- Trương đạo hữu chờ chút, ta đây sẽ mang ngươi đi gặp phụ thân đại nhân.
Tử Lượng nói với vẻ rất khách khí. Từ lúc đầu trong lòng hắn đã sinh ra lòng kính ý đối với Trương Hằng.
Nên biết rằng, hắn sắp phải đối mặt với Tử Hoàng Phủ chủ, một trong mười hai phủ của Cửu U hải vực.
Nhân vật cấp Phủ chủ, đó gần giống như một đám nhân vật thần thoại như Hải ngoại tam tiên, Huyền Long Đại Vương.
Bởi vì nguyên do tu sĩ Độ kiếp kỳ rất ít, dưới những nhân vật thần thoại cấm kỵ đó, cấp Phủ chủ chính là nhân vật gần như vô địch, một ý niệm liền có thể quyết định tính mệnh tu sĩ đỉnh cao bình thường.
Tuy rằng đều là đại tu sĩ hay là đại yêu tu nhưng trong phạm vi hàng ti dặm mênh mỏng bao la, đã từng có một câu danh ngôn chí lý: Dưới cấp Phủ chủ Hợp thể kỳ toàn là con kiến.
Vì vậy có thể thấy được uy lực của cấp Phủ chủ.
Trương Hằng cười lạnh nói:
- Mời Tử công tử! Trương mỗ ta tuy là tán tu vô danh của một giới, nhưng khi gặp đại nhân vật cấp bậc như Tử Hoàng thì tự nhiên phải chờ ông triệu kiến.
Tử Lượng hơi sửng sốt, theo trong lời nói của Trương Hằng, hắn rõ ràng cảm nhận được ý trào phúng. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
- Trương đạo hữu! Ngươi làm sao...
Hắn có chút không hiểu.
Thiết Sa Vương đứng bên cạnh, không khỏi thầm nói trong lòng:
"Ai trêu chọc ngươi thì..."Trương Hằng lại tập trung ánh mắt chăm chú nhìn Tử Hoàng điện với vầng sáng mông lung cách đó không xa, không nói một lời.
Ngay lúc hai người Tử Lượng nghi hoặc khó hiểu, trong hư không đột nhiên sinh ra một uy áp tinh thần to lớn, một giọng nói uy nghiêm từ dưới đáy biển trống rỗng truyền tới:
- Con dẫn hắn vào đi... Hừ! cầu kiến bản phủ mà dáng vẻ kiêu ngạo hung hăng càng quấy như thế.
Vừa nghe giọng nói này, thân thể Thiết Sa Vương thoáng run lên, kinh hoảng nói:
- Phủ chủ đại nhân...
- Dạ! Phụ thân! Bây giờ con dẫn hắn đi gặp ngài.
Tử Lượng liếc mắt nhìn Trương Hằng với vẻ phức tạp, hắn đi trước dẫn đường, bay về phía Tử Hoàng Điện, rồi cũng nhẹ giọng nói:
- Ngươi là tu sĩ nhân loại đầu tiên duy nhất tiến vào Tử Hoàng Điện.
Trương Hằng nhún vai, không nói gì.
Nếu đã tới Tử Hoàng Phủ của yêu tộc, hắn không thể tò bất cứ thái độ yếu đuối gì, nếu không chắc chắn sẽ rơi vào hoàn cảnh bị người xâu xé.
Khi hắn vừa đến gần Tử Hoàng Điện thì biết được Tử Hãn đã liên hệ với Tử Hoàng rồi, hơn nữa lờ mờ còn có cảm giác bị nhìn lén. Cho nên Trương Hằng mới không có hành động gì mà trực tiếp đi theo Tử Lượng đến gặp Tử Hoàng.
Sau khi Trương Hằng thật sự đi đến Tử Hoàng Điện, hắn mới cảm giác được một luồng khí tức áp bức hơn. Hắn biết rõ Tử Hoàng đang tăng thêm tinh thần áp bách với hắn nhưng cũng không làm sao được.
Lúc này thực lực của phân thân Trương Hằng rất yếu so với trước đây. Bởi vì bản tôn thi triển thần thông nghịch thiên, nhìn trộm quỹ tích thời không, cho nên khiến cho thực lực hắn từ Hợp thể kỳ thối lui đến Hóa Thần Kỳ, phải cần một thời gian hắn mới có thể khôi phục.
Hai người đi đến bên hông đại điện, Tử Lượng mới khẽ phất tay, nói:
- Mời Trương đạo hữu! Phụ thân đại nhân đang chờ bên trong.
Trương Hằng gật gật đầu, chậm rãi đi vào trong đại điện.
Mỗi một bước đi hắn phải chịu áp lực cực kỳ cường đại, vô hình trung giống như một tảng đá lớn đặt trên vai của hắn.
Cùng lúc luồng áp lực theo hắn tiến vào càng ngày càng cường đại, giống như không ép Trương Hằng nằm úp xuống thì không cam lòng.
Khi Trương Hằng thật sự đi vào trong đại điện được lót tinh thạch màu tím thì luồng áp lực kia đột nhiên tăng gấp đôi, suýt nữa khiến hắn quỳ xuống đất.
Dưới tình huống như thế, ngay cả việc hắn ngẩng đầu hay là sử dụng thần thức cũng rất gian nan.
Dư quang trên khóe mắt vẻn vẹn chỉ có thể nhìn thấy một chiếc bảo tọa màu tím vàng ở giữa đại điện được gắn bảo thạch không biết tên. Một người đàn ông trung niên mặc áo bào tím ngồi trên bảo tọa.
Người trung niên mặc áo tím này có đồng tử màu tím, làn da toàn thân đặc biệt sáng bóng, hiện lên một chút màu tử ngọc sáng bóng. Khi ta dùng mắt thường nhìn vào thì thậm chí linh hồn sinh ra một cảm giác nóng cháy mãnh liệt, giống như một khắc sau sẽ bị đốt cháy.
Lúc này, ánh mắt người trung niên mặc áo tím đang nhìn xuống, nhìn chăm chú Trương Hằng bên dưới với vẻ không giận mà oai.
Không cần phải nói, hắn chính là Tử Hoàng, một trong Phủ chủ của Cửu U hải vực.
Sau một lúc thật lâu, Tử Hoàng mới nói:
- Ngươi chính là tu sĩ nhân loại Trương Hằng sao?
Trong phút chốc, áp lực to lớn tràn ngập cả đại điện biến mất không còn. Nước biển chảy ầm ầm chung quanh, khôi phục vẻ bình thường.
Trương Hằng cùng thở một hơi dài nhẹ nhõm, hắn phát hiện phỏng đoán về thực lực nhân vật cấp Phụ chủ của mình không chuẩn xác chút nào.
Trước đây khi gặp Hoàng Phủ Lân, bởi vì hai bên không có Cừu hận, cho nên không gây áp bách quá lớn cho mình.
Nên biết rằng, khi bản thân một tu sĩ ở trong áp lực tinh thần lớn như thế, tự nhiên sẽ có lợi cho tu vi sau này, chỉ khi nào không vượt qua được, hơn phân nửa sẽ lưu lại bóng ma trong lòng.
Thân thể Trương Hằng thẳng tắp, sắc mặt trấn định, nhìn thẳng vào vương giả trên ngai vàng, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh:
- Hồi Phủ chủ! Ta là Trương Hằng, một tán tu nhân loại bé nhỏ không đáng kể...
- Bẻ nhỏ không đáng kể?
Tử Hoàng lạnh lùng cười:
- Tu sĩ nhân loại dối trả vô tri! Ngươi bé nhỏ không đáng kể nhưng sao dám đích thân tới Tử Hoàng Phủ, thậm chí tìm bản phủ đàm phán.
Trương Hằng đột nhiên đi từng bước về phía trước, không chút yếu thế nói:
- Trương mỗ cùng không lòng vòng quanh co. Ta dám đến Tử Hoàng Phủ, cũng không phải một lòng nhiệt huyết, cũng không phải vì muốn báo thù rửa hận, mà mục đích duy nhất của ta chính là muốn giành lấy lợi ích ta nên có, vì thế ta muốn thay đổi địa vị bé nhỏ không đáng kể của ta.
- Tìm Tử Hoàng ta đàm phán, giành lợi ích? Ngươi nói chuyện thật rất dứt khoát.
Tinh quang trong mắt Tử Hoàng chợt lóe sáng, mặt ông đột nhiên trầm xuống:
- Mà một tu sĩ nhân loại nho nhỏ như ngươi cũng dám đến phủ của ta rêu rao, coi tôn nghiêm của ngàn vạn yêu thú Tử Hoàng phủ ta ở đâu?
- Tôn nghiêm của Tử Hoàng phủ ta há ngươi có thể làm nhục? Từ lúc ngươi bước vào Tử Hoàng Điện này thì đã chú định ngươi đừng mơ tưởng còn sống ra ngoài.
Trong lời nói của Tử Hoàng lộ ra thái độ thật sự đáng tin.
- Chẳng những ta không cho ngươi lợi ích mà còn muốn ngươi phải hối hận khi tới đây!
Đây là thái độ cương quyết của Tử Hoàng.
- Ha ha! Nếu ông quyết định như vậy thì từ lúc ta tiến vào đại điện này, ông đã chém ngàn đao rồi.
Trương Hằng bình tĩnh như thường, nhìn Tử Hoàng như cười như không.
Vào lúc này, hắn với thân phận như con kiến nhưng đối mặt với Tử Hoàng đứng đầu một phủ, không chút úy kỵ. Đối mặt với thực lực chênh lệch to lớn như thế, hắn vẫn duy trì vẻ mặt trấn định.
Ngay cả đổi lại là đại tu sĩ Hợp thể bỉnh thường, cũng không làm được như vậy. Dưới cấp Phủ chủ Hợp thể kỳ đều là con kiến, Huống Chi lúc này Trương Hằng Chỉ có thực lực Hóa Thần Kỳ.
Trông thấy Tử Hoàng trầm mặt xuống, Trương Hằng lại tiếp tục tạo áp lực nói:
- Trương mỗ chỉ cần một ý niệm thỉ có thể quyết định sinh tử của tam công tử.
- Ngươi dám uy hiếp bản phủ!
Âm thanh giống như lôi đỉnh vang lên, cả Tử Hoàng Điện lâm vào run rẩy.
Tử Hoàng đột nhiên đứng dậy, một áp lực tinh thần nghịch thiên kinh thế hãi tục, phát tán trong khắp đại điện.
Trong cả thế giới dường như Chỉ còn lại một mình hắn, đứng sừng sững trên đỉnh cao nhất, nhìn xuống thiên hạ chúng sinh.
Hắn giống như Hóa Thần là Chiến thần vô địch, cao lớn hùng vĩ, phát ra chiến ý cường đại không thể chống lại, ngạo thị thiên hạ.
Trương Hằng đột nhiên cảm giác một luồng lực lượng không thể kháng cự trong cả thiên địa, ép xuống mình.
Nếu như đối nghịch với luồng lực lượng này, xem như đối nghịch với cả thiên địa.
Tử Hoàng sử dụng lực lượng linh hồn vô thượng, mơ hồ kết hợp với thiên địa tự nhiên, người muốn tranh phong, nhất định không chiến mà bại, đạo lý này không có gì đáng nói.
Trước mặt lực lượng này, Trương Hằng không thể chống lại, thân thể lung lây sắp đổ, sắp quỳ gối thần phục.
Một tiếng
"bùm" vang dội khắp đại điện.
Chẳng lẽ Trương Hằng quỳ gối trước mặt Tử Hoàng sao? Quỳ xuống thần phục một yêu tộc ngoại tộc?
Đáp án xác định là không.
Theo sấc mặt âm trầm của Tử Hoàng thỉ có thể thấy được.
Trương Hằng thực sự không thể chống lại cổ lực lượng dung hợp với thiên địa tự nhiên này, mất thấy mình sắp quỳ gối thần phục.
Vào thời khắc này, theo cổ lực lượng hắn hoàn toàn buông lông đặt mông ngồi phịch xuống đất, bởi vì lực lượng quá lớn nên mới tạo thành tiếng vang như thế.
Đặt mông ngồi dưới đất, Trương Hằng cười ha hả, lấy tay vuốt ve tinh thạch màu tím dưới mặt đất, thở dài một hơi:
- Ôi! Quá lạnh! Vì sao không chuẩn bị cho ta một chỗ ngồi chứ? Chẳng lẽ Tử Hoàng Phủ đối đãi với khách như vậy sao?
Sắc mặt Tử Hoàng xanh mét, uy năng vô thượng không dễ dâng lên thế mà lại bị Trương Hằng dùng cách quái dị bài trừ mất.
- Ngoại trừ bản phủ, bất cứ người nào đến đại điện này, cũng không có tư cách ngồi, há Chỉ một tên nhân loại nhỏ bé như ngươi.