*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Rất nhanh hai người đã bay tới núi Vạn Nam, xung quanh núi Vạn Nam có trận pháp ngăn cản phi hành, ngự kiếm sẽ hao phí càng nhiều linh lực, sắp nghênh chiến, hai người cũng không định lãng phí linh lực trên phương diện này, phán đoán qua loa một chút, liền hạ xuống khoảng không sương mù màu lam lượn lờ trên núi.
Ngoài dự đoán, phụ cận núi Vạn Nam cũng không có vô số sát chiêu như trong tưởng tượng của Kỷ Viên, cũng không có các tu sĩ đông tới che trời lấp đất.
Bốn phía an tĩnh tới đáng sợ, chỉ có lam khí như có như không phiêu động theo gió.
Núi Vạn Nam quanh năm ấm áp như xuân, cho dù bốn phía tuyết trắng mênh mang, trên núi cũng là hoa thơm chim hót, không bị bên ngoài quấy nhiễu một chút nào. Trước mắt cũng là một màu xanh bừng bừng sức sống, bên tai lại không hề có tiếng nước chảy, chim hót, thật sự là quá kì quái.
Kỷ Viên và Diệp Quân Trì nhìn nhau, Diệp Quân Trì trực tiếp đưa Hồi Trì cho Kỷ Viên: “Phòng thân.”
Kỷ Viên đẩy trở lại: “Ngươi càng cần nó hơn ta.”
Diệp Quân Trì bất đắc dĩ nhéo mặt hắn, cảm nhận được da thịt trắng nõn mịn màng dưới tay, nhịn không được lại nhéo thêm: “Ngoan, cầm lấy đi.”
Kỷ Viên trực tiếp nhét kiếm vào trong ngực áo hắn, chỉ chỉ chủy thủ bên hông, vẻ mặt nhàn nhạt tỏ ý không nói thêm nữa. Diệp Quân Trì đành phải thu Hồi Trì về, cẩn thận quan sát đường núi nhìn có vẻ cực kì quỷ dị.
Hai người đều chưa từng tới núi Vạn Nam trước đó, núi Vạn Nam có chín đỉnh, tiên phủ của Vân gia ở đỉnh ngàn thước lớn nhất cùng với hai đỉnh bên trên ở gần đó. Đỉnh ngàn thước ở trong chín đỉnh này, lại không biết bây giờ hai đỉnh bên trên là đỉnh nào.
Kỷ Viên có chút sợ hãi những nơi tĩnh mịch như thế này, tựa như toàn bộ trời đất đều đã biến thành một phần mộ khổng lồ, chỉ còn lại hắn và Diệp Quân Trì. Hắn không tự chủ dán lên người Diệp Quân Trì, cảm nhận được hơi thở của hắn mới an tâm hơn chút.
Mặc dù có chút sợ hãi, Kỷ Viên vẫn chuẩn bị sẵn sàng cho những chuyện có thể xảy ra đột ngột. Hắn tới để trợ giúp Diệp Quân Trì, chứ không phải là kéo chân sau, chờ lát nữa nếu thứ gì có xuất hiện lại bị dọa tới nhũn chân, báo hại Diệp Quân Trì phải bảo vệ cho hắn, sẽ vi phạm ước nguyện ban đầu.
Hai người sóng vai đi trên đường núi vắng lặng, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân và tiếng hít thở nhẹ nhàng của nhau. Một lúc lâu sau, bước chân của Diệp Quân Trì khựng lại.
Kỷ Viên cũng phát giác có gì đó không đúng: “Sương mù này hình như càng lúc càng dày hơn.”
Mới đầu mới chỉ là như có như không phiêu tán trên núi, họ mới đi không bao lâu, không ngờ giờ lại dày tới mức chỉ có thể nhìn thấy vật trong phạm vi ba trượng.
Diệp Quân Trì nhíu mày, đột nhiên có chút bất an, hắn nắm lấy tay Kỷ Viên, mười ngón tay đan vào nhau, giọng nói nặng nề.
“Không được tách ra khỏi ta.”
Kỷ Viên thận trọng gật đầu, ở nơi nguy hiểm không rõ tình hình này, hắn một chút cũng không muốn cách xa Diệp Quân Trì ba trượng.
Rất nhanh sau đó lam khí dày tới độ đã không thể nhìn thấy gì, Kỷ Viên không nhìn thấy Diệp Quân Trì, chỉ có thể nhỏ giọng gọi: “Diệp Quân Trì.”
Nghe thấy người bên cạnh trầm ổn “ừ” một tiếng, hắn không tự chủ cũng nắm chặt tay Diệp Quân Trì hơn. Nhìn không thấy gì làm cho thính giác và xúc giác nhạy bén hơn nhiều, nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay cuồn cuộn không ngừng đi xuống làm nhân tâm an ổn, trong nháy mắt Kỷ Viên thấy con đường phía trước cũng không còn đáng sợ quá mức nữa.
Ít nhất còn có Diệp Quân Trì ở bên hắn.
Hắn cân nhắc một lát, hỏi: “Hệ thống, ngươi có thấy rõ cảnh tượng phía trước không?”
Trên núi này có không biết bao nhiêu là vách đá vực thẳm, hai người họ không nhìn thấy gì cả, nhỡ trượt chân ngã xuống, tuy rằng sẽ không ngã chết, nhưng thế cũng đã đủ kinh hoàng. Quan trọng nhất chính là, không biết Ngọc Thu đã phái bao nhiêu người ẩn núp trong sương mù, địch trong tối ta ngoài sáng, tình cảnh khó khăn tới cỡ nào.
Hệ thống nhìn nhìn, bất đắc dĩ nói: “Nhìn không tới, thế nên ta mới ghét cái thế giới huyền dị kiểu này…”
Kỷ Viên ghét bỏ mắng nó: “Vô dụng.”
Hệ thống giận: “Ít nhất ta so với hai người các ngươi còn thấy rõ tình hình hơn một chút! Ngươi…” Ngữ điệu của nó sau đó lại đột nhiên biến đổi, “Cẩn thận!”
Vừa dứt lời, Kỷ Viên không chút do dự kéo Diệp Quân Trì lăn sang bên cạnh, chỗ họ đứng vừa rồi vang lên một tiếng “vút”, không biết là thứ gì. Diệp Quân Trì trở tay kéo thiếu niên vào lòng, đập xuống đất một cái.
Mơ hồ nghe thấy có kẻ kêu lên thành tiếng, ngay sau đó là một mùi máu tinh khí nồng bốc lên, làm ẩm ướt không khí, trong mũi đều là cái mùi làm người buồn nôn kia. Kỷ Viên hãi hùng khiếp vía, chắc chắn bản thân không bị thương xong, vội hỏi Diệp Quân Trì: “Có sao không?”
“Yên tâm, ta không sao cả.” Diệp Quân Trì xoa đầu hắn, lại cười nói, “A Viên, ngươi đã cứu ta.”
Kỷ Viên cảm tạ hệ thống một tiếng, hệ thống đang định khiêm tốn, hàm súc lại kiêu ngạo một chút, bỗng tiếp tục kêu lên: “Có rất nhiều người đang tới đây!”
Không cần nó nói, Kỷ Viên và Diệp Quân Trì cũng nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ trong sương mù, Diệp Quân Trì che chở trước người Kỷ Viên, thấp giọng nói: “Theo sát ta.”
Ngay sau đó liền rút ra Hồi Trì hắn đã lâu không sử dụng, Hồi Trì rõ ràng là rất hưng phấn, lộ ra kiếm quang lưu chuyển trong sương mù, gấp gáp không thể chờ thêm muốn Diệp Quân Trì sử dụng nó.
Vừa đúng lúc tiếng bước chân đã ngay gần kề, Diệp Quân Trì cầm kiếm vung lên, mơ hồ nghe thấy tiếng “phụt” vang lên bên tai, Kỷ Viên có chút khẩn trương, cầm chủy thủ ra cảnh giác quan sát phía trước, thủ sau lưng Diệp Quân Trì.
Sương mù phía trước đột nhiên loãng dần, rất nhanh đã lộ ra một lỗ hổng có thể nhìn thấy rõ mọi vật. Kỷ Viên ngẩng đầu vừa nhìn, sắc mặt đột nhiên đại biến
Trên mặt đất trước mặt có một thiếu niên đang nằm, bằng vào lồng ngực hơi phập phồng của hắn, có thể đoán ra chắc hắn chỉ còn thở thêm được vài hơi. Y phục thiếu niên rách nát, người đầy máu, trên mặt cũng dính toàn máu, hình như cảm nhận được điều gì đó, hắn quay đầu, con ngươi vô thần nhìn thẳng Kỷ Viên.
Da đầu Kỷ Viên run lên, chỉ cảm thấy có một cỗ khí lạnh ngập đầu mà đến, nháy mắt quét quanh thân hắn.
Là Kỷ Thâm!
Bộ dáng này của hắn, gần như giống Kỷ Tư khi bị xe ô tô tông bay như đúc, hình ảnh khắc sâu trong linh hồn bỗng như bị ai dùng máu phác họa lại, kích thích tới nỗi suýt nữa hắn đã la to thất thanh.
Kỷ Viên theo bản năng muốn chạy đi, nhưng mới chạy vài bước, lại nghe thấy giọng nói sốt ruột của hệ thống: “Kỷ Viên! Đừng qua đó! Kia chỉ là ảo giác thôi!”
Ảo giác?
Kỷ Viên rùng mình một cái, do dự nhìn hình ảnh cực kì chân thật kia, sau đó khẽ cắn môi, lui trở lại.
Hắn biết tính chân thật của mắt không thể chính xác được bằng mắt nhìn của hệ thống.
Tiếng đao kiếm đánh nhau phía sau đã dừng lại, Kỷ Viên không hề nhìn một màn khiến mình run sợ kia, thò tay sờ tay Diệp Quân Trì: “Đều đã giải quyết xong rồi sao?”
Tay chỉ chạm phải một bàn tay lạnh băng.
Kỷ Viên lập tức trợn trừng mắt, chỉ cảm thấy dòng máu vừa rồi vừa kịp ấm lại trong nháy mắt lại đông cứng, nhưng hắn chưa kịp rút tay về, đã bị người trước mắt đè lại.
Giọng nói lạnh băng vang lên: “Ngươi nói thử xem?”
Kỷ Viên không kịp phản ứng, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, ý thức trở về im lặng.
Đâm Hồi Trì vào ngực kẻ cuối cùng, Diệp Quân Trì thu tay, nhẹ nhàng vẩy máu tươi dính trên Hồi Trì, sờ sờ chuôi kiếm như khen thưởng rồi mới để kiếm trở về vỏ.
Nghĩ tới Kỷ Viên đằng sau vẫn luôn thật an tĩnh, Diệp Quân Trì có chút lo lắng không biết có phải là hắn sợ hãi quá mức rồi không, xoay người lại đang muốn hỏi một câu, lại không ngửi thấy mùi hương thanh đạm quen thuộc.
Sắc mặt Diệp Quân Trì biến đổi: “A Viên?”
Trước mặt trống không, cũng không có tiếng đáp lại.
***
“Bốn phía là cái gì?”
“Một mảnh hắc ám.”
“… Ngoài hắc ám ra?”
“Còn có người bên cạnh ngươi kia.”
Kỷ Viên nhịn không được mặt đen mặt lại: “Nghe nói hệ thống đều là bàn tay vàng, ngươi ngay cả một cái bàn tay sắt cũng không được!”
Hệ thống đúng tình hợp lý: “Chính là bởi bàn tay vàng đã có quá nhiều rồi, thế giới nào gặp phải cũng khiếu nại lên trên, tổng bộ mới chuyển đổi hình thức của chúng ta thành tư liệu phụ trợ, ngươi còn muốn trách ta?”
Kỷ Viên âm thầm hít vào một hơi, không để ý tới nó nữa, Vừa rồi hắn thấy tình thế không ổn, người đứng trước mặt không phải là người hắn có thể đối phó, quyết đoán lúc người kia chém vào gáy liền phối hợp giả vờ ngất đi.
Bây giờ chỉ biết là bị đưa tới một sơn động hoặc là một căn phòng tối, không biết đang ở đâu, Diệp Quân Trì đang ở nơi nào. Hắn chỉ có thể tạm thời giả vờ, hắn biết thực lực của mình chỉ có thể sánh ngang với mấy Ma tộc chết trên nền tuyết đêm đó kia, chỉ tới lúc nguy cấp, hắn mới có thể xuất kỳ bất ý.
Kẻ bắt hắn hình như cũng cho rằng hắn không có tu vi, tiện tay ném hắn xuống đất, rồi đi làm việc mình đang bận rộn. Một lúc lâu sau, Kỷ Viên nghe thấy tiếng bước chân đi xa rồi, hệ thống xác nhận hai lần, hắn mới dám mở mắt ra.
Đúng thật là một căn phòng tối, trống rỗng, bên trong có đặt một tấm gương cực lớn, còn có bàn cờ Kỷ Viên nhìn mà không hiểu.
Người kia ngay cả dây thừng cũng không thèm dùng, Kỷ Viên bò dậy, hỏi hệ thống: “Vừa rồi là ai? Ngọc Thu?”
Hệ thống: “Phải, trên người chính là hơi thở của Ngọc Thu, nhưng không phải là bộ dáng của Vân Vô Tụ… có lẽ là đã dùng thuật pháp gì đó thay đổi hình dáng, trở về bộ dáng vốn có ban đầu. Đúng là kiêu ngạo, gã cảm thấy mình có thể đối phó với liên minh chính đạo dễ như bỡn? Không ngờ đã không thể chờ nổi mà thay cái mặt khác.”
Kỷ Viên lắc đầu, tuy rằng không bị đánh tới hoa mắt, nhưng cái cổ bị chém mạnh cũng khó chịu lắm chứ. Hắn xoa xoa gáy, bảo hệ thống phải chú ý nhắc nhở mình kịp thời, rồi bước tới trước cái gương bằng đồng thau kia.
Liếc mắt một cái liền nhìn thấy Diệp Quân Trì.
Hắn đi trong một mảnh sương mù dày đặc, thi thoảng lại rút kiếm ra giải quyết vài tên đánh lén, sắc mặt lạnh băng lại tái nhợt, ánh mắt lo âu, thậm chí còn lộ ra sát khí khủng bố.
Hệ thống nói: “Lão đại hình như đang đi khắp nơi tìm ngươi đấy… ai, ta biết đống sương mù đó từ đâu mà ra rồi.”
“Đừng nói ngắt quãng thế, sao lại như vậy?”
“Ngọc Thu bày trận pháp, tụ sương mù không giới hạn ở đầu gió, ngươi phá trận pháp rồi sương mù tự khắc tan.”
Kỷ Viên nhíu mày: “Ta không biết phá trận kiểu gì cả… ra ngoài tìm Diệp Quân Trì trước đã?”
“Sương mù đầy trời thế này, ngươi có ra ngoài cũng không nhìn thấy gì cả, còn có thể bị lão đại nhầm tưởng là đánh lén mà một kiếm đâm chết, ta giúp ngươi xem xem mắt trận ở chỗ nào, cái phòng tối này không bị pháp trận làm ảnh hưởng.”
Hệ thống dừng lại một chút, vội nói, “Mau nằm xuống chỗ cũ! Ngọc Thu về rồi!”
Kỷ Viên vội trở về tư thế cũ nằm lại, vừa nằm xong, liền nghe thấy có tiếng bước chân, chỉ là lúc này còn có cả tiếng bước chân của người khác nữa.
Kỷ Viên cẩn thận hơi hé mắt ra nhìn, chỉ thấy toàn là chân và vạt y phục.
Hắn đợi một lát, mới nghe thấy có tiếng người nói chuyện, lại không phải là Ngọc Thu vừa mới bắt hắn tới đây, mà là một giọng nói khác càng thêm quen thuộc.
“Ngươi là ai? Đại ca của ta đâu?”
Triệu Bất Thần? Ngọc Thu không ngờ lại để ông ta tỉnh lại rồi?
Kỷ Viên chỉ hơi ngước mắt lên liếc nhìn một cái, lại bị Ngọc Thu phát hiện ra.
Ngọc Thu xoay đầu, lãnh đạm nhìn Kỷ Viên, trong một chớp mắt này, Kỷ Viên nhìn thấy rõ tướng mạo vốn có của Ngọc Thu.
Hốc mắt gã sâu, mũi ưng, mi mày lạnh lùng, thoạt nhìn âm trầm lãnh đạm, sát khí dày đặc, khi quay đầu về phía Triệu Bất Thần, khuôn mặt mới ôn hòa lại một chút.
“Ta chính là đại ca của ngươi đây.” Giọng nói của Ngọc Thu tuy rằng lãnh đạm, nhưng lại không có sát khí, “Ngươi cho rằng nếu là Vân Vô Tụ, sẽ dung túng cho hành động nóng vội muốn mở rộng thế lực Triệu gia, hành xử kiêu ngạo của ngươi sao?”
Triệu Bất Thần lặng lẽ rùng mình một cái: “Ngươi rốt cuộc là ai!”
“Ngươi không cần biết.”
“Muội muội ta đâu?! Vân Thừa đâu rồi!”
Ngọc Thu cười rộ lên, khi gã cười không chỉ không trở nên nhu hòa, mà lại càng trở nên âm lãnh hơn: “Ngươi nên cảm ơn muội muội của ngươi, nếu không nhờ nàng đau khổ cầu xin ta, ta đã không tha cho ngươi và Vân Thừa.”
Dừng lại một chút, gã không thèm bận tâm tới Triệu Bất Thần, mà đi tới cạnh Kỷ Viên, đá cho hắn một cước, giọng nói lãnh đạm: “Nếu đã tỉnh rồi, vậy thì cũng nói mấy câu đi chứ Kỷ tiểu thư.”Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Quân Trì: “Vợ ơi!!! Vợ – yêu – ơi!!! Các ngươi có nhìn thấy vợ yêu của ta đâu không! Vợ yêu của ta!!!