dậy sóng điên cuồng, từ đó để cho hắn thăng lên tới một độ cao truyền kỳ. Trận chiến đấu giữa Vô Song và Dương Phàm là một điều bí ẩn. Chuyện phát sinh trên ốc đảo sa mạc Nhạn Nguyệt, lại một cái bí ẩn lớn.

Buổi chiểu cùng ngày, Dương Phàm nói với Trịnh Tiểu Mạn:

- Ngươi nghĩ ngơi sớm một chút đi, nơi này giao cho ta.

Khi đêm xuống. Dương Phàm ngồi trong thư phòng ở bên trong y quán. Hồ Phi đứng bên cạnh hắn.

- Dương đại ca! Huynh có thể bắt đầu nói chưa?

Hồ Phi mặt đầy vẻ chờ mong nói:

- Huynh cùng Vô Song quyết chiến, ai thắng ai bại?

Trải qua thời gian dài ở chung như vậy, tình bạn hữu giữa Hồ Phi cùng Dương Phàm ngày càng thâm sâu.

- Có thể bắt đầu rồi

Dương Phàm gật gật đầu.

"VÙ!"

Đúng lúc này, bên ngoài chợt tiến vào một thân ảnh. Một nữ nhân mặc áo dài màu xanh hiện ra tại bên cạnh Dương Phàm. Hồ Phi nhận biết Linh Phượng, ngược lại cũng không có ngăn cản.

- Trưởng lão! Mời nói. Linh Phượng sẽ chăm chú lắng nghe.

Linh Phượng nói với vẻ mặt cung kính.

- Nếu hôm nay ta nói với ngươi những điều này, Quân vương của Ám Huvết Vương Triều có thể ngày hôm sau liền nhận được những nội dung này hay không?

Dương Phàm tựa cười như không cười nói.

- Điều này

Linh Phượng hơi khựng lại. rồi nói tiếp:

- Nếu trưởng lão bảo ta giữ bí mật. Linh Phương tự nhiên sẽ không báo cho Quân vương biết!

- KỲ thật cùng không phải bí mật gì lắm. coi như các ngươi nghe một câu chuyện xưa đi!

Dương Phàm nở nụ cười. chợt hắn rơi vào hồi ức thật sâu, xúc cảm trên mặt lần lượt thay đổi thoạt sáng thoạt tối. Trong thư phòng hoàn toàn im lặng, Hồ Phi cùng Linh Phượng im thin thít.

Trong khoảnh khắc đó, thậm chí Dương Phàm nhắm hai mắt lại. giọng nói trầm thắp vang lên trong y quán ở tiểu trấn an bình này

Tiếng gió rít gào, cát vàng bay tung tóe. trên ốc đảo rơi vào cảnh hỗn loạn hôn ám. Nơi này. nghiễm nhiên trải qua một trận chiến có một không hai. Một cái hố sâu thật lớn vốn không có sẵn ở nơi này, đột ngột xuất hiện trên ốc đảo sa mạc.

Bịch! Bịch!

Hai cái thân ảnh gần như là cùng một lúc ngã trên mặt đất. Trên ngực Dương Phàm xuất hiện một miệng vết thương trông thật đáng sợ. Trong đầu còn có một vầng kiếm quang tươi đẹp rực rỡ chói mắt. linh hồn đau nhức kịch liệt.

Thân thể hắn giãy dụa ở tại chỗ, khuôn mặt vặn vẹo, thần sắc thống khổ. Nếu không phải một bộ phận tâm thần ở lại Tiên Hồng Không Gian, thì chỉ đơn giản vết kiếm thương đáng sợ trên thân thể, đủ để khiến hắn lập tức ngã xuống bỏ mình. Một kiếm này, thật sự vượt qua sức chống đỡ của tu sĩ bậc thấp, chiếm được một trình độ không thể tưởng tượng. Nếu nó còn cường đại thêm vài phần, công kích của nó có thể trực tiếp hủy diệt thân thể cùng linh hồn của Dương Phàm, dù có Tiên Hồng Không Gian cũng khó bảo vệ tính mệnh, ở bên cạnh, Vô Song nửa nằm nửa ngồi trên mặt đất. Hai tay hắn run bần bật, cố nắm chặt thanh bảo kiếm đang cắm xuống mặt đất. Trên người hắn bốc cháy từng điểm từng điểm u quang như những vòi lửa quấn quanh, bất kể như thế nào đều khó có thể dập tắt được.

Những u quang này, vốn thuộc loại u Minh Ma Diễm!

Vừa rồi một lần giao kích đó, ma diễm cùng kiếm quang va chạm, không ngờ Dương Phàm lại có thể đưa ma diễm công kích trên bản thể của Vô Song. Giờ phút này, lực lượng của Vô Song gần như khô kiệt, linh hồn run rẫy, thân thể lại từng đợt từng đợt bị hành hạ. Thế nhưng trong đôi mắt của Vô Song, có một bước tiến mơ hồ mờ mịt làm cho ý chí của hắn mạnh mẽ hơn gấp mười lần. Thần hồn không bị dập tắt, chiến ý không bị tiêu tan.

Ý chí cường đại đó giúp hắn sống sót, trên người hắn lại dần dần tản phát ra vài tia kiếm ý.

- Ngươi không có chết!

Vô Song cắn răng chống đỡ, ánh mắt dừng lại trên mặt Dương Phàm, giờ phút này đang thống khổ dị thường.

- Chết? Ta sao có thể dễ dàng chết đi như vậy!

Dương Phàm suy yếu dị thường, thân thể bị tàn phá và tổn hại không thể tưởng tượng, chỉ có thể miễn cưỡng đứng lên, lại không còn sức bước đi. Vô Song chịu đựng tra tấn, chống bảo kiếm đứng lên.

- Còn muốn đánh sao?

Dương Phàm lạnh lùng cười.

- Ta giết không chết ngươi

Vô Song kêu lên một tiếng đau đớn:

- Năng lực sinh tồn của ngươi, khiến ta cảm thấy giật mình kinh sợ. Chính ma song tu phải không?

- Chính ma song tu?

Dương Phàm cười không thể phủ nhận.

Lập tức, thần sắc hắn biến đổi, hơi trào phúng nói:

- Chúng ta hôm nay có ra khỏi vùng sa mạc này hay không, cũng là một cái ẩn số không biết được.

"Bốp! Bốp!"

Tiếng vỗ tay từ bên trên truyền xuống, giọng nói của một nam nhân trung niên truyền xuống:

- Chậc chậc! Chiến đấu thật phấn khích! Hoàng mỗ thật sự là may mắn ba đời.

Nam nhân trung niên này là một tu sĩ Ngưng Thần Kỳ, hắn là trưởng bối một môn phái nào đó trên ốc đảo.

- Con kiến!

Vô Song căn bản không hề ngẩng đầu nhìn nam nhân trung niên kia một lần nào.

- Ha ha! Ta là con kiến? Nếu là trước khi các ngươi chiến đấu thì đúng vậy. Nhưng hiện tạiÔi thôi! Pháp bảo, linh thạch, ngọc giản trong tay các ngươi, còn thêm cái mạng của các ngươi đều nằm trong tay của ta.

Gã nam nhân trung niên cưỡi tủm tỉm nói.

Dương Phàm vẻ mặt thống khổ cố ngọ nguậy đứng lên, rốt cục thân thể lại đứng vững vàng ổn định, nhìn chăm chú nam nhân trung niên kia, phun ra từng chữ một:

- Chỉ sợ ngươi không có phúc để hưởng.

Dứt lời. hắn chậm rãi đi đến phía Vô Song.

- Ngươi muốn làm gì?

Ánh mắt Vô Song chợt lạnh, bảo kiếm trong tay nâng lên, đó là một thanh kiếm thân màu bạc hoàn mỹ không tỳ vết, Lãnh liệt mà không mất trang nghiêm, còn lộ ra khí tức cổ xưa qua bao năm tháng. Một ý chí kiếm đạo cường đại từ trên thân kiếm dâng lên. Trên mặt gã nam nhân trung niên lộ ra dị sắc, trong lòng cảnh giác thêm một ít. Hai người này mặc dù thân thể bị thương nặng, nhưng cũng không phải dễ đối phó như trong tưởng tượng của mình.

Nếu một người trong Vô Song và Dương Phàm đó, không tiếc hết thảy cái giá phải trả, thật rất có thể sẽ hạ gục hắn. Thấy vậy, hắn vội vàng lui về phía sau mấy trượng xa, nói với mấy tên đệ tử xa xa:

- Mời tổ sư ra đi! Nhất định phải bắt hai người này lại!

- Dạ!

Lập tức có đệ tử tuân mệnh chạy đi.

- Vô Song! Nếu chết trong tay những con kiến này, thì ô nhục và đáng hận biết bao?

Dương Phàm cố hết sức đi đến chỗ Vô Song. chua xót cười nói.

Gã nam nhân trung niên lén lút rình xem tình huống của hai người, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

- Ý của ngươi là?

Trong mắt Vô Song hiện lên một tia dị sắc.

Ánh mắt hai người nhìn nhau, dường như có thể hiểu ý nhau. Dương Phàm hít sâu một hơi. nói ra câu nói kinh người:

- Không bằng chúng ta tự kết liễu tính mạng đối phương.

- Được!

Vô Song vô cùng quyết đoán gật đầu đáp ứng, trên mặt ngược lại lộ ra vẻ tươi cười vui mừng:

- Được chết ở trong tay ngươi, dù sao cũng tốt hơn so với chết ở trong tay mấy con kiến.

Thấy tình cảnh như vậy, nam nhân trung niên đang lén rình xem cảm thấy mừng rỡ. Nếu không cần trả bất cứ giá nào mà có thể đổi lấy cái chết của hai người này, đó là một chuyện tốt biết bao!

Cứ như vậy, hai người chậm rãi đi tới gần nhau, bước chân tập tễnh dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

"Phốc!"

Vô Song rốt cục chống đỡ không được, bảo kiếm cắm xuống mặt đất miễn cường ổn định thân hình.

"Bịch" một tiếng, Dương Phàm nửa quỳ nửa ngồi bên cạnh hắn. Một bàn tay lại khoát lên cánh tay của Vô Song.

Hai người lập tức bắt đầu phân cao thấp.

"Ngươi còn nghĩ là giữ mạng sống nữa sao?"

Dương Phàm hạ thấp giọng nói:

- Thật khó hiểu ngươi liền cam nguyện chết đi như vậy?

- Chết? Đương nhiên không muốn.

Vô Song lộ vẻ mặt mơ màng, thì thào nói nhỏ:

- Vì để thoát khỏi phép tắc tối cao trong cõi mơ hồ mù mịt kia, ta đã phải trả một cái giá rất lớn, như thế nào cam nguyện chết đi như vậy?

- Tốt! Nếu không chịu chết, như vậy ngươi tạm thời giao sinh mạng cho ta.

Dương Phàm hít sâu một hơi:

- Ta chỉ có ba lần cơ hội xuất thủ, mà ngươi bị thương không tính là nghiêm trọng lắm. Chỉ cần ta hóa giải Ma diễm chi hồn trong cơ thể ngươi thì có thể giúp ngươi khôi phục vài phần chiến lực.

- Nói cho ta biết, nên làm gì bây giờ?

Vô Song nhắm hai mắt lại, chậm rãi súc tích thực lực, hắn cảm giác Dương Phàm đang hóa giải sự tra tấn ác liệt trong cơ thể hắn.

- Không nên phản kháng.

Dương Phàm khẽ thốt ra bốn chữ.
Bình Luận (0)
Comment