Tiên Hồng Lộ

Chương 44

Dương Phàm đột nhiên có thái độ khác thường, một cỗ khí thế lăng lệ áp bách từ trên người tán phát ra. trong mắt hiện lên vẻ sắc lạnh.

Nếu nói lúc trước Dương Phàm là một phiến rừng rậm tự nhiên hài hòa. dưới mưa sa bão táp vẫn sừng sững bất động.

Thì lúc này đây Dương Phàm chính là cơn lũ quét cuộn trời. ban phát ra sự trừng phạt vô tình đối với nhân loại đã tàn phá thiên nhiên.

Dưới cỗ khí thế như thiên uy của tự nhiên này. Hoàng Vũ là tu sĩ Luvện Khi hậu kỳ không ngờ lại có cảm giác đứng cũng không vững.

- "Một tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ không ngờ có thể mang đến áp lực như thế đối với mình?" Hoàng Vũ quả thực rất khó tin. Nhưng sự thật vẫn là như thếl

Trong nháy mắt. ngay cả dũng khí để nói chuyện hắn cùng không có.

Càng kỳ lạ chính là chỉ có mình hắn phải chịu đựng cỗ áp lực như thiên uy này. Những người khác chỉ cảm giác được Dương Phàm có chút tức giận. khí tức trở nên lăng lệ hơn mà thôi.

Chỉ có Viên lào bên kia là nhìn ra đôi chút manh mối, từ trên người Dương Phàm lờ mờ cảm giác được một tia áp lực nhè nhẹ.

Tuy nhiên. Dương Phàm phóng xuất ra cỗ khí thế không tầm thường này gần như chỉ trong thời gian một cái hô hấp mà thôi.

Ngay sau đó vẻ mặt Dương Phàm lại trở nên bình tĩnh. thu liễm khí thế của mình nhưng ánh mắt vẫn rất lăng lệ.

- NgươiNgươi muốn đặt cọc như thế nào?

Hoàng Vũ khôi phục lại bình thường, vẫn không chịu thua. vẻ mặt căm thù.

Hắn lúc này ý thức được Dương Phàm cũng không tầm thường nhưng tới tinh cảnh này rồi, hắn đã không còn đường lui nữa. chỉ có thể để mặc đối phương chèo lái mà thôi.

- Hai tuvển một. Dương mỗ tùy tiện phụng bồi. Nếu ngươi thua. ngươi hãy thực hiện lời hứa vừa rồi. quỳ xuống nhận lỗi. Nếu ta thua. ta sẽ lập tức rời đi Thiên Hành Chu. tự sinh tự diệt! Ngươi xem thế nào?

- Được!

Hoàng Vũ cũng không cần suy nghĩ. lập tức đáp ứng.

Trong dòng nước chảy xiết không thôi. trên hà đạo Thanh Giang hà này nguy cơ bốn phía. Một khi Dương Phàm rời khỏi Thiên Hành Chu thì nhất định gặp phải nguy cơ sinh tử. Cho dù không chết cũng phải thừa nhận biết bao tra tấn.

về phần nếu thuaHoàng Vũ sẽ không lo lắng mình có thể thua được.

Nếu là tỷ thí đấu pháp. hắn là một tên tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ. hàng năm hộ tống Thiên Hành Chu. kinh nghiệm chiến đấu không thiếu, làm sao có thể thua một tên Dược sư Luyện Khí sơ kỳ được.

Trong mắt những tu sĩ đồng cấp thì sức chiến đấu của Dược sư kém hơn một chút. Đấy cũng đã là một nhận thức chung rồi.

Đương nhiên cùng không thể phủ nhận có một số Dược sư ở tu tiên giới có pháp lực thông thiên khiến những tu sĩ cùng cấp phải nín sợ. Nhưng Dược sư cường đại cũng gần như không xuất hiện ở trong số tu sĩ bậc thấp mà chỉ xuất hiện trong số tu sĩ bậc cao mà thôi.

Nếu Dương Phàm lựa chọn chữa trị thương thế cho Viên lão thi Hoàng Vũ lại càng yên tâm!

Luyện Khí kỳ chỉ là mới tu luvện về mặt pháp lực mà chưa hề tu luyện về mặt linh hồn. Do đó. một tên tiểu nhân Dược sư Luyện Khí sơ kỳ thì không có khả năng chữa trị được linh hồn bị thương.

Điểm này gần như mọi người đều biết.

Bất kể Dương Phàm lựa chọn cái gì. Hoàng Vũ đều nắm chắc thắng lợi.

- Dương Dược sư. ngươi sao lại kích động như thế! Sao có thể so bì với hắn như thế được. thật sự là không công bằng!

Lý Nguyệt Sương không ngừng nháy mắt với Dương Phàm. thậm chí trực tiếp nói ra lời ngăn cản.

Nàng nghĩ rằng Dương Phàm nhất thời xúc động. mất đi lý trí nên mới so đấu với đối phương.

- Đặt cược là do ngươi nói ra. chẳng lẽ muốn đổi ý sao?

Hoàng Vũ cườikhẩy nói. hắn sợ Dương Phàm lại rút lui.

- Ta hiện tại giống một người mất khôn sao?

Dương Phàm mĩm cười nhìn Lý Nguyệt Sương, rồi ánh mắt lại nhìn sang Hoàng Vũ, thản nhiên nói:

- Hai chọn một. ngươi chọn cái nào?

LÝ Nguyệt Sương từ trong mắt Dương Phàm đã nhận ra được sự bình tĩnh và trầm ổn không tầm thương. Nàng cùng bị cuốn vào đó. sự lo lắng trong lòng cùng giảm đi hơn nữa.

- Ngươi để ta chọn sao? Được. Hoàng mỗ cũng không khách khí. ừmHoàng Vũ hơi trầm ngâm.

Phải chọn một trong hai. chính hắn cũng không biết nên chọn cái nào.

Đột nhiên, hắn nghĩ tới Dương Phàm trước đó tạo ra cỗ áp lực khó hiểu kia cho mình. lập tức bỏ đi điều đầu tiên.

- ừm! Ta lựa chọn cách thứ hai. Vạn nhất ta thua. lại có thể chữa khỏi thương thế cho lão đạo. Ta dù tâm phục khẩu phục cũng có chút an ủi!

Hoàng Vũ thầm nhủ.

Dương Phàm vừa nghe lời ấy cũng có chút không ngờ. Không nghĩ tới Hoàng Vũ còn có ý tưởng này.

Viên lão. Hình lão nhị nghe hắn nói xong trong lòng cũng không khỏi nổi lên cảm động. Loại tình cảm huynh đệ này quả thực rất đáng quý.

- Được rồi, Dương mỗ sẽ chuẩn bị chữa thương cho Viên lão. Dương Phàm gật gật đầu.

- Chờ một chút.

Hoàng Vũ hô lên.

- Ngươi còn gì muốn nói:

Dương Phàm hỏi.

- Việc trị liệu của ngươi tốt nhất vẫn phải hạn chế thời gian. Vì Viên lão đại còn phải khống chế Thiên Hành Chu. nếu ngươi trì hoãn lâu quá thì dù chữa khỏi cho Viên lão đại thì toàn bộ thuyền khách trên Thiên Hành Chu sẽ bị ảnh hưởng.

Hoàng Vũ thản nhiên nói.

- Điểm ấy ngươi cứ yên tâm, Quá trình Dương mỗ trị liệu cho Viên lão sẽ không ảnh hưởng đến công việc của Viên lão. Nói cách khác. trước khi trời sáng ta sẽ chữa khỏi linh hồn bị thương cho lão.

Khóe miệng Dương Phàm lộ ra một nụ cười nhạt.

- Như thế thì tốt

Hoàng Vũ thấy Dương Phàm bình tĩnh như thế thì trong lòng cảm thấy có chút không ổn.

- ừm! Các vị. Dương mỗ về phòng mình một lát. chuẩn bị cho việc trị liệu. Dương Phàm không ngờ dưới ánh mắt của tất cả mọi người lại đi về phòng mình.

- Dương Dược sư

Lý Nguyệt Sương đuổi theo sau.

Trong mắt Hoàng Vũ hiện lên một tia dị sắc. thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ muốn kéo dài thời gian sao? Hay là muốn chạy trốn?

Vì thể hắn liền ở cạnh phòng Dương Phàm. tuy thời theo dõi.

- Lý cô nương, ta phải về phòng chuẩn bị một chút. hơn canh giờ nữa sẽ ra. Dương Phàm cười với Lý Nguyệt Sương đang chạy lại.

- Dương Dược sư. cho dù ngươi thua cũng không sao hết. Tiểu nữ có một pháp khí có thể di chuyển trên mặt nước. dù không thể đi xa nhưng có thể đảm bảo cho ngươi có thể vượt qua Thanh Giang hà tới bờ được!

Lý Nguyệt Sương thấp giọng, len lén nói với Dương Phàm.

- Ha ha. đa tạ hảo ý của cô nương. Tuy nhiên. Dương mỗ thật sự không cầnDương Phàm cũng hiểu được hảo ý của đối phương, cự tuyệt nói.

Đóng cửa lại. vẻ tươi cười trên mặt Dương Phàm biến mất! Hắn thì thào lẩm bẩm:

- Lấy cảnh giới linh hồn Ngưng Thần hậu kỳ của ta. tu luyện Hoàn hồn thuật trong Thánh Liệu Thiên hẳn là cũng không chút trở ngại nào!

Hoàn hồn thuật chính là một phép thuật chuyên để chữa thương cho linh hồn, có thể chữa khỏi linh hồn bị thương bình thường, còn có tác dụng khôi phục tâm thần.

Pháp thuật này cần tu vi Ngưng Thần kỳ mới có thể tu luyện. Tuy thế. với cảnh giới linh hồn Ngưng Thần hậu kỳ của Dương Phàm thì cũng không có hạn chế gì.

Dựa theo kinh nghiệm trước đây. bất cứ phép thuật gì trong Thánh Liệu Thiên thì Dương Phàm đều có thể học chỉ trong thời gian rất ngắn.

Chỉ là. sau khi tiến vào phòng Dương Phàm cũng không đặt tâm tư vào tu luvện Hoàn hồn thuật.

Hắn nhớ tới tình cảnh khi đứng ở mép thuyền!

Chỉ chút khoảnh khắc ngắn ngủi kia. Dương Phàm đã tiến nhập vào một cảnh giới vô thượng, lúc ẩn lúc hiện. Linh hồn hắn hình thành một sự liên hệ kỳ diệu với những dòng chảy sinh mệnh trong phạm vi trăm dặm. thậm chí có thể mơ hồ đạt tới cảnh giới Thiên nhân hợp nhất trong truyền thuyết.

Một lần ngộ đạo như thả linh hồn của hắn từ cảnh giới Luyện Khí đại viên mãn đã đạt tới Ngưng Thần hậu kỳ.

Loại nhảy vọt này nghe mà rợn cả người, phải tương đương với người khác mắt mấy chục năm tu luyện và tham ngộ.

Hơn nữa. trong lúc hắn ngộ đạo. vừa lúc xảy ra dị biến như thế trên Thanh Giang hà. thần thông kinh thế hãi tục của lam thủy cự nhân. lưu lại lời nói: "Ha ha ha. trong thiên địa lại có ngoại tộc như thếNgày sau khi vấn Đỉnh mời ta tới Hà Uyên Đinh làm khách!"

Vấn đỉnh trong lời nói của lam thủy cự nhân kia có hàm ý gì?

Hà Uyên Đình là nơi nào?

Trong lòng sông Thanh Giang hà rốt cuộc tồn tại nhân vật thần bí nào mà mạnh mẽ như thế?

Bỏ qua những ý niệm này. Dương Phàm chậm rãi nhắm mắt lại. tiến nhập vào trạng thái tu luyện. Đám sương sinh mệnh trong cơ thể hắn tản ra. liên hệ cùng với những dòng chảy sinh mệnh trong không gian xung quanh. Chỉ chốc lát. hết thảy động tĩnh trong phạm vi trăm trượng đều vô cùng rõ ràng trong óc hắn. so với thần thức còn rõ ràng hơn nhiều. Nhưng Dương Phàm dò xét mãi mà vẫn không thể tìm lại được cảm giác như là dung nhập vào thiên địa, cảnh giới vô thượng mờ mịt như lúc trước. Sau một lúc. Dương Phàm mở hai mắt ra. trên mặt là vẻ tiếc nuối.

- Thôi vậyLoại "Thiên nhân hình thức"' vô cùng mờ mịt này cũng chỉ có cơ duyên mới xảy ra. Ta có thể đột phá thế này cùng đã là may mắn rồi!

Dương Phàm thở nhẹ một hơi. Hắn tạm thời gọi trạng thái thần bí lúc trước là "Thiên nhân hình thức"!

Sau đó. tâm thần hắn xâm nhập vào sâu trong linh hồn. ở quầng sáng mông lung kia. Pháp quyết của Hoàn hồn thuật hiện lên trong đầu hắn.

Chỉ tốn thời gian nữa chén trà nhỏ. Dương Phàm đã lĩnh ngộ một chút về phép thuật này.

Sau nữa canh giờ. Dương Phàm bấm tay về phía hư không, một lũ ánh sang lờ mờ như một nụ hoa xuất hiện. nở ra thành một đóa hoa.
Bình Luận (0)
Comment