Tiên Hồng Lộ

Chương 551

Ước chừng phi hành thời gian mấy năm, Dương Phàm rốt cục tới địa vực thuộc Cực Bắc, nhưng chỉ là vùng ven.

Theo giải thích của Hà Lạc: Sâu trong Cực Bắc, cực hàn lãnh khí nơi đó, người tu tiên có tu vi thấp,căn bản khó thể sinh tồn.

Trông về phía băng nguyên xa vô tận trong tầm nhìn, Dương Phàm tính toán sơ sơ.

Mình một đường từ Bắc Tần bay đến Cực Bắc, mất thời gian gần bốn năm.

Nếu muốn đi vào bên trong Cực Bắc, chỉ sợ cần thời gian hơn nửa năm.

Điều này còn do tốc độ phi hành và lực khôi phục của Dương Phàm.

Nếu như đổi làm hạng Nguyên Anh bình thường, dưới sự chênh lệch khôi phục tốc độ và pháp lực, ít nhất cần thời gian bốn năm chục năm mới có thể từ Bắc Tần tới Cực Bắc.

Một đường bay tới, lặn lội đường xa, Dương Phàm cũng quá mệt mỏi.

- Nơi Cực Bắc, khu vực rộng lớn vô ngần, hung hiểm không rõ, mình trước hết tìm một nơi có người ở, tốt nhất là người tu tiên, hiểu biết tình hình nơi này, rồi mới tiện quyết định.

Dương Phàm trầm ngâm đến đây, liền thu liễm khí tức.

Một thân khí tức cường đại cấp Nguyên Anh, được áp chế tới Kim Đan kỳ.

Kim Đan bậc cao, là một cảnh giới thích hợp nhất hành tẩu Tu Tiên giới. Người bình thường không dám dễ dàng trêu chọc.

Mà cường giả Nguyên Anh, không khỏi kinh thế hãi tục, quá mức nổi bật dễ bị chú ý.

Ở nơi cuộc sống không quen thuộc này, Dương Phàm quyết định vẫn nên điệu thấp một chút, mặc dù hắn không cho rằng nơi Cực Bắc này có người nào có thể uy hiếp đến hắn.

Đây là một loại thận trọng đối với khu vực không biết.

Trước đây khi mới đến Nội Hải, Dương Phàm cũng hạ thấp mình và cẩn thận vô cùng.

Giờ phút này đặt chân đến khu vực băng tuyết Cực Bắc hung hiểm không rõ, Dương Phàm đầu tiên cẩn trọng mười phần.

Lấy tu vi Kim Đan bậc cao, Dương Phàm xuyên qua không trung băng nguyên, đi về hướng Bắc.

Quả thực, mới vừa đi mấy trăm dặm, Dương Phàm thấy được một trấn nhỏ phàm nhân.

Trong trấn này có đám quán trà, tửu lâu, nhà trọ, hiệu thuốc, trông mức độ phồn hoa, không ngờ không kém hơn Vụ Liễu trấn.

Hơn nữa phòng ốc trấn nhỏ này, đều dùng đá rất dày chồng chất mà thành.

So với kiến trúc nơi Bắc Tần, kém đi mấy phần tinh xảo trang nhã, có vẻ thô sơ cao lớn.

Dương Phàm hoài nghi, điều này có liên quan đến môi trường nơi Cực Bắc.

Thần thức chậm rãi triển khai, Dương Phàm phát hiện mấy người tu tiên ít ỏi ở trấn nhỏ, hơi lộ ra sắc mặt vui mừng.

Mặc dù mấy người tu tiên kia có thể đếm trên đầu ngón tay, hay có xuất thân gà mờ, nhưng chung quy cũng cho Dương Phàm thấy được bóng dáng người tu tiên.

Lấy đầu mối này tiếp tục tìm kiếm, tất nhiên có thể thăm dò thực trạng Tu Tiên Giới Cực Bắc, lại tìm kiếm nơi ở tung tích của Vũ Văn Hâm và Thiên Nhất Hồn Thủy, cũng do thời gian không muộn.

Dương Phàm cũng không gấp, hoàn toàn thu liễm khí tức, giống như một phàm nhân, đi vào trấn nhỏ.

Hắn một mình từ ngoài vào, quần áo mỏng manh, có chút bất ngờ trong trấn nhỏ, gây nên sự chú ý của một số người có tâm.

Dương Phàm nhẹ thở một hơi, vươn tay day day huyệt thái dương, làm giảm mệt mỏi mang tới chặng đường xa lặn lội.

Đi đến trước một tửu lâu tên là Tuyết Sơn lâu, Dương Phàm ngửi được mùi rượu, khóe miệng nhếch lên, thì thào lẩm bẩm: "Bốn năm mươi năm qua, chưa nếm giọt rượu, ta liền nếm thử rượu Cực Bắc này",

Mang theo loại tâm tình thư hoãn thả lòng này, Dương Phàm bước vào tửu lâu, tìm một cái bàn ở một góc ngồi xuống.

- Khách quan! Ngài muốn gì?

Nói chuyện chính là tiểu nhị tửu lâu, mặc áo bông dày lớn, trong miệng thở ra nhiệt khí màu trắng, hơi hơi run lên vì lạnh.

Hắn thấy người đàn ông trước mặt, dáng người cao ngất, tướng mạo tuấn lãng, khí chất cũng bất phàm, nên đã lưu tâm.

Khó tin chính là, đối phương mặc cầm bào màu xanh ngọc, quần áo mỏng manh như thế, ở trong thời tiết rét lạnh, không ngờ không lạnh chút nào.

Sắc mặt tiểu nhị tửu lâu lập tức có mấy phần thận trọng.

Hắn làm việc ở tiểu trấn đã nhiều năm, giao tế qua nhiều người muôn hình muôn vẻ, vẻn vẹn chỉ liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra, đối phương tuyệt đối không phải người thường.

- Tùy tiện đưa lên mấy món ăn sở trường nơi này, còn có rượu tốt nhất.

Dương Phàm cười tự nhiên, nói rất tùy ý.

- Khách quan! Ngài chờ chút,

Tiểu nhị lập tức đi xuống thu xếp.

Dương Phàm có thể cảm thấy được sự thận trọng trong lời nói và hành động của tiểu nhị.

Tuy nhiên ngẫm lại mình mặc quần áo mỏng như thế hành tẩu ở nơi băng nguyên, thấy thế nào cũng không phải người thường.

Hắn đối với điều này cũng không ngại, không có tiến thêm ngụv trang nữa. Dù sao chỉ cần một người tu tiên bình thường, đều có thể làm được như vậy.

Rất nhanh, tiểu nhị rất cẩn thận, bưng tới một bầu rượu.

Dương Phàm lập tức ngửi được một luồng hương rượu xông vào mũi, đậm đà kéo dài, khiến người ta không khỏi chìm vào trong đó.

Ánh mắt hắn hơi hơi sáng ngời, xem ra rượu trong thế tục này thật sự không giống bình thường, khó trách tiểu nhị có vẻ coi như trân bảo.

- Vị bằng hữu này! Rượu này là rượu ngon trân quý ở Tuyết Sơn lâu chúng ta, tên là Tuyết Ẩm Tình, chỉ có gặp được khách quý hiếm thấy, mới có thể lấy ra một chút nhấm nháp.

Phía sau tiểu nhị, đi tới một người thanh niên dáng người khôi ngô khoác áo chồn màu tím. Vẻ mặt của hắn nhiệt tình thiện ý ôm quyền với Dương Phàm.

Dương Phàm liếc mắt nhìn hắn một cái, là một võ giả Thiên Tiên thế tục.

Không phải.

Rồi đột nhiên, hắn từ trong cơ thể thanh niên khôi ngô này, còn cảm nhận một luồng linh khí dao động mỏng manh.

Mặc dù luồng linh khí này không thuần khiết nhưng ít ra cũng gần hợp với công pháp tu tiên.

Dương Phàm mỉm cười vội vàng đứng dậy ôm quyền:

- Huynh dài khách khí rồi. Dương mỗ phải tạ ơn rồi.

- Tại hạ Lâm Thành, là ông chủ của Tuyết Sơn lâu này, nhìn diện mạo các hạ bất phàm, không biết là tiên trưởng phương nào đến?

Thanh niên khoát áo chồn tím, thần tình nhiệt tình, ngôn ngữ cũng rất khách sáo, tràn ngập tôn kính với Dương Phàm.

- Tiên trưởng?

Dương Phàm nao nao, không nghĩ tới Lâm Thành này có thể đoán được thân phận của mình.

Nhưng ngẫm lại đối phương cũng coi như nửa người tu tiên, có thể phán đoán ra cũng không khó.

- Tại hạ Dương Phàm! Lâm huynh thật sự quá khách khí, chỉ là một tán tu, hà tất nói vậy, nào dám tự xưng tiên trưởng.

Dương Phàm lạnh nhạt cười, nâng tay lên ý bảo:

- Lâm huynh nếu có hứng thú, không ngại cũng nhau uống rượu tâm tình.

- Vậy Lâm mỗ cung kính không bằng tuân mạng rồi.

Trên mặt Lâm Thành lộ ra vui mừng lẫn sợ hãi, phán đoán của hắn, đối phương hơn phần nửa là cao nhân, sớm sinh ra ý kết giao.

Mà Dương Phàm vừa mới tới Cực Bắc, đụng tới một người có thể gần với người tu tiên, cũng đang muốn từ trong miệng đối phương hiểu được một chút tình huống.

Hai người sau khi ngồi xuống, trước khách sáo vài câu, hỏi một chút tình huống lẫn nhau.

Dương Phàm tự xưng là một tán tu bất nhập lưu, hơn nữa vừa mới xuất sư, tiến ra thế giới bên ngoài, phiêu bạt du lịch.

Từ trong lời nói, Dương Phàm hiểu được, Lâm Thành là đệ tử của môn phái võ học Tuyết Sơn phái lớn nhất trong phạm vi gần ngàn dặm.

Nghe khẩu khí, Lâm Thành có thân phận không tháp ở Tuyết Sơn phái.

Rất nhanh, cao lương mỹ vị thơm phức đầy bàn Dương Phàm và Lâm Thành đối ẩm một chén.

Khi Dương Phàm uống xong một chén, mơ hồ nắm bắt được một chút đau khổ trên mặt Lâm Thành.

Tuy nhiên, Tuyết Ẩm Tình này thật sự rất có dư vị, khi mới vừa uống xong, thấm lạnh như băng tuyết, trong lúc rượu tiến vào bụng, lập tức cảm thấy một dòng nước ấm như ôn tuyết, rồi lại không đặc biệt cay.

- Không hổ là Tuyết Ẩm Tình,

Dương Phàm gật đầy tán thưởng nói.

Lấy tu vi của hắn, đương nhiên có thể nhận thấy trong rượu ẩn chứa một luồng linh khí thuộc hàn băng, cải biến phẩm chất rượu.

Sau khi ngồi cùng bàn cộng ẩm, quan hệ của Dương Phàm và Lâm Thành càng tiến thêm một bước, trong lời nói cũng thoải mái hơn nhiều.

Giờ phút này, Dương Phàm tạm thời quên đi mình có thể so với thực lực của Nguyên Anh đại tu sĩ, nhập vai vào một nhân vật tán tu bất nhập lưu.

Cùng một người tu tiên gà mờ uống rượu tâm tình.

- Xin hỏi Dương huynh! Ngươi có phải là người đến từ Băng Tuyết Tiên Vực không?

Lâm Thành đột nhiên có chút chờ mong hỏi,

- Băng Tuyết Tiên Vực?

Dương Phàm nao nao, lắc đầu nói:

- Dương mỗ xuất sư mới một hai tháng, vừa mới nhập thế, cũng không có nghe nói qua cái gì Băng Tuyết Tiên Vực.

- Dương huynh thật sự chưa từng đi qua nơi đó?

Trong mắt Lâm Thành hiện lên một chút thất vọng, lại được vẻ tươi cười thay thế, thở dài:

- Dương huynh ngay cả Băng Tuyết Tiên Vực cũng chưa từng nghe nói qua, xem ra thật sự là mới vừa nhập thế không lâu.

- Xin hỏi Băng Tuyết Tiên Vực rốt cuộc là một nơi như thế nào?

Dương Phàm trong lòng vừa động, tò mò hỏi.

Từ cái tên mà xem, Băng Tuyết Tiên Vực này hơn phân nửa có liên quan đến người tu tiên nhất lưu.

- Băng Tuyết Tiên Vực! Đó là tiên cảnh trong truyền thuyết là cư ngụ của các tiên sư trong băng vực Cực Bắc. Nghe đồn người từ trong Băng Tuyết Tiên Vực đi ra, đều có được thần thông ngao du lên trời.

Lâm Thành đề cập về Băng Tuyết Tiên Vực, trên mặt lộ ra mấy phần hướng tới và sùng kính.

- Lâm huynh thật có thể xác định, Băng Tuyết Tiên Vực kia tồn tại ở thế gian?

Trên mặt Dương Phàm lộ ra một chút cổ quái, nếu chuyện trong truyền thuyết, như vậy liền không nhất định tồn tại.

- Có thể.

Lâm Thành hít sâu một hơi, nói:

- Băng Vụ trấn chúng ta có mấy vị tiên sư, từng giao tế qua với tiên sư trong tiên vực, vì thế cũng có mấy chiêu tiên pháp.

- Thì ra là thế.

Dương Phàm liên tục gật đầu, trong lòng không khỏi thầm nghĩ:

- Xem ra nơi gọi là Băng Tuyết Tiên Vực hẳn là chỗ của Tu Tiên Giới Cực Bắc.

Tuy nhiên phương thức tồn tại của Băng Tuyết Tiên Vực, khiến Dương Phàm không thể hiểu nổi, giống như hoàn toàn thoát ly tầm nhìn phàm nhân, được đặt ở khu vực thần bí mà khó thể tiếp xúc.

- Ta và Dương huynh nói chuyện rất tâm đắc, không ngại cũng nói cho huynh một bí mật.

Lâm Thành đột nhiên hạ thấp giọng, bộ dáng như thần bí.

- Lâm huynh mời nói.

Dương Phàm hơi lộ ra vẻ dị sắc.

- Cứ cách năm mươi năm, tiên sư từ Băng Tuyết Tiên Vực, sẽ tiến hành liên hệ một lần với Tuyết Sơn phái ta chọn một số thanh niên có tư chất thiên phú để vào phái làm đệ tử.

Lâm Thành có chút kích động nói:

- Đây chính là cơ hội cả đời mới có thể gặp được một lần,

- Hả? Không ngờ còn có chuyện như vậy sao?

Dương Phàm đến đây có chút hứng thú, lại hướng Lâm Thành hỏi một chút tình huống cụ thể.

Đối với chuyện này, Lâm Thành biết bao nhiêu liền đáp, dù sao cũng không có cơ mật gì không thể cho ai biết.

Dương Phàm đối với chuyện này cũng lưu tâm, xem ra thông qua đầu mối Tuyết Sơn phái này, liền có thể tìm được Băng Tuyết Tiên Vực, cùng tiến vào Tu Tiên giới Cực Bắc, từ nay về sau liền có thể bắt đầu thực hiện mục đích của mình.

Đang khi hai người tâm sự, một đám người từ bên ngoài tửu lâu đi vào, khoảng chừng bảy tám người, đều có tướng mạo dữ tợn, không phải người lương thiện.

- Tiểu nhị! Nhanh đưa thức ăn lên, nghe nói tiên tửu Tuyết Ẩm Tình của Băng Vụ trấn rất khá, lấy cho ta mười hũ.

Trong đó có một gã thấp lùn mập mạp, nói với vẻ hung thần ác sát.

Bảy tám người do một người đàn ông có đôi mắt ưng mặc trường bào màu vàng cầm đầu. Trên thân người này lờ mờ phát ra một luồng lệ khí, không nói một lời, lại khiến cho người ta không rét mà run.

Cũng chỉ có hắn, không bị khí của băng tuyết ảnh hưởng, một thân quần áo mỏng manh, không chút cảm giác lạnh.

- Vị đại gia này

Tiểu nhị run giọng nói:

- Tuyết Ẩm Tình cất trong kho chỉ còn rất ít, không có sự cho phép của ông chủ, thông thường không bán cho khách, huống chi là mười hủ.

- Muốn chết.

Ánh mắt tên mập mạp lạnh lùng như đao, vừa nâng tay xách hắn lên.

Lâm Thành đang nói chuyện với Dương Phàm, "bình" một tiếng, liền đứng bật dậy, trong mắt lộ ra vẻ tức giận.

Dương Phàm quan sát những người này một hồi, ánh mắt rơi xuống trên người người đàn ông mắt ưng mặc kim bào, hiện lên một chút dị sắc.
Bình Luận (0)
Comment