Tiên Hồng Lộ

Chương 9

Bóng người tang thương thê lương kia, một đẩu tóc bạc theo gió phất phơ, đã từng là đệ nhất thiên tài gia tộc chậm rãi rời khỏi "Vấn Thiên đại hội".

Trên đài xem cuộc chiến, gia chủ Dương Hồng nhìn bóng lưng Dương Phàm rời đi, trái tim trong ngực không khỏi khẽ nhảy.

Trước khi Dương Phàm rời đi, nụ cười xin lỗi hướng về gia chủ khiến cho trong lòng hắn sinh ra một cảm giác không thể nói rõ.

Dương Hồng là gia chủ Dương gia, là một người cục kỳ coi trọng lợi ích.

Nếu Dương Phàm trở thành phế nhân, đối với gia tộc đã không còn một chút giá trị lợi dụng nào thì ở tại chỗ này ngược lại dọa người xấu hổ, như vậy liền không cần phải ở nơi này nữa.

Dương Phàm rời đi, tất nhiên khiến cho rất nhiều người chú ý.

Mà ngay cả Dương Quang vừa mới lên đài cũng không kìm nổi liếc mắt nhìn theo, trong lòng cảm xúc mênh mông: "Từ hôm nay trở đi, ta chính là đệ nhất nhân trong đám trẻ tuổi gia tộc. Ai cũng không ngăn cản được bước chân ta"

Ở một góc nào đó trong đám người, Dương Mạn một thân trang phục kiểu diễm như hoa, trong đôi mắt sáng lóe lên một tia thương hại, chợt bị tình cảm lạnh nhạt thay thế: "Đáng tiếcĐệ nhất thiên tài trong gia tộc. Nếu không phải xảy ra bất ngờ lần này, phụ thân rất có khả năng sẽ đem ta gả cho hắn"

Lý mập mạp thấy Dương Phàm rời đi, tròng mắt đảo quanh hiện lên một tia sáng âm độc.

Chỉ thấy hắn lén lấy một con hạc giấy từ trong túi trữ vật ra, trong tay bắn ra vài đạo linh quang, thấp giọng thì thào vài câu với hạc giấy.

Cuối cùng, hắn cong tay bắn ra, con hạc giấy này hóa thành một luồng sáng xanh nhìn không bắt mắt bay về phía chân trời, biến mất không thấy.

Dương Phàm rời khỏi trọng địa gia tộc, lại về tới Dương gia bảo ồn ào huyên náo.

Ở trong này, các loại tiếng mua bán ầm ĩ trên chợ truyền vào trong tai Dương Phàm.

Dương gia bảo cũng không phải thuần túy là nơi của tiên gia, nơi này có rất nhiều người thường ở lại, bọn họ phụ thuộc vào Nam Lĩnh Dương gia.

- Bánh bao Trương lão tam, vừa lớn vừa thơm, một văn tiền ba cái!

- Bánh rán Trần Khê vừa ra lò, thơm ngon giòn ngọt, mua ba tặng một! (tính tiền bốn: D, chém phát.)

- Rượu gạo Vương lão cát, tên hiệu trăm năm, vị thuần ngon miệng

"Đây là thế giới người thường, bọn họ nhìn như tự do tự tại, kỳ thực chịu đủ khi dễ, chịu đựng sinh lão bệnh tử. Ngay cả vương phi hầu tướng, cũng khó tránh khỏi cái chết, khó thấy được ảo diệu tiên đạo."

Dương Phàm chăm chú nhìn chợ Dương gia bảo náo nhiệt phi phàm, trong lòng là một mảnh yên lặng.

Khi hắn tiếp xúc tiên đạo, thấy được hy vọng trường sinh bất tử, liền rốt cục khó có thể trở lại cuộc sống của con kiến ngưỡng mộ người khác này nữa.

Đứng ở tại chỗ, tâm thần Dương Phàm lại chìm vào Tiên Hồng Không Gian.

Ngồi xổm xuống, hắn đặt lòng bàn tay sát lên mặt đất xanh, điểm sáng màu lục cuồn cuộn không ngừng tràn vào trong cơ thể hắn, dùng một tốc độ khó tin khôi phục thương thế của hắn, bổ sung cơ năng sinh mạng của hắn.

Thậm chí, điểm sáng màu lục này còn tiến vào trong đầu hắn để tẩm bổ linh hồn!

Sau thời gian nửa chén trà nhỏ, Dương Phàm thần thanh khí sảng (thần trí thanh tỉnh, tâm tình sảng khoái), gân mạch đứt gẫy trong cơ thể cùng với lục phủ ngũ tạng bị tổn thương toàn bộ khôi phục nguyên trạng.

- Này quá thực quá thần kỳ. Hiệu quả chữa thương của đất màu xanh so với cái gọi là linh đan diệu dược không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần.

Dương Phàm thở nhẹ một hơi, trên mặt có thêm vài tia huyết sắc, tóc màu trắng cũng pha thêm một ít màu hỗn tạp.

Chỉ ngắn ngủi thời gian nửa chén trà nhỏ, Dương Phàm liền khôi phục thân thể cường tráng mà tu sĩ Ngưng Thần Kỳ mới có, hiện tại khác biệt duy nhất chính là pháp lực mắt hết, nguyên thần cũng không cường đại như lúc trước, nhưng cường đại hơn người thường vài lần.

"Với trạng thái hiện tại của ta, cho dù không mượn Tiên Hồng Không Gian cũng có thể trong bốn, năm năm khôi phục tu vi vốn có".

Trong lòng Dương Phàm kích động vô cùng, hai tay khẽ run nhè nhẹ.

Đất màu xanh dễ dàng chữa trị sinh cơ cũng sức sống của hắn, cũng tẩm bồ linh hồn khiển cho hắn không hề bị hạn chế bởi tuổi tác, có được tiềm lực có thể so với thiếu niên 11, 12 tuổi

"Thật tốt quá, hiện tại ta trở về nhà tu luyện bộ "Tiên Hồng Quyết" kia".

Dương Phàm thu hồi tâm thần, trước tiên đi về phía tiểu viện của mình ở Dương gia bảo.

Tuy nhiên, khi đi được nửa đường, hắn đột nhiên cảm thấy một tia dị thường.

Hắn lập tức nghiêng người, khóe mắt lướt qua phía sau ánh mắt lại rơi xuống một quầy hàng trước mặt.

- Nhân sâm này bán như thế nàoDương Phàm giả vờ hỏi thăm.

- Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa bị hắn nhìn thấy!

Ở trước cửa một cửa hàng, ba bọn nam tử sắc mặt không tốt ngồi xổm xuống, xuyên qua dòng người như nước chảy nhìn chằm chằm Dương Phàm đang hỏi mua đồ cách đó không xa.

- Sợ cái gì? Tiểu tử này mất hết pháp lực, ngay cả một phàm nhân bình thường cũng không bằng

- Chúng ta chờ một chút. Tới nơi nào không có ai mới hung hăng chỉnh hắn một phen. Một trung niên râu cá trẻ cầm đầu nói.

- Vâng, bát thúc! Có người tu tiên như ngài, chúng ta tuyệt đối không sợ sai sót.

- Ha ha! Dương công tử, đây vốn là một gốc Bạch Ngọc Nhân Sâm 500 năm, giá trị xa xỉ. Chỉ tiếc, vật này bị vài người thường tìm được, bảo quản không tốt làm cho mắt đi đại bộ phận sinh cơ. Trừ khi có thể gặp được Luyện Đan Sư cao tay, mới có thể làm nó chết mà sống lại.

Chủ nhân quầy hàng kia dĩ nhiên là một tu sĩ Luyện Khí Sơ Kỳ. Hắn giao dịch ở chợ Dương gia bảo, hiển nhiên nhận thức Dương Phàm đã từng là thiên tài này.

Bạch Ngọc Nhân Sâm 500 năm, đây chính là thiên tài địa bảo!

Trong lòng Dương Phàm khẽ động, hỏi:

- Gốc Bạch Ngọc Nhân Sâm này bán như thế nào?

- Dương công tử, tại hạ tự giới thiệu một chút. Tại hạ là Lâm Chung, là một tán tu. Công tử mặc dù mất đi toàn thân pháp lực, nhưng có thể trấn định vinh nhục không sợ hãi như vậy, khiến tán tu như ta bội phục.

- Nếu công tử thích, gốc Bạch Ngọc Nhân Sâm này ta tặng cho người cũng không sao. Lâm Chung nhiệt tình nói.

Dương Phàm như có suy nghĩ nhìn Lâm Chung một cái, nói:

- Vậy được rồi! Nếu Lâm huynh đệ khách khí như vây, gốc Bạch Ngọc Nhân Sâm này, ta nhận!

Tán tu ở Tu Tiên Giới, bình thường không môn không phái, thậm chí có một số ít ngay cả sư thừa cũng không có. Bằng vào một hai bản công pháp cũ nát không trọn vẹn, vô cũng gian khổ tìm hiểu tiên đạo.

Đối với tán tu bậc thấp mà nói, bọn họ khuyết thiếu nhất chính là con đường tu tiên. Công pháp ngọc giản, pháp khí pháp bảo, kinh nghiệm tâm đắc tu luyệnđều là những thứ bọn họ thiếu thốn.

Lâm Chung khẳng khái như vậy tặng gốc Bạch Ngọc Nhãn Sâm này cho Dương Phàm, khẳng định là có dụng ý.

- Hôm nào, Lâm huynh đệ có thể đến nhà ta làm khách, không phải là nơi ở của ta ở Dương gia bảo mà là nhà ta ở Vụ Liễu trấn.

Dương Phàm thản nhiên nói.

- Đa tạ công tử. Đa tạ công tử!

Lâm Chung cũng là người thông minh, liên tục nói lời cảm ơn. Dương Phàm tuy rằng mất một thân pháp lực nhưng hắn dù sao cũng từng là tu sĩ Ngưng Thần Kỳ, nắm giữ tri thức tu tiên cùng thần thông pháp môn khẳng định so với hắn phong phú gấp mười, gấp trăm lần.

Sau khi tạm biệt Lâm Chung, Dương Phàm lại xoay người, đua lưng về phía mấy người theo dõi kia.

Đột nhiên chạy tới một góc bí mật, ánh mắt hắn xoay chuyển, cắn vỡ ngón tay, bắn ra một tia máu.

- Mở!

Hắn đưa ngón tay dính máu tươi chỉ lên túi trữ vật đeo bên hông.

Túi trữ vật mỡ rag, Dương Phàm lưu loát từ trong túi lấy ra một xếp phù triện, giấu ở túi tiền.

Làm xong mọi thứ, Dương Phàm thở nhẹ một hơi.

Mất hết pháp lực, hắn cần phải dùng máu tươi của mình để dẫn, miễn cưỡng mở ra túi trữ vật, lấy ra mười mấy tấm phù triện.

Túi trữ vật nậy dù sao làm bạn với hắn nhiều năm như vậy, hơn nữa lúc trước hắn là tu sĩ Ngưng Thần Kỳ, máu tươi trong cơ thể ẩn chứa một tia linh tính.

Thông qua phương pháp này, ngay cả là mất hết pháp lực, dưới tình huống hiểu rõ nguyên lý pháp thuật, hắn cũng có thể miễn cưỡng khởi động một số pháp thuật chỉ cần ít pháp lực có thể thi triển.

- Ở bên kia, mau nhìn!

Trung niên râu cá trê kinh hô một tiếng, mang theo ba tên du côn tiếp tục đuổi theo.

Vừa rồi trong nháy mắt Dương Phàm biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ khiến cho bát thúc luống cuống một chớp mắt.

"Đây chính là việc quan hệ tới mười khối linh thạch cũng một ngàn lượng bạc, nhắt định không thể cho "dê béo" này lẩn mất".

Dương Phàm đi đến nửa đường, tâm thần lại chìm vào Tiên Hồng Không Gian.

Đứng trên mảnh đất xanh, Dương Phàm nhìn con chó nhỏ cách đó không xa hỏi:

- Vật phẩm trong không gian sự thật của ta, như thế nào lấy vào nơi đây?

Con chó nhỏ nói:

- Ý niệm ngài khẽ động là có thể.

- Đơn giản như thế?

Ý niệm Dương Phàm khẽ động, Bạch Ngọc Nhân Sâm trong tay tiến vào Tiên Hồng Không Gian, nằm trong tay hắn.

- Ồ? Gốc nhân sâm trong tay ngài xem ra lập tức muốn chết. Đưa nó trồng trên mảnh đất xanh, không quá nửa ngày có thể khôi phục.

Con chó nhỏ nhìn nhân sâm trong tay Dương Phàm, thình lình thốt ra một câu.

- Ha ha! Ta sớm đoán vậy mới mua nó về. Không nghĩ tới mảnh đất xanh thực sự có hiệu quả này.

Dương Phàm vui tươi hớn hở nói.

- Ta đi giúp ngài lấy công cụ từ kho hàng

Dứt lời, con chó nhỏ tiến vào nhà tranh sau lưng, từ bên trong lấy ra một cái xẻng nhò, chạy tới gần đưa vào trong tay Dương Phàm.

Dương Phàm hiểu ý nó, dùng cái xẻng lật cỏ trên mảnh đất xanh, đào một hố đất nhỏ, vùi lấp một nửa gốc nhân sâm vào.

Thoáng chốc, từng tia nhỏ màu lục từ trong đất xanh kéo dài ra, tràn vào trong Bạch Ngọc Nhân Sâm.

Bạch Ngọc Nhân Sâm dùng tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, từ bộ dạng uể oải không phấn chấn vốn có dần dần khôi phục sức sống.

- Thật tốt quá. Chỉ bằng vào gốc Bạch Ngọc Nhãn Sâm 500 năm này là có thể bán được vài trăm linh thạch ở chợ giao dịch.

Dương Phàm cảm thấy mừng rỡ.

Vài trăm linh thạch, đó chính là một con số giá trị không nhỏ. Chậm rãi, Dương Phàm về tới biệt viện của mình, cố ý không cài cửa.

- Nhanh lên, cùng tiến vào

Râu cá trê chỉ huy ba tên du côn nhanh chóng vọt vào biệt viện. Nhưng sau khi tiến vào biệt viện, bọn họ đột nhiên phát hiện không thấy bóng dáng Dương Phàm!
Bình Luận (0)
Comment