Biết rõ lo lắng trong lòng Dương Phàm. Vũ Văn Nhu cười khẽ trong đôi mắt sáng xẹt qua tia ôn nhu nhỏ giọng nói:
- Chuyện này Dương dược sư hẳn phải cảm tạ Lệ Hồng Phi Vô Ưu cốc. Sau khi rời Bí cảnh trở lại Ngư Dương quốc. Lệ công tử từng công bố chuyện xảy ra ở quãng trường Cửu u cho mọi người biết. Lúc đó Trác Kinh lấy lực cấp cao ngăn chặn thông đạo truyền tống khiến cho nhiều người tức giận, bị chín đại tu sĩ Trúc Cơ KỲ liên thủ đánh chết. Còn Dương dược sư chỉ là ở thời khắc mấu chốt có tác dụng quyết định mà thôi.
- Đối với việc Lệ Hồng Phi giải thích, mặt khác còn có mấy tu sĩ sống sót từ quãng trường Cửu u, kể cả Sở Vân Hàn cũng không có dị nghị gì. Bí ẩn duy nhất là trước khi Vô Song rời đi, không biết là hắn có tiến vào Huyết Nhật Điện hay không. Mấy tháng trước, hắn từng xuất hiện ở một nơi trong Ngư Dương Quốc sau đó lại biến mất thần bí.
- về phần phản ứng của Thanh Nguyên Tông, hiện nay vẫn bảo trì trầm mặc không có phản ứng gì lớn, có thể đang ngầm điều tra cũng không chừng.
Vũ Văn Nhu trả lời để cho Dương Phàm thầm thở ra một hơi. Dù sao ngày đó người còn sống ở quãng trường Cửu u cũng không nhiều. Trong đó, Vô Song cùng Sở Vân Hàn rời đi trước, không biết những chuyện xảy ra sau đó.
Hồ Phi, Điệp Liên, người trước là bằng hữu Dương Phàm, người sau đến từ Ám Huyết Vương Triều, có liên hệ thần bí với phụ thân Dương Thiên, hai người này khẳng định sẽ không tiết lộ gì.
Còn Lệ Hồng Phi sóng vai tác chiến sinh tử với Dương Phàm, hai bên đều có hảo cảm. Lệ Hồng Phi rất kính nể có ý kết giao Dương Phàm khẳng định sẽ nghiêng về phía hắn. Nhân tố duy nhất khó có thể xác định chính là Mộng Tuyền. Mà sư tôn Linh Hà Tiên Tử của cô ta bị vạch trần thân phận gặp phải truy sát. Như vậy, hẳn Mộng Tuyền đã chạy xa La Sơn Quốc, thậm chí Tấn quốc càng xa hơn nào còn dám dừng ở Ngư Dương Quốc?
Vì vậy, dưới Lệ Hồng Phi dẫn đầu, Dương Phàm chém giết Trác Kinh, trách nhiệm lớn nhất này sẽ chia trên người chín đại tu sĩ Trúc Cơ Kỳ. Thanh Nguyên Tông mặc dù thực lực có mạnh hơn đi nữa cũng không có khả năng là địch với quá nửa thế lực Ngư Dương Quốc, trước khi điều tra rõ sự thật chỉ có thể bảo trì trầm mặc. Chuyện này định xong, chuyện uy hiếp Dương Phàm cần lo lắng tiếp theo cũng là một trong tam đại tân tú, Sở Vân Hàn đệ tử thân truyền Tam u Lão Ma. Trên quảng trường Cửu u, Dương Phàm cùng Hồ Phi liên thủ đánh đuổi Sở Vân Hàn, thậm chí làm hắn tổn thất thảm trọng. Trước khi đi Sở Vân Hàn thậm chí bỏ lại một lời ác độc:
"Chờ Sở mỗ tu thành Nhất u Ma Diễm trở lại đấu với ngươi."Dương Phàm thầm nghĩ: bằng cá tính cao ngạo hiếu thắng của người này, dù là muốn báo thù, quá nửa cũng tìm mình đơn đấu.
Ba người vừa đi vừa nói nhanh chóng đi tới cấm địa Vũ Văn gia tộc.
Trong thư phòng, Vũ Văn gia chủ đã chờ sẵn, mặt tươi cười ấm áp kính Dương Phàm như thượng khách. Hàn huyên một lát, Vũ Văn gia chủ để nữ nhi cùng Hoàng thúc rời đi, sau đó trò chuyện riêng với Dương Phàm.
- Dựa theo ước định và thù lao hai trăm linh thạch trước đó, đây là một trăm năm mươi trung phẩm linh thạch tăng lên để cảm tạ Dương đạo hữu tương trợ to lớn với Vũ Văn gia tộc lần này, lão phu lại tặng cho ngài một vật.
Vũ Văn gia chủ đưa một trăm năm mươi trung phẩm linh thạch tặng cho Dương Phàm, lại lấy ra một khối ngọc bội trắng bóng, đưa cho Dương Phàm.
- Đây là?
Dương Phàm ngưng mắt nhìn ngọc bội phát hiện là một kiện dị bảo phụ trợ hiếm thấy.
- Vật này có tên Thanh Thần Ngọc Bội, chính là một kiện dị bảo phụ trợ thần kỳ, chỉ cần đeo ở trên người, không cần pháp lực gì cũng sẽ có tác dụng. Nó có thể miễn dịch tất cả tinh thần công kích của tu sĩ dưới cấp cao, bao gồm cả huyễn thuật. Mặc dù đối mặt với tu sĩ cấp cấp cũng có thể suy yếu uy áp hay tinh thần công kích.
Lúc Vũ Văn gia chủ nói tới ngọc bội này, vẻ mặt còn có phần yêu thích không bỏ được.
Nghe nói đặc điểm cùng công hiệu ngọc bội này, Dương Phàm cũng chặc chặc làm kỳ, đeo lên Thanh Thần Ngọc Bội này. Vật này làm cho Dương Phàm động tâm, đó là không cần đưa pháp lực vào, hơn nữa sử dụng bị động, căn bản không cần chủ nhân quan tâm.
Tinh thần công kích thường thường là bất ngờ khó lòng phòng bị. Có vật này trong người, thật là trợ lực lớn. Giá trị Thanh Thần Ngọc Bội tuyệt đối vượt xa cực phẩm Linh Khí, đối với Dương Phàm giai đoạn hiện tại mà nói rất có giá trị, hấp dẫn hơn cả Pháp Bảo.
Sau đó trong lúc nói chuyện Vũ Văn gia chủ liên tiếp hỏi thăm Dương Phàm chuyện phát sinh ở quãng trường Cửu u. Đối vói chuyện này Dương Phàm không thể nói chính xác, cho nên không đề cặp một chữ. Đến cuối cùng thậm chí Vũ Văn gia chủ trực tiếp hỏi:
- Nghe nói tồn tại thần bí nhất Cửu u Bí Cảnh là Huyết Nhật Điện, ngay cả Lệ Hồng Phi cũng không đi vào, chẳng hay Dương dược sư có vinh quang này hay không?
- Huyết Nhật Điện? Điều này ngài hẳn nên hỏi Vô Song.
Dương Phàm lắc đầu phủ nhận:
- Ta đi qua truyền tống trận đã bị truyền tống tới Triệu quốc, bay đến mấy tháng mới trở lại Ngư Dương quốc. Trên thực tế có tiến vào Huyết Nhật Điện hay không, chỉ có chính đương sự mới biết.
Dương Phàm cũng không dám khẳng định các tu sĩ khác nhất định không vào Huyết Nhật Điện, đặc biệt là Vô Song thực lực tuyệt đỉnh, thân thế bí ẩn. Huyết Nhật Điện bày ra chỉ là một đoạn ảo cảnh, cho dù có tu sĩ khác tiến vào, Dương Phàm cũng không biết được.
Đêm đó Vũ Văn gia tộc an bài cho Dương Phàm phòng khách tốt nhất, có người nói đây là chỗ chiêu đãi tu sĩ cấp cao. Đối với hưởng thụ vật chất, Dương Phàm cũng không quá chú ý. Nhưng phòng khách này bố cục xảo diệu, cách điệu cao nhã u tĩnh, hắn cảm thấy tâm thần thư giản hết sức vừa ý. Hắn còn chưa ngồi yên, Hoàng thúc cùng Vũ Văn Nhu trước sau đi tới hỏi Dương Phàm chiến đấu kinh hồn trên quảng trường Cửu u.
Đối với chuyện này, Dương Phàm giữ kín như bưng không mưu mà hợp với lời Lệ Hồng Phi. Hoàng thúc cũng không nghĩ gì, nửa canh giờ liền rời đi. Trong mắt Vũ Văn Nhu thoáng hiện một tia thất vọng, đôi mắt ôn nhu điềm tĩnh ngưng nhìn Dương Phàm:
- Ngài thật sự không tiến vào Huyết Nhật Điện sao?
- Nàng không tin ta nói?
Dương Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc.
Vũ Văn Nhu yếu ớt nói:
- Từ khi tới Hàn Băng Động ta vẫn luôn có một loại tự tin khó hiểu với Dương dược sư, ở Bí cảnh ngài lần lượt sáng tạo đủ loại kỳ tích, thậm chí Nhu nhi có một loại trực giác có thể người thu lợi lớn nhất là ngài mà không phải Vô Song.
Nghe lời này, trong lòng Dương Phàm thất kinh, trực giác nữ nhân này thật đáng sợ. Hai người cùng ở một phòng, trong lúc nói chuyện, bốn mắt đối diện nhau. Ánh mắt Vũ Văn Nhu có chút né tránh, kiều dung thoáng hiện một tia đỏ hồng, không tự chủ nhớ lại một đêm điên cuồng nơi Bí cảnh. Trong lòng Vũ Văn Nhu thầm thở dài, hiện giờ nghĩ lại khi đó mình thật xung động, giao tấm thân xử nữ của mình cho một người sẽ không sinh ra quan hệ với mình. Chẳng qua vào ngày đó, nguy cơ diệt vong áp bách làm người ta nghẹt thở, một cô gái nhu nhược như Vũ Văn Nhu không thể kháng cự áp lực lớn như vậy. Nàng cần một loại cảm giác an toàn, đồng thời cũng không muốn lưu lại tiếc nuối gì vì vậy dũng cảm biểu đạt ý nghĩ yêu thương ngây thơ trong lòng với Dương Phàm.
Rất nhanh, hai người trầm mặc. Vũ Văn Nhu có chút gấp gáp. Tuy rằng nàng từng có thân cận da thịt với Dương Phàm nhưng hoàn cảnh lúc này không phải Cửu u Bí Cảnh.
- Ta đi trước
Vũ Văn Nhu đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Đúng lúc này, Dương Phàm đi tới nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
- Ngài
Thân thể Vũ Văn Nhu khẽ run lên, khí tức nam tử quen thuộc này làm cho tim nàng rộn ràng. Lý trí trong mắt Dương Phàm bị tình dục nóng rực chủ đạo biến hóa nhanh chóng như thế lại không phải do tự nhiên. Loại nắm giữ thu phóng tình cảm như thế này, thậm chí làm người ta cảm thấy đáng sợ. Vũ Văn Nhu tinh tế bình tĩnh cũng mơ hồ cảm nhận được một mặt này. Lúc này, Dương Phàm đã nhẹ nhàng hôn lên cánh môi đỏ mọng của nàng, thử tách mở đôi răng ngọc.
Trong lòng Vũ Văn Nhu bồi hồi do dự. không biết là cự tuyệt hay nên tiếp tục.
Đúng lúc này, đôi tay Dương Phàm đã lớn mật chạy trên thân thể mỹ hảo của nàng, một tay đặt lên ngọn núi mềm mại săn chắc lập tức sinh ra một cảm giác như điện giật. Một cánh tay khác, theo phần eo thon xoa trên ngọc đồn tròn trịa đầy đặn. Hai tay cùng nhau xoa nắn so sánh với lần đầu đã trở nên thuần thục lớn mật như thế?
Trong lòng Vũ Văn Nhu cả kinh, không ngờ mới không gặp ba bốn tháng, phương diện này Dương Phàm đã chuyển biến lớn như vậy. Nên biết lúc lần đầu tiên, Dương Phàm còn có chút không biết xoay sở.
"Lẽ nàotrước đó hắn từng cùng cô gái khác" Vũ Văn Nhu nghĩ đến khả năng này.
- Hừ
Lúc này nàng không tự chủ được khẽ hừ một tiếng, bất tri bất giác bị Dương Phàm vuốt ve khiêu khích, dẫn phát rồi phản ứng tự nhiên thân thể nàng. Rất nhanh, hàng phòng ngự bị công phá, hai đầu lưỡi linh hoạt thoáng ngượng nghịu triền miên một chỗ. Dòng nước trên môi bị Dương Phàm hút lấy, động tác trên tay càng thêm không kiêng nể. Phút chốc Vũ Văn Nhu chỉ cảm thấy thân thể mát lạnh, một tay Dương Phàm duỗi vào trong vạt áo nàng, vạch lấy chiếc yếm hồng nhạt bắt đầu xoa nắn tòa núi đôi tuyết trắng lộ ra trước người.
- A!
Đột nhiên, thân nàng hơi nghiêng, bị Dương Phàm đặt ngang trên đùi, một tay khác kéo từ trên xuống, theo đôi chân ngọc trắng mịn, sau đó dò sâu vào chiếc váy xanh lam cao nhã, chạm đến vùng bí ẩn giữa nội khố. Dương Phàm tách ra nội khố vươn tay xâm nhập xoa nắn bên trong.
- Đừng!
Vũ Văn Nhu kinh hô một tiếng, bỗng nhiên tỉnh táo lại đẩy Dương Phàm ra. Kiều dung hồng hào vô hạn dần dần khôi phục bình thường, dục hỏa trong mắt cũng nhanh chóng nhạt đi. Dương Phàm có chút bất ngờ nhưng hưởng thụ tình dục trong mắt cũng lập tức biến mất thay vào đó là một mãnh bình tĩnh.
- Chúng ta không thể như vậy.
Vũ Văn Nhu hai mắt mông lung làn nước thấp giọng nức nở. Nàng thiếu chút nữa đã khó kiềm chế, hiểm nhập ma chưởng đối phương. So với Dương Phàm khống chế tình dục như Ý. nàng còn kém quá xa.
- Vì sao vậy?
Dương Phàm nhìn nàng mặc lại y phục, lại vẫn lạnh nhạt tự nhiên.
- Dương dược sư phải hiểu rõ, nơi này không phải Cửu u Bí Cảnh, ta là tiểu thư gia, ngài là thần y đệ nhất kinh đô. Trừ khi ngài quyết định lấy ta làm vợ, hai người kết làm song tu đạo lữ.
Vũ Văn Nhu đi ra ngoài cửa. giọng nói dần dần nhạt đi. Dương Phàm không ngăn cản nàng, mắt nhìn bóng lưng Vũ Văn Nhu rời đi xa xa. lẩm bẩm:
- Thân thể nữ nhân đích thật là một thứ rất mỹ diệu, chỉ tiếc ta đối với nàng chỉ cực hạn ở hảo cảm, còn không đạt tới có thể toàn tâm toàn ý không hề bảo lưu.
Bất chợt trong đầu hắn hiện lên tiên dung Vân Vũ Tịch mông lung như mộng, trái tim như ngừng lại, cảm giác này thậm chí dẫn phát linh hồn cộng minh.
- Hóa ra đến lúc này ta cũng không thay đổi.
Dương Phàm thở dài ngưng mắt nhìn bầu trời đêm đầy sao thầm nghĩ:
"Vũ Tịch tiểu thư, bao giờ chúng ta mới có thể gặp lại? Dược Tiên cốc hay sao? Ha ha."