Hệ thống tu luyện của tu sĩ cực kỳ khổng lồ nhưng đều bắt nguồn từ quy nạp, cảm ngộ và cách vận dụng linh khí. Mà linh khí ở trong thế gian này lại thường ở dạng hỗn độn, pha tạp vào nhau. Ngoài ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ, còn có hai hệ nguyên khí khác rất hiếm gặp là băng và lôi. Người tu đạo phải dùng công pháp dẫn đạo, hấp thu nguyên khí vào trong thân thể, chuyển biến linh khí pha tạp thành nguyên khí đơn thuộc tính tinh thuần. Như vậy mới chân chính biến lực lượng thiên địa thành sức mạnh của mình.
Đương nhiên, nếu tu sĩ tìm thấy nơi có nguyên khí đơn thuộc tính trong tự nhiên thì có thể nói đó chính là cơ duyên trời ban, tu vi sẽ tiến bộ vược bậc. Nhưng thế gian nào có nhiều nơi như vậy, nguyên khí ngũ hành đã ít mà nguyên khí đơn thuộc tính hai hệ lôi băng lại càng ít hơn, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Đây cũng là nguyên nhân hệ tu sĩ này càng về sau tu luyện càng khó. Tu sĩ lôi hệ cực ít và Bộ Uyên là một trong số đó.
Lôi Nguyên Thuật là công pháp nhập môn của nhất mạch "Ngự Kiếm Sinh" Bộ Uyên, đương nhiên có chỗ độc đáo của nó. Công pháp này không chỉ tu luyện nguyên thần mà còn rất hữu hiệu với rèn luyện thân thể. Vì vậy ở cùng cảnh giới, tu sĩ hệ lôi có năng lực kháng đòn mạnh và tốc độ khôi phục nhanh hơn các hệ khác nhiều.
Trong hang núi, có người thiếu niên khoanh chân đả tọa, hô hấp thổ nạp. Hắn hoàn toàn không biết mình đã ngây người ở đây bao lâu, chỉ biết dùng mỗi giây phút mình đang có để dẫn dắt linh khí xung quanh ra vào thân thể, tuần hoàn lặp đi lặp lại.
Quá trình này đơn điệu mà dài đằng đẵng. Hắn không biết, trong ấn đường của mình đang âm thầm hình thành một điểm sáng hình tròn màu tím. Hơn nữa từ trong điểm sáng lại dài ra những sợi tơ mảnh mỏng mảnh, nương theo mỗi lần hô hấp của hắn mà lan tràn ra khắp người.
Ngày hôm đó, trong khi hô hấp thổ nạp, người thiếu niên ấy chợt cảm thấy thanh tỉnh cả người, linh khí lưu chuyển thông thuận, thở ra hai luồng khí trắng như tuyết, lượn lờ trên không trung hai vòng rồi lại trở về trong mũi.
Diệp Bạch hít một hơi thật sâu, mở mắt, đôi mắt toát ra ánh sáng rực rỡ chưa từng có.
Trong khoảng thời gian này, mặc dù hắn chưa đột phá được ngưỡng cửa Luyện Khí tầng chính nhưng đã ổn định lại tu vi vừa tăng vọt. Chỉ cần chậm rãi luyện hóa, sớm muốn gì cũng tiến giai.
Chuyện làm cho người ta vui mừng nhất là thân thể bị tổn thương đã phục hồi được bảy tám phần. Ngoại trừ phần ngực còn vài đoạn xương nứt gãy thì đã lành lặn gần hết rồi.
Diệp Bạch thỏa mãn gật đầu khi cảm nhận dòng nguyên khí dồi dào tràn đầy trong các huyệt khiếu. Hắn hiểu rõ, hành trình lần này là món quà mà tạo hóa đã ban cho. Trong vài ngày ngắn ngủi, hắn đã tiến giai từ Luyện Khí tầng năm lên tầng tám. Tốc độ như vậy có thể nói là văn sở vị văn. Ngay cả đệ nhất nhân của thế hệ trẻ tuổi bây giờ là Quý Thương Mang của Minh Nguyệt Phong, khi trải qua giai đoạn này cũng phải mất gần hai năm. Chỉ vậy đã được khen ngợi là tuyệt đỉnh thiên tài rồi.
(văn sở vị văn: mới nghe lần đầu)
Lẽ ra lần tạo hóa này vốn do mấy huynh đệ cùng nhau chia sẻ, nhưng bây giờ chỉ còn lại một mình hắn.
Những chuyện khi xưa trên Lão Thụ Phong cứ không ngừng hiện lên trong đầu. Đại sư huynh hi sinh biết bao thời gian để dạy bảo hắn những điều khó hiểu trong tâm pháp nhập môn. Nhị sư huynh lén lút chạy vào phòng để kín đáo tặng cho hắn một lọ dược hoàn. Tam sư huynh vốn trầm mặc ít nói, nhưng khi thấy hắn uể oải mất tinh thần lại đùa:"Này, ngươi phải cố mà theo kịp đi chứ, chúng ta còn chưa so xem ai lợi hại hơn mà." Tứ sư tỷ liền đánh tam sư huynh một cái, ha ha cười nói. Ngay cả ngũ sư huynh ngày thường hay khi dễ hắn, dường như khi ấy cũng không đến nổi đáng ghét như vậy.
Diệp Bạch cảm giác như có giọt nước mắt vô hình rơi vào khóe miệng, đắng chát lắm. Trong lòng như hiểu ra, đoạn phàm trầm, xá chấp niệm, trên đường tu đạo, càng đi xa càng cô đơn. Đến lúc cuối đời, có lẽ người thân bạn bè đã rời xa ta.
Than nhẹ... Diệp Bạch phủi phủi quần áo bẩn không chịu được, rồi đứng dậy.
Hắn lôi ra một bộ quần áo từ trong túi trữ vật và mặc lên người. Túi trữ vật là vật thiết yếu khi ra ngoài của tu sĩ, thứ thích hợp nhất để cất giữ vật quý. Một khi đã tiếp nhận dấu ấn linh hồn của chủ nhân thì người ngoài không thể mở được. Trừ phi chủ nhân chết đi thì lạc ấn mới biến mất.
Lão sư ban túi trữ vật này cho hắn lúc sắp xuống núi. Lần đầu chỉ đựng chút vật phẩm tùy thân, lần thứ hai là để dùng trong lần thí luyện này.
Nghĩ tới đây, Diệp Bạch không lưỡng lự nữa, bấm quyết, đốt lên một quả cầu lửa để quan sát quang cảnh xung quanh.
Chợt nghe một tiếng "Bùng" nhỏ, một quả cầu lửa to như chậu rửa mặt hiện ra giữa hư không. Diệp Bạch ngơ ngẩn nhìn ngọn lửa cháy hừng hực trên tay mình.. Hỏa Cầu thuật là một trong số ít những pháp thuật hắn có, lại là pháp thuật cơ bản nhất. Ngày xưa hắn chỉ gọi ra được một ngọn lửa to cỡ nắm tay, uy lực có hạn. Nhưng lúc này hắn có thể khẳng định, sức lửa đã lớn hơn xưa rất nhiều, rất thích hợp để chiếu sáng.
Bầu trời vẫn u ám âm trầm như cũ nhưng đã hơi có sinh khí. Ngẫu nhiên lại có vài tiếng chim kêu thảm thiết như muốn phá tan màn đêm yên lặng. Diệp Bạch phóng thần thức ra ngoài, cảm nhận rõ mồn một nơi con chim kia rớt xuống có linh khí chấn động kịch liệt, là khí của yêu thú.
Thực vật bắt đầu sinh trưởng trên mặt đất, cỏ cây cao không quá bàn chân lặng lẽ đung đưa theo gió nhẹ, làm cho đống xương trắng ngoài kia khi ẩn khi hiện.
Diệp Bạch đi qua, tìm đi tìm lại mà không thu hoạch được gì. Xương trắng trên mặt đất đã bị phong hóa nặng nề, dù có tìm được một vài vật tiền nhân để lại thì cũng bị năm tháng mài mòn hết cả.
Nhưng hạt châu nọ biến mất thì phải giải thích thế nào. Hắn càng nghĩ càng xoắn xuýt, rõ ràng đã nuốt vào bụng lại tìm không thấy chút xíu dấu vết nào, cũng không sinh ra tác dụng gì. Đây là chuyện nghĩ kiểu gì cũng không thông. Chẳng lẽ là ảo giác?
Diệp Bạch vừa nhìn vừa nghĩ, một lát sau liền ra khỏi sơn động, đi đến xuống đáy đầm lầy. Mặt đất đã trở nên lầy lội, thực vật thủy sinh thuộc họ dây leo đan xen ngang dọc khắp nơi, hoàn toàn không thể phân biệt được phương hướng.
Hắn cắt đứt dây leo trước mặt, xuôi theo vách đá đi về phía khe hở. Ở nơi này hoàn toàn không có khái niệm thời gian và phương hướng, nhưng Diệp Bạch vẫn định đi đến nơi quen thuộc kia. Lần đầu là để tìm đường ra, hang động dưới đáy đầm lầy này quá quỷ dị. Sự tình về hạt châu màu tím khi trước vẫn như mây đen bao phủ trong lòng hắn, khiến hắn không dám ở lại lâu.
Diệp Bạch giữ hỏa cầu trong tay, lòng thoáng lo âu, thân thể lao nhanh về phía trên động đất. Hỏa cầu như bó đuốc trong đêm tối, trở thành đèn tín hiệu sáng nhất trong màn đêm. Trong nhát mắt, sinh vật trong phạm vi mười dặm quanh đó đồng loạt có hành động dị thường.
Mấy luồng khí tức hùng mạnh xuất hiện từ lớp bùn dưới đáy đầm lầy, phi vùn vụt tới phía Diệp Bạch.
Sinh vật sống trường kỳ trong bóng tối dị thường mẫn cảm với ánh sáng và nhiệt độ ấm. Diệp Bạch vội vàng huơ tay dập tắt hỏa cầu, thúc dục nguyên khí trong thân thể rồi lao đi như mũi tên. Lao tới đỉnh đầm lầy, sau mầy lần nhảy xa đã mất hút.
Sau khi hắn rời khỏi, một con trăn nước khổng lồ chầm chậm xuất hiện, nửa mình dưới của nó uốn khúc ngoi lên, kéo theo lớp bùn bẩn dày đặc. Nó quay đầu quan sát bốn phía, lộ vẻ khó hiểu rồi lại trầm mình xuống đáy bùn.
Ngay sau đó, một đám sinh vật hình dáng như con muỗi ùn ùn kéo đén, bay qua bay lại nơi Diệp Bạch dừng chân một lúc rồi hậm hực rời đi.
Mấy luồng khí tức dị thường hùng mạnh này xao động một hồi rồi mới yên lặng trở lại.