Tiên Liêu Vi Kính

Chương 26

Diệp Quân Trì nghiêng đầu cười: “Ta đã nói ta là ai rồi, cô không tin, vậy ta là ai bây giờ nhỉ?”

Sắc mặt Giang Diệu Diệu tức khắc trở nên xanh mét, quay đầu nhìn về phía Kỷ Viên, ánh mắt lóe lên không ngừng, chậm rãi nói: “Ta không cần biết huynh là ai, không liên quan gì tới ta. Tiểu tử, hắn đối với đệ có tốt không? Nhìn đệ da thịt non mềm, nếu không ổn cứ tới chỗ cô nãi nãi đây.”

Kỷ Viên kinh ngạc nhìn nàng.

Giang Diệu Diệu hẳn đã đoán ra thân phận của họ, vì sao lại không nói ra, lại quanh co lòng vòng hỏi hắn có cần giúp gì không? Sợ Diệp Quân Trì thẹn quá hóa giận đại khai sát giới?

Hắn suy tư một lúc, cảm nhận được rõ ràng ánh mắt nóng lòng chờ mong của người bên cạnh khi nhìn mình, trong lòng cảm thấy buồn cười, gật đầu với Giang Diệu Diệu: “Đa tạ ý tốt, không cần, hắn đối xử với ta rất tốt.”

“Thật không…” Ánh mắt Giang Diệu Diệu càng thêm phức tạp, “Cũng tốt, hắn có thể bảo vệ cho đệ… Giang gia và Kỷ gia… thôi, huynh phải đối xử với đệ ấy cho tốt!”

Câu cuối cùng là nói với Diệp Quân Trì, khẩu khí rất ác liệt, Diệp Quân Trì tâm tình cực tốt lên tiếng đáp lại, Kỷ Viên nghe thấy mà hắc tuyến đầy đầu: “Họ đang gả ta đi đấy à?”

“Chính là đang gả ngươi đi đấy, trưởng bối Giang Diệu Diệu yên tâm giao ngươi cho Diệp Quân Trì, không cần phải hoài nghi.” Hệ thống cười hắc hắc, “Không tồi nha Giang Diệu Diệu, Ma quân lập tức sẽ trở thành em dâu… à không em rể cô rồi nhé.”

Kỷ Viên đen cả mặt: “Câm miệng!”

Chỉ một chốc sau, Giang Diệu Diệu đã cùng nói chuyện với Diệp Quân Trì lại bình thường. Diệp Quân Trì liếc mắt nhìn Kỷ Viên, cũng không hỏi chuyện kim tàm trước mà lại hỏi: “Mấy ngày trước Tôn Thời Ngọc có tới tìm cô?”

Giang Diệu Diệu sửng sốt, sau đó lập tức cười lạnh: “Đúng vậy, uống nhiều tới mức mùi rượu nồng nặc chạy tới tìm ta, đã đêm rồi cũng không cần vợ đẹp của hắn, lại chạy tới muốn gặp ta. Cái đồ hư thân mất nết, cô nãi nãi là người hắn muốn gặp là gặp được chắc? Còn dám xông vào!”

Kỷ Viên không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Giang Diệu Diệu ôm tay liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi lại nhìn Diệp Quân Trì, tựa như đã hiểu rõ điều gì, sắc mặt vốn âm trầm dần nhạt đi, ngữ khí cũng bình tĩnh trở lại: “Hẳn là huynh dùng thủ đoạn gì rồi hả, hỗn trướng kia sau khi xông tới, nói lung tung với ta rất nhiều chuyện, cảm thấy áy náy gì đó, nhưng đã thành thân với Giang Hâm rồi, sau này nếu có duyên nhất định hắn sẽ bỏ vợ cưới ta vân vân… Ta nhổ vào! Coi cô nãi nãi là loại người gì chứ!”

Nhìn bộ dáng cô nãi nãi thực sự tức giận, xem ra Tôn Thời Ngọc không chiếm được lợi lộc gì rồi.

Kỷ Viên vốn có chút lo rằng Giang Diệu Diệu sẽ mềm lòng, giờ đây liền thả lỏng, lại nghe thấy Giang Diệu Diệu nói tiếp: “Ta càng nghe càng tức, dứt khoát nhân lúc hắn đang say khướt mà trói hắn lại hành hung cho một trận, không vả vào cái mặt của loại người này không chịu nổi. Ta biết ta có chút xúc động, nhưng con mẹ nó người này, trước kia ta mù mắt rồi mới coi trọng hắn! Nếu không phải nghĩ tới chuyện trước đây chữa chân cho hắn vất vả thế nào, phế đi làm lãng phí tâm huyết của ta, bằng không đáng lẽ đêm đó ta nên đòi lại đôi chân kia mới đúng!”

Kỷ Viên: “…” Thật không ngờ Tôn Thời Ngọc lại thích tìm chết như vậy, mà Giang Diệu Diệu lại bưu hãn tới mức độ này.

Giang Diệu Diệu càng nói càng nóng, cuối cùng kết lại: “Hai người họ ở bên nhau cũng tốt, làm cho nhau cảm thấy ghê tởm, ngày qua ngày càng lúc càng không xong, ta lại càng thấy vui vẻ. Bây giờ họ trở lại Tôn gia, mấy ngày nữa tám phần mới về tham gia đại hội tiên kiếm, được thôi, tới lúc đó lại phải gặp hai người họ, nghĩ mà phát ghê.”

Diệp Quân Trì nhàn nhạt nói: “Cô không hối hận là được rồi.”

Giang Diệu Diệu xua tay, vẻ mặt nghiêm túc, chuyển chủ đề: “Huynh nói hai người vì kiểm tra thi thể của Triệu Dương mà đào mộ lên, kim tàm này bay ra từ trong quan tài của Triệu Dương, người thả kim tàm muốn làm manh mối của hai người bị gián đoạn, thậm chí là ám hại hai người, hoặc là muốn kéo Giang gia xuống nước…”

Diệp Quân Trì bày kết giới cách âm, gật đầu.

Sắc trời đã dần tối, ánh tà dương bao phủ nơi đây, chiếu lên khuôn mặt Giang Diệu Diệu, nửa khuôn mặt đỏ như máu, nửa khuôn mặt lại trắng nõn, thoáng nhìn có chút thật quỷ quyệt.

Trong lòng Kỷ Viên bỗng nhảy dựng lên.

“Huynh có biết chủ nhân của kim tàm này là ai không?” Giang Diệu Diệu lấy con kim tàm kia ra.

Kim tàm vừa chết hoặc là nghe mệnh lệnh của trùng mẹ sẽ tự động tiêu tán, Diệp Quân Trì tuy rằng dùng linh lực cường đại lưu giữ thân thể nó, nhưng vẫn không cản được nó tiêu tán đi, bây giờ kim tàm đã gần như biến thành trong suốt, thoạt nhìn có vẻ như lúc nào cũng sẽ tiêu tán đi.

Cảm xúc của Giang Diệu Diệu có vẻ không tốt, chỉ cần nàng dùng linh lực bóp một chút, con kim tàm này coi như hóa thành tro bụi.

Xem ra lai lịch chủ nhân của kim tàm không nhỏ, vậy giữ kim tàm lại càng quan trọng, nếu không lúc đó lấy cái gì ra đối chất? Ngay cả chứng cứ cũng không có, thế nhân đều chỉ nghĩ rằng Kỷ Viên sai Diệp Quân Trì đào mộ Triệu Dương lên, còn hủy xác của gã.

Kỷ Viên không nhịn được mà hơi nhíu mày lại, ngay sau đó, vai liền bị một bàn tay ấm áp đè xuống.

Độ ấm của bàn tay kia hình như có thể xuyên thấu qua lớp y phục, thẩm thấu tới tận da, nơi chạm vào đã thất thủ, nóng rực như bị cháy, nhưng lại có thể làm cho hắn an tâm lại. Kỷ Viên quay đầu nhìn Diệp Quân Trì, thấy hắn vẫn bình tĩnh như trước, cảm giác yên tâm lại nhiều hơn mấy phần.

Diệp Quân Trì một tay ấn vai Kỷ Viên xuống, ngữ khí lại bình tĩnh vô cùng: “Quý gia chủ?”

Hai mắt Giang Diệu Diệu híp lại: “Không sai, chính là đại cữu cữu của ta.”

Nghe đồn gia chủ Giang gia tính tình ôn hòa trầm ổn, lại nghĩa khí, thanh danh trong bốn gia tộc cũng coi như là rất tốt, Giang Diệu Diệu từ nhỏ mất cha, Giang gia chủ đối xử với cô nhi quả phụ họ cũng không tồi, nàng kính nể tôn trọng đại cữu của mình vô cùng, thế nên trước kia khi chưa biết bộ mặt thật của Giang Hâm, nàng đối xử với Giang Hâm cũng là moi tim móc phổi, có ân tất báo.

“Cô đang hoài nghi ta?” Mắt Diệp Quân Trì cũng chưa hề ngước lên lấy một lần, ánh mắt trầm lãnh đạm mạc. Đối xử với người ngoài, hắn luôn là như vậy, môi có thể trưng ra một nụ cười, nhưng trong lòng không cười đã có thể coi như là không tồi, rất ít người có thể nhìn thấy nụ cười thật lòng của hắn.

Giang Diệu Diệu lại không đúng tình hợp lý thừa nhận, mà lại trở nên trầm mặc.

Im lặng đứng đó một lát, nàng mấp máy môi, ném kim tàm nửa trong suốt cho Diệp Quân Trì, có chút mệt mỏi, xoa xoa thái dương: “Huynh có biết danh tiếng của ta ở Giang gia thế nào không?”

Ngày ấy, Diệp Quân Trì cũng nghe không ít lời bát quái lung tung, sắc mặt bất biến nói: “Kì quặc, kiêu căng, vô cùng ương bướng.”

Giang Diệu Diệu cười lạnh một tiếng: “Nếu ta không tỏ ra như vậy, chỉ sợ đã bị Giang gia gả ra ngoài từ lâu, tùy tiện tìm một nhà nào đó cho xong chuyện – năm đó cha mẹ ta ái mộ nhau, nhưng cha ta lại chỉ là một tán tu, tu vi dù cao cũng chẳng thể nào sánh được với nghiệp lớn của Giang gia, cuối cùng đành ở rể Giang gia, ngay cả ta cũng theo họ mẹ. Sau khi cha ta ở rể Giang gia, làm không ít chuyện vì Giang gia, nhưng rồi năm ấy ta bốn tuổi, ông tử vong một cách kì quái, người mang thi thể cha ta về chính là đại cữu cữu, ông ta nói cha ta đụng phải kẻ thù trước kia ở bên ngoài, kẻ thù rất lợi hại, cha ta vì yểm hộ nên mới phải bỏ mình. Ta từ nhỏ đã lanh lợi, không tin rằng cha mình lại có thể bị giết chết một cách dễ dàng tới vậy, nhân lúc những người khác không để ý, trộm nhìn vết thương trên người cha… ông rõ ràng là bị đánh lén sau lưng, một kiếm giết chết!”

Nàng càng nói sắc mặt càng tối tăm, khác hẳn với bộ dáng minh diễm như lửa ngày thường.

“Ta càng khẳng định thêm ý nghĩ của mình, cha ta vẫn luôn rất cẩn thận, sẽ không bao giờ sơ sảy không đề phòng sau lưng, người giết chết ông, nhất định là người mà ông tin tưởng.” Giang Diệu Diệu chậm rãi nói, “Mấy năm nay ta giả ngây giả dại, lại nhân lúc tìm kiếm phương thuốc cho Tôn Thời Ngọc mà truy tra khắp nơi, tìm được không ít bạn cũ của cha ta năm đó, họ đều nói cha ta tuy là tán tu nhưng đều giúp mọi người làm việc tốt, cũng không hề kết thù oán với ai… khi đó ta bắt đầu hoài nghi đại cữu cữu.”

Chỉ thật không ngờ rằng, người vẫn luôn tôn kính từ nhỏ tới lớn, lại thật sự có vấn đề.

Kỷ Viên nghe mà trợn mắt há hốc mồm.

Giang Diệu Diệu thật đúng là kỳ nhân… ban đầu họ những tưởng rằng nàng chỉ là một thiếu nữ yêu quá mà mất lí trí, sau lại phát hiện thực ra nàng rất tỉnh táo lại bưu hãn, bây giờ mới phát hiện nàng tuyệt không hề ngu ngốc – những người khác đều cho rằng nàng si mê Tôn Thời Ngọc, thế nên mới không tiếc công đi khắp bốn phương kiếm tìm phương thuốc, không ngờ rằng nàng vẫn còn mục đích khác.

Kỷ Viên bỗng ẩn ẩn cảm nhận được, Giang Diệu Diệu trước kia quả là thích Tôn Thời Ngọc thật, nhưng chưa thích tới mức đó – nàng làm tất cả, một phần mục đích là để tìm ra chân tướng tử vong của phụ thân mình, cũng là tự bảo vệ cho bản thân mình.

Đúng là một cô gái thông minh tuyệt đỉnh.

Giang Diệu Diệu nói xong, bốn phía trầm mặc một lúc lâu. Cuối cùng vẫn là Diệp Quân Trì mở lời trước: “Điều muốn nói cho ta, chỉ vậy thôi?”

“Huynh có thể giúp ta, cũng chính là tự giúp mình một phen.” Giang Diệu Diệu đôi mắt sáng ngời, “Ba ngày nữa đại hội tiên kiếm diễn ra, ngay đầu đại hội, đại cữu cữu sẽ triển lãm kim tàm của ông ta một chút, đến lúc đó huynh sẽ biết thôi.”

“Nói cũng thật nhẹ nhàng.” Diệp Quân Trì nhàn nhạt đáp lại, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, bình tĩnh gật đầu, mang theo Kỷ Viên xoay người trở lại khách điếm.

Hai nhà Triệu Giang là kẻ thù truyền kiếp, kim tàm lại rất có khả năng là của Giang gia chủ… hiềm nghi từ Giang gia chủ thật sự là quá lớn.

Chỉ là người âm thầm giấu mặt, tuyệt đối chưa dừng lại ở đó.

Gần đây trong thành rất náo nhiệt, cho dù trời đã dần tối, gió thu lạnh lẽo, trên đường vẫn rộn ràng nhốn nháo, người bán hàng rong gánh quang gánh nặng trên vai, dùng giọng nói mang theo âm điệu miền Nam mềm mại rao to.

Trên đường trở về, Diệp Quân Trì tiện tay mua một xâu hồ lô đường cho Kỷ Viên.

Ăn hồ lô đường bên ngoài tới phồng cả miệng rõ ràng là OOC nghiêm trọng, Kỷ Viên vẻ mặt nghiêm túc cầm theo hồ lô đường trở về khách điếm.

Diệp Quân Trì chậm rì rì theo sau lưng hắn, vô cùng chờ mong có thể nhìn thấy hắn hé đôi môi đỏ bóng nước, từng viên lại từng viên, cắn vỏ bọc đường màu đỏ bên ngoài quả sơn tra, nhét tới căng miệng nhỏ, hai má phồng lên, chọc chọc nhất định sẽ rất thú vị…

Đợi sau khi ăn xong, trên môi dinh dính nước đường, thiếu niên hẳn là sẽ thò cái lưỡi hồng hồng chậm rãi liếm đi…

Chỉ mới tưởng tượng một chút, Diệp Quân Trì đã có chút nhịn không nổi, vừa suy nghĩ không biết tới lúc đó có nên tự mình giúp Kỷ Viên liếm sạch nước đường dính trên môi hay không, vừa theo hắn vào phòng.

Kỷ Viên khựng bước, mặt không biểu cảm: “Có việc?”

Diệp Quân Trì cười tủm tỉm gật đầu.

Kỷ Viên nhìn ánh mắt hưng phấn tới kỳ lạ của hắn, không chút tiếng động rùng mình một cái, luôn cảm thấy sẽ có chuyện không tốt. Châm chước một chút, hắn nhàn nhạt nói: “Ngươi có thể chọn ngươi rời khỏi phòng này, hoặc là ta ra khỏi phòng này.”

Diệp Quân Trì lộ ra vẻ mặt bi thương, lời còn chưa ra khỏi miệng, bên ngoài bỗng có một lá bùa truyền âm bay vào.

Màn trình diễn bị gián đoạn, hắn có chút bất mãn tóm lấy lá bùa truyền âm, dừng một chút, sau khi đọc xong nội dung trên bùa, mày liền nhíu lại.

“Sao vậy?”

Diệp Quân Trì ngước mắt nhìn hắn: “Chỗ Giang Diệu Diệu hình như xảy ra chuyện rồi – ta đi một chuyến, ngươi cầm Hồi Trì ở nguyên trong khách điếm, đừng đi đâu cả.”

Kỷ Viên gật đầu một cái, theo thói quen lại hỏi: “Còn thuốc không?”

“Vẫn còn.” Diệp Quân Trì nhịn không được cười ra tiếng, “Lo cho ta tới vậy sao? Vậy cho ta cắn một miếng nhé? Lâu rồi ta không được nếm hương vị của ngươi.”

Giọng nói của hắn vừa thấp lại mềm mại, còn hơi khàn khàn, ái muội không thôi, câu nói này vừa nghe đã cảm giác như bị lái sang một hướng khác. Kỷ Viên nghe mà đỏ cả tai, cắn răng nói: “Đi sớm về sớm, biến.”

Diệp Quân Trì cũng không bạc đãi bản thân, cúi đầu, hôn lên môi Kỷ Viên một cái, sau đó hí hửng như mèo trộm được cá, cười cười xoay người đi mất.

Nhìn bóng dáng cao lớn thon dài của hắn dần biến mắt trong tầm mắt, tim Kỷ Viên đập mạnh như đánh trống.

Hắn chậm rãi cúi đầu, ngăn không được mặt đỏ tim đập, tận một lúc lâu sau mới bình phục tâm tình đang nhảy loạn trở lại, đang định há miệng cắn miếng hồ lô đường cho bình tĩnh lại, vừa lơ đãng ngẩng đầu…

Bên cạnh không biết từ khi nào, lại nhiều thêm một người.

Một cỗ hàn ý nháy mắt truyền từ lòng bàn chân lên đến tận tim.

Da đầu Kỷ Viên run lên, rùng mình một cái, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.

Hệ thống vội trấn an: “Có bóng, là người, đừng sợ.”

Kỷ Viên vẫn căng thẳng như trước, đề phòng nhìn về phía nam tử đột nhiên xuất hiện.

Là quỷ đương nhiên đáng sợ, nhưng là người lại càng không ổn – có đôi lúc, người còn đáng sợ hơn cả quỷ, hắn sợ quỷ như vậy, cũng còn không phải là do những người anh chị em kia ban tặng cho sao.

Huống chi người này vô thanh vô tức vào phòng, thật sự làm cho người ta cảm thấy không có ý tốt. Không mời mà đến, đa phần đều là kẻ không có ý tốt.

Kỷ Viên duy trì vẻ mặt trấn định, lạnh giọng mở miệng: “Ngươi là ai? Muốn làm gì?”

Nam tử nhìn đông nhìn tây, có vẻ rất có hứng thú với bố trí trong phòng, lúc này mới quay đầu lại, con ngươi màu nâu rất nhu hòa, ánh mắt nhìn Kỷ Viên hứng thú mười phần, khuôn mặt rõ ràng là bộ dáng quân tử khiêm khiêm tiêu sái thản nhiên lại bị bao phủ bởi một tầng tối tăm không rõ ràng.

Kỷ Viên ngọa tào trong lòng: “Hệ thống sao ngươi không nhắc ta một chút! Nếu là tới để giết ta, ta đã sớm chết một trăm lần!”

Hệ thống đáp: “Ngọa tào ta cũng bị dọa rồi có được không, hắn đột nhiên xuất hiện, ta cũng vừa mới phát hiện ra! Lần sau không bao giờ dám nhận loại nhiệm vụ liên quan tới thế giới có siêu năng lượng tự nhiên này nữa!”

Kỷ Viên tiếp tục ngọa tào: “Lần sau ngươi cảnh giác chút đi a a a thật dọa người!”

“Bảo bối, cho dù ta có nhắc ngươi, ngươi cũng đừng quên mình chỉ là con gà bệnh, phải chết thì ngươi vẫn sẽ phải chết thôi.”

Kỷ Viên: “Ít nhất cũng phải cho ta chuẩn bị chút tâm lý trước khi chết chứ.”

Hệ thống: “…”

Nam tử đột ngột xuất hiện trước mắt này, Kỷ Viên biết.

Là người mà ngày ấy Triệu Hà và tiểu bối Kỷ gia xảy ra xung đột vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, được Triệu Hà gọi là Vân Thừa.

Trên đời này người họ Vân rất nhiều, nhưng có thể xưng huynh gọi đệ với Triệu Hà, chỉ có thể là người Nam Trì.

Không biết sao lại xui xẻo tới vậy, sao mình lại bị dính líu tới con trai của minh chủ Liên minh chính đạo cơ chứ…

Trán Kỷ Viên toát mồ hôi lạnh, bị ánh mắt hứng thú của Vân Thừa quét tới quét lui, thiếu chút nữa không kìm được cất bước chạy trốn.

Không thể xúc động… hắn không chạy còn được, một khi chạy Vân Thừa nhất định sẽ động thủ.

Kể cũng lạ, người này tìm tới hắn là muốn làm gì? Lại tìm ra nơi này bằng cách nào? Chẳng lẽ đã phát hiện ra thân phận của hắn và Diệp Quân Trì?

Nhưng thế nhân hơn phân nửa không quen biết hắn, mà Diệp Quân Trì thì đeo mặt nạ, giới tu chân kêu tới khí thế ngất trời, mấu chốt đuổi giết hắn và Diệp Quân Trì lại là một nam một nữ, thế nên hướng tìm sai hoàn toàn.

Trừ phi… là Giang Diệu Diệu bán đứng họ.

Suy nghĩ này làm Kỷ Viên sởn tóc gáy, vừa rồi Diệp Quân Trì đột nhiên nhận được bùa truyền âm tới Giang gia, sau đó trong phòng liền có Vân Thừa xuất hiện, thật sự làm cho người ta không khỏi suy nghĩ nhiều.

Vân Thừa chậm rãi nhìn Kỷ Viên hồi lâu, làm như ôn hòa mà nở nụ cười: “Tiểu huynh đệ, ngươi tới tham gia đại hội tiên kiếm?”

Không rõ Vân Thừa rốt cuộc muốn làm gì, Kỷ Viên chỉ có thể gật đầu bừa, nhìn chằm chằm hắn đề phòng, cầu cho Diệp Quân Trì sớm quay trở lại.

Vân Thừa lại nói: “Thật khéo, ta cũng vậy, ta cũng là tán tu tới từ Nam Trì, tiểu huynh đệ thì sao?”

Kỷ Viên lạnh lùng nhìn hắn không nói.

“Vừa rồi đi ngang qua khách điếm này, phát hiện trong khách điếm thụy khí dồi dào, nghĩ hẳn là có trang tuấn kiệt nơi đây, nhịn không được liền muốn lên lầu một phen, là tại hạ đường đột.” Vân Thừa mặt không đổi sắc nói dối, đánh giá Kỷ Viên một hồi: “Tại hạ không nhìn ra tiểu huynh đệ tu vi sâu cạn ra sao, xem ra thụy khí chính là phát ra từ trên người tiểu huynh đệ.”

Kỷ Viên mặt không biểu cảm: “…” Ha ha, nếu không phải là đã từng gặp Vân Thừa, một khắc kia hắn nói mình là tán tu đã biết hắn đang bịa chuyện, Kỷ Viên sẽ thật sự tin mọi chuyện.

Người tu vi sâu cạn không rõ, kẻ không có tu vi cũng có thể nhìn ra được, nhân huynh đúng là nhân trung long phượng, bản lĩnh bịa đặt thật sự rất mạnh, rất lợi hại.

Kỷ Viên đột nhiên thật hoài nghi Vân Thừa căn bản không biết mình là ai, hắn chỉ cần ngụy trang trước khi Diệp Quân Trì về là được.

Ánh mắt Vân Thừa kì dị: “Tiểu huynh đệ cũng là tán tu phải không, nếu đã đều là tán tu, không bằng ba ngày nữa cùng tới Giang gia tham gia đại hội tiên kiếm?”

Kỷ Viên liếc mắt nhìn hắn, nghĩ thầm chờ Diệp Quân Trì về rồi ngươi liền thảm, còn ở đấy mà lừa người – chẳng qua hắn vẫn cất lời, nhàn nhạt đáp: “Tùy ngươi.”

Vân Thừa còn vỗ vỗ vai hắn, trong lúc thu tay lại, ánh mắt có chút nghi hoặc xen lẫn ngạc nhiên. Kỷ Viên bất động thanh sắc nhìn hắn, biết hắn đang nghĩ gì, cười lạnh trong lòng, đột nhiên không quá bài xích thiết lập em gái có chíp chíp của nguyên chủ nữa.

Vân Thừa hoài nghi hắn, chỉ là sau khi thử, phát hiện ra hắn thật sự là nam nhân xong, có chút nghi hoặc. Người ngoài đều cho rằng nguyên chủ là một nữ hài tử, ngoài một số người thân quen, căn bản sẽ không nghĩ tới chuyện nam phẫn nữ trang này.

Kỷ Viên âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đang định đứng dậy tiễn khách, chân lại không cẩn thận chạm phải Hồi Trì dựa bên ghế cạnh chân làm nó bị đổ xuống.

Hồi Trì không nhẹ, bị một mảnh vải bọc tùy tiện, rơi xuống mặt đất phát ra tiếng vang nặng nề, chuôi kiếm màu đen bị lộ ra một đoạn. Vân Thừa nghe tiếng động nhìn theo, Kỷ Viên tức khắc hãi hùng khiếp vía, nhanh tay nhặt kiếm lên, cũng không quay đầu lại mà đẩy cửa bước ra, đi vào trong phòng Diệp Quân Trì.

Vân Thừa đứng đó nhìn hắn rời đi, cười lạnh một tiếng, đang định theo sau, cơ thể bỗng đột nhiên nhoáng lên, tay hắn run run chống lấy trán, vẻ mặt mờ mịt.

Cụm sương đen tăm tối bao phủ trong mắt tan đi, mặt nước trở về trong veo, tựa như lau sạch hơi nước dính trên tấm gương, từng chút, từng chút hiện lên sự tuấn mỹ thanh dật của thanh niên.

Thần sắc khôi phục trở lại, Vân Thừa sửng sốt trong chốc lát, ngay sau đó tựa như cảm nhận được thứ gì đó, sắc mặt đại biến, tức giận gầm nhẹ một tiếng: “Cút đi”, toàn thân run lên cực khẽ.

Phòng bên, Kỷ Viên chui tọt vào trong chăn, đầu cũng rúc hết vào. Ở khách điếm đã lâu, chăn cũng lây nhiễm hương tùng thanh lãnh trên người Diệp Quân Trì, lúc này bao phủ toàn thân, tựa như đang dựa vào lòng người nào đó, có một cảm giác an tâm nói không nên lời.

Nỗi kinh hách bởi Vân Thừa xuất hiện đột ngột cũng dần bình phục lại, Kỷ Viên lau mồ hôi lạnh hỏi: “Hệ thống, Vân Thừa định làm gì?”

“Ta đoán hắn nghe phong thanh ở đâu đó, nói rằng ngươi chính là Kỷ Viên, tuy rằng ngươi vốn dĩ chính là Kỷ Viên nhưng hắn vẫn chưa chắc chắn không biết ngươi có phải là Kỷ Viên hay không…”

“… Thôi thôi, đừng nói chuyện này nữa, tua đến đoạn tiếp theo đi.”

“Dưới tình huống chưa chắc chắn, Vân Thừa chưa nói cho Triệu Hà biết, mà một mình tới tìm ngươi, may mắn tránh được Diệp Quân Trì. Nhưng hắn phát hiện ngươi là đàn ông, lại do dự không thôi, chắc là định ở cạnh ngươi, quan sát thêm vài ngày.”

“Vậy Diệp Quân Trì thì sao?”

“Nhìn dáng vẻ của hắn có vẻ cũng không biết rằng bên cạnh ngươi còn có người, mới có thể nhảy vào hố lửa như vậy…” Hệ thống suy nghĩ một chút, “Lại nói tiếp, không phải là có tán tu tới trêu chọc ngươi, bị Diệp Quân Trì làm cho mất tích hay sao? Em gái gã còn thiếu chút nữa đã gây náo loạn với ngươi, chẳng qua cũng bị Diệp Quân Trì dọa chạy mất… Ta đoán có thể là mấy tán tu kia phát hiện ngươi có chút giống với bức tranh vẽ Kỷ Viên, nhưng cũng không chắc chắn, muốn trả thù ngươi, nên âm thầm bỏ qua sự tồn tại của Diệp Quân Trì, tìm tới Vân Thừa đề cập tới ngươi.”

“… Nghĩ kĩ thì đúng là cũng có chút khả năng.”

Hệ thống đắc ý dào dạt: “Phải không.”

“Vậy bây giờ Vân Thừa đang làm gì?”

“Hắn…” Hệ thống quan sát một chút, giọng nói có chút cổ quái, “Đây cũng lại là một tên biến thái? Ngươi đừng có chọc vào nhé… hắn đang dùng linh lực, vận mạnh lực tự đánh vào bụng mình, tựa như muốn phun một thứ gì đó ra, phun tới hộc cả máu ra rồi.”

Kỷ Viên tưởng tượng cảnh tượng kia, có chút lạnh gáy.

Nghe hệ thống phân tích một lúc, cũng hơi thả lỏng một chút, hắn bọc chăn ngồi dựa vào tường, câu được câu chăng thảo luận với hệ thống về chuyện hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không biết qua bao lâu sau, mơ màng thiếu chút nữa đã ngủ thì lại đột nhiên bị hệ thống đánh thức: “Đã nửa đêm rồi, Diệp Quân Trì vẫn còn chưa về!”

Kỷ Viên giật mình tỉnh táo lại.

Bên giường trống trải, trăng bên ngoài cũng đã nhô lên giữa bầu trời, Diệp Quân Trì gặp phải phiền toái gì sao?

Với tu vi của Diệp Quân Trì, hẳn là sẽ không có chuyện gì đâu.

Kỷ Viên vốn đang bình tĩnh, bây giờ càng nghĩ càng hoảng hốt, nhất là khi nhớ lại trước khi đi Diệp Quân Trì còn hôn hắn một cái rồi nở nụ cười, cảm giác hoảng loạn này tức khắc biến thành nước đá, dội xuống người hắn, lạnh từ ngoài vào trong.

“Hệ thống, Diệp Quân Trì có thể nào, có thể nào…”

Có thể nào đã bị phát hiện, sau đó bị mấy nghìn tu sĩ vây công… rồi xảy ra chuyện? Dù sao hai đấm khó địch lại bốn tay, dù cho hắn có bản lĩnh thông thiên, đối mặt với nhiều tu sĩ như vậy, cũng chỉ có thể có một kết cục…

Kỷ Viên khô họng, không tài nào nói tiếp cái từ kia ra được.

“Yên tâm, Diệp Quân Trì sao có thể dễ dàng xảy ra chuyện như vậy, chỉ sợ là bị người nào đó câu giờ.” Hệ thống an ủi một câu, trầm ngâm một lát, “Ngươi cẩn thận một chút, hành động của Vân Thừa có chút quái dị, chỉ sợ sẽ gây bất lợi cho ngươi.”

Không có Diệp Quân Trì ở bên… thật đúng là không tiện chút nào.

Kỷ Viên rùng mình một cái, nương theo ánh trăng, đánh bạo xuống giường, thắp sáng đèn dầu trên bàn, nhìn xâu hồ lô đường đặt bên cạnh, do dự một chút, cũng không ăn. Dù sao thời tiết lạnh, một chốc cũng chưa thể về ngay, chờ Diệp Quân Trì trở lại đã… rồi nói sau.

Có ánh sáng từ đèn, Kỷ Viên lại một lần nữa vùi vào trong chăn, nhìn chằm chằm ánh đèn le lói này, mờ mịt một hồi, tâm tình không tốt: “Hệ thống…”

“Hả? Sao? Sợ à? Có muốn ta kể chuyện cho ngươi nghe không?”

“Không sao…” Kỷ Viên kéo chăn lại ngay ngắn, chỉ lộ ra một đôi con ngươi nhạt màu, trong mắt là ảnh ngược của ngọn đèn dầu, trong con ngươi cứ như có hai ngọn lửa vậy.

Hệ thống kiên nhẫn nghe hắn chậm rãi bày tỏ nỗi lòng.

Mỗi người đều có một câu chuyện xưa cũ đã trầm tích từ lâu, vẫn luôn không muốn kể hết cho người khác nghe, đợi tới lúc muốn nói ra, một chốc lại không thể nói nên lời.

Kỷ Viên suy nghĩ thật lâu rồi mới chậm rãi kể: “Khi ta còn nhỏ cũng giống thế này, mẹ ta lúc sinh ta không thuận lợi, thế nên rất lãnh đạm với ta, bà là một người hiếu thắng, đã hoàn toàn thất vọng với người cha phong lưu kia của ta, sau đó bà ly hôn, cũng không đưa ta đi theo – ta ban đầu rất thảm, luôn ngồi một mình trong phòng, khi không ngủ được, cũng không muốn bật đèn, chỉ thắp một ngọn nến, quấn chăn nhìn ngọn nến kia tắt dần, khi chỉ còn lại sáp nến, ta mới có thể ngủ được.”

Vô số buổi đêm cô độc, hắn đều trầm mặc nhìn ngọn nến chậm rãi chảy hết, cũng giống như hắn đã hao phí quá nhiều lòng cảnh giác và tinh lực, hòa tan tới tận cùng, chỉ đọng lại ở một cảm xúc mang tên cô độc.

Hệ thống ngẩn người, muốn mở miệng nói gì đó lại không biết nên nói gì. Trí tuệ nhân tạo có thể bắt chước tình cảm của nhân loại nhưng lại không thể nào hiểu nổi, nó chỉ biết lúc này Kỷ Viên hẳn là có chút khó chịu, có người ở bên là được, có Diệp Quân Trì là tốt nhất.

“… Sau đó cũng có người ở bên cạnh ta, chính là người em trai cũng cha khác mẹ kia của ta, chỉ là vẫn luôn không tin nó.” Kỷ Viên dừng lại một chút, ngữ khí bình tĩnh nhẹ bẫng, “Thực ra ta đã không còn nhớ rõ bộ dáng của nó nữa, có điều ta vẫn còn nhớ đó thực sự là một hài tử dương quang… Hệ thống, ngươi nói đúng, ta chính là muốn trở lại thế giới của mình, giả vờ làm một con mèo bệnh, đợi tới khi tìm được cơ hội, sẽ cắn vào cổ đám người khốn nạn lục thân không nhận kia, cùng họ đồng quy vu tận.”

Hắn nói xong, sắc mặt đã trở nên trầm lãnh, thần sắc thậm chí có chút chết lặng.

Hệ thống lần đầu tiên không biết nên nói gì.

Kỷ Viên cũng không cần hệ thống phải nói gì, nhìn chằm chằm ngọn đèn dầu kia một lát, xoa xoa thái dương, thở dài, ngửi hương tùng làm người an tâm, chìm vào trong giấc ngủ.

***

Tình huống có chút không ổn.

Sau khi Diệp Quân Trì đi, tin tức hoàn toàn không có, đi suốt cả một đêm mà cũng không thấy về. Kỷ Viên đứng ngồi không yên, đặc biệt là khi thấy Vân Thừa thái độ quỷ dị bắt chuyện với mình.

Phát tiết cảm xúc một lần, Kỷ Viên lại tung tăng nhảy nhót trở lại, mặt lại lạnh lùng nhìn Vân Thừa nói xong lời cần nói rồi rời đi, nhanh chóng đóng cửa lại tới bên giường, bổ nhào vào trên giường, ôm lấy chăn của Diệp Quân Trì, rưng rưng lại thâm tình gọi: “Lão đại, a, lão đại.”

Hệ thống nói: “Ngươi có biết mình rất giống hòn vọng phu không?”

Kỷ Viên suy nghĩ một chút, thay đổi ngữ khí ai oán: “Lão đại à…”

“Đừng có gào nữa, cứ như tiểu thê tử chỉ có một mình trong khuê phòng ấy. Lão đại nhà ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, an tâm chút.”

Kỷ Viên có chút bi phẫn: “Hắn thì không nhưng ta thì sẽ đó!”

“…” Chuyện này thật đúng là không có cách nào phản bác lại.

Ba ngày này dưới sự lo lắng và sốt ruột của Kỷ Viên và hệ thống cuối cùng cũng trôi qua, Diệp Quân Trì vẫn chưa trở về, đại hội tiên kiếm thì đã chính thức bắt đầu. Vân Thừa cười tủm tỉm tìm tới Kỷ Viên, rủ hắn cùng tới võ trường. Kỷ Viên từ chối vài câu, thấy thần sắc hắn kiên định, chỉ sợ không đồng ý sẽ bị kéo đi.

Kỷ Viên bất đắc dĩ, sợ trên đường tới võ trường, Diệp Quân Trì đã trở về từ Giang gia, chỉ có thể trộm để lại một phong thư, dùng xâu hồ lô đường kia chặn lên, mang theo Hồi Trì và chủy thủ cùng Vân Thừa đi trước.

Đi trên đường có chút phải chen chúc, Kỷ Viên bị xô qua xô lại, lúc này càng thêm nhớ nhung Ma quân đại nhân…

Diệp mỗ cơ thể cao lớn thon dài, che chở hắn đi đi lại lại trong đám người rất dễ dàng, đâu giống như bây giờ, bị dẫm còn không biết là chân của vị nào.

Đang lúc bị dẫm tới choáng váng đầu óc, Vân Thừa bên cạnh lại nhíu một bên mày, có lẽ đã nhìn đủ, thò tay kéo hắn vào lòng che chở, cười như không cười: “Tiểu huynh đệ thật kì lạ, tình nguyện cõng kiếm cũng không muốn cưỡi kiếm.”

Ta mà cưỡi kiếm được thì còn ở đây làm gì?

Kỷ Viên âm thầm phun tào trong lòng một chút, tâm sinh lý đều bài xích việc Vân Thừa ôm mình, bất động thanh sắc đẩy hắn ra, trên mặt vẫn bình đạm không một gợn sóng, nhấp môi không nói.

Vân Thừa cũng không thèm để ý, thở dài, tựa như có chút đau lòng: “Tiểu huynh đệ thật là lãnh đạm, nhiều ngày như vậy rồi mở miệng nói chuyện với ta cũng chưa quá mười câu, câu dài nhất vẫn là câu đầu tiên hỏi ta là ai hồi gặp lần đầu kia.”

Kỷ Viên lạnh nhạt “Ồ” một tiếng.

Tám phần là bị thái độ lạnh lùng của hắn ảnh hưởng, Vân Thừa không nói thêm gì nữa.

Đại hội tiên kiếm cách Giang gia không xa, ở một võ trường được xây dựng thêm, diện tích cực lớn, đơn giản nhưng vừa nhìn cũng biết chứa vạn người cũng không có gì là không thể. Võ trường này có chút giống sân vận động Kỷ Viên từng nhìn thấy, ở giữa là nhiều đài tỷ thí, bốn phía là bậc đá cho mọi người ngồi xem.

Kỷ Viên không có tu vi, nhìn bản lĩnh của Diệp Quân Trì đã quen, không có hứng thú gì với đấu pháp của những tu sĩ này, nhìn thoáng qua rồi cũng không chú ý lắm.

Để phân biệt trình độ, tán tu và thế gia, môn phái, tu sĩ ngay từ đầu sẽ không đấu với nhau, toàn võ trường chia làm hai bộ phận, quy tắc thi đấu cũng đơn giản đến thô bạo, một người lên đài tỷ thí, chỉ cần đánh bại được mười người khiêu chiến thì sẽ có tư cách tham dự đại hội chính thức.

Tu sĩ tới tuy nhiều, nhưng phần đông là tới để xem náo nhiệt, Vân Thừa mang theo Kỷ Viên chen qua đám người đi tới chỗ của tán tu, ngồi xuống, chống cằm nhìn các tán tu leng keng đánh nhau tới náo nhiệt, sâu trong đôi mắt xẹt qua một tia khinh miệt nhìn không rõ.

“Tiểu huynh đệ định khi nào thì lên?”

Kỷ Viên khựng người, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Vân Thừa một cái, trong đôi mắt nhạt màu không gợn sóng, tựa như một mặt gương.Vân Thừa bị hắn nhìn mà sửng sốt, tựa hồ có thể nhìn thấy rõ bóng dáng mình trong đôi mắt trong trẻo nhạt màu kia, nhất thời cũng không biết nên mở miệng tiếp thế nào.

Thấy hắn không phiền nhiễu nữa, Kỷ Viên quay đầu, cẩn thận che Hồi Trì lại, lặng lẽ cầu nguyện Diệp Quân Trì mau chóng trở về khách điếm, nhìn thấy lời nhắn của hắn để lại sẽ tới ngay lập tức.

Trên đài tỷ thí, tán tu đấu cực kì kịch liệt, có lẽ là do không theo môn phái nào, luôn tự do nên xuống tay không hề bận tâm tới nặng nhẹ, chiêu thức sắc bén, chỉ chốc lát sau máu đã chảy ròng ròng. Kỷ Viên chỉ nhìn một lần rồi nhịn không được rời tầm mắt sang chỗ khác, hệ thống hừ một tiếng: “Nhát vậy sao?”

” …Ta là con người văn nhã, nhìn đánh đánh giết giết không quen.”

Hệ thống không đáp lại.

Vân Thừa chỉ ngồi im được trong chốc lát, cơ thể đột nhiên rung lên, ấn thái dương cúi đầu, trên trán đều là mồ hôi lạnh. Nếu người khác chú ý, sẽ phát hiện trên mặt hắn có khí đen quẩn quanh, hắn cắn chặt khớp hàm, vẻ mặt có chút dữ tợn.

Vẻ mặt đau khổ giãy giụa hồi lâu, Vân Thừa dần bình tĩnh trở lại, con ngươi màu nâu trống rỗng trong chớp mắt, rồi lại khôi phục lại thần thái. Hắn chậm rãi tới gần bên cạnh Kỷ Viên, giọng nói mang ý cười: “Ngưoi đang đợi ai vậy? Người đi cùng ngươi kia sao?”

Đồng tử Kỷ Viên co rụt lại.

“Đừng đợi nữa, hắn chết rồi.” Vân Thừa cười nhẹ, trên mặt là ác ý không chút che giấu, “Bị Giang Diệu Diệu hại chết…”

Trong đầu ầm một tiếng như sét đánh ngang tai, Kỷ Viên bỗng đứng dậy, kinh nghi bất định nhìn Vân Thừa chằm chằm, bàn tay giấu trong ống tay áo không nhịn nổi run rẩy.

Sao có thể?

Hắn giật giật môi, đang định nói chuyện, hai chân đột nhiên như bị thứ gì khống chế, cất bước đi lên đài tỷ thí ở chính giữa.

Kỷ Viên có chút phát ngốc, quay đầu nhìn về phía Vân Thừa, liền thấy hắn ôm tay, mi tâm càng thêm đen, khoé miệng trào ý cười.

Chỉ trong chốc lát, Kỷ Viên đã không thể khống chế đi lên một cái đài.

Vừa mới lên đài, đã có tu sĩ đâm kiếm tới.

Toàn thân tu sĩ kia bị bao phủ bởi một lớp áo đen, mơ hồ có thể nhìn ra là một nữ tử dáng người mảnh khảnh. Kỷ Viên không chú ý tới chuyện xảy ra xung quanh, hoảng hốt hỏi hệ thống: “Hệ thống, Vân Thừa nói Diệp Quân Trì…chết rồi?”

Hệ thống chém đinh chặt sắt nói: “Nói bậy nói bạ, đừng tin lời hắn nói, hãy tin vào nam nhân của ngươi.”

“Ta tin con mẹ ngươi… Á!”

Thanh kiếm kia bỗng chốc đâm tới trước mặt, Kỷ Viên lập tức hoàn hồn, biết mình chỉ là con gà bệnh, biết bất cứ một người nào ở đây cũng có thể giết chết mình, đang định tránh mũi kiếm, lại nghe thấy một tiếng “keng”.

Hồi Trì bị bọc kín bay ra từ sau lưng hắn, vững vàng chặn một kiếm kia lại.

Hệ thống nhẹ nhàng thở ra: “Lão đại đối xử với ngươi đúng là hao tổn tâm huyết, giao bội kiếm của mình cho ngươi, còn để linh kiếm Hồi Trì bậc này bảo vệ ngươi. Ngươi không suy xét tới chuyện gả đi sao? Ngươi gả rồi ta cũng có thể nhận được tiền thưởng, một mũi tên trúng hai đích nha…”

Tán tu kia một kiếm không thành lại đâm thêm kiếm nữa, từng chiêu mang theo tàn nhẫn và sát khí, Kỷ Viên đã từng học tán thủ, sau khi bình tĩnh lại cũng linh hoạt hơn không ít, cánh tay cầm Hồi Trì cũng không nghe theo khống chế mà vung tay ngang dọc đỡ lại.

Hắn phẫn nộ: “Gả cái ông nội nhà ngươi! Ngươi muốn gả thì tự mình gả đi, chờ ta rời khỏi cơ thể này rồi sẽ đưa nó cho ngươi, ngươi tự mình thích chơi gì thì chơi.”

“Người ta thích cũng lại không phải là cơ thể của ngươi. Ngươi đi rồi cái xác rỗng này có gì dùng được.”

“… Hả?” Bước chân Kỷ Viên khựng lại, “Ngươi nói gì? Thích sao? Diệp Quân Trì thích ta? Ha ha ha ha hệ thống ta đang đánh nhau đừng có nói đùa.”

Hệ thống: “Ngưoi đang chột dạ.”

Kỷ Viên im lặng không đáp lại, tán tu đối diện vẫn không thể chém trúng Kỷ Viên, phiền tới bực tức, xuống tay càng thêm tàn nhẫn, chiêu thức lại có chút rối loạn. Hai người chạy quanh đài vài vòng, xung quanh tất cả đều là âm thanh ngợi khen của các tu sĩ khác.

Thừa dịp người kia lộ ra sơ hở, Hồi Trì điều khiển Kỷ Viên đâm mạnh tới, theo tư thế này, không thể không đoạt mạng người.

Kỷ Viên cả kinh trong lòng, dốc sức lực toàn thân khống chế kiếm trở về. Hồi Trì tựa như một đứa trẻ tuỳ hứng, giằng co với Kỷ Viên một lát, uỷ uỷ khuất khuất mà thu tay. Kỷ Viên dùng lực kéo kiếm về phía sau, trở tay không kịp ngã nhào xuống dưới đất, đau đến hít vào một hơi khí lạnh.

Tán tu nhặt về một cái mạng nhỏ lại không thu tay, mà còn hét một tiếng chói tai, lại một lần nữa cầm kiếm lên đâm về phía Kỷ Viên ngã trên mặt đất, không chút phòng bị.

Kỷ Viên không ngờ em gái này lại lấy oán trả ơn, hô nhỏ một tiếng, theo phản xạ giơ Hồi Trì lên chắn, sau đó chỉ nghe thấy “xoạt” một tiếng…

Mảnh vải bọc thêm thân kiếm Hồi Trì bị rách.

Hồi Trì là một trong số mười thần binh sắc bén nhất của giới tu chân, cho dù chưa từng thấy tận mắt, phỏng chừng hơn nửa tu sĩ ở đây cũng có thể liếc mắt một cái là nhận ra. Kỷ Viên lộp bộp một tiếng trong lòng, lập tức thu kiếm ôm vào ngực, chật vật lăn sang bên cạnh.

Thanh kiếm kia ghim sâu vào sàn đài tỷ thí bằng đá, nếu không phải nhờ có Hồi Trì chặn lại một chút, thanh kiếm này sẽ xuyên mạnh qua cơ thể Kỷ Viên.

Kỷ Viên không khỏi nhíu mày: “Vị cô nương này, ta với ngươi có thù oán gì sao?”

Tán tu kia chậm rãi rút kiếm của mình lại, cười lạnh một tiếng, cởi áo và mũ đen xuống, lộ ra một khuôn mặt có thể coi là thanh tú đáng yêu.

… Có chút quen mắt.

Chẳng lẽ là kẻ thù thật? Kỷ gia sao?

Kỷ Viên vẫn còn đang ngơ ngẩn, đã nghe thấy hệ thống nói: “Quả nhiên là chuyện tốt mấy tán tu kia gây ra! Cô nàng này vừa mới dồn lực vào kiếm, xem ra là muốn nhìn hình thù của kiếm dưới mảnh vải, chú ý phải ôm chặt.”

Nghe hệ thống nhắc, Kỷ Viên liền nghĩ ra, vị trước mặt này hình như chính là muội muội của cái vị đã bị Diệp Quân Trì làm cho biến mất kia.

Thảo nào vừa rồi chiêu thức tàn nhẫn trí mạng tới vậy.

Kỷ Viên có chút bất đắc dĩ, hắn không đánh nhau với phụ nữ, huống chi hắn chỉ là một phàm nhân cơ bản đánh không lại người tu chân. Mảnh vải trên Hồi Trì kia đã bị rách tứ tung, chờ một lát nữa cô gái này lại đâm thêm kiếm nữa, vải bay tán loạn, mấy nghìn tu sĩ ở đây sẽ phát hiện ra hắn mang theo bội kiếm tuỳ thân của Ma quân…

Có tin hot rồi đây.

Kỷ Viên vừa nghĩ tới hậu quả Hồi Trì bị lộ liền run bần bật, ôm chặt Hồi Trì, trầm giọng nói: “Ta nhận thua.”

Dựa theo quy định của đại hội tiên kiếm, một bên nhận thua, bên kia không được ra tay nữa.

Kỷ Viên gật đầu với nữ tử sắc mặt xanh mét, dù y phục và tóc có chút hỗn độn chật vật, khis chất vẫn thanh lãnh trầm tĩnh như trước, chờ tới lúc Kỷ Viên đã sắp đi tới mép đài tỷ thí, trong mắt ả kia lại hiện lên vẻ bị mê hoặc, cao giọng hét:

“Ngươi…”

Kỷ Viên quay người lại, lẳng lặng nhìn ả.

Nữ tử ngơ ngác nhìn Kỷ Viên một lát, khuôn mặt đột nhiên đầy lệ khí, lớn giọng hét: “Tiện nhân! Trả mạng lại cho ca ca ta!”

Dứt lời, không nói hai lời, đột nhiên ném kiếm trong tay về phía Kỷ Viên không hề phòng bị.

Hệ thống thở dài: “Đừng đau lòng, ta vẫn còn nhớ kĩ chú siêu sinh, câu đầu tiên là Nam mô a di đà a di dạ đa tha lão đa dạ, đa dạ tha a di, a di bì…”

Kỷ Viên nghe mà đau đầu: “Mẹ nó câm miệng!”

Hệ thống: “… Sao ngươi không hỏi có thật sự cần đọc hay không?”

Kỷ Viên lãnh đạm trả lời: “Đang suy xét.”

Tất cả xảy ra trong chớp nhoáng, Kỷ Viên chỉ kịp trao đổi với hệ thống vài giây. Kiếm khí trước mặt bức người, hắn ngoại trừ ôm chặt Hồi Trì ra thì chân cũng không thể nào di chuyển nổi.

Kỷ Viên vô thức mở to mắt.

Hắn không muốn chết.

Cơ thể hắn hơi run lên, thanh kiếm trước mắt trong nháy mắt bị phóng đại lên vô số lần, tựa như chỉ một thanh kiếm lại có thể che trời lấp đất. Hoảng hốt, Kỷ Viên tựa hồ lại có thể nhìn thấy trên chuôi của bảo kiếm thượng phẩm này, có một đồ án hình đằng vân nho nhỏ.

Ngay sau đó trước mắt bỗng tối sầm cả lại.

Kỷ Viên run giọng: “Hệ thống, sao ta không thấy đau, ta chết rồi ư?”

Hệ thống trầm mặc một chút: “Không chết thành công, tiếc quá. Thấy tối phải không? Đó là bởi đôi mắt ngươi bị người che đi…”

Năm giác quan bãi công bởi sợ hãi lại trở về vị trí cũ một lần nữa, Kỷ Viên hít sâu một hơi, mới phát hiện trước mắt là một bàn tay ấm áp. Nhìn không được nên khứu giác lại càng nhạy cảm, cánh mũi không kìm nổi hơi động đậy, ngửi được hương tùng thanh đạm dễ ngửi.

Kỷ Viên dừng lại một chút, kéo bàn tay trước mắt ra, bàn tay kia cũng rất phối hợp rời đi, lại còn đưa xuống bên hông hắn. Hắn cũng không thèm để ý tới, ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện người sau lưng đã thò một tay ra, duỗi một ngón tay thon dài, điểm chỉ một chút, giữ bảo kiếm bị rót đầy linh lực kia trên không trung.

Một sợi tóc dài mềm mại đen nhánh rũ xuống, rơi xuống mặt và cổ, ngứa vào tận trong tim.

Kề sát quá mức, thế nên hình như có thể nghe thấy tiếng tim đập hữu lực mạnh mẽ.

Kỷ Viên ngẩn ngơ, môi vô thức run nhẹ, mũi nhưng nhức, mắt đột nhiên đỏ lên.

(Ờ… cái cảm giác của mũi khi sắp khóc chắc mn đều hiểu, mị k bt nên dùng từ gì nên có cao nhân nào bt xin chỉ giáo vs… Qt để là ‘toan’ nghĩa là chua nhưng trog trg hợp này để thế lại kì:v)

Người nam nhân ôm hắn từ đằng sau hừ lạnh một tiếng, ngón tay lại động một chút, thanh kiếm kia không tiếng động rung lên, nữ tu đối diện sợ tới trắng bệch mặt.”

Nam tử chậm rãi mở miệng, ngày thường luôn bình tĩnh, mỉm cười ưu nhã, giọng nói từ tính, bây giờ sát ý lạnh lẽo lại cuồn cuộn.

“Ngươi dám động vào hắn?”
Bình Luận (0)
Comment