Tiên Hồng Lộ

Chương 451

Mấy ngày kế tiếp Dương Phàm rất nhàn nhã cùng thân bằng thích hữu ôn chuyện cũ, hoặc là thăm thú chốn xưa, đến Dương gia bảo, Vụ Vũ Sơn Trang làm khách. Dương gia bảo cùng Vũ Vụ Sơn Trang đối với hắn tự nhiên là tôn sùng như thượng tân cung kính có thừa.

Thời gian cứ từng phút từng ngày trôi qua. Nửa tháng sau Ân Tam lại tới báo tin cho Dương Phàm. Đi theo hộ tống còn có một nữ tu trắng trẻo mặc hắc bào nhưng lạnh lùng đúng là Linh Phượng vốn chính là thủ hạ lệ thuộc Dương Phàm.

- Báo Quân vương! Tin tức ngài đã truyền tới ba Đại quân vương khác. Bổ Thiên Quân Vương và Phá Thiên Quân Vương đang trên đường chạy về, mà Phệ Thiên Quân Vương

Ân Tam có chút do dự một chút.

- Phệ Thiên Quân Vương hắn chẳng lẽ muốn cãi lại mệnh lệnh của ta?

Thanh âm Dương Phàm lạnh lùng băng giá.

- Hắn trái lại đã đáp ứng rồi, nhưng chậm chạp không có xuất phát.

Ân Tam đáp.

- Nếu hắn không phải đang kéo dài thời gian vậy hẳn là đang chờ viện binh tới.

Dương Phàm cau mày chợt cười lạnh nói:

- a quả thật hy vọng là cái sau như vậy ta có thể một mẻ bắt hết bọn chúng.

Ân Tam sau khi báo tin xong lập tức thối lui, lưu lại một mình Linh Phượng.

- Ngươi lưu ở nơi này có tin tức gì muốn thông báo sao?

Dương Phàm nhìn Linh Phượng hỏi. Linh Phương quỳ xuống đất "bịch" một tiếng, khóc nức nở nói:

- Quân Vương! Ngài nhất định phải báo thù cho lão sư đã chết!

- Lão sư?

Dương Phàm khẽ nhướng lông mày lên.

- Ám Thiên Quân Vương chính là sư phụ của ta tuy rằng chỉ là một ký danh đệ tử nhưng lão nhân gia người đối với ta có ân dưỡng dục.

Vẻ mặt Linh Phượng rất chân tình khóc lóc kể lể nói.

- Ngươi đứng lên đi, ta đã sớm hạ thề độc cuộc đời này tất phải chém chết Tam u Lão Ma. Việc báo thù chỉ là sớm hay muộn nhưng phải thận trọng, tìm được cơ hội tốt mới hành động.

Khí chất Dương Phàm kiên nghị nhưng tự tin khiến cho Linh Phương trong lòng đại định. Cũng không phải hắn không muốn lập tức báo thù mà hiện tại thời cơ chưa chín muồi, nắm chắc không lớn. Dương Phàm mặc dù không úy kỵ Tam u Lão Ma nhưng nếu muốn chém giết tông sư ma đạo hàng mấy trăm năm làm đâu có dễ như nói?

Hắn trở về Bắc Tần lập tức để Thạch Thiên Hàn tiến vào Tiên Hồng Không Gian chính mình lại lập tức nắm quyền chủ động trong tay. Tiên Hồng Không Gian có thể che giấu cảm ứng giữa Thạch Thiên Hàn và Tam u Lão Ma Dương Phàm rơi trong hoàn cảnh tiến thối tự nhiên, mà Tam u Lão Ma thì phải lúc nào cũng lo lắng và phòng bị.

- Ngươi còn có chuyện gì muốn báo cáo nữa không?

- Mười năm qua. Điệp Liên đã thành công khiến cho thế lực Ám Huyết Vương Triều thẩm thấu vào trong các quốc gia xung quanh Ngư Dương Quốc. Nàng cũng là một Quân Vương cuối cùng chỉ là không nghĩ tới Phệ Thiên Quân Vương lại có tâm phản bội.

Linh Phương lại báo cáo.

- Điệp Liên?

Dương Phàm thở dài một hơi:

- Thật vất vả cho nàng ấy, sợ rằng đây chính là an bài của phụ thân khi người còn sống.

Điệp Liên cũng chính là thân muội muội của mình về phần mẫu thân là ai thì Dương Phàm không biết. Không chỉ nàng là thân muội muội của mình ngay cả Dương Tuệ Tâm cũng vậy. Phụ thân Dương Thiên năm đó gây ra không ít kết quả phong lưu. Dương Phàm cũng không dám tưởng tượng. Nhưng hắn cũng không thể không bội phục bố cục cường đại cùng dự tính không thể tưởng tượng của phụ thân.

- Được! Ta hiểu rồi, ngươi chuyển đạt tin tức lại cho Điệp Liên, ta rất tốt bảo nàng hãy kiên trì bám trụ. Chuyện báo thù cứ giao cho ta làm đừng để nàng phải lo lắng.

Dương Phàm phân phó cho nàng. Linh Phượng gật đầu lại báo cho Dương Phàm một tin tức khác.

- Cái gì! Tiên Hồng Y Quán bị Quỷ Huyễn Môn và Thanh Nguyên Tông nhiều lần đe dọa?

Dương Phàm bật dậy " ầm" một tiếng, biến sắc không ngừng. Giữa Thanh Nguyên Tông cùng Quỷ Huyễn Môn đều có thù hận với Dương Phàm đều là kết thù ở trong Cửu u Bí Cảnh. Dương Phàm ở quảng trường Cửu u giết chết Kim Đan bậc cao Trác Kinh của Thanh Nguyên Tông. Với thân phận Thạch Thiên Hàn thời điểm ở Thất Thải Thành Bảo đã giết chết cô gái váy ngắn kỳ tài tu luyện Mộng Hồn Đại Pháp của Quỷ Huyễn Môn. Dương Phàm sau một lát trầm ngâm trong mắt hàn quang mơ hồ lóe ra:

- Ngươi báo tin cho Thương Vân trước tiên cứ ổn định thế cục tạm thời nhẫn nhịn một đoạn thời gian. Chờ sau khi ta trở lại sẽ tới kinh đô một chuyến, quét dọn tất cả kẻ thù ngoan cố.

- Rõ!

Linh Phượng đáp tiếng, hóa thành một cái bóng mờ biến mất khỏi trong phòng. Dương Phàm hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại tâm thần tiến vào Tiên Hồng Không Gian.

Sinh Tức Chi Địa Tiên Hồng Cư.

- Không cần ta xuất thủ sao?

Thanh âm băng lạnh đến tận cốt tủy của Thạch Thiên Hàn vang lên.

- Hiện tại vẫn chưa phải thời điểm để ngươi xuất thủ. Ngươi trước tiên tranh thủ thời gian củng cố cảnh giới Tam u Ma Diễm, tranh thủ tu luyện đến cảnh giới Tứ U ít nhất cũng phải đạt tới cảnh giới đại thành.

Thần sắc Dương Phàm hờ hững nói.

- Cảnh giới Tứ u? Nói dễ hơn làm. Mặc dù có Ma Tinh Tủy nơi tay ít nhất cũng phải cần thời gian bốn năm mươi năm, trừ phi có thể thôn phệ ma diễm đồng loại cấp bậc Nguyên Anh Kỳ.

Thạch Thiên Hàn thì thào nói một câu rồi lại bắt đầu tiến vào bế quan tu luyện.

Dương Phàm lại đi vào Tiên Lai Cư phát hiện chín tên đầy tớ Kim Đan hơn phân nửa đều đã bước vào Kim Đan trung kỳ.

- Rất nhanh thôi. các ngươi cũng sẽ có cơ hội xuất thủ.

Dương Phàm cười nói với đám người Dương Đại.

- Thật tốt quá từ khi tấn chức Kim Đan bậc cao đến nay chúng ta vẫn ngây ngốc ở trong này, sắp buồn đến chết.

Đám người Dương Đại vô cùng kích động, bộ dáng dường như sắp kìm chế không được. Dương Phàm rời khỏi Tiên Hồng Không Gian xuyên qua cửa sổ nhìn về phía trời không xa xôi, thì thào lẩm bẩm:

- Việc cấp bách trước mắt nhất định phải nắm mạng lưới tin tức to lớn Ám Huyết Vương Triều trong tay, nếu không ta trở về Ngư Dương vừa mới lấy được quyền chủ động sẽ không còn tồn tại nữa.

Trên phiến thổ địa Ngư Dương Quốc này, giữa Dương Phàm và Tam u Lão Ma nhất định phải có một trận so đấu trí dũng, thậm chí là quyết chiến sinh tử. Mà giờ phút này nhu cầu cấp bách của Dương Phàm là có một "đôi mắt", quan sát được hết tất cả những người nào đi về đây, chặt chẽ nắm giữ quyền chủ động trong tay. Ba ngày sau. Dương gia bảo và Vũ Vụ Sơn Trang đồng thời gởi thơ.

"Ngũ Bàn Sự Kiện sẽ cử hành tại năm ngày sau đến lúc đó những thế lực tu tiên lớn nhỏ trong phạm vi ngàn dặm này đều phải đến phó ước."

- Đi chứ. như thế nào lại không đi?

Dương Phàm nhếch miệng cười dường như đang chờ một vở kịch hay vậy. Sau khi nhận được hồi đáp của Dương Phàm, Dương Lỗi và Sở Thu Nhiên mừng rỡ trong lòng thở một hơi nhẹ nhỏm. Mấy ngày sau. Dương Lỗi và Sở Thu Nhiên đích thân tới đây mời Dương Phàm xuất phát. Dương Phàm gật gật đầu, ba người cùng phi hành đi tới Ngũ Bàn Sơn.

- Đại ca! Không cần mang theo chút người sao? Chỉ ba người chúng ta qua đó sợ rằng có chút thế đơn lực bạc.

Trong lòng Dương Phàm có chút không nở. Bọn họ trước đó chuẩn bị mang theo trăm nhân vật cùng tiến tới Ngũ Bàn Sơn nhưng Dương Phàm cảm thấy như vậv quá phiền toái liền phủ quyết.

- Ha ha! Dương huynh quá lo lắng rồi, một cường giả bậc cao đủ để so với thiên quân vạn mã.

Sở Thu Nhiên cười ha hả nói. Hắn cho rằng như vậy không có bất cứ gì không thỏa đáng. Nếu không có cường giả bậc cao một thế lực cho dù có thiên quân vạn mã cũng chỉ là thùng rỗng kêu to. không được nhập lưu.

- Nói không sai, lần này đi tới Ngũ Bàn Sơn các ngươi không cần động thủ cứ giao hết cho ta đi.

Dương Phàm mắt nhìn phương xa giọng điệu rất bình tĩnh. Thấy thần sắc đại ca Dương Phàm lạnh nhạt trấn định Dương Lỗi cũng thở phào một hơi. Ngũ Bàn Thiên Nhai cách Vụ Liễu Trấn khoảng ngàn dặm. Chút khoảng cách ấy đối với Dương Phàm mà nói căn bản không tính là gì. Nhớ ngày đó khi hắn ở tại Nội hải từng vượt qua hải vực kéo dài mấy triệu dặm.

- Tốc độ phi hành của các ngươi quá chạ

Rốt cuộc Dương Phàm nhướng mày. Khoảng cách chênh lệch giữa tu sĩ Trúc Cơ Kỳ và Nguyên Anh bậc cao thật sự quá lớn.

- Chúng ta đã hết sức rồi!

Dương Lỗi có chút khó xử nói.

"Không bằng thử xem Thiên Hành Chu của ta." Dương Phàm nhãn tình sáng lên.

"Ba hô"

Hắn khoát tay trên đỉnh đầu ba người xuất hiện một ngân giáp chiếc thuyền thiết giáp tỏa ra ngân quang huyễn lệ chiều dài ước chừng ba mươi trượng. Một cỗ khí tức áp lực hùng hồn từ trên đỉnh chiếc thuvền thiết giáp truyền đến. Bóng dâm to lớn bao phủ xuống, khu vực nơi ba người lập tức trở nên một mãnh âm u.

- Lên đây đi!

Dương Phàm nhẹ nhàng bay lên chiếc thuyền thiết giáp. Dương Lỗi và Sở Thu Nhiên rất cẩn thận bay lên boong thuyền, cảm nhận được toàn bộ chất liệu cấu tạo của Thiên Hành Chu này chắc chắc vô cùng thập phần ngạc nhiên.

- Đại ca! Ta cảm giác chất liệu của Pháp Khí phi hành này của huynh rất đặc biệt mang đến cho ta một loại cảm giác trải qua trăm ngàn lần tôi luyện mới có thể hình thành khí tức như này.

Dương Lỗi vuốt ve mép thuyền quang mang băng lãnh kia thấp giọng nói.

- Nó hẳn là rất cứng rắn đúng không?

Sở Thu Nhiên lên tiếng hỏi.

Dương Phàm liếc mắt nhìn hắn gật đầu nói:

- Rất cứng, cứng rắn đến ngay cả Kim Đan bậc cao cũng rất khó tổn hại.

- Thật sao?

Dương Lỗi có chút không tin lấy ra một kiện linh khí thượng phẩm vận chuyển linh lực thanh kiếm ưng tay tỏa ra thanh quang.

"Hưu"

Một tiếng vang lên, chém trúng mép thuyền.

"Đinh"

Lại một tiếng kim loại va nhau vang lên đốm lửa bắn ra bốn phía. Nơi bị chém trúng bóng loáng như trước, ngay cả một dấu vết cũng không có. Ngược lại tay Dương Lỗi run lên, ngây ngốc sửng sốt một lát chớp mắt nói:

- Cái này cũng quá cứng rắn rồi

- Ngươi nhìn linh khí của người xem?

Dương Phàm như cười như không nói. Dương Lỗi nghe vậy nhìn về phía phi kiếm trong tay mình, phát hiện trên đó có một chỗ hổng rất rõ ràng.

- A!

Dương Lỗi sợ hãi hô lên nhụt chí nói:

- Trong tay ta là linh khí thượng phẩm chất lượng không ngờ lại không bằng được tài liệu chế tạo Thiên Hành Chu của ngươi.

Sở Thu Nhiên đều quan sát tình huống này từ đầu đến cuối, vẻ mặt khiếp sợ vạn phần cũng hoàn toàn bị đả kích rồi, cảm giác như mình rất giản dị.

- Ta nơi này còn có mấy món linh khí cực phẩm, tặng cho các ngươi đi.

Dương Phàm tùy tay vung lên một trảo trong tay xuất hiện mấy món linh khí cực phẩm ném xuống trên boong tàu. Dương Lỗi cùng Sở Thu Nhiên hai mắt tỏa sáng, vội vàng phân chia mấy món linh khí cực phẩm kia. Phải biết rằng đối với tu sĩ bậc thấp mà nói linh khí cực phẩm chính là Pháp Bảo đẳng cấp cao nhất. tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cũng khó có được mấy món. Sở Thu Nhiên cầm chính là hai kiện linh khí cực phẩm vội vàng nói cảm ơn đồng thời cũng có chút ngượng ngùng.

Dương Phàm lại cười nói:

- Linh khí như vậy ta có rất nhiều, tuy nhiên đều làm từ những nguyên vật liệu như vậy, dùng cho rèn luyện Thiên Hành Chu.

- Nguyên vật liệu

Sở Thu Nhiên cố nén khiếp sợ trong lòng xuống, khuôn mặt hung hăng co giật một chút thanh âm vừa phát ra liền không nói tiếp. Hắn sợ càng nói tiếp sẽ càng khiến mình phát ra cảm giác mình keo kiệt, lòng tự trọng bị đả kích dữ dội. Cũng không phải hắn không có ý muốn so sánh với Dương Phàm dù sao đối phương cũng là nhân vật bậc cường giả hắn có tư cách này. Vấn đề là ở mấy chục năm trước trong mắt Dương Phàm căn bản xem thường tu sĩ nho nhỏ

"Hưu hưu"

Con thuyền Thiên Hành Chu cực lớn này mang theo uy áp và thanh thế cường đại, chỉ mất mấy canh giờ đã bay tới Ngũ Bàn Sơn. Đây còn là kết quả Dương Phàm cố ý áp chế tốc độ, bằng không tốc độ còn có thể nhanh hơn.

- Trời ạ! Các ngươi nhìn xem kia là Pháp Bảo phi hành gì? Thật khiến cho người ta kinh hãi mà.

Tu sĩ trên Ngũ Bàn Thiên Thai kinh hô không ngớt. Theo Thiên Hành Chu càng lúc càng đến gần. thanh thế và uy áp cưỡng đại kia mang đến cho người khác một loại cảm giác áp bách rất lớn.

Ngũ Bàn Sơn vốn là một phường thị giao dịch rất lớn tu sĩ tập trung nơi đây cũng đủ nhiều. Khi Thiên Hành Chu phủ áp bách xuống khiến cho nơi đây một mảnh hỗn loạn.

- Mau đi thông báo ba vị đương gia.

Nhanh chóng có tu sĩ chạy đi truyền lệnh.

- Tu sĩ phương nào dám nào Ngũ Bàn Sơn của ta thị uy, còn không mau bắt cho ta!

Một gã thanh niên Trúc Cơ tóc tím dẫn đội đi tuần tra từ phía xa xa quát lớn.

"Hưu hưu hưu"

Tổng cộng hai mươi tên tu sĩ tuần tra trước tiên chạy tới, chỉ mất thời gian mười mấy lần hô hấp. Dương Lỗi và Sở Thu Nhiên không khỏi thất kinh tu sĩ tuần tra tại Ngũ Bàn Sơn này so với đám con cháu trong gia tộc mình còn mạnh hơn gấp bội. Những tu sĩ tuần tra này tốc độ phản ứng cực nhanh, hiệu suất làm việc cao khiến cho người khác nhìn mà thán phục.
Bình Luận (0)
Comment