Tiên Hồng Lộ

Chương 72

Dương Phàm hạ quyết tâm. sáng sớm ngàv thứ hai liền tự mình tọa trấn trong y quán.

Điểu này khiến cho mấy tên đại phu và học đồ trong Phổ Yêu y quán kinh hãi không thôi. dù sao nơi này hắn là Đại chủ nhân. Dương Phàm mới vừa ngồi vào chỗ của mình không lâu. đã thấy một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều nhan sắc diễm lệ đi tới. hắn mĩm cười nói:

- Muội muội cũng đến đây sao?

- Đại ca! Muội chỉ muốn đến y quán hổ trợ thôi.

Người tới đúng là Dương Tuệ Tâm. nàng vội vàng làm xong việc nhà liền đi theo tới đây. Dương Phàm bắt đắc dĩ nói:

- Sinh ý trong y quán vắng vẻ như thế này cùng không cần nhân thủ làm gì.

Nếu đổi là khuê nữ gia đình bình thường, hơn phân nửa sẽ bị vạn phần ngăn cản không cho xuất đầu lộ diện. gia tăng nghiêm khắc quản giáo. Tuy nhiên. Dương Phàm cũng là người trong tu tiên giới. tư tưởng ước thúc khá nhỏ, tự do và tùy ý hơn.

- Muội tới đây châm trà giúp đại ca và mấy vị đại phu.

Dương Tuệ Tâm cười dài nói. không ngờ tranh đoạt công việc tiểu nhị với một tên học đồ. tự mình mang đồ đi tới đây.

- Tiểu thư! Côchuyện này không được!

Tên học nghề kia sửng sốt một chút. mặt ửng đỏ. hiển nhiên rất ít giao tiếp với nữ tử.

- Để nàng làm đi.

Dương Phàm lắc đầu nói với tên học đồ kia.

Dương Phàm ngồi trong y quán nửa canh giờ. mới nhìn thấv bốn năm người bị thương đi vào cầu y chữa bệnh.

Sinh ý không ngờ vắng vẻ như thế!

Dương Phàm có chút kinh ngạc. theo hắn biết bản thân Vụ Liễu Trấn đã không nhỏ. chừng hơn một trăm hộ gia đình. bốn phía càng trải rộng ra bảy tám thôn lớn nhỏ. Hiện tại, trên trấn chỉ có hai y quán. theo lý thuvết sinh ý phải thập phần tốt mới đúng.

- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Dương Phàm đi tới trước mặt một gã học đồ thấp giọng hỏi. Hôm qua hắn đi tới nhà Lâm Chung, nhưng lại quên hỏi Lý Bàn Tử và đám người Hồ Bán Tiên chèn ép y quán của mình như thế nào. Bởi vì trong mắt hắn. bất kể là Lý Bàn Tử hay là Hồ Bán Tiên đều chỉ là tiểu nhân vật bất nhập lưu.

- Công tử, sự tình là như thế này

Tên học đồ kia cũng không dám giấu giếm. nói nhỏ bên tai hắn mấy câu.

- Đáng giận!

Dương Phàm sau khi nghe xong. sắc mặt càng trở nên âm trầm hơn. Thì ra việc này có liên quan đền Hồ Bán Tiên và Trưởng trấn Lưu Đức. Từ nửa tháng trước, nghe nói con gái yêu quý của trưởng trấn Lưu Đức bị âm hồn quấn thân. bệnh tình nguv hiểm vạn phần. sắp mất đi tính mạng. Mà Hồ Bán Tiên của Hiền Nhân Dược Đường cũng không mời mà đến. tự đề cử mình đi tới nhà Trưởng trấn xem bệnh. bảo vệ được tính mạng con gái yêu quý của Lưu Đức. Sau đó, kết cục hai y quán trên trấn đã xảy ra biến hóa to lớn.

Phổ Yêu Y Quán từng một lần đối mặt tình thế bị niêm phong, bởi có lời đồn thổi là đại phu của y quán này không lành nghề. đã hại chết mấy người bệnh nhân. Mà Hồ Bán Tiên bởi vì chữa khỏi bệnh cho con gái quý hóa của Lưu Đức. dưới sự trợ giúp của người hữu tâm được xưng là danh y một đời. hiểu tiên thuật, giỏi dược lý, có thể đuổi quỷ thần.

Dương Phàm vẻ mặt trầm ngâm. đi theo một người bệnh vừa chữa thương, mua thuốc từ trong y quán Phổ Yêu đi ra. Quả nhiên còn chưa đi được quá xa. tới một góc hẻo lánh xuất hiện ba bốn tên du côn ngang ngược ngăn cản người bệnh kia lại.

- Ngươicác ngươi

Người bệnh này vốn là một lào già sáu mươi tuổi, vừa thấy tình cảnh như vậy lập tức bị dọa cho nói cũng không đầu không đuôi.

- Hừ hừ! Lão già. có phải lão khớp xương của ngươi ngứa ngáy rồi hay không, cũng dám đi Phổ Yêu Y Quán xem bệnh. ngươi không biết y quán đó là hắc **** hả?

M du côn cầm đầu hung ác nói.

- Các ngươi muốn làm cái gì

Lão già run giọng nói.

- Bỏ túi thuốc trong tay ngươi lại!

- Không được! Mạng nhỏ của lão là dựa vào nó mà sống!

Lão già ôm bao thuốc chặt chẽ ở trong lòng ngực.

Ba!

Một tên du côn trong đó tát lão già một cái bạt tai. cười lạnh nói:

- Lần này chúng ta chỉ là cảnh cáo lão. lần sau còn dám vào Phổ Yêu Y Quán. ta sẽ nện cho cái thân đê tiện của lão.

Lão già kia chịu một bạt tai như thế. khóe miệng và trong lỗ mũi chảy ra một tia máu. té ngã trên mặt đất. khó khăn đứng lên.

- Cút đi cho ta! Lần này là cảnh cáo đó.

Tên du côn uy hiếp quát.

- Ha ha!

Một tiếng cười khẽ từ phía xa truyền tới.

Một thanh niên khí vũ bất phàm đã đi tới. như cười như không nhìn mày tên du côn này.

- Ngươi là ai, muốn ăn đánhồ?

Tên du côn đó không ngờ nhận ra Dương Phàm.

- Ngươi là Dương Phàm?

Tên du côn này ngoài mạnh trong yếu hỏi.

- Hừ. sợ cái gì. trước kia tên này cùng giống như Hồ Bán Tiên biết một chút tiên thuật, nhưng nghe nói đã trở thành một phế nhân rồi.

Một gã du côn khác vênh mặt nói.

Dương Phàm chỉ cười không nói gì. đỡ lão già bị thương đứng lên. bất động thanh sắc thi triển Vũ Lộ Thuật, trị ngoại thương cho lão. Sau đó. một luồng thanh mát chảy vào trong cơ thể lão già. hỗ trợ lão rữa sạch một chút bộ phận trong cơ thể.

Không đến thời gian hai lần hô hấp. khi sắc lão già trở nên bình thường hơn. dường như chưa hề là một người bệnh vậy.

Dương Phàm cười cười. chữa bệnh cho phàm nhân tuy rằng không thể nào tăng tu vi lên được. nhưng đơn giản thấy thoải mái.

Mấy tên du côn kia thấy tình cảnh như vậy, đều giật mình.

- Thầnthần y!

Lão già run giọng nói. "bịch" một tiếng, quì gối trước mặt Dương Phàm.

- Xin hỏi tôn tính đại danh thần y.

Lão già vẻ mặt cung kính nói.

- Ha ha! Ta là đại ông chủ của Phổ Yêu Y Quán. đồng thời cùng là một dược sư. Đoạn thời gian trước không ở nhà. mới khiến cho y quán bị lên án và ức hiếp. Hiện tại ta đã trở về; tất cả mọi người có thể yên tâm đến Phổ Yêu Y Quán chữa bệnh.

Dương Phàm vẻ mặt ôn hòa nói.

Trong thời gian hắn nói. chung quanh đã tụ tập một chút người xem náo nhiệt.

- Thần y! Đa tạ thần y!

Lão già vô cùng cảm ơn. được Dương Phàm đỡ lên. đứng ờ bên cạnh quay sang chửi mấv tên du côn:

- Mấy tên súc sinh các ngươi, lão nhân ta xem bệnh ở Phổ Yêu Y Quán. không ngờ các ngươi xuất ra thủ đoạn đê tiện như thế. uy hiếp lão nhân. còn ra tay đánh người. Các vị hương thân, các vị bằng hữu. tất cả mọi người hãy phân xử cho công bằng.

- Mấy tên các ngươi là do ai sai khiến!

Dương Phàm lăng lệ nhìn chăm chú mấy tên du còn ngang ngược này, trên người phát sinh ra một cỗ uy áp mờ ảo. đè ép bọn chúng đến nổi sắp không thở nổi. Lấy cảnh giới ngưng thần hậu kỳ của hắn. dưới áp bách như vậy, mấy phàm nhân bình thường làm sao có thể chịu đựng.

Bịch! Bịch!

Mấy tên du côn quỳ rạp xuống đất. mặt lộ vẻ sợ hãi. khi bọn hắn chạm đến ánh mắt Dương Phàm là lúc tâm thành trở nên run rẫy, trong lúc nhất thời trong đầu biến thành một mãnh hư không.

- Là ai sai khiến!

Dương Phàm đột nhiên lạnh lùng quát một tiếng, như sấm nổ giữa mùa xuân vang lên bên tai mấy người.

- DươngDương công tử, ta nói

Một tên du côn trong đó rốt cuộc không chịu nổi, định nói ra sự thực. Vào lúc này, dòng người tụ tập xung quanh càng ngày càng nhiều. Những người này tuy rằng đều là phàm nhân ở thôn xóm xung quanh Vụ Liễu Trấn. nhưng cũng không phải ngốc. mơ hồ đoán ra được một chút gì đó. Hơn nữa. việc những người bệnh từng đi vào Phổ Yêu Y Quán xem bệnh rồi từng bị uy hiếp và cảnh cáo đã không tính là cái bí mật gì.

Giờ phút này, dưới áp bách của Dương Phàm. mắt thấy chân tướng sắp được phơi bày. tất cả mọi người đều ngừng hô hấp lại chờ đợi kết quả cuối cùng.

- Ha ha ha! Ta tưởng là ai. thì ra là Dương công tử.

Đúng lúc này, một trận tiếng cười quỷ dị truyền đến khiến cho mấy tên du côn lập tức như được đại xá. từ trên mặt đất đứng lên. Dương Phàm thu hồi uy áp. ánh mắt liếc qua. nhìn thấy một gã đạo sĩ khô gầy tay cầm phất trần từ xa đi tới.

- Hồ Bán Tiên!

Trên trấn vang lên một trận kinh hô. không ít người vẻ mặt đều lộ ra một loại tình cảm kính ngưỡng.

Hiện giờ Vũ Liễu trấn. Hồ Bán Tiên không chỉ là danh y một đời. còn là bán tiên hiểu biết tiên thuật khu đuổi quỷ thần. thân phận địa vị tất nhiên không mấy người có thể so sánh.

- Ngươi chính là Hồ Bán Tiên?

Dương Phàm lộ vẻ trầm ngâm. cũng bắt đầu đánh giá lão đạo sĩ khô gầy này.

So với miêu tả của Lâm Chung có chút bất đồng chính là Hồ Bán Tiên này cũng không phải tu sĩ luyện khí sơ kỳ. nhìn hơi thở trên người hắn. mới vừa tiến vào Luyện khí trung kỳ không lâu. Trên tu vi, so với Dương Phàm thật ra Chỉ là Dương Phàm đã dùng Khô mộc công. ẩn giấu tu vi tại Luvện khí sơ kỳ.

- Ha ha! Không nghĩ tới Dương công tử còn biết tên hiệu của bần đạo. Nhớ ngày đó. công tử nổi tiếng gần xa. được xưng là đệ nhất thiên tài Dương Gia Bảo. còn tiểu đạo ta thì không biết nghèo túng ở nơi nào.

Hồ Bán Tiên cười tủm tỉm nhìn Dương Phàm. nhìn thấu tu vi của đối phương, trong đôi mắt hiện lên một tia dị sắc. nhưng rất nhanh lại được vẻ thong dong bình tĩnh thay thế.
Bình Luận (0)
Comment