Người nói chuyện là một tu sĩ mặt lư, giọng nói có vài phần đắc ý.
Âm thanh này vừa vang lên, đám người xếp hàng lại hiện lên một mảnh xôn xao.
- Từ đâu ra thằng nhà quê này thế?! Chuyện này chúng ta đã sớm biết từ nửa tháng trước rồi! Nghe nói vị đại thần thông giả kia chính là tu sĩ của Bồng Lai Đảo chúng ta đó!
- Hừ, đại náo Tử Hoàng Phủ, huyết tẩy Ma Xà Phủ, người họ Trương thì toàn bộ hải vực Tam Tiên Đảo chúng ta ai mà không biết, ai mà không nghe!?
Rất nhiều tu sĩ cười nhạt với tu sĩ mặt lư kia.
- Cái này... Các ngươi đã biết hết rồi sao?!
Gã tu sĩ mặt lư kia cảm thấy khó tin, sắc mặt xanh mét.
- Hắc hắc, tiểu tử, ngươi từ ngóc ngách nào chui ra thế?! Khẳng định không phải là tu sĩ của hòn đảo nhất cấp nhị cấp nào đó, nếu không tin tức của ngươi cũng sẽ không lạc hậu như vậy!
Một gã trung niên râu cá trê với giọng điệu kẻ cả nói với hắn.
Gã tu sĩ mặt lư đỏ cả mặt, gật đầu nói:
- Ta từ Phàm Vân Đảo tới, gần đây mới nghe tin tức động lòng người này... Tuy nhiên, nghe tu sĩ Phàm Vân Đảo chúng ta nói thì gã đại thần thông giả kia chính là người trên đảo ta chứ?!
- Phàm Vân Đảo? Chưa từng nghe qua! Hừ, tiểu tử, ta nói cho ngươi nghe, tên đại thông giả kia kỳ thật là tu sĩ Lam Tinh Đảo, một hòn đảo nhị cấp. Đây là điều Đảo chủ Hoàng Phủ Lân của Lam Tinh Đảo tự mình nói qua.
Một gã thiếu niên bên cạnh chỉ cao khí ngang nói.
- Vị đại thần thông giả kia rõ ràng là người của Bồng Lai Đảo, tuyệt đối không sai!
- Sai, là Lam Tinh Đảo!
- Sai hết, là Phàm Vân Đảo!
- Bồng Lai Đảo!
- Lam Tinh Đảo!
Lập tức, cả đám người trở nên hỗn loạn.
Cuối cùng, trên cơ bản chia làm hai phe, một bộ phận cho rằng vị đại thần thông giả kia là người của Bồng Lai Đảo, còn một bộ phận cho rằng là người của Lam Tinh Đảo.
về phần tên tu sĩ mặt lư tới từ Phàm Vân Đảo thì trực tiếp bị mọi người bỏ qua.
Ba người Ninh Tuyết Dung vừa đi tới bên cạnh liền nghe được âm thanh ồn ảo của đám người này.
Khi
"Tử Phong" và
"Lam Thiên" nghe tới câu chuyện đám tu sĩ này bàn luận thì sắc mặt đều biến đổi.
Đặc biệt, trên mặt tên
"Tử Phong" hiện lên một tia lo lắng.
Nếu nơi này không phải là Bồng Lai Đảo thì chỉ sợ hắn không ngại diệt sát hết đám tu sĩ này, phát tiết mỗi hận trong lòng.
Khóe miệng
"Lam Thiên" lại hiện ra vài tia trào phúng. Hắn đã biết vị đại thần thông giả những tu sĩ nơi này bàn luận là người nào.
- Được rồi, các ngươi có ai có thể nói rõ được tôn tính đại danh của vị thần thông giả kia không?
Một gã tu sĩ ủng hộ quan điểm là người Bồng Lai Đảo cười lạnh nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Cái này, Chúng ta chỉ biết hắn họ Trương.
- Đúng, chính là họ Trương! Người này thân cao ba trượng, cầm cự phủ trong tay, có thể biến thành ba đầu sáu tay, đao thương bất nhập, dũng bất khả đáng, bằng vào thực lực một người chúng lại ức vạn Yêu tộc của Cửu U hải vực!
Một gã tu sĩ hét lên.
- Xì! Người kia quả thực họ Trương nhưng không phải cái gì ba đầu sáu tay cả! hắn là một tu sĩ Huyết Ma Đạo giết người như ma, vì phóng thích dục vọng giết chóc trong lòng mới giết tới Cửu U hải vực. Theo một số người nói thì hắn có thể là Huyết Sát Quân Vương trong truyền thuyết!
- Huyết Sát Quân Vương?
Chúng tu sĩ nơi này đều ồ lên, vô cùng kinh ngạc.
- Yên lặng!
Đúng lúc này, một tiếng quát lạnh của nữ nhân từ trong hư không truyền tới, một cỗ tinh thần uy lực không tầm thường buông xuống nơi này khiến cho đám tu sĩ đang ồn ảo nơi này cũng kinh hãi đảm chiến.
Người tới là một nữ tu cấp Chuẩn phủ chủ mặc hắc bảo, khuôn mặt tú lệ. Giờ phút này nàng ta tràn đầy băng lãnh, đôi mắt nhưng lại vô cùng bình tĩnh.
- Tống chấp sự!
Mấy chục gã hộ vệ Bồng Lai Đảo nhất tề thi lễ.
Tổng chấp sự khẽ gật đầu, ánh mắt đảo qua những tu sĩ đang xếp hàng đăng ký. Đột nhiên khi ánh mắt nàng nhìn về một chỗ xa xa thì chợt cảm thấy nao nao.
Ở nơi đó có ba gã tu sĩ, hai nam một nữ, đang đứng. Ba người này khiến cho Tổng chấp sự có cảm giác không thể đo lường.
Hai gã nam nhân kia kia bộ dáng thật sự không có gì đặc biệt nhưng khiến ánh mắt Tống chấp sự sáng bừng lên chính là một tiên tử áo trắng không nhiễm bụi trần.
Nàng ta như một đóa U lan nở rộ trong vực sâu, vẻ đạp xuất trần kinh tâm động phách và khí chất không màng danh lợi như tiên đủ khiến bất cứ ai cũng phải cảm thấy xấu hổ. Đồng thời, nhất cử nhất động của nàng ta đều như dung nhập môi trường bốn phía, linh hoạt kỳ ảo, tinh thuần siêu phàm.
Ninh Tuyết Dung cảm nhận được ánh mắt của Tống chấp sự thì khẽ mỉm cười, như đóa tuyết liên nở rộ trong màn mưa mông lung...
Tổng chấp sự cảm giác như nàng ta như không phải thuộc phàm nhân, vội vàng bay tới, nói với Ninh Tuyết Dung:
- Xin hỏi cô nương họ gì, có phải tính toán tiến vào Bồng Lai Đảo không?
Nếu là một gã tu sĩ nam nhân bình thường tùy tiện tiến tới hỏi tính danh và lai lịch một nữ nhân xa lạ thì tất nhiên có chút không ổn.
Nhưng Tống chấp sự này cũng là nữ tu, lại là chấp sự của Bồng Lai Đảo cho nên tuy có chút nóng vội nhưng cũng không quá mạo muội.
- Tiểu nữ Ninh Tuyết Dung, là lần đầu tiên đi tới quý đảo!
Ninh Tuyết Dung nhẹ giọng đáp lại, giọng điệu bình tĩnh, thanh âm dịu dàng êm tai như phong linh vàng lên trong U lâm.
Mà lúc này, những tu sĩ phụ cận cũng cảm thấy được dị động bên này nên đều ghé mắt nhìn sang.
Khi những tu sĩ này vô ý nhìn thấy Ninh Tuyết Dung thì cả đám đều ngây ra như phỗng, hai mắt thất thần.
Thoáng chốc, cả đám đang cãi vã ầm ĩ chợt trở nên yên tĩnh lại hết.
Yên tĩnh không chút tiếng động.
Ba người Ninh Tuyết Dung lập tức trở thành tâm điểm của toàn trường. Ngay cả những tu sĩ phụ trách đăng ký của Bồng Lai Đảo cũng ngây hết cả ra.
- Khụ khụ...
Tống chấp sự khẽ ho hai tiếng khiến chúng tu sĩ nơi này chợt tỉnh ngộ.
Hô!
Nhất thời, âm thanh tim đập và tiếng hít thở dồn dập khiến không khí xung quanh lâm vào chấn động.
Ninh Tuyết Dung hơi cúi đầu xuống, khuôn mặt khẽ đỏ lên.
- Ninh cô nương, tại hạ Tống An Nguyệt, là chấp sự của Bồng Lai Đảo. Nếu người tin tưởng thì hãy để ta mang bọn người các ngươi vào trước.
Tổng chấp sự rất hiểu lý lẽ nói, vẻ mặt lãnh đạm hơi liếc nhìn chúng tu sĩ với ánh mắt hơi né tránh xung quanh.
- Tạ ơn tỷ tỷ.
Ninh Tuyết Dung nghe vậy thì mừng rõ, dịu dàng đáp lại.
- Ninh cô nương khách khí rồi.
Tống An Nguyệt mỉm cười nhìn
"Lam Thiên" và
"Tử Phong" nói:
- Nhị vị, các ngươi cũng theo ta đi lên đi...
- Đa tạ.
"Lam Thiên" thản nhiên nói, khẽ đưa mắt nhìn Tống An Nguyệt một cái.
Tống An Nguyệt bị hắn nhìn thoáng qua một cái kia chợt cảm giác có một tia bất an khó hiểu.
- Ba người này là trường hợp đặc biệt, do ta phụ trách dẫn vào.
Tống An Nguyệt nói với đám tu sĩ phụ trách tiếp đón kia một tiếng rồi mang theo ba ngư.ời Ninh Tuyết Dung bay vào trong Bồng Lai Đảo.
Sau một lúc, toàn trường vốn tĩnh mịch lại trở nên sôi trào.
- Nữ tu kia quả thực là tiên tử giữa nhân gian... Không! Là tiên tử hạ phàm!
- Đúng thế, khí chất và dung mạo như vậy chính là người tuyệt vời nhất ta từng gặp! Đáng tiếc...
Chúng tu sĩ lại bắt đầu nghị luận, cũng có vô số tiếng thở dài vang lên.
- Đây là ba tấm ngọc phù thân phận, mỗi người các ngươi rót vào đó một tia linh khí và một giọt máu đi.
Sau khi Tống An Nguyệt dẫn ba người Ninh Tuyết Dung vào trong Bồng Lai Đảo thì cho bọn họ mỗi người một tấm ngọc phù đặc chế.
Ba người Ninh Tuyết Dung cũng không cự tuyệt, đều theo đó mà làm. Dù sao đây chính là Thánh địa Tam Tiên Đảo, theo truyền thuyết có tiên nhân tọa trấn. Dù là nhân vật cấp Phủ chủ tới cũng phải khép nép.
- Được rồi, ba vị hiện tại có thể tự do hoạt động trong Bồng Lai Đảo, chúc các vị vui vẻ!
Lại ghi chép thêm một ít tin tức, Tống An Nguyệt mới cười nói.
- Tống tỷ tỷ, Tuyết Dung có một việc muốn nhờ ngươi hỗ trợ.
Ninh Tuyết Dung do dự chút rồi nói.
- Tuyết Dung cứ nói, nếu ngươi đồng ý thì sau này khi ở lại Bồng Lai Đảo, nếu có gì khó khăn có thể tới tìm ta.
Tống An Nguyệt sinh ra một ít hảo cảm với Ninh Tuyết Dung, nguyện ý ra tay giúp đỡ.
Nếu đổi là tu sĩ tầm thường thì hơn phân nửa nàng sẽ không quản việc này nhưng có một số người lại khác. Họ như có được mị lực không tầm thường. Tính cách Ninh Tuyết Dung tuy rằng có chút ngây thơ nhưng thiên bẩm điềm tĩnh và dịu dàng, lại có thể dễ dàng khiến bất cứ kẻ nào nảy sinh cảm tình.
- Tuyết Dung, ta lần này tới Bồng Lai Đảo là muốn tìm một người.
Ninh Tuyết Dung nói.
Vừa rồi nàng đã dùng thàn thức quét qua toàn bộ Bồng Lai Đảo, ngoại trừ một số địa phương có cấm chế cường đại thủ hộ thì đã điều tra khắp mọi nơi.
Nhưng điều khiến Ninh Tuyết Dung thất vọng chính là nàng không tìm thấy khí tức của Trương Hằng.
"Lam Thiên" vừa nghe Ninh Tuyết Dung tới Bồng Lai Đảo là vì tìm người thì không khỏi tim đập nhanh hơn, thầm nghĩ:
"Chỉ mong người nàng tìm là nữ nhân hoặc là bậc tiền bối...
Mơ hồ, trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, cũng lặng lẽ dùng thần thức truyền âm cho "Tử Phong.
- Tìm người?
Tống An Nguyệt khẽ cau mày:
- Bồng Lai Đảo tuy rằng không lớn nhưng số tu sĩ cũng đâu chỉ có ngàn vạn?! Nếu muốn tìm một người thì quả thật không khác gì mò kim đáy biển!
- Xin hỏi tính danh người Tuyết Dung nuổn tìm là gì?
Ninh Tuyết Dung lại cười nói:
- Hắn họ Trương, tên Hằng, bộ dáng chừng hai mươi tuổi!
- Họ Trương tên Hằng? Đó không phải là Trương Hằng sao?
Tống An Nguyệt bỗng nhiên cả kinh.
- TrươngHằng?!
"Tử Phong" và
"Lam Thiên" đều kinh hãi thét lên.
- Sao thế? Các ngươi cũng biết Trương đại ca?
Ninh Tuyết Dung vô cùng bất ngờ, đôi mắt tò mò nhìn về phía hai kẻ trong lòng mang ý nghĩ xấu kia.
- Cái này...
Đang lúc hai người không biết nên trả lời như thế nào thì Tống An Nguyệt lại nở nụ cười:
- Điều này có gì là kỳ quái chứ! Hiện nay ở Chu Vương Triều, Trương Hằng cũng không phải là hạng người vô danh. Rất nhiều tu sĩ đỉnh cao đều biết Trương Hằng chính là đại thần thông giả đã huyết tẩy hải vực Yêu tộc.
- Đúng lúc, chúng ta từng vô tình nghe qua cái tên Trương Hằng này.
"Lam Thiên" và
"Tử Phong" vội vàng phụ họa, trong lòng khẽ thở dài một hơi, thiếu chút nữa đã để lộ sơ hở.
- Tuyết Dung, không biết Trương Hằng mà ngươi muốn tìm có phải là đại thần thông giả đã huyết tẩy hải vực Yêu tộc hay không?
Tống An Nguyệt khẽ thở dài nói:
- Nếu khéo trùng hợp như vậy thì Trương Hằng này ta cũng từng gặp qua một lần.
- Cái này... Ta cũng không thể khẳng định.
Đôi mắt Ninh Tuyết Dung hiện ra vẻ chờ mong:
- Không bằng tỷ tỷ ngươi dẫn ta đi gặp hắn được không?