Tiên Hồng Lộ

Chương 332

Một đường kiếm kinh diễm đến hoàn mỹ từ sau lưng Vô Song "leng keng" xuất thế. Một vệt sáng bạc kia lấp lánh trên bầu trời ngưng tụ kiếm ý vô tận cùng khí thế đập nồi dìm thuyền!

Giờ khắc này Tam u lão ma đối thủ của hắn trong mắt đều không kìm được hiện lên một tia kinh hãi.

Ý cảnh kiếm đạo vô thượng trên thân Vô Song phối hợp cùng thân thể đạt tối một loại trình độ hoàn mỹ tự nhiên, nhân kiếm hợp nhất. Một kiếm như thế đem một thân ngạo khí cùng tâm cảnh tự tin vô cùng của Vô Song phát huy đến tận cùng. Cảm nhận được kiếm ý cùng tâm tình của Vô Song, lần đầu tiên Tam u lão ma động dung. Hắn vẫn tay trái chấp sau lưng, nâng cánh tay phải vừa rồi bị thương lên, bao phủ một tầng ma quang màu đen sẫm nhẹ nhàng bâng quơ chụp ở trước người.

Phốc!

Xuy -

Một kiếm ẩn chứa kiếm khí lăng lệ của Vô Song, bị một tay của Tam u lão ma nhẹ nhàng ngăn cản phát ra một tiếng như đánh lên lớp da. Lập tức một tiếng ầm vang, Vô Song bị một cỗ ma khí bá đạo danh chấn cổ kim đánh bay đi, thân thể như diều đứt dây, ở trong không trung phun ra một búng máu. Mà thân thể Tam u lão ma lại chỉ tại chỗ lắc lư một chút. Hắn chau mày, lại động dung. Chính hắn vẫn xem nhẹ thực lực của Vô Song. Một kiếm vừa rồi, cường đại không chỉ vật lý công kích mà còn ẩn chứa một loại kiếm ý công kích thẳng vào linh hồn. Kiếm ý này so với tinh thần công kích bình thường thì còn huyền ảo hơn ngàn vạn lần. Một khắc đó Tam u lão ma thiếu chút nữa bị thương vì khinh địch. Cũng may phép lực hắn cao thâm, linh hồn đã tới đỉnh Nguyên Anh Kỳ cực kỳ củng cố, mới tránh bị thương bởi về ý cảnh.

- Ngươi là một đối thủ không tồi.

Tam u lão ma lộ vẻ khen ngợi:

- Nếu cho ngươi thời gian ngươi nhất định có thể trở thành cường giả địch nổi lão phu. Chỉ tiếc ngươi gian ngoan không thay đổi, cố chấp cực kỳ. Hôm nay sẽ phải chết trong tay ta.

- Chết?

Vô Song đột nhiên giật mình trên mặt lộ ra một tia mê man:

- Từ sâu trong đáy lòng ta không chút sợ chết. Cũng rất hy vọng biết, rốt cục chết là như thế nào?

Đây là một kẻ điên?

Trong mắt Tam u lão ma hiện lên một tia dị sắc lại đột nhiên nhớ tới một người, hỏi:

- Ngươi cùng Võ Thánh có quan hệ gì?

Vô Song cố hết sức bay tới trước mặt Tam u lão ma, thân thể bị thương tổn rất nặng, có thể nói là khắp người mang thương. Áo trắng cho tới bây giờ không nhiễm một hạt bụi cũng đều bị dấy bẩn. Nhưng, giờ phút này Vô Song cũng không để ý gì khác, hắn vô cùng nhẹ nhàng nâng kiếm của mình lên trong mắt lóe ra một loại thần thái không hiểu, trên người tản ra một cỗ khí tức đi tìm tử vong.

- Chết?

Tam u lào ma lộ vẻ trầm ngâm đột nhiên xuất hiện một chút hứng thú. Bằng vào độ cao của hắn không khó nhìn ra một kiếm tiếp theo của Vô Song là vì chết mà sinh ra. Nói cách khác hắn căn bản không tính chừa lại đường sống!

Cảnh giới đập nồi dìm thuyền cũng chỉ là vì đưa thân vào chỗ chết rồi sau đó sống. Nhưng là một kiếm Vô Song chầm chậm nâng lên đã chân chính siêu việt sinh tử, không phải vì sống mà liều mạng, mà là một kiếm tìm chết!

Cực đoan, Đây là một kiếm cực đoan tới cực điểm!

Tam u lão ma cũng bị ý cảnh cường đại cùng khí thế một kiếm chí tử này bao phủ thậm chí là bị áp chế. Bởi vì trong lòng hắn không thể bỏ qua sinh tử, về mặt khí thể ý cảnh kém hơn một tầng. Phốc!

Một kiếm này của Vô Song nhìn thong thả như vậy, nhưng trong nháy mắt lại hoa lên trước mặt Tam u lão ma. Trên khuôn mặt gợn sóng không sợ của Tam u lão ma bỗng hiện lên một tia hoảng sợ. Một cỗ khí tức tử vong áp bách ập tới. Trong cặp mắt như bầu trời đêm của Vô Song chỉ còn lại một thanh "kiếm", hòa hợp làm một với thanh kiếm trong tay. Tinh khí thần toàn thân rót tất cả vào trong một kiếm này, thân thể của hắn đã không còn một tia sinh cơ. Ý cảnh kiếm đạo như thế quả thật là siêu việt thiên cỗ, chưa từng nghe thấy. Ngay cả Tam u lão ma một ma đạo tông sư đều cảm nhận được tới một tia nguy cơ khó thể diễn tả. Tại thời điểm này, hắn cũng không dám khinh địch nữa trong tay xuất hiện một thanh đoản kiếm đen thui, bên ngoài ma quang đại thịnh, một ma diễm kinh sợ tâm hồn rót vào trong đoản kiếm.

Keng!

Đoản kiếm đen thui của Tam u lão ma va chạm cùng một chỗ với một kiếm của Vô Song.

Ba! Ba! Ba!

Hắn không ngờ bị bức lui liên tiếp ba bước đây quả thật là khó tin. Nhưng nghĩ lại một kiếm kia của Vô Song rót vào tinh khí thần toàn thân, thậm chí bỏ qua thân thể xác thịt đạt tới một kiếm chí tử siêu việt cổ kim ngàn đời cũng không kỳ quái nữa. Bởi vì bất kể kết quả thế nào. Vô Song nhất định phải chết!

Keng!

Nơi hai thanh kiếm chạm nhau sinh ra đốm lửa chói mắt, kiếm khí tận trời, gió mây rung chuyển.

Ông ông ông!

Trong phạm vi ngàn dặm truyền đến vô số tiếng kiếm rên rĩ. Bất kể là bảo kiếm thế tục hay là Linh Khí, Pháp Bảo dạng kiếm của Tu Tiên Giới đều run rẩy không thôi, vượt khỏi sự khống chế của chủ nhân. Trong nháy mắt chém ra một kiếm chí tử này, thân thể Vô Song đã từ không trung hạ xuống.

Thân thể đã chết!

Nhưng là bảo kiếm của hắn lấy khí thế chí tử không ngớt. mạnh mẽ bức được ma đạo tông sư Tam u lão ma Nguyên Anh Kỳ lui sau ba bước!

Chỉ dựa vào một điểm này, hắn đủ để tiếu ngạo Ngư Dương, không người sánh bằng.

Keng - Cạch!

Đột nhiên, phần mũi kiếm ở vị trí một phần ba bảo kiếm của Vô Song đột nhiên gãy ra như tia chớp đâm trúng Tam u lão ma.

Phốc!

Tam u lão ma không kịp phòng ngự, bị kiếm khí từ mũi kiếm một kiếm chí tử kia đâm trúng, thân thể trong hư không lung lay một cái. Đúng khoảnh khắc này, sắc mặt hắn hơi trắng bệch, ma khí trong cơ thể nhộn nhạo. Thất Phương Vạn Độc Hoàn bị áp chế đột nhiên bắn ngược. Hắn đã bị thương, nội ngoại thương không nghẹ cùng với linh hồn bị kiếm ý đánh vào.

Phốc! Xuy -

Tam u lão ma đưa tay muốn rút mũi kiếm ra lại bị một cỗ lực cản lớn lao. Mặc dù thân thể Vô Song đã chết nhưng tinh thần ý chí vẫn còn.

- Hừ!

Tam u lão ma kêu một tiếng đau đớn dùng khí lực lớn lao mới rút đoạn mũi kiếm này ra ném xuống mặt đất.

- Thật không nghĩ tới. trong thiên địa này còn có một người điên cuồng chấp nhất như thế.

Tam u lão ma nhìn thân thể Vô Song cùng với thanh kiếm bị gãy thành hai đoạn trên mặt đất.

- Kiếm gãy, hồn diệt.

Tam u lão ma nhẹ nói hai câu liền bay về phương xa Ngư Dương quốc. Chỉ là tốc độ phi hành của hắn không còn mạnh mẽ như lúc trước. Nghĩ đến trải qua ba lần bị thương nặng cùng hai cường giả hy sinh cho dù là Tam u lão ma cũng phải trả một cái giá nhất định. Không biết vì sao. Dương Phàm giờ phút này đã chạy ra ngoài trăm dặm, vào khoảnh khắc Vô Song thi triển một kiếm chí tử thân thể đột nhiên ngừng lại.

- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Đây hình như là khí tức của Vô Song.

Hắn mơ hồ cảm giác được kiếm khí từ xa mà tới. Tuy nhiên Dương Phàm cũng không chút do dự chạy quyết đoán vô cùng. Hắn không thể khiến hy sinh cùng cố gắng của mọi người bị thất bại trong gang tấc. Nơi Vô Song chết đi, một thanh bảo kiếm bị gãy làm hai đoạn, mũi kiếm một phần ba bảo kiếm, nhuộm đỏ máu tươi. Thân thể hắn đã tử vong.

Sau một lát Hồ Phi tù phương xa bay đến như chớp.

- Vô SongVô Song

Hồ Phi kinh hô trong mắt một mảnh ướt át lấy tay lay Vô Song. Nhưng Vô Song vẫn không nhúc nhích, nhiệt độ thân thể dần dần tiêu tan.

- Vô Song, ngươi không thể chết!

Hồ Phi rống giận một tiếng:

- Chiến đấu giữa hai ta còn chưa xong!

Đột nhiên, hắn nghe được "ông" một tiếng. Bảo kiếm gãy thành hai đoạn phát ra một tràng tiếng kiếm ngân.

- Vô Song, ngươi là Vô Song sao?

Hồ Phi vội vàng nhặt hai đoạn kiếm gãy, nối lại cùng một chỗ. Có lẽ ngay cả Tam u lão ma cũng không thể đoán trước được Vô Song là ngoại tộc siêu việt lẽ thường. Một thân tinh khí thần đều quán chú trong bảo kiếm theo lý thuyết hẳn là kiếm gãy hồn diệt. Nhưng, hồn Vô Song cũng không lập tức tiêu tan. Hồ Phi bằng vào trực giác nối kiếm gãy lại sau đó đặt ở trong tay Vô Song. Bỗng nhiên, tay Vô Song run lên.

- Chẳng lẽ ngươi không chết!

Hồ Phi ngạc nhiên vui mừng vô cùng. Trên mặt Vô Song đột nhiên hiện ra một vệt hồng nhuận sáng bóng, hắn mở to mắt nhìn Hồ Phi lập tức nở nụ cười dường như rất vui vẻ.

- Không, ta lập tức sẽ chết!

Giọng điệu Vô Song thực bình tĩnh:

- Sở dĩ còn có thể Tá Thi Hoàn Hồn là bởi vì trong lòng ta còn một ý chí chấp nhất. Hiện tại, ta có lời cho ngươi chuyển tới cho hắn.

- Ngươi nói.

Hồ Phi hít sâu một hơi lau một giọt lệ lóng lánh nơi khóe mắt.

- Nói cho hắn là ai giết chết ta. Hắn nhất định sẽ báo thù cho ta. Còn nữa. nói cho hắn nhân tình thiếu hắn Vô Song đã trả rồi

Vô Song cười vui vẻ, dường như có tự tin tuyệt đối Dương Phàm nhất định sẽ báo thù cho mình.

- Được. Ta nhất định sẽ nhắn lại cho hắn. nhưng là ngươi đừng chết. Ngàn vạn lần đừng chết!

Hồ Phi nỗ lực hô lên. Đồng thời. trong lòng hắn cũng cực kỳ rung động. Giữa Vô Song và Dương Phàm dường như có bí mật nào đó không muốn người biết. Đột nhiên, hắn nghĩ tới lần quyết chiến đầu tiên của Dương Phàm cùng Vô Song. Trận chiến ấy, tuy rằng Dương Phàm có kể lại nhưng còn có nhiều bí ẩn.

- Sau khi quyết chiến, ngươi hẳn là có rất nhiều cơ hội giết chết Vô Song! Ngày đó Linh Phượng từng hỏi.

Dương Phàm lạnh nhạt trả lời:

- Hắn cũng có nhiều cơ hội giết chết ta.

- Nếu giữa ta và Vô Song bất kỳ người nào có một tia dị tâm như vậy hai chúng ta đừng mơ còn sống sót!

Dương Phàm chậm rãi ngẩng đầu dõi mắt nhìn một phưong hướng xa xôi Trong mắt Vô Song đột nhiên lóe qua một tia nhớ lại ở trong sa mạc. Trải qua một trận chiến sinh tử, Vô Song cùng Dương Phàm cùng vượt qua cửa ải khó khăn đem Hàn Nguyệt Môn diệt môn, bọn họ cùng còn sống.

- Bằng hữu. Ta đi đây!

Vô Song nói thân hình có chút cô đơn.

- Bằng hữu!

Lúc ấy Dương Phàm ngẩn ra. Vô Song không quay đầu lại. châm rãi nói:

- Trên thế gian này, người duy nhất có thể khiến ta yên tâm giao sau lưng cho hắn.

Hồ Phi không nghe được bất kỳ thanh âm gì. nhưng thông qua ánh mắt Vô Song. hắn lại cảm nhận được hết thảy. Rốt cục hắn hiểu được giữa Vô Song cùng Dương Phàm không chỉ là bằng hữu, đối thủ lại từng là "chiến hữu" sống sót từ trong sinh tử. Khó trách sau lần quyết chiến đó Vô Song cao ngạo vô cùng có thái độ hoàn toàn khác đối với Dương Phàm.

- Nói cho hắn nhất định phải nói cho hắn.

Sinh cơ trên người Vô Song bỗng biến mất. Kiếm gãy, hồn diệt, thân tử. Có lẽ Vô Song từ nay về sau không còn tồn tại. Nhưng là, ý chí của hắn trọn đời bất diệt!

- A!

Hồ Phi ôm thi thể Vô Song, ôm đầu khóc rống. Hắn là một người tùy tiện, giờ phút này lại khóc đau đớn vô cùng, chính hắn cũng cảm thấy có chút khó hiểu. Chỉ là trước khi chết trên mặt Vô Song còn lộ ra ý cười vui vẻ. Trong tay hắn còn nắm chặt nửa thanh bảo kiếm. Lúc Hồ Phi sửa sang lại thi thể Vô Song, bất kể như thế nào đều không thể rút được đoạn kiếm gãy này ra. Đột nhiên. Hồ Phi hiểu được: Người vì kiếm mà sinh, vì kiếm mà chết, Kiếm gãy, hồn diệt. Tam u lão ma không hổ là ma đạo tông sư, chỉ một lần giao thủ liền ngộ ra huyền cơ trong này. Mà ở một bên khác Dương Phàm vẫn còn bị Tam u lão ma đuổi giết.

Dưới cố gắng cùng hy sinh của nhiều người như vậy, hắn có thể thoát khỏi đại nạn ngày sau trở lại Ngư Dương, trả mỗi huyết cừu này hay không?
Bình Luận (0)
Comment