Hai ngày liên tiếp trôi qua, trong nhà tù vương phủ yên ắng. Ngay cả mấy người trong phòng giam số mười một cũng không có động tĩnh gì lớn.
Thị vệ hắc Bào qua lại tuần tra ngoài hành lang nhà tù cũng âm thầm buồn bực.
- Trâu tiên sư. Vì sao người này còn chưa tỉnh, đều ngủ hai ngày rồi.
Khỉ ốm không kiềm chế được, qua lại bên cạnh thanh niên áo Bào tím nói.
- Chờ.
Thần sắc Trâu đạo sĩ như thường nhìn thoáng qua Thanh niên đang trong giấc ngủ. sau đó bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
- Nam Cung Dược Sư. ngươi qua xem lại một chút?
Lăng Thiên nói với thư sinh bệnh hoạn ở trong góc phòng giam.
Thư sinh, này có dạng yếu không chịu nổi gió lớn. sắc mặt cũng rất không bình thường nhưng không có bất kỳ người nào dám coi thường hắn.
Hắn chậm rãi đi tới trước người Thanh niên áo Bào tím. thong thả ung dung nói:
- Ngày hôm qua đã xem qua. thể chất người này không thể đánh giá theo lẽ thường.
Nói tới đây, hắn đưa ra một ngón tay khiến người ta khiếp sợ. Ngón tay hắn là màu xanh thẫm. trong ánh sáng mỏng manh lóe ra vẻ sáng bóng làm người kinh hãi.
Không chỉ như thế, hai cánh tay của hắn đều màu xanh thẫm, giống như hai con độc mãng có độc tố trí mạng.
Trong ánh mắt đầy sợ hãi của tù phạm khác, thư sinh này đặt ngón tay lên cổ tay Thanh niên áo Bào tím.
Thời gian chừng hai hô hấp. thư sinh ốm yếu thu hồi ngón tay. giọng đạm mạc nói:
- Sinh mệnh lực rất mạnh, cho dù ngủ thêm nửa tháng cùng không thành vấn đề.
- Nếu hắn một mực ngủ như vậy. vậy chúng ta phải chờ đến năm nào tháng nào? Chúng ta không thể tự chạy ra khỏi đây sao?
Khỉ ốm hơi oán giận nói.
- Thân thể người này thật sự mạnh mẽ. ta đều không kìm nổi muốn dùng hắn để thí nghiệm phối phương độc được của ta.
Thư sinh ốm yếu lộ ra vẻ mặt làm người ta lạnh buốt sống lưng, tử tế đánh giá thân thể Thanh niên áo Bào tím, hận không thể giải phẫu thân thể người này.
- Đáng tiếc độc dược của ta đã bị lục soát lấy đi hơn nửa trước khi tiến vào phòng giam này...
Thư sinh ốm yếu uể oải quay về góc vừa rồi.
- Tới giờ cơm rồi!
Đúng lúc này có ngục tốt đưa đồ ăn tới.
Trong Hành lang nhà tù lập tức có mấy chục tên thị vệ hắc Bào tới canh giữ. cầm đầu chính là lão già áo vải hai ngày trước. Lão tươi cười nhìn chằm chăm vào đám tù phạm này.
- Không nghĩ tới đưa cơm còn cần Đinh đại hiệp đích thân tới.
Lăng Thiên cảm thấy rất bất ngờ đối với sự có mặt của lão già áo vải.
Ngục tốt bày ra hai cái bàn trong phòng, phía trên chất đầy không ít rượu thịt tỏa ra một mùi thơm khiến người ta thèm nhỏ dãi. Mười mấy tù phạm lập tức vây quanh bàn ăn uổng nhồm nhoàm.
- Trâu tiên sư. bàn rượu và thức ăn này ngươi nhất định phải ăn đó. Bởi vì vương gia mang đến một người khiến ngươi phải ngạc nhiên vui mừng.
Lão già áo vải tươi cười, bộ dạng nắm chắc thăng lợi.
Trâu đạo sĩ ngồi nhắm mắt dưỡng thần dưới đất như trước, không chút để ý tới lời nói của lão già.
- Người đâu. dẫn nàng tới!
Lão già áo vải nhẹ vỗ tay.
Cuối Hành lang nhà tù truyền đến một loạt tiếng chân bước, hai thị vệ hắc Bào áp tải một cô gái xinh đẹp tuyệt trần đi tới.
- Sư phụ!
Nữ nhân xinh đẹp này liếc mắt một cái liền thấy được Trâu đạo sĩ ngồi trong phòng giam, trên khuôn mặt Thanh nhã xinh đẹp hiện ra vài tia ngạc nhiên vui mừng.
- Băng Vi... Vì sao ngươi lại tới nơi này?
Trâu đạo sĩ vừa nhìn thấy cô gái này. sắc mặt biến đổi. trong mắt lộ đầy vẻ lo lắng.
- Đều là Băng Vi không tốt. đêm qua lén đến vương phủ tìm sư phụ. kết quả liền bị bọn họ...
Nói đến đây, Băng Vi lộ ra vẻ áy náy. trên khuôn mặt xinh đẹp như phù dung chảy xuống vài giọt nước mắt trong suốt.
- Ôi!
Trâu đạo sĩ thở dài một tiếng, từ mặt đất đứng đậy.
Lão già áo vải cho thị vệ hắc Bào đưa Băng Vi vào phòng giam.
- Các ngươi thoải mái ăn một bữa cơm đoàn tụ đi!
Lão già áo vải ha hả cười rồi rời đi.
- Trâu tiên sư. đây là nữ đồ đệ ngươi thu sao? Bộ dạng còn xinh đẹp hơn tiên nữ.
Lăng Thiên ngồi ở cạnh bàn uống một hớp rượu, kìm lòng không đậu nói.
Đám thiếu niên Khỉ ốm lại càng lén đánh giá cô gái Thanh lệ không giống người trần này, ngay cả đũa trên tay gắp trượt cùng không chú ý tới.
- Băng Vi a. ngươi quá xúc động!
Trâu đạo sĩ đi tới gần Băng Vi, giọng nói mang theo vài tia trách cứ.
- Có thể ở cùng một chỗ với sư phụ. cho dù bị nhốt trong phòng giam. Băng Vi cũng nguyện ý.
Trong mắt Băng Vi lóe ra vài giọt lệ trong suốt, khuôn mặt Tuyết trắng tươi cười như hoa.
- Ngươi cùng tới ăn một chút. Không biết sau bữa ăn này chúng ta sẽ phải đối mặt với cục diện như thế nào?
Trâu đạo sĩ đi tới một bàn ít người, gọi Băng Vi ngồi vào bên cạnh.
- Được, cả đêm con không ăn gì. sư phụ cùng dùng một chút đi.
Băng Vi vươn cổ tay trắng muốt như tuyết nâng đũa bắt đầu gắp thức ăn. lại phát hiện vài nam nhân ở bàn khác đang ngây ngốc nhìn mình.
Đôi mày Thanh tú khẽ nhíu, Băng Vi cúi đầu. yên lặng ăn. Trâu đạo sĩ cũng không muốn ăn, hỏi:
- Sau khi người của vương phủ bắt ngươi, không khi dễ ngươi chứ?
- Không. Tề Uy Vương lệnh cho bọn họ chiếu cố con. nhưng là con không ăn đồ vật bọn họ đưa tới.
Băng Vi nói.
- Vậy là tốt rồi. Xem ra Tề Uy Vương này còn muốn lôi kéo ta đến trận doanh của bọn họ. có khả năng trước mắt sẽ không xuống tay với chúng ta.
- Sư phụ. chúng ta phải ở lỳ trong này sao? Chẳng lẽ với pháp lực của ngài đều không thể chạy trốn khỏi vương phủ này sao?
Băng Vi thoáng đánh giá hoàn cảnh chung quanh, trong giọng nói có vài tia lo âu.
- Vương phủ này canh gác nghiêm ngặt, võ lâm cao thủ vô số kể. Càng đáng sợ vẫn là vài vị tiên sư của vương phủ.
Trâu đạo sĩ khẽ thở dài.
- Chẳng lẽ Ngay cả một chút biện pháp người cũng không có sao?
Bờ mi xinh đẹp của Băng Vi khẽ run lên.
Ánh mắt Trâu đạo sĩ đừng ở trên người một Thanh niên áo Bào tím đang ngủ say.
- Ồ! Nơi này làm sao còn có người đang ngủ. chẳng lẽ hắn không đói sao?
Băng Vi hơi tò mò liếc mắt nhìn Thanh niên này một cái.
- Hắn đã ngủ ở nơi này hai ngày, mà hy vọng của chúng ta chính gửi gắm trên người hắn. Trâu đạo sĩ nói.
- Con cảm nhận một cỗ khí tức chỉ người tu tiên mới có trên người hắn. Nhưng là hắn trẻ tuổi như vậy. có thể giúp được chúng ta không?
Trong mắt Băng Vi hơi có một tia thất vọng.
- Hẳn là Có thể,.. Thêm một người tu tiên, cơ hội chúng ta xông ra vương phủ lại càng lớn. Hơn nữa ta cảm giác thực lực của hắn hẳn là rất mạnh.
Trâu đạo sĩ miễn cưỡng ăn một chút thức ăn rồi bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Băng Vi ăn một chút đồ ăn, đi tới bên cạnh thanh niên áo Bào tím, khẽ gọi bên tai hắn:
- Này! Ngươi tỉnh tỉnh!
Thanh niên áo Bào tím vẫn ngủ say như trước
Con ngươi linh động của Băng Vi đào quanh, tay ngọc cầm một lọn tóc của mình quệt trên mặt Thanh niên áo Bào tím vài cái.
- Ta xem ngươi có tỉnh Hay không?
Băng Vi cười hì hì.
Thanh niên áo Bào tím này có khả năng nhìn thấy cái gi trong mộng, đột nhiên thò tay ra bắt Lấy một cánh tay Tuyết trắng của Băng Vi.
- A! Đau quá!
Băng Vi bị nam nhân áo Bào tím này cầm chặt cánh tay ngọc mảnh khảnh, không thề rút ra.
- Ngươi mau buông ra!
Khuôn mặt Băng Vi đỏ bừng, cất tiếng chửi nam nhân áo Bào tím.
Nhưng nam nhân này ngủ say như trước, không có phản ứng đối với hết thảy sự vật bên ngoài.
- Sư phụ. người mau tới cứu con!
Trong mắt Băng Vi thiếu chút nữa rơi nước mắt.
- Ngươi ngàn vạn lần không nên phản kháng. Khí lực người này rất lớn. hơi dùng chút lực là có thể bẻ gãy tay ngươi.
Trâu đạo sĩ vội vàng chạy tới nhưng cũng không biết làm thế nào giải quyết vấn đề này.
- Người này thật sự quá bỉ ổi (nguyên văn **), ở trong mộng cũng biết cầm tay mỹ nữ. Trong giọng nói một tù nhân mang vẻ ghen tuông nồng đậm.
- Ta thật hâm mộ hắn a.
Một tù nhân khác thấp giọng nói.
- Mọi người nghĩ xem. có biện pháp nào không?
Lăng Thiên đề nghị.
- Vậy còn không đơn giản, lấy đao tới. chật đứt cánh tay hắn.
Trên mặt một tù nhân lóe ra vẻ âm độc.
- Các ngươi đều ăn xong rồi chứ?
Đúng lúc này, lão già áo vải lại đi tới. lệnh cho ngục tốt thu dọn tiệc rượu. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - www.TruyenGG
- ồ. đây là chuyện gì xảy ra?
Lão già áo vài cũng phát hiện tình huống của Băng Vi.
Băng Vi vừa ngượng vừa giận không thôi mặt ngọc đỏ bừng, trong mắt đều sắp nhỏ lệ. Cánh tay của mình bị một nam nhân xa lạ nắm Lấy trước cái nhìn chăm chú của nhiều người như vậy. Điều này cũng quá xấu hổ.
Trương Hằng đang ngủ say không biết mình đang trong giấc ngủ gần như làm hỏng danh tiết của một cô gái trong trắng.