Tiên Liêu Vi Kính

Chương 8

Diệp Quân Trì đè Kỷ Viên lại, tìm tới miệng vết thương đêm qua đã cắn, há miệng lại cắn tiếp.

Chờ tới khi hắn đi, Kỷ Viên đã sắp trở thành một Kỷ Viên bị phế thực sự.

Hệ thống nhìn bộ dáng nửa sống nửa chết của hắn, có hơi lo: “Sao rồi?”

Kỷ Viên an tĩnh nằm như gà chết một lúc, chậm rãi khoanh chân ngồi dậy: “Cảm giác cơ thể bị hút cạn tới trống rỗng. Hệ thống, bây giờ ta thực hoài nghi rằng ngươi đã lừa ta, thực ra ngươi biết hết tất cả mọi chuyện phải không?”

Hệ thống: “A haha, sao có thể chứ, ta chỉ là một hệ thống bình thường thôi.”

Kỷ Viên: “Ngươi đang chột dạ.”

Hệ thống trầm mặc một chút: “Có một số chuyện chưa thể nói cho ngươi biết ngay được… Tóm lại ta sẽ không gây bất lợi cho ngươi, chẳng qua có thể tiết lộ cho ngươi biết trước một chút, thể chất của nguyên chủ cực kỳ đặc biệt, không thể tự mình tu luyện được, có điều có cách để tu luyện, ngươi chịu đựng một chút, sau này sẽ mạnh lên.”

Hệ thống có thể nói nhiều như vậy đã là không tồi, Kỷ Viên cân nhắc một chút, cũng không đến nỗi không biết điều mà tiếp tục truy vấn, xoay người lại: “Còn bao nhiêu ngày nữa sẽ tới Nam Trì?”

“Ba ngày.”

Kỷ Viên u buồn thở dài.

Thái độ này của Diệp Quân Trì hắn không hiểu nổi, không biết là Diệp Quân Trì có thể giúp đỡ hay không, cho dù có động thủ, nói không chừng thoát ra khỏi đây rồi cũng sẽ bị nhốt lại trong Ma cung, ngày ngày hiến máu, vậy mới thực sự gọi là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.

Cầu xin Kỷ Sơn… Thôi, cho dù hệ thống không phán OOC, thì nhìn thấy ánh mắt si mê cuồng nhiệt này của Kỷ Sơn cũng đã thấy phát sợ cả lên rồi.

Rất nhanh sau đó, Kỷ Viên cũng không cần u buồn nữa.

Lúc chạng vạng, đoàn xe Kỷ gia tìm một nơi đất bằng nghỉ lại, Kỷ Viên cô độc đang chuẩn bị gặm quả dại, không biết Kỷ Sơn nghĩ thế nào, lại đột nhiên mở cửa buồng giam tù nhân ra, cho Kỷ Viên xuống dưới ngồi cùng một chỗ với gã.

Xung quanh là rừng rậm âm u, một vòng người ngồi quanh đống lửa, nhìn thấy Kỷ Viên, ánh mắt đều thật phức tạp, có chán ghét, lại có cả tiếc nuối.

Kỷ Viên bị nhìn tới dựng cả tóc gáy, cứng người ngồi xuống, trưng ra một khuôn mặt than trầm mặc không nói gì.

Kỷ Sơn mở miệng nói: “Còn ba ngày nữa là tới Nam Trì, kiên trì thêm một chút.”

Một tiếng hô “Vâng” đồng thanh vang lên quanh đống lửa, nhưng Kỷ Viên lại cảm thấy không đúng lắm, bất động thanh sắc đưa mắt nhìn về bên trái, cơ thể đột nhiên cứng đờ lại, lưng toát mồ hôi lạnh, trộm đếm số người.

Nhiều thêm một người.

Một vòng tròn người này cộng thêm cả hắn nữa, vốn có mười bảy người, người nhiều thêm này chính là người ngồi bên trái hắn.

Giống như một trò chơi chơi hồi trung học vậy, một nhóm người ngồi cùng một chỗ, kể chuyện kinh dị cho nhau nghe, bất tri bất giác lại nhiều thêm một người, vấn đề là không có ai để ý tới cả.

Người bên cạnh chậm rì rì đáp “Vâng” xong còn nhẹ nhàng cười một tiếng “Ai da, thật thú vị.”

… Ma quân đại nhân, ngươi lại bày trò gì vậy!

Chắc chắn rằng chỉ có bản thân nghe thấy giọng nói này, Kỷ Viên ngơ ngác quay đầu nhìn, liền nhìn thấy Diệp Quân Trì đang ngồi yên lặng bên cạnh mình, chợt cảm thấy tâm tình cũng không tệ lắm. Những người Kỷ gia này đều trộm liếc mắt ngắm Kỷ Viên, thấy hắn đột nhiên quay đầu qua nhìn, cũng nhìn theo, lúc này mới phát giác không biết từ khi nào, ngồi quanh đống lửa đã nhiều thêm một người.

Không khí vốn coi như là thoải mái bỗng chợt trở nên căng thằng.

Sắc mặt Kỷ Sơn đại biến, giơ tay ra muốn kéo Kỷ Viên ra sau, Diệp Quân Trì lại nhanh hơn gã một bước, dễ dàng kéo người vào trong lòng, cười bình thản: “Ngại quá, hôm đó nhìn không rõ, đây chính là người của ta, ta tới đưa người về.”

Kỷ Viên bị hắn ôm chặt, bất đắc dĩ: “Hệ thống, ngươi có thể cho ta biết chắc chắn rằng khi nào ta mới có thể trở mình được không?”

Một người bình thường không hề có linh lực ở thế giới tu chân này, thật sự là không tốt tí nào, lúc nào cũng có thể bị một kẻ nào đó nghiền nát như giết chết một con kiến.

Hệ thống cũng thật bất đắc dĩ: “Làm sao mà ta biết được.”

Kỷ Viên thì coi như là thoải mái rồi nhưng người Kỷ gia thì không. Nhìn thấy Diệp Quân Trì trong nháy mắt, mấy kẻ này kinh hoảng nhảy dựng lên rút bội kiếm ra, đợi thấy rõ khuôn mặt với ý cười ôn nhu khi có khi không, ánh mắt lại lạnh như băng tuyết, đều đồng loạt hít một hơi khí lạnh.

Sắc mặt Kỷ Sơn thật khó coi: “Ma đầu!”

Từ mười mấy năm trước Ma giới rung chuyển mạnh, sau khi Ma tôn bỏ mình, Ma giới liền xuất hiện ba vị Ma quân, mỗi người đứng đầu một phương, làm những điều mà mình cho là đúng, không hề quấy rầy lẫn nhau. Hai vị kia không quá nổi tiếng, rất ít khi ra mặt, mà người trước mặt này lại tựa như một nhân vật bước ra từ trong truyền thuyết.

Ba năm trước Diệp Quân Trì tạo ra một trận gió tanh mưa máu ở Nhân giới cách Dương Ninh không xa, lúc Kỷ gia tới Diệp Quân Trì đã mang theo các ma tướng ma binh rút đi, chỉ để lại tàn cục. Kỷ Sơn đúng lúc nhìn thấy khung cảnh bị tàn phá khủng bố như luyện ngục nhân gian kia, thiếu chút nữa đã nôn ra cả mật.

Diệp Quân Trì vẫn thật bình tĩnh, không nhìn ra có chỗ nào giống với lời đồn Ma đầu mất thần trí giết người như ngóe: “Hửm? Ngươi là đường huynh của A Viên phải không, sao nào, Hồi Trì dùng đã quen tay chưa?”

Hồi Trì trong tay biến thành một quái vật khủng bố, tay Kỷ Sơn run lên, thiếu chút nữa đã ném văng Hồi Trì.

Gã cũng đã nhớ ra, nam tử ngày hôm đó đột nhiên bước ra từ trong rừng, nhìn không rõ mặt, hẳn chính là Diệp Quân Trì.

Sự chán ghét với ma đầu trước mặt này còn vượt qua cả sự sợ hãi, sắc mặt Kỷ Sơn tăm tối, lạnh lùng liếc mắt nhìn Kỷ Viên: “Ngươi quả thực cấu kết với hắn làm việc xấu!”

Kỷ Viên từ đầu tới cuối bị Diệp Quân Trì nhét trong ngực không thể động đậy, chỉ có thể an tĩnh nằm không mà ăn đạn.

Hồi Trì đột nhiên rung mạnh lên, Kỷ Sơn chỉ cảm thấy trường kiếm vốn lạnh lẽo trong tay lại nháy mắt nóng lên tới bỏng cả người, vội vàng buông lỏng tay, trường kiếm vút một tiếng, bay về bên chủ nhân, xoay quanh người hắn không ngừng, giống như một đứa nhỏ nhìn thấy người thân.

Diệp Quân Trì rõ ràng là đang ngồi nguyên đó với vẻ mặt hiền hòa, lại tạo ra một cỗ uy áp vô cùng khủng bố tràn ngập trong không khí không một tiếng động, so với uy áp của những người tu chân cường đại ở Nhân giới, còn nhiều thêm vài phần khí tức nguy hiểm.

Bọn hộ vệ Kỷ gia xung quanh vốn đã sợ hãi run rẩy không ngừng, dưới áp chế của uy áp, ngoại trừ co rúm lại không thể động đậy thì một đám cũng chỉ có thể lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.

Kỷ Sơn nhìn chằm chằm vào Kỷ Viên, cắn chặt răng không để cho bản thân lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.

Không khí như đông cứng lại, ngay cả tiếng củi đốt tí tách lúc trước cũng không còn phát ra âm thanh gì nữa. Trong không khí tĩnh mịch này, Diệp Quân Trì bỗng cười một tiếng, cúi đầu nhìn người bị mình ôm chặt, giọng nói không lớn không nhỏ: “A Viên, tới lúc ngươi quyết định rồi, ta nên giữ lại mạng của những binh lính tôm tép kia, hay là nên giữ lại mạng cho đường huynh của ngươi đây?”

Kỷ Viên sửng sốt, theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn người Kỷ gia. Mười mấy người này nghe thấy lời nói của Diệp Quân Trì, thần sắc chấn động, ánh mắt đầy chờ mong nhìn hắn, Kỷ Sơn cũng là ánh mắt phức tạp dõi theo hắn, giật giật môi nhưng lại chưa hề nói gì.

Kỷ Viên: “… Phải làm thế nào đây hệ thống, ta là một lương dân mà.”

Chết một người hay chết cả đống, cũng vẫn là một vấn đề khó cả đôi đường. Nói thật ra, mấy người này ngoại trừ đã nhiều ngày không cho hắn ăn gì, thì cũng chẳng làm việc gì quá phận sự, Kỷ Sơn hơi biến thái một chút cũng chưa tới mức phải chết.

Hệ thống hừ lạnh: “Một lương dân thích đánh nhau ẩu đả?”

“Đã là chuyện từ đời nào rồi, ta cũng chưa từng lấy mạng người, đánh đều là những kẻ lưu manh ức hiếp phụ nữ, đương nhiên là lương dân.”

Hệ thống: “Vậy ngươi quả là đáng khen, thử xin Diệp Quân Trì tha thứ xem.”

… Ý kiến này có thể thử không đây?

Kỷ Viên thật cẩn thận nhìn sắc mặt của Diệp Quân Trì, lại nhìn những người bên cạnh, trầm mặc một chút rồi nói: “Đều thả hết đi.”

Diệp Quân Trì híp mắt, bộ dáng có phần thật giống với lúc trước khi Kỷ Viên cầm chủy thủ kề lên cổ mình uy hiếp hắn rời đi.

Kỷ Viên hơi run run: “Hệ thống, ta thế nào cũng sẽ bị bóp chết mất.”

Hệ thống an ủi: “Đừng sợ, tạm thời chưa chết đâu.”

Hai chữ ‘tạm thời’ này nghe thật không an toàn…

Kỷ Viên nghĩ loạn trong đầu, trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, môi bị một đôi môi mềm mại khác áp lên. Diệp Quân Trì không nhanh không chậm lè lưỡi ra, liếm theo đường nét môi Kỷ Viên, ánh mắt vẫn không gợn sóng như trước, người ngoài nhìn vào, chính là cảnh tượng hai người đang ôm nhau hôn kịch liệt.

Hai mắt Kỷ Sơn đỏ rực.

Kỷ Viên nói: “Thứ cho ta nói thẳng, Diệp Quân Trì muốn làm cho Kỷ Sơn tức chết phải không?”

Hôn xong, Diệp Quân Trì cười tới đào hoa xán lạn, giọng nói ôn nhu: “Ừ, đều nghe lời A Viên.”

Lập tức bế Kỷ Viên lên tại chỗ, xoay người bước đi.

Tới kiêu ngạo, đi lại càng kiêu ngạo. Hắn vừa đi, uy áp nặng trịch đặt trên tim của mấy người rút đi nhanh như thủy triều, tất cả đều như vừa được cứu thoát khỏi chết đuối, thở dốc từng hơi, toàn thân bị mồ hôi vã ra mà ướt như chuột lột, một đám người sống sót qua tai nạn lập tức quỳ rạp xuống đất, cứng đờ người nghĩ lại chuyện vừa xảy ra, không nói một lời.

Sắc mặt khó coi nhất chính là Kỷ Sơn.

Gã luôn có tâm tư với Kỷ Viên, tâm tư này từ nhỏ đã có, thời gian trôi qua, tựa như một hạt mầm, bén rễ, nảy mầm trong góc phòng tối âm u, lớn lên vừa dị dạng lại ngoan cố. Nếu không phải Diệp Quân Trì đột nhiên xuất hiện, gã đã định ngày mai sẽ mang theo Kỷ Viên trộm trốn đi.

Hồi lâu sau, đám người kia mới dần dám lên tiếng, giọng nói cũng là khàn khàn:

“Mau… công tử, chúng ta mau trở về bẩm báo cho gia chủ!”

“Diệp Quân Trì thật sự xuất hiện rồi! Đại tiểu thư không ngờ lại thật sự tằng tịu với ma đầu kia!”

“Triệu gia sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu…”

“Kỷ Viên quả là muốn hại chết cả gia tộc…”

Ầm ầm ĩ ĩ, tiếng nói lớn dần, Kỷ Sơn nghe tới phiền cả lòng, lạnh lùng quát câm mồm, quay đầu nhìn về hướng Diệp Quân Trì bế Kỷ Viên đi, sắc mặt âm trầm tới đáng sợ: “Quay về đường cũ!”

※※※

“Ngươi thấy không, chúng đều đang trách ngươi.”

Thấy người Kỷ gia đã chậm rãi đi mất, Diệp Quân Trì cười cười, tựa như còn mang theo một chút trào phúng: “Con người chính là như vậy.”

Kỷ Viên nhìn hắn một cái, mặt vẫn không đổi sắc: “Ngươi nói nhiều quá.”

Diệp Quân Trì nhướng mày không đáp, nắm tay Kỷ Viên cùng cưỡi kiếm, tựa như cũng không định truy cứu việc Kỷ Viên hạ độc mình rồi trộm mất kiếm trốn đi.

Hai người trầm mặc một lúc, Kỷ Viên thản nhiên hỏi: “Triệu Dương là do ngươi giết chết?”

“Triệu Dương là ai?” Diệp Quân Trì kinh ngạc hỏi.

“…” Trong lòng Kỷ Viên cuộn sóng, quay đầu lại nhìn sắc mặt có phần mờ mịt của Diệp Quân Trì, chắc chắn là hắn thật sự không biết, đành phải giúp hắn nhớ lại, “Chính là kẻ bức hôn Kỷ gia, nhét ta vào hôn kiệu kia, ngươi còn đạp cho gã một cước.”

Diệp Quân Trì à một tiếng, nắm lấy quả đào trước ngực Kỷ Viên, bâng quơ nói: “Không nhớ rõ, lâu rồi ta không tới Nhân giới, gần đây chợt nghe thấy lời đồn ta giết người – quả là không tìm thấy thi thể của hung thủ thì đều là do ta làm.”

Kỷ Viên nói: “Họ nghĩ rằng ta sai ngươi giết người.” Câu này quả thực là cười lạnh mà nói, thiên hạ ai có thể sai khiến Ma quân Diệp Quân Trì được đây?

Không ngờ Diệp Quân Trì nghe xong, bỗng chôn đầu nơi hõm cổ Kỷ Viên, cười rộ lên: “Ta biết rồi, có muốn ta giúp ngươi tới Nam Trì cứu cha ngươi ra không?”

Kỷ Viên sáng ngời cả hai mắt, kiềm chế tâm tình kích động, chậm rãi thở ra: “Ngươi nói thật?”

Diệp Quân Trì gật đầu.

Kỷ Viên vui sướng ngây ngất, đang muốn mở miệng cầu xin, hai thông báo bỗng ập tới.

Thông báo một là do hệ thống lạnh như băng nhắc nhở: “Khuynh hướng OOC, xin hãy chú ý.”

Thông báo thứ hai là một nhiệm vụ: Cùng Diệp Quân Trì tra ra hung thủ sát hại Triệu Dương (0/1).

Kỷ Viên: “…” Thật may mà tức quá cười không nổi nữa rồi.
Bình Luận (0)
Comment