Lưu Ly Hàn Tinh Xà kêu khóc một tiếng, bỗng nhiên thu nhỏ lại ba tấc tránh thoát công kích của Long Tức Sí Kim Diễm, nhưng dư ba đập vào cơ thể cũng gây nên một trận nóng rực khó chịu.
Dương Phàm cũng cảm nhận được đau đớn của Lưu Ly Hàn Tinh Xà, hiển nhiên là chịu thua thiệt nhỏ.
Kim Giao Long chung quy là thần thú cấp bốn đỉnh. Long Tức Sí Kim Diễm, lại là chân hỏa ma diễm đứng đầu nội hải. Mà Lưu Ly Hàn Tinh Xà mới chỉ cấp bốn sơ kỳ, băng diễm lại vừa khéo bị thuộc tính nóng rực ẩn chứa trong long tức của đổi phưong khắc chế.
Ông!
Đúng vào lúc này, hai con khổng tước xanh đó vây công Kim Giao Long bỗng nhiên dung hợp, hóa thành một con khổng tước hai màu, thân hình bành trướng lên gấp rưỡi, ầm ầm đánh tới Kim Giao Long.
- Muốn chết!
Kim Giao Long cười lạnh một tiếng, lập tức từ thân giao long hóa trở về dạng chiến đấu hình người long lân bao trù tránh thoát một kích của khổng rước hai màu, sau đó trong tay phụt ra một đoàn Long Tức Sí Kim Diễm đúng lúc giao kích với khổng tước hai màu.
Kim diễm hào quang nở rộ, khổng tước hai màu sặc sỡ lóa mắt, chỉ trong thời gian hô hấp, kim diễm tăng vọt, khống tước hai màu lập tức ảm đạm không ánh sáng.
- Phốc!
Khổng Tước tiểu yêu mặt tái nhợt phun ra một búng máu, vội vàng thu hồi hai lông chim, nói với Dương Phàm:
- Đại ca ca. Chúng ta không phải đối thủ của hắn, trừ khi ta liều mạng thi triển tam vũ lực.
Dứt lời, trên tay nàng xuất hiện lông chim thứ ba màu tím, mặt lộ vẻ kiên nghị.
- Tam vũ lực?
Kim Giao Long nhướn mày, hơi có chút khẩn trương nói:
- Tiểu Khổng Tước, ngươi không muốn sống nữa. Thi triển tam vũ lực, ngươi tất nhiên phải trả giá thảm trọng, hơn nữa lấy lực phòng ngự cường đại của Kim Giao Long ta, cho dù ngươi thi triển tam vũ lực, nhiều nhất cũng làm thương nặng ta. Đến lúc đó ta xem ngươi như thế nào còn sống rời khỏi Thiên Lan Điện.
Nói xong lời cuối cùng, Kim Giao Long cười lạnh liên tục.
Khổng Tước tiểu yêu bắt lấy tay Dương Phàm, thấp giọng nói:
- Đại ca ca. Ta đánh hắn kéo đi chỗ khác, ngươi nhất định phái lấy khối Cục Viêm Tinh Tủy giao dịch cho ta, còn phải bảo vệ sự an toàn cho ta.
Dương Phàm biển sắc, thu hồi Lưu Ly Hàn Tinh Xà bị thương, thản nhiên nói:
- Không cần, yêu này giao cho ta. Long Tức Sí Kim Diễm sao? Hôm nay ta phải lãnh giáo một chút chân hỏa ma diễm đệ nhất Thiên cầm Nội Hải rốt cục có danh xứng với thực hay không? Nếu không, vị trí thứ nhất này sẽ đổi chủ.
Dứt lời, hắn đẩy Khổng Tước tiểu yêu sang một bên, cùng lúc một đoàn lực quang lưu chuyển toàn thân nàng, khôi phục thương thế như cũ.
Nếu không có thực lực vậy thì cũng thôi, nhưng Dương Phàm có thực lực chống lại Kim Giao Long, lại còn khiến một nữ nhân không để ý sinh tử trợ giúp mình liều mạng với cường địch, hắn còn khinh thường đi làm chuyện như vậy.
Ở sâu trong đáy lòng hắn có một chút chủ nghĩa đại nam tử như vậy.
- Ngươingươi không phải đối thủ của hắn.
Khổng Tước tiểu yêu kinh hô một tiếng, định giãy dụa muốn xông lên.
- Ha ha ha. Lúc trước Thạch Thiên Hàn kia xuất ra Nhị u Ma Diễm cũng kêu gào lời ấy, nếu là chân chính liều mạng, cũng không thể là đối thủ của Long Tức Sí Kim Diễm của ta. Tiểu tử ngươi nói lời cuồng ngạo, cũng muốn tranh đoạt vị trí chân hỏa ma diễm đệ nhất Thiên Cầm Nội Hải. Như vậy ta muốn xem ngươi có thần thông chân hỏa gì?
Kim Giao Long cười điên cuồng một tràng, dù bận vẫn ung dung nhìn phía Dương Phàm.
Hắn tin tưởng vững chắc địa vị thứ nhất nội hải của Long Tức Sí Kim Diễm là không thể lay động, cho dù là u Minh Ma Diễm cũng không phải đối thủ.
Dương Phàm hít sâu một hơi, quanh thân dần dần bốc lên một tầng tinh quang màu trắng vô hình, mà bắt mắt nhất là đoàn linh quang trong suốt trên đỉnh đầu hắn, dẫn động thiên địa linh khí cùng phong vân tề tụ trong phạm vi hơn mười dặm.
Phốc!
Chợt một đoàn quang diễm màu lực nhạt mông lung hiện lên trong lòng bàn tay Dương Phàm, nó phóng ra dao động khiến sinh linh cộng minh.
- Đây là chân hỏa gì?
Kim Giao Long lộ vẻ khác thường.
Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại chân hỏa này, mà lại cảm nhận được một cỗ uy hiếp khó thể nói thành lời.
- Ngươi phải nhớ kỹ, đây chính là Khai Quang Tịnh Thế Diễm, thần thông độc môn của Dương mỗ, trong thấy giới chỉ có một nhà.
Dương Phàm dùng một loại giọng điệu trung trọng mà tự tin nói:
- Có lẽ, hôm nay là một thời khắc đủ để gia nhập sử sách của Thiên cầm Nội Hải. Chuyện u Minh Ma Diễm làm không được, không có nghĩa là Khai Quang Tịnh Thế Diễm làm không được.
Thân là chủ nhân hai loại hỏa diễm, hắn hiểu được rất rõ nếu là đối chọi nhau, u Minh Ma Diễm không phải đối thủ của Khai Quang Tịnh Thế Diễm, nhưng nếu luận lực phá hoại, u Minh Ma Diễm càng có khí phách cùng lực bộc phát.
Thực lực của Long Tức Sí Kim Diễm đệ nhất nội hải, Dương Phàm hết sức rõ ràng. Khai Quang Tịnh Thế Diễm trong tay hắn có thể chiến thắng hay không, hắn cùng không nắm chắc tuyệt đối.
Lúc trước trong mật thất dược phòng, Thạch Thiên Hàn giằng co cùng Kim Giao Long, mắt thấy Nhị u Ma Diễm sắp giao phong với Long Tức Sí Kim Diễm, chính là hắn cuối cùng kinh hô:
"Không tốt, Chu Hồng tới!" khiến chiến đầu đỉnh chỉ.
Bởi vì hắn có cảm giác, lấy cảnh giới tiểu thành Nhị u Ma Diễm của Thạch Thiên Hàn lúc ấy, hơn phân nửa không phải đối thủ của Long Tức Sí Kim Diễm, thậm chí còn bị khắc chế gắt gao.
Đương nhiên với cảnh giới Nhị u đại viên mãn hiện tại của Thạch Thiên Hàn, uy lực khác với ngày đó, ít nhất có thể ngang với Long Tức Sí Kim Diễm.
Kim Giao Long cùng Dương Phàm xa xa giang co nhau cách một đoạn dung nham, ở giữa còn có thể nhìn thấy ngọn lửa địa mạch phun trào.
Hai người đều vẻ mặt ngưng trọng. Trong mắt Kim Giao Long càng không có bất kỳ lòng khinh thị. Hắn cảm giác uy hiếp của Khai Quang Tịnh Thế Diễm này so với Nhị u Ma Diễm còn muốn lớn hơn, hắn tuyệt đối không thể khinh thường.
Bởi vì trận chiến này không chỉ quan hệ đến thắng bại lợi ích của hai người, càng quan hệ đến thay đồi vị trí của bàng chân hỏa ma diễm của nội hải.
Hai loại chân hỏa nhất tề dừng ở trong lòng bàn tay lơ lửng trên không trung, run rẩy không thôi.
Vài tên cường giả còn lại thấy tình cảnh này đều ngừng hô hấp, nhưng bọn họ lại cho rằng: Long Tức Sí Kim Diễm đứng ở vị trí thứ nhất bảng chân hỏa ma diễm nội hải chừng mấy vạn năm, địa vị này chỉ sợ không dễ bị lay động.
Nhưng là thái độ của Kim Giao Long ngưng trọng và cẩn thận lại khiến bọn họ hiểu được trận chiến này không tầm thường.
Ngay khi thời điểm mấy người ngừng thở xem cuộc chiến, chiến đấu của Thạch Thiên Hàn cùng Chu Hồng cũng đạt tới một cao triều chưa từng có.
- Ha ha. Xem dược lực của ngươi còn duy trì được bao lâu!
Chu Hồng cười ha ha.
Mà quầng sáng màu lam bên ngoài thân Thạch Thiên Hàn lộ vẻ ảm đảm, tinh quang trong mắt cũng không còn cường thịnh như trước.
Nếu tiếp tục với xu thế đó, đánh tiếp một hồi, dược lực của thứ phẩm Nghịch Linh Huyết sẽ chấm dứt.
Ầm ầm!
Một chưởng của Chu Hồng đánh ra hai người cũng không sử dụng lợi bảo công kích.
Nguyên lai trải qua giao chiến, hai người này đều sợ lợi bảo công kích va chạm nhau, tạo thành tổn thương lẫnnhau, đồi thành tay không giao thủ.
Thạch Thiên Hàn đột nhiên cảm thấy lực lượng xói mòn, cùng Chu Hồng đối một quyền lập tức bị đẩy lui.
Ầm ầm!
Lại là hai quyền rất mạnh, Thạch Thiên Hân bị đánh bay, rơi vào trong dung nham.
Ùng ục! Ùng ục!
Tiếng dung nham sôi trào.
Chu Hồng thầm nghĩ:
"Cho dù tu luyện Cửu Chuyển Kim Cương Quyết, mình rơi vào trong dung nham này cùng khó kiên trì được một lát".
Tuy nhiên, đúng vào lúc này, từ trong dung nham quay cuồng kia truyền tới một thanh âm đáng sợ giống như đến từ ma uyên:
- MaThầnPhụThể