Tiên Lộ Phong Lưu

Chương 9

Bốn gã kỵ binh còn dư lại cùng hò hét hưởng ứng, mặc dù chỉ có le que mấy người, nhưng thanh âm chấn động khắp nơi, khí thế không kém hơn những thú nhân hung mãnh kia chút nào.

Chiến thú bị thương nơi mông đít kia thẳng hướng Trần Tiểu Thiên chạy tới, người tuổi trẻ trên lưng nó ghịt chặt dây cương, quát lên:

- Mau tránh qua một bên!

Trần Tiểu Thiên cả đời còn chưa từng qua thú, chứ đừng nói chiến thú ghê gớm như khủng long thế này. Hắn nhìn móng thú bịt sắt tung vó chạy tơi, nhất thời sắc mặt xám ngắt, không kịp nhớ tơi mình thân là nam giới hiện đại đầy tôn nghiêm, lăn một vòng nhanh chóng tránh qua một bên.

Ai ngờ Chiến thú kia bị kinh hãi, không cách nào khống chế nổi, gót sắt lảo đảo dấn bước đạp lung tung, cách Trần Tiểu Thiên càng ngày càng gần. Trần Tiểu Thiên hồn phi phách tán, liều mạng tránh né, nhưng mấy cái gót sắt này giống như quen biết chỉ có mỗi mình hắn vây, chà đạp quanh quẩn khắp đầu vai chân cẳng của hắn.

Trần Tiểu Thiên nằm vật xuống, hét lớn:

-Ngươi giết chết ta đi!

Móng thú vừa tiếp xúc gương mặt Trần Tiểu Thiên thì nặng nề nhích qua một bên, người cỡi chiến thú đứng thắng trên lưng thú, hai tay ghịt chặt dây cương, đai sắt xiết thật sâu vào miệng thú, cơ hồ xiết tóe cả máu.

Da thịt trên mặt Trần Tiểu Thiên không tự chủ được co quắp, đầu tóc hắn dính đầy bùn đất, không cần soi gương hắn cũng biết gương mặt anh tuấn của mình hiện giờ thể thảm vô cùng. Nhưng đối diện với hai lần tử vong chỉ thoáng qua trong tích tắc, hay là đối với một xuyên việt giả không may mắn mà nói, thi thể diện đã không con trọng yếu nữa.

Tên trẻ tuổi cỡi chiến thú kia dùng hết sức cũng khống chế được vật cưỡi, ít nhất là điều khiển cho móng thú không còn đá tới đầu Trần Tiểu Thiên nữa.

Trần Tiểu Thiên thở phào nhẹ nhỏm, lúc này mới chú ý tới tên nhân loại cỡi chiến thú trước mặt này.

Tên này... rất xinh đẹp! Hai hàng lông mày thật dài vươn ra trên gương mặt trắng noãn, phảng phất như cánh Yến bay lượn. Ánh mắt tươi đẹp cực kỳ, đôi môi đỏ mọng mím chặt động lòng người.

Rất đẹp, rất tươi đẹp! Nếu như y là nữ nhân, nhất định là một mỹ nữ rất đẹp. Còn nếu như y là nam nhân, thì nhất định là một nam nhân thật bất hạnh.

Tên người cỡi chiến thú kia hiển nhiên không có cảm tình gì đối với Trần Tiểu Thiên. Y hung hăng trợn mắt nhìn Trần Tiểu Thiên một cái, nhảy xuống chiến thú, hướng đồng bạn chạy đi.

Khác xa so vơi những binh lính trầm mặc trong phương trận, tên người cỡi chiến thú chạy với tư thế rất kỳ dị. Y một tay đè chặt chuôi kiếm, thân thể nghiêng về trước, hoàn toàn dựa vào lực lượng mũi chân đi như bay vút về phía trước. Cả người y tựa như trợt đi trên lớp đất bùn, không chỉ có tư thể ưu mỹ, mà tốc độ còn cực nhanh, khiến cho Trần Tiểu Thiên nhớ tới võ lâm cao thủ trong truyền thuyết.

Đối với một người sống trong đô thị bình thường, lên lầu ba cũng muốn ngồi thang máy đi lên mà nói, thì cao thủ võ lâm hoàn toàn là thứ tồn tại trong không gian mộng tưởng. Trần Tiểu Thiên cảm thấy có chút may mắn là mình mới vừa rồi không biểu hiện quá kiêu ngạo.

Một sinh vật khác có lẽ cũng tồn tại ở thứ không gian sáu chiều này, đó là thú nhân. Những tên thú nhân kia sải bước với tốc độ không kém tuấn mã chút nào. Vóc người chúng lại cao đến đáng sợ, đứng trên mặt đất mà vượt hẳn kỵ binh trên lưng thú.

Năm tên kỵ binh nhân loại kết thành hình tam giác. Hai gã phía trước, ba tên ở phía sau, xóc nghiêng đoản mâu của riêng mình, nhìn thẳng vào bọn thú man võ sĩ đang xông lại. Phía chính diện, phương trận quân đạo sĩ đã đánh tan quân địch, đang dọn dẹp chiến trường. Bọn họ có lẽ làm nhiệm vụ ngăn cản truy binh đuổi theo, hoặc có thể là không muốn thanh trừ bọn thú man nhân này, nên chỉ ngăn cản và tiêu diệt địch quân, chờ viện quân chạy tới, chém chết tên thú man thủ lĩnh.

Bọn thú man võ sĩ xông lên phía trước răng nanh chia ra, phát những tiếng rống như lôi đình, sau đó phóng người lên, ở giữa không trung giơ cự phủ như những bánh xe lớn ra, rồi... “Đinh”... đột nhiên đánh xuống.

Hai gã kỵ binh phía trước đồng thời giơ đoản mâu lên, chống chọi lại cán búa. "Keng" một tiêng, lực đánh khổng lồ vào khiến cho bả vai hai người trầm xuống, tọa kỵ phía dưới cũng bị chấn lui nửa bước.

Năm tên kỵ binh này phối hợp thuần thục cực kỳ, đoản mâu mới vừa chống chọi cán búa, ba tên kỵ binh phía sau giục tọa kỵ đồng thời lao ra nửa bước, nhờ vào lực tiến của thú, đem đoản mâu từ hai bên hung hăng đâm vào dưới xương sườn của tên thú man võ sĩ kia.

Chiến thuật phối hợp này hoàn toàn chiếm ưu thế, nếu như lấy một chơi một, gã thú man võ sĩ đánh xong thì năm tên kỵ binh còn sống được bốn là may. Nhưng năm tên kỵ binh phối hợp ăn ý, hai người phòng thủ, ba người tiến công, nhất cử đâm ngã tên thú man võ sĩ xuống đất.

Thú man võ sĩ lưng bụng chảy đầy máu tươi tanh đặc như nham tương.

-CỔ Cách Nhĩ!

Y gào thét vừa ném cự phủ, vừa tung người ôm lấy một gã kỵ binh, khiên cả người lân thu cung ngã xuống đất. Sau đó y há miệng rộng, những cái nanh dài nhọn giống như chủy thủ chọc thung cổ kỵ binh, máu tươi phun tràn ra ngoài.

Đại hán râu dài trên lưng thu mặt trầm như nước. Hắn nghiêng người ném một cái, đoản mâu như độc xà đâm xọc vào sau lưng tên thú nhân kia, sau đó rút ra trường kiếm từ bên hông vung mạnh, cái đầu lởm chởm răng nanh bay vụt ra ngoài.

Những đòn đao qua kiếm lại đầy máu me này đối với hán tử đã quen nhìn thấy sự tử vong, hay sống chết trước mắt không hề hấn hay phận tâm gì. và bọn thú man nhân hiển nhiên cậy vào sự dũng mãnh gan dạ của bản thân, từng người tự chiến đấu, không hề điều chỉnh tốc độ hay cùng nhau hợp công.

Lại một gã thú man võ sĩ rông gầm dữ dội vọt tới đại hán. Đại hán râu dài cầm ngang trường kiếm, lạnh lùng ngó chừng đối thủ. Đang lúc thú man võ sĩ tung người, hai gã kỵ binh phía sau đột nhiên chạy ra nửa bước, hai cây đoản mâu một tả một hữu đâm vào trước ngực tên này. Tiếp theo đo, đại hán lập tức nhảy lên, hai chân vững vàng dẫm lên bả vai của thú man võ sĩ to con, hai tay cũng cầm trường kiếm, đâm lứt vào từ sau lưng hắn. Tên thú man võ sĩ ủ rũ ngã vật xuống đất, cự chủy trong tay nặng nề rơi ra, tóe lên một đám bùn đất.

Tên quát to “Cổ Cách Nhĩ” lúc nãy vốn là thú man thủ lĩnh, hai mắt đầy máu đỏ. Hắn nắm một mũi trường mâu, vung cánh tay ném mạnh. Đại hán râu dài rút trường kiếm từ lưng thú man võ sĩ ra, nhưng bị xương sống lưng thô to của tên này kep chặt. Không đợi y buông kiếm né tránh, mũi trường mâu kia đã rít gió lao tơi, cam vào ngực trái đại hán, xuyên ra từ phía sau lưng.

Trong nháy mắt song phương đều chết hai người, huyệt Thái Dương phía bên phải của Trần Tiểu Thiên cũng liên tiếp truyền đến bốn lần đau nhức, cuối cùng sau một chút nhộn nhạo hết sức kịch liệt, đau đến hắn cơ hồ muốn chạy nước mắt ra, thì bốn luồng khí âm hàn ngay sau đó tiến vào trong cơ thể Trần Tiểu Thiên, lập tức truyền tới khoái cảm lạ lung.

Song phương không để ý đến Trần Tiểu Thiên. Đối với số ít kỵ binh ở đây xem ra Trần Tiểu Thiên mặc dù mặc quái dị, nhưng rõ ràng cho thấy hắn thuốc chủng tộc loài người. Mà đối với thú man nhân, cái tên nhân loại trong tay không tấc sắt xa lạ này không có nhiều uy hiếp như bọn kỵ binh kia.

Đi theo sát cổ Cách Nhĩ là những dũng sĩ nổi danh nhất trong bộ tộc. Bọn chúng gầm thét tiến lên, cuối cùng giết chết toàn bộ ba tên kỵ binh còn lại. Mà trên mặt đất, thi thể của thú man nhân cũng nhiều thêm hai xác.

Cổ Cách Nhĩ tay tả cầm mâu tay phải cầm phủ, chém một gã kỵ binh cả người lẫn thú thành bốn đoạn, sau đó nhôm thân thể hùng tráng lên. Cả người hắn đẫm máu, giống như thú man thiên thần đến từ viễn cổ.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Trần Tiểu Thiên vô luận như thế nào cũng không tin là người ta có thể chỉ dựa vào lực lượng của nhân loại để có thể chống lại cùng thú nhân kinh khủng, hơn nữa ở trong tình thế sát thương gần tương dương. Mặc dù những nhân loại kỵ binh kia dựa vào sự phối hợp lẫn nhau, nhưng cho thấy họ cũng cường hãn vượt xa sức tưởng tượng của hắn. Trong lòng hắn không khỏi dâng lên câu hỏi, những kỵ binh này thật sự là ai, quân nửa giống quân Tần nửa giống đạo sĩ này rốt cuộc là sao?

Tất cả đồng bạn đều đã chết trận, người trẻ tuổi kia cỡi chiến thu không chút do dự phóng tới thú man nhân. Nếu so sánh với khí lực kinh người của thú nhân, thân hình của kẻ này lộ ra vẻ bé nhỏ và nhu nhược. Nhưng y lại co tư thái quyết tuyệt chưa từng thấy từ trước đến nay, sắc bén giống như thanh trường kiếm trong tay vây.

Những tên thú man kia đã bị máu tươi cùng sự giết chóc kích khởi hung tính. Một gã thú man võ sĩ giơ cự phủ lên, bổ tới bên hong của kỵ sĩ trẻ tuổi. Người cỡi chiến thú kia mũi chân điểm một cái, thân thể giống như trợt đi tránh xa cự phủ, tiếp theo trường kiếm trong tay bỗng sáng lên, nhanh như tia chớp xuyên qua cự phủ, đâm vào cổ tay của thú man võ sĩ.

Bạch quang sáng lên sáng lên từ trường kiếm như khiến nó sắc bén vô cùng, tên thú man võ sĩ bị đứt lìa cả cổ tay trái, cự phủ mang theo bàn tay không trọn vẹn bay ra, kèm một đám máu đào. Hắn cắn chặt răng nanh, tiếp theo tay phải nắm chặt, nện một quyền nặng nề như đá vào sống kiếm, khiến kỵ sĩ trẻ cỡi chiến thú bị chấn phải lui một bước.

Cổ Cách Nhĩ bỏ trường mâu đã cong xuống. Hai tay y chặt cầm phủ, rơi như lôi đình bổ mạnh vào trên thân kiếm của thanh niên cỡi chiến thú. Người này mặc dù đảm lược hơn người, cuối cùng thì khí lực không đủ, mỗi lần cự phủ đánh xuống, bạch quang trên thân kiếm cũng yếu đi một phân, thân thể bị bức phải liên tiếp lui về phía sau. Cuối cùng "Tranh" một tiếng giòn vang, trường kiếm mất đi bạch quang bị cự phủ chém gãy.

Người cỡi chiến thú phản ứng cực nhanh, trở tay ném một cái, nửa đoạn đoạn kiếm cắt ngọt ngón tay như là nham thạch của cổ Cách Nhĩ, tóe lên một luồng huyết quang.

Cự phủ rơi ầm xuống đất, cổ Cách Nhĩ với bàn tay to vấy máu đột nhiên vươn ra, chộp bắt được ngực giáp của người trẻ tuổi cỡi chiến thú, sau đó tay trái nắm chặt, hung hăng đánh mạnh vào bụng hắn.

Người cỡi chiến thú mặc dù mặc áo giáp nhẹ, nhưng tiếp ngay sau một quyền đủ để vỡ đá của cổ Cách Nhĩ, tấm giáp chắn hình vuông trước ngực hắn vỡ toan tung bay tán loạn, thân thể theo đó cũng vượt bay lên, cả người giống như diều bị đứt dây bay rơi ra mặt đất, cách chỗ chiến đấu hơn mười thước, vừa đúng vào chỗ Trần Tiểu Thiên đang ngồi.

“Ngoa lặc cá tào! Biết rõ đánh không lại, không chạy trốn mà tự đi tim cái chết!” Trần Tiểu Thiên ngầm đánh giá gã thanh niên này: điên cuồng!

Chiếc mũ bảo hộ của thanh niên không biết đã rụng ở địa phương nào, lộ ra búi tóc cột chặt bằng vài. sắc mặt y như tuyết trắng, khóe môi chảy dài một dòng máu tươi, hiển nhiên bị nội thương không nhẹ, sợ rằng ngay cả xương sườn cũng bị gay mất năm sáu bảy tám cái.

Nhìn xuống chút nữa, Trần Tiểu Thiên cảm thấy hô hấp đột nhiên cứng lại.
Bình Luận (0)
Comment