- Khi ta chạy tới Cửu u Bí Cảnh, các ngươi đều đi vào rồi! Ngoài lối vào đó có ba tên biến thái trông coi. Lại không cho ta đi vào, ta đánh không lại bọn họ. Cuối cùng không biết từ đâu chạy tới hai lão nhân và một yêu quái, bọn họ dường như đã từng chiến đấu qua, nghe nói còn đánh ngang tay.
- Yêu quái kia vừa nhìn thấy ta lập tức hưng phấn, vì thế đưa ra yêu cầu để cho ta đại biểu Hà Uyên Đình đi vào Cửu u Bí Cảnh. May tên biến thái kia suy nghĩ một chút vẫn là đáp ứng thế là ta liền vào được.
Hồ Phi kể một hơi sự việc trải qua.
- Yêu quái. Hà Uyên Đình?
Dương Phàm rơi vào trầm tư. Hồ Phi luôn miệng nói mấy tên biến thái, hơn phân nửa là Huyết Ma lão tổ, Linh Hà tiên tử và Vô Ưu Cốc chủ ba vị Nguyên Anh KỲ Ngư Dương quốc, bọn họ phụ trách trấn thủ lối ra vào Cửu u Bí Cảnh.
Đây là mọi người đều biết.
Còn sau đó tới hai nhóm người, hai lão nhân hẳn là Thanh Hư tán nhân cùng Tam u lão ma hai nhân vật đứng đầu chính ma lưỡng đạo. Chỉ có điều, Dương Phàm duy nhất không nghĩ ra chính là yêu quái trong miệng Hồ Phi.
- Yêu quái đó là ai?
Dương Phàm khó hiểu hỏi.
- Mấy người biến thái kia đều gọi hắn là
"lão yêu" tướng mạo cũng rất giống yêu quái, trên đầu lại còn có hai cái sừng nhỏ, khẳng định là yêu thú biến hóa kỳ bậc cao. Lão yêu quái đó chỉ hai mắt nhìn ta đã dọa cho ta hoảng sợ.
Hồ Phi kinh nghi chưa định nói, dường như rất sợ hãi lão yêu kia.
- Yêu thú biến hóa kỳ bậc cao?
Dương Phàm nhướng mày:
- Vậy ít nhất là Yêu thú ngũ cấp.
Yêu thú ở nhân giới chia làm chín cấp, đối ứng với chín đại cảnh giới của tu tiên: Luyện Khí, Ngưng Thần, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Hợp Thể, Độ Kiếp và Đại Thành
Yêu thú ngũ cấp vậy tương đương với Nguyên Anh Kỳ của nhân loại. Mà yêu thú kia sau biến hóa hình đỉnh đầu còn có sừng, hiển nhiên không phải là yêu thú biến hóa kỳ bình thường.
- Đúng rồi! Lão yêu đó dường như đến từ Thanh Giang Hà!
Hồ Phi đột nhiên nghĩ đến điều gì.
- Thanh Giang Hà, Hà Uyên Đình, Lão yêu!
Dương Phàm lẩm bẩm trong miệng, trong khoảnh khắc. ánh mắt hắn đột nhiên sáng ngời. Chẳng lẽ là
Hắn đột nhiên nhớ lại tình cảnh phát sinh lần đó khi mình đi trên Thiên Hành Chu lĩnh ngộ Thiên Nhân Mô Thức. Lúc ấy, nước sông cuồn cuộn mãnh liệt, ngàn vạn yêu thú chạy tới, tràng cảnh khí thế to lớn, người khổng lồ màu xanh nước phá thủy mà ra phát ra uy áp vô thượng. Đồng thời miệng thốt ra tiếng người:
"Ha ha ha! Trong thiên địa lại có ngoại tộc như thế! Ngày sau đến lúc vấn đình, mời đến Hà Uyên Đình ta làm khách!"'
Viên lão đại trên Thiên Hành Chu phỏng đoán đó có thể là Yêu Vương thần bí trong Thanh Giang Hà.
- Thì ra là hắn!
Dương Phàm hít sâu một hơi, hắn không nghĩ tới lúc trước thời điểm trên dòng Thanh Giang Hà mình lĩnh ngộ Thiên Nhân Mô Thức, không ngờ dẫn tới chú ý của Yêu Vương thần bí đáng sợ kia. Nghe ý của Hồ Phi, Yêu Vương thần bí này từng chiến đấu với hai ngươi Thanh Hư tán nhân và Tam u lão ma. Kết quả là ngang tay. Bằng vào thực lực của một ngươi chống lại hai vị Nguyên Anh Kỳ mà không bại, có thể thấy được thực lực này mạnh biết bao. Nhân vật như vậy, yêu cầu một danh ngạch tiến vào, đích xác không phải là việc khó.
- Nói như vậy, ngươi cũng ở trong Bí Cảnh này hơn một tháng, trong thời gian này không có gặp phải phiền toái gì chứ?
Dương Phàm tò mò hỏi.
- Ta ở một hồ nước gặp một con thủy quái. Tên này rất lớn. không ngờ lại nuốt ta vào bụng. Tuy nhiên ta không sợ. Cuối cùng bắt nó nướng thỴ ăn. Còn ở dưới đáy hồ đó tìm được một hạt châu kỳ quái. Sau đó ta đi vòng vòng trong Bí Cảnh này, thường xuvên bị người đánh trộm. nhưng người đánh lén đều bị ta tiêu diệt. chiến lợi phẩm của chúng đều về tay Hà hà!
Hồ Phi nói với vẻ mặt đắc ý.
Dương Phàm nghe xong, trên mặt thoáng lộ vẻ kinh ngạc. Thật có thể tưởng tượng cảnh Hồ Phi trải qua trong Bí Cảnh này. Hắn đi vòng vòng trong Bí Cảnh đương nhiên dễ dàng bị người đánh trộm. Tuy nhiên người này thực lực biến thái như thế. Trừ hạng người như Vô Song cùng với ba đại tân tú, thật không ai có thể uy hiếp được hắn.
- Hiện tại ta rốt cục tìm được huynh rồi. Ha ha ha!
Bộ dáng của Hồ Phi và vẻ mặt vui mừng mang theo vài phần khờ dại như trẻ thơ.
- Được rồi, ngươi có thể đi vào Bí Cảnh thật ra ngoài ý liệu của ta.
Dương Phàm nhún vai, tỏ vẻ rất bội phục. Lại nói với hắn:
- Như vậy đi. ngươi trước gia nhập trận doanh Vũ Văn gia tộc cùng với ta, mọi người cùng nhau hành động, có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Hồ Phi liên tục gật đầu:
- Ta không tin tưởng chúng, chỉ chiến đấu cùng huynh thôi.
- Được được!
Dương Phàm thực ăn mệt với cuồng sĩ chiến đấu này, thở dài:
- Chúng ta đến Bí Cảnh này là vì bảo vật và lợi ích của mỗi người mà chiến đấu, không phải chiến đấu vì chiến đấu.
- Vậy còn không phải cũng giống nhau sao!
Hồ Phi bĩu môi nói Dương Phàm:
Ở Dương Phàm tiến cử, Hồ Phi thông qua gia nhập trận doanh Vũ Văn gia tộc. Mọi người nhìn về phía Hồ Phi trong ánh mắt lộ ra vẻ kính sợ cùng kiêng kị thật sâu, ngay cả hai người Dương Vũ, Vũ Văn Lân đều không ngoại lệ. Đích xác, Hồ Phi tuổi còn nhỏ, bộ dáng nhìn qua mới mười lăm mười sáu tuổi, nhưng có được tu vi Trúc Cơ Kỳ, thậm chí còn nắm giữ lực lượng lôi hỏa khủng bố.
Dưới tình trạng thực lực chênh lệch thật lớn, bọn họ ngay cả tâm tư ghen tị cùng không có, trong lòng chỉ chứa đầy kính sợ. Vũ Văn Nhu cùng Dương Vũ ở thời điểm nói chuvện cùng Hồ Phi đều rất cẩn thận, thiếu chút nữa không nhịn được kêu thẳng là
"tiền bối" rồi.
Một ngày đó, Hồ Phi hiếu động, đi dạo bốn phía núi tuyết.
Vũ Văn Nhu lén hỏi Dương Phàm:
- Người bằng hữu này của ngài, nhìn qua tính cách vô thường, rất khó quản chế. Vạn nhất tới thời khắc mấu chốt hắn
- Ngươi yên tâm! Có ta ở đây, hắn sẽ không làm ra chuyện quá mức. Thời điểm ở kinh đô hắn còn là cận vệ của ta. Hồ Phi tuy rằng tính cách cổ quái. Nhưng nếu ngươi thiệt tình với hắn thì sẽ không việc gì.
Dương Phàm cười hờ hững nói.
Vù Văn Nhu hơi thâm ý liếc mắt nhìn Dương Phàm một cái.
Hạng người man rợ không sợ trời không sợ đất như Hồ Phi này, không ngờ có thể chung sống tự nhiên cùng Dương Phàm, đối với hắn còn nói gì nghe nấy. Bởi vậy có thể thấy được. Dương Phàm tất nhiên có bản lĩnh không tầm thường, bằng không rất khó làm được điều này.
Qua hai canh giờ, Hồ Phi vẻ mặt không thú vị trở lại trong trận pháp, không ngừng đi qua đi lại:
- Nhàm chán! Thật đúng là quá nhàn rỗi!
Sau đó. hắn đảo đôi mắt nhỏ quay tròn nhìn quét qua mọi người trong trận pháp. đề nghị:
- Nếu không thì người nào trong các ngươi, theo giúp ta hoạt động cho giãn gân cốt?
- Áchkhông không!
Mọi người đều lắc đầu như lắc trống bôi. Cùng đánh nhau với cuồng sĩ chiến đấu này, vậy không phải là tự tìm ngược đãi mình sao?
- Ôi!
Bộ dáng Hồ Phi ủ rủ.
Bất chợt hắn nhìn thoáng qua Dương Phàm ngồi bất động tại chỗ:
- Hà hà! Không bằng như vầy đi! Chúng ta lại đánh nhau một trận, lần này khẳng định ta sẽ không thua ngươi.
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Dương Phàm.
Không ngờ Hồ Phi lại tìm Dương Phàm đánh nhau!
Nghe giọng điệu của hắn, hai người này trước kia dường như đã từng đánh nhau hơn nữa người thua còn là Hồ Phi.
Đạy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Trong ánh mắt mọi người đều mang theo vẻ nghi ngờ.
- Bình tĩnh! Bình tĩnh!
Dương Phàm liếc mắt nhìn hắn:
- Vô duyên vô cớ chiến đấu là điều không thú vị nhất! Hơn nữa ta là một Dược Sư. như thế nào chiến đấu cùng ngươi?
- Ôi!
Hồ Phi đặt mông ngồi dưới đất.
- Ta lần trước nhìn thấy Vô Song cũng vào Cửu u Bí Cảnh.
Dương Phàm lẩm bẩm làm như tự nói.
- Vô Song?
Hồ Phi sáng mắt lên. Trên người bỗng nhiên nổi lên chiến ý rào rạt:
- Mau nói cho ta biết. hắn ở đâu?
- Không biết.
Dương Phàm mặt không đổi sắc nói:
- Tuy nhiên ta tin tưởng cuối cùng sẽ có cơ hội gặp hắn. Cửu u Bí Cảnh chỉ là một khu vục lớn như vậy, trừ Cửu u cốc, các chỗ khác trên cơ bản chúng ta đều đã đi qua.
Kế tiếp mấy ngày, trong Cửu u Bí Cảnh rất đông các thế lực bắt đầu rục rịch, chuẩn bị tìm biện pháp đánh tới Cửu u cốc. Đồng thời. xuất hiện một tình huống quỷ dị trong Bí Cảnh.
- Sao lại thế này? Hiện tại không có đêm sao?
Xuất hiện hiện tượng quái dị này, dẫn tới phần đông tu sĩ nghi hoặc khó hiểu.
Trong trận pháp.
- Mấy ngày nay, vầng mặt trời đỏ như máu trên bầu trời kia không có biến mất, hiện tại chỉ có ban ngày, không có ban đêm. Ta phỏng chừng Cửu u Bí Cảnh này sắp sinh ra dị biến gì đây.
Hoàng thúc phân tích.
Dương Phàm ngẩng đầu. Xem kỹ vầng mặt trời đỏ như máu trên bầu trời kia. Thấp giọng nói:
- Mặt trời máu này cùng thái dương bên ngoài khẳng định không phải cùng một vật thể, mà là sự vật độc hữu của không gian Bí Cảnh này. Kẻ sáng lập Cửu u Bí Cảnh rốt cuộc đạt tới loại cảnh giới nào lại có thể tạo ra một cái tiểu thế giới mà lại có thể vận hành bình thường như vậy.
Mấy ngày nay. Dương Phàm đã quan sát vầng mặt trời đỏ như máu kia, xa xa nhìn tới hắn còn có thể cảm nhận được mơ hồ một áp lực cùng một chút máu tanh.
Chính là máu tanh!
Mùi vị máu tanh đó từng chút từng chút một tới gần.
- Vầng mặt trời máu càng lúc càng lớn, dường như đang tới gần chúng ta!
Vũ Văn Lân ngạc nhiên nói.
Đúng vậy, ở trong tầm mắt mọi người mặt trời máu dần dần thành lớn. Kỳ quái chính là theo mặt trời máu tới gần. mọi người cùng không có cảm nhặn được thay đổi của độ nóng. mà ngược lại mùi máu tanh cùng áp lực từng chút một tới gần mọi người.
Tới gần! Từng chút một tới gần!
Mọi người trong Cửu u Bí Cảnh đều có chút bất an.
Ngay tại một ngày này, trên bầu trời bay tới một gã cường già Trúc Cơ Kỳ, bỏ lại một tấm truyền âm phù. Vũ Văn Nhu cầm mở ra. Bên trong truyền ra một thanh âm rất trầm trọng:
"Ba ngày sau tập trung tại Thất Thải Thành Bảo cùng bàn bạc đối kháng với ba đại tông môn: Cửu u cốc."- Quả nhiên đúng như dự đoán!
Dương Phàm hơi nhếch khóe miệng.
- Cửu u Cốc? Đó là địa phương nào?
Hồ Phi bĩu môi.
"Đó là chỗ trung tâm Cửu u Bí Cảnh, cũng là địa phương mọi người sắp sửa hội tụ.
- Nói như vậy, chúng ta có thể gặp Vô Song ở đó.
Hồ Phi có vẻ kích động.
- Rất có thể!
Dương Phàm gật đầu:
- Ta không tin hắn không có hứng thú với chuyện này. nếu không hắn cùng sẽ không tiến vào trong Bí Cảnh.
Kế tiếp hai ngày, mặt trời máu trên bầu trời còn tiến thêm một bước tiếp cận. Dõi mắt nhìn lên, có thể mơ hồ nhìn thấy có dòng máu lay động sóng sánh trên mặt trời máu đỏ.
- Mặt trời máu này dường như là dùng cùng loại lực lượng của Huyết Ma đạo cấu thành. Trong đó nói không chừng còn có thành phần máu huyết!
Dương Phàm ngạc nhiên thán phục không thôi, đồng thời cùng tò mò: "Cửu u Ma quân tu luyện hẳn không phải là công pháp Huyết Ma đạo. trong Bí Cảnh này vì sao lại tồn tại lực lượng Huyết Ma đạo cường đại quỷ dị như thế?
"
Dương Phàm có một loại trực giác, nếu mặt trời máu này thực sự bùng nổ. Đủ để phá hủy toàn bộ Cửu U Bí Cảnh.
"Nói không chừng mặt trời máu này chính là lực lượng trung tâm để duy trì vận hành cả không gian như bình thường."
Dương Phàm mỗi cách một đoạn thời gian đều đã quan sát biến hóa của mặt trời máu. Thời gian còn chưa tới ba ngày, đám người Dương Phàm liền khởi hành bay tới Thất Thải Thành Bảo.
Thất Thải Thành Bảo từng một thời vững chắc nghiêm mật. Giờ phút này đã trở thành cảnh đổ nát thê lương. Khi đám người Dương Phàm bay đến nơi đây mặt trời máu trên bầu trời lại tới gần thêm mấy phần.
Đúng lúc này, dị biến phát sinh đột ngột!
Phốc.
Trên mặt trời máu kia đột nhiên rơi xuống một dòng sông máu, chảy tràn trên mặt đất.
Ầm!
Toàn bộ khu vực Bí Cảnh chấn động.