Tiên Hồng Lộ

Chương 534

- Truyền tống phù!

Bạch quang sáng chói mắt từ trận đồ phức tạp dưới chân nam tử kia chiếu lên, bao phủ toàn thân hắn.

Lập tức, một cỗ dao động không gian huyền ảo khó lường truyền đến.

Dương Phàm từng dùng Truyền tống trận, tự nhiên quen thuộc cỗ dao động này.

Mọi người cả kinh thất sắc, mắt thấy nam từ gầy kia vẻ mặt đắc ý sắp truyền tống chạy trốn khỏi nơi đây,

Dưới tình huống như vậy, ngay cả Huyết Luyện lão tổ cùng Tam Thanh tán nhân đều không kịp ngăn cản.

Nhưng chính vào thời khắc nguy cơ vạn phần, một cỗ khí tức cấm kỵ tràn ra trong mật thất.

Lập tức, hết thảy linh khí trong cả khu vực dường như đọng lại.

Chúng tu sĩ cũng đột nhiên cảm giác pháp lực trong cơ thể bị giam cầm, không thể động đậy.

Cấm pháp

Cấm pháp lĩnh vực!

Trận đồ phức tạp lóe sáng dưới chân nam tử gầy kia cũng đột nhiên ảm đạm tắt ngấm.

Hết thảy hình thức năng lượng có liên quan đến pháp lực linh khí đều bị giam cầm.

Nếu muốn hỏi sự khác nhau giữa linh khí cùng pháp lực thì có thể dùng hoang dại và không hoang dại để phân biệt.

Linh khí tự nhiên tồn tại trong thiên địa có thể cho là hoang đại, bình thường khó thể trực tiếp khống chế.

Linh lực hình thành sau khi tu sĩ chuyển hóa, được bản thân nắm giữ, có thể vận chuyển nhuy thì gọi là "pháp lực".

Kỳ thật, về bản chất hai thứ này là cùng một dạng.

- Cấmcấm pháp

Nụ cười trên mặt nam tử gầy kia đọng lại, vẻ kinh hãi hoảng sợ lan tràn ra.

Khi trận đồ dưới chân hắn biến mất, truyền tống phù quý báu vô cùng kia xem như báo hỏng.

Ngọc phù quỷ hiếm như truyền tống phù này đều hiếm thấy trên thế gian, độ hiếm thấy không thua gì "Phá cấm Phù".

Hai thứ đều có liên quan đến không gian.

Chẳng những hắn bị kinh hoảng biến sắc, ngay cả tu sĩ còn lại trong phòng trong khoảnh khắc đó đều kinh hoảng không hiểu.

Đối với người tu tiên mà nói, không có gì nghiêm trọng hơn so với cấm chế pháp lực.

Không thể sử dụng pháp lực, người tu tiên nhiều nhất là thể chất mạnh hơn phàm nhân, lại mất đi nâng lực phi thiên độn địa cùng với tất cả thần thông pháp lực.

- Cấmphápchỉ hoàn

Ảnh mắt nam tử gầy nhìn chằm chằm chiếc nhẫn vằn bảy màu trên tay Dương Phàm.

Cùng lúc đó, tu sĩ khác đều đưa mắt chú ý tới một chiếc nhẫn phong cách cổ xưa trên ngón tay trái Dương Phàm.

Tuy nhiên, sử dụng cấm pháp lĩnh vực cũng cực kỳ hao tổn pháp lực, bản thân Dương Phàm cảm giác pháp lực điên cuồng mất đi.

Hơn nữa, Tam đại tu sĩ Lăng Tiêu kiếm tiên gần như ngay sau đó liền tránh khỏi hạn chế của cấm pháp lĩnh vực.

Cấm pháp lĩnh vực tuy rằng lợi hại, nhưng đối với người có tu vi cao hơn hiệu quá cơ hồ bằng không.

Sau khi nam tử gầy kia truyền tống thất bại, Dương Phàm buông tay trái, lực lượng kỳ dị phát ra từ Cấm Pháp chỉ Hoàn cũng theo đó biến mất.



Linh khí và pháp lực trong phòng khôi phục bình thường, mọi người khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Chỉ duy nhất nam tử gầy kia vẻ mặt sợ hãi tuyệt vọng.

Bá! Vút vút!

Tam Thanh tán nhân cùng Huyết Luyện lão tổ xông lên, chỉ giây lát liền bắt giữ hắn.

Mặc dù tu vi nam tử gầy đạt tới Nguyên Anh trung Kỳ, nhưng trong không gian nhỏ hẹp này gặp phải hai vị đại tu sĩ căn bản không có bao nhiêu lực trả đòn, rất nhanh, nam tử gầy này bị một cường giả Nguyên Anh dùng sợi xích màu vàng trói buộc, pháp lực cũng bị hai đại tu sĩ phong ấn.

Trong toàn mật thất, mọi người như hổ rình mồi, cùng nhau thẩm vấn gian tế trước mắt.

- Hạ đạo hữu. Không nghĩ tới ngươi lại phản bội mười ba nước Bắc Tần, trở thành tay sai của man di cửu tộc.

Trong mắt Phong Vô Tuyệt hàn quang ngưng tụ, trong giọng nói lộ ra thất vọng tràn trề.

Khi mọi người thẩm vấn nam tử gầy họ Hạ này, Dương Phàm không nói gì, chỉ ở một bên xem náo nhiệt.

chỉ chốc lát, mọi người đã thẩm vấn ra tiền căn hậu quả.

Nguyên lai nam tử Nguyên Anh họ Hạ này là tông chủ một đại phái Triệu quốc, vẫn có quan hệ không tồi với Phong Vô Tuyệt, nhưng vào mấy chục năm trước, song tu đạo lữ của nam tử họ Hạ này cùng hai đệ tử quan môn đột nhiên mất tích.

Chuyện này cũng không phải chuyện lớn gì, cùng rất ít người biết. Vào thời kì man di đại chiến, cũng không có người chú ý.

Mà bắt đầu từ khi đó, nam tử Nguyên Anh họ Hạ đã bắt đầu gia nhập trận doanh man di.

- Khó trách Triệu quốc ta mấy chục năm nay cứ chiến là bại, nguyên lai có ngươi làm chó săn nội gian.

Sát khí trong mắt Phong Vô Tuyệt gần như hóa thành thực chất, khiến mọi người chung quanh không rét mà run.

Nam từ gầy họ Hạ lại nở nụ cười:

- Hôm nay ta tự biết khó thoát cái chết, nhưng Hạ mỗ có thể kết luận, liên minh mười ba nước Bắc Tần sớm muộn sẽ bị man di cửu tộc san bằng.

Mọi người nghe vậy đều giận dữ quát lớn,

- Ngươi tự tin như vậy, Man di cửu tộc chắc chắn san bằng mười ba nước Bắc Tần?

Hai mắt Dương Phàm hơi nheo lại, nhìn chằm chằm.

- Đúng vậy, Không giao tiếp với Hắc Phong Ma Hoàng, các ngươi vĩnh viễn không biết được điểm đáng sợ của hắn.

Nam tử họ Hạ vẻ mặt trào phúng nói.

- Chết đến nơi còn không biết hối cải.

Huyết Luyện lão tổ giận tím mặt, một chưởng đánh trúng ngực hắn.

Phốc!

Nam tử họ Hạ phun ra một búng máu, mắt thấy chỉ còn một hơi.

- Dừng tay, còn chưa thẩm vấn ra phản tặc dư nghiệt khác

Tam Thanh tán nhân quát lên ngăn chặn.

- Hạ mỗ tự biết hắn phải chết, các ngươi cho rằng ta sẽ nghe lời sao?

Nam tử họ Hạ cười trào phúng, bỗng nhiên trong miệng hắn phun ra một búng máu, sinh, cơ trong cơ thể mất đi, hồn phi phách tán.

Cũng không biết hắn thi triển loại bí thuật nào, dưới tình huống pháp lực bị phong bế còn có thể tự sát.

Mọi người không khỏi hai mặt nhìn nhau.

- Tra tìm nội gian. Phàm là người quan hệ gần gũi với hắn, toàn bộ bắt giữ thẩm vấn.

- Đồng thời đóng cửa toàn bộ cỗ Lương Thành. Bất kì tu sĩ nào không được tự tiện ra vào.

Tam đại tu sĩ đâu ra đấy truyền đạt mệnh lệnh.

Mấy ngày sau đó, toàn bộ cỗ Lương Thành chìm trong khủng hoảng nhàn nhạt, tu sĩ bị bắt đi thẩm tra ước chừng hơn ngàn người.

Trong số đó không thiếu lão quái Nguyên Anh cùng bậc cao Kim Đan, liên tục bốn năm ngày, trong cổ Lương Thành lục tục có một hai trăm tu sĩ bị phán là chó săn nội gian, tử hình tại chỗ.

Trong số tu sĩ chết đi, thậm chí có hai vị Nguyên Anh sơ kỳ, còn lại bậc cao Kim Đan có hai ba mươi người.

Sau khi thanh trừ phản đồ dư nghiệt, toàn thể liên minh mười ba nước chấn kinh.

Man di cửu tộc có thể bách chiến bách thắng thật đúng không phải ngẫu nhiên, không ngờ đưa vào liên minh mười ba nước nhiều nội hoạn như vậy.

Tuy rằng lần này thanh trừ phản đồ dư nghiệt vị tất đã triệt để, nhưng ít ra nhổ đi đại bộ phận u ác tính khiến cho chúng tu sĩ đều được cảnh báo.

Dương Phàm trở lại phòng khách, ngẫu nhiên trốn xuống lòng đất đi thăm dò trận doanh tu sĩ man di.

Mấy ngày gần đây, tu sĩ Man di một mảnh im lặng, không ngờ không phát động bất kỳ thế công nào, dường như đang có âm mưu gì.

Chúng tu sĩ mơ hồ cảm nhận được áp lực trước bão táp.

Dương Phàm thông qua Thạch Thiên Hàn đề nghị cao tầng mười ba nước chủ động công kích man di, lại bị phủ quyết.

Đối mặt tu sĩ Man di đáng sợ cùng với Hắc Phong Ma Hoàng không lường được, liên minh Bắc Tần liên tiếp bại lui có thể tự bảo vệ đã là ngàn ân vạn ta, nào còn hùng tâm tráng chí như thế.

Dương Phàm có chút tiếc hận. Giờ phút này mới trừ được u ác tính, thương thế Lăng Tiêu kiếm tiên đã khỏi, lại có đám người mình gia nhập, chính là thời cơ đánh man di trở tay không kịp, chỉ là liên minh mười ba nước chung quy thiếu can đảm như vậy, liên tục bại lui khiến bọn họ đã có bóng ma trong tinh thần.

Trên thực tế, trước khi Dương Phàm tới, bọn họ cũng không phải không phát động phản kích, nhưng đều không ngoại lệ, toàn bộ đều thất bại chấm dứt, hơn nữa tổn thất thảm trọng.

Chỉ nhoáng cái, nửa tháng trôi qua.

Rốt cục vào một ngày, đại quân Man di đã xảy ra điều động lớn.

Lúc đêm khuya, đại quân mấy vạn tu sĩ man di tới gần, đánh tới cổ Lương Thành.

Thần thức triển khai, ngoài thành rậm rạp, không trung, mặt đất toàn bộ đều là tu sĩ, ở trong bóng đêm tỏa sáng mê người.

Lần công kích này, đại quân man di dường như chỉ công kích thăm dò, chỉ xuất chiến hai vị bậc cao Nguyên Anh.

Dựa theo lệ thường, cổ Lương Thành cũng chỉ phái ra cùng số lượng bậc cao Nguyên Anh, mới thành lập doanh địa.

Đại chiến như vậy, đối với tu sĩ liên minh mười ba nước trấn thủ cổ Lương Thành mà nói giống như cơm bữa, gần như mỗi tháng đều có một hai lần như vậy.

Cùng lúc đại chiến, bên phía tu sĩ man di không hề ít tu sĩ bậc cao, hai ba người một đội quanh quẩn phụ cận, ngẫu nhiên phát động một lần tập kích bắt giữ tu sĩ lạc đàn.

Đây là du đấu tác chiến quy mô lớn, bình thường chỉ giới hạn trong bậc cao Kim Đan và Nguyên Anh, ở một trình độ nào đó mà nói, du đấu so với chiến đấu chính diện quy mô lớn càng có lực sát thương.

Bởi vì trong quá trình du đấu, một khi có thương vong, đều là tu sĩ bậc cao, thậm chí là cường giả Nguyên Anh ngã xuống.

Mà trong đối kháng quy mô lớn, song phương đều có áp trận, người chết chỉ là tu sĩ bậc thấp, trên cơ bản sẽ không xuất hiện thương vong của cường giả Nguyên Anh.

- Chúng ta ra ngoài đi đạo đi.

Dương Phàm đề nghị, khóe miệng nhếch lên nụ cười.

Hồ Phi ở trên tường thành nhìn thấy đại chiến bên ngoài đã sớm nhiệt huyết sôi trào.

Vút vút vút!

Hai người chân đạp độn quang, bay ra cổ Lương Thành.

- Không tốt, trên người bọn họ không có khí tức lệnh bài xuất chiến.

Một bậc cao Kim Đan kinh hô một tiếng, vội vàng báo lên cho Chấp Pháp trưởng lão Nguyên Anh cách đó không xa.

VỊ trưởng lão Nguyên Anh kia nhìn hắn vài cái, thản nhiên nói:

- Hai người này không trong phạm vi ước thúc của liên minh mười ba nước, kệ bọn họ thôi.

- Cái gì không ở trong phạm vi ước thúc của liên minh?

VỊ bậc cao Nguyên Anh canh giữ ở tường thành gần đó, bộ mặt dại ra.

Thật lâu sau, vị trưởng lão Nguyên Anh kia mới thản nhiên nói:

- Một người trong đó chính là Dương Phàm có đủ sắc thái truyền kỳ Bắc Tần.

- Dương Phàmdĩ nhiên là hắn.

Bậc cao Kim Đan phụ trách canh giữ có chút thất thần.

Ánh mắt vị trưởng lão Nguyên Anh kia cũng nhìn chằm chằm phương hướng Dương Phàm rời đi, thì thào lẩm bẩm:

- Ta thật muốn nhìn, rốt cục hắn có năng lực gì.

Hắn phân ra một bộ phận tâm thần chú ý động tĩnh của Dương Phàm.

Có cùng hành động đó cũng tuyệt đối không chỉ mình hắn.

Vút vút!

Dương Phàm cùng Hồ Phi, hai đạo độn quang một xanh một tím xẹt qua phía chân trời, chuyển động ở phụ cận cô Lương Thành.

Chỉ đi một lát liền gặp được một tiểu đội du kích man di, tổng cộng tám người, chỉ có một bậc cao Nguyên Anh, bảy người kia đều là bậc cao Kim Đan.

Vừa nhìn thấy Dương Phàm cùng Hồ Phi, vị Man di thủ lĩnh dẫn đội không ngờ không kinh hoảng.

- Nhanh chuẩn bị chiến đấu.

Thủ lĩnh man di này hết sức bình tĩnh, lập tức lệnh bảy người khác, lấy ba vị Kim Đan đại tu sĩ cầm đầu tạo thành một đội đối phó với Dương Phàm.

Mà chính hắn thì cầm song giản màu bạc trong tay chủ động xông tới Hồ Phi.

Tình huống như thế khiến Dương Phàm cảm giác sâu sắc sự dũng mãnh thiện chiến cùng ý chí chiến đấu của tu sĩ Man di.

Dưới tình huống gặp được hai vị bậc cao Nguyên Anh, trận doanh đối phương chỉ có một vị cường giả Nguyên Anh không ngờ còn dám chiến, không lập tức bại lui.

Nếu đổi là tu sĩ Bắc Tần, e là sớm đã nghe tin mất mật.

Tuy nhiên, hôm nay gặp được Dương Phàm cùng Hồ Phi đi dạo, cũng quyết định bất kỳ tiểu đội Man di nào gặp phải bọn họ đều là vận khí không tốt.
Bình Luận (0)
Comment