Trương Hằng đứng trong Lĩnh vực không gian, ngân mang trong hai mắt dần nhạt đi. Hắn thở phòng một hơi, liếc mắt nhìn Huyền U Thiên Ma, thì thào:
- Đây đúng là một củ khoai lang nóng phỏng tay.
Trên mặt Huyền U Thiên Ma còn mang theo vài tia sợ hãi, ngoài mạnh trong yếu nói:
- Tốt nhất ngươi nên buông tha cho bản quân... Nếu không dù tốc độ tu luyện của ngươi nhanh hơn nữa, công pháp nghịch thiên hơn nữa cũng khó tránh khôi cái chết!
- Chủ nhân của ta ma công cái thế, chấn nhiếp vũ nội, chính là Chúa tể Ma giới bất sinh bất tử bất diệt!
Trương Hằng nghe vậy càng khẳng định phỏng đoán trong lòng mình, cười nhạo nói:
- Ma công cái thế, chấn nhiếp vũ nội sao? Không phải giờ hắn đang bị phong ấn ở hạ giới sao?! Nếu Trương mỗ đoán không sai thì hắn khẳng định thất bại dưới tay Huyết Sát Thần Đế! Hiện tại ta đã có chút hiểu ra vì sao trăm vạn năm trước, Huyết Sát Thần Đế lại muốn đồ sát hơn chín thành tu sĩ ở Đông Vân đại lục.
Một đáp án vốn ẩn sâu trong lòng Trương Hằng rốt cục được vạch trần.
Lúc trước, khi ở Phương Vân sơn, hắn từng không thể lý giải được vì sao nhân vật cấp nghịch thiên như Huyết Sát Thần Đế lại đi tàn sát tu sĩ trên Đông Vân đại lục.
Hơn nữa, sau khi đồ sát, một thành còn lại của Tu chân giới, trải qua trăm vạn năm mới khôi phục lại tình trạng hưng thịnh như hôm nay.
Phàm là những kẻ còn sống sót cũng phù hợp với quy luật vận chuyển tuần hoàn của thiên địa nhân quả.
Trương Hằng cho rằng con sông máu cuồn cuộn huyết tinh và ức vạn tàn hồn lệ phách nơi Tử Vực có liên quan tới cái chết của vô số tu sĩ đỉnh cao.
- Hừ, Huyết Sát Thần Đế vì nhòm ngó ngai vàng Chúa tể Ma giới mới nghĩ ra quỷ kế như vậy, hấp dẫn Chủ nhân hạ giới nhưng kết cục cuối cùng cũng không khá hơn chút nào...
Bộ dáng Huyền U Thiên Ma như biết được không ít bí tân, trả lời một cách mỉa mai.
Trương Hằng kinh hãi hỏi:
- Tình cảnh của Huyết Sát Thần Để hiện tại như thế nào? Bản thân hắn đang ở đâu?
- Ta sao lại phải nói cho ngựơi!?
Trên mặt Huyền U Thiên Ma hiện ra một tia âm lãnh.
- Ngươi không nói cũng thế thôi... Sớm hay muộn Trương mỗ cũng sẽ nghĩ ra biện pháp hoàn toàn diệt sát ngươi!
Trương Hằng hừ nhẹ một tiếng, trong tay đột nhiên ngưng tụ một tầng băng diễm màu trắng xanh.
Hàn khí thấm nhập cốt tủy ập thẳng vào mặt, khiến cho Vân Dịch cách đó không xa cũng sắc mặt đại biến, vội vàng vận khởi pháp lực chống lại. vẻ mặt Băng Liên bà bà cũng tràn đầy kinh dị.
- Đây có chút giống với vẫn Đống Băng Diễm...
Nàng thất kinh không thôi.
- Cái này... Đây là hỏa diễm gì?! Thuộc tính của nó dường như còn mạnh hơn Cửu U Lam Tinh Băng Diễm một chút...
Vẻ mặt Huyền U Thiên Ma hiện ra vẻ hoảng sợ.
- Ha ha... Đây là Cửu U vẫn Đồng Băng Diễm!
Trương Hằng vung tay lên, băng diễm màu trắng xanh liền tiếp xúc với thân thể Huyền U Thiên Ma.
Trong phút chôc, Huyền U Thiên Ma liền biến thành một bức khắc băng rất sống động, trên mặt vẫn duy trì vẻ kinh sợ.
- Ngươi cứ ngoan ngoãn ở nơi này đi!
Trương Hằng vỗ lên bức khắc băng này một cái, tống nó vào một góc của Lĩnh vực không gian.
Sau đó, ý niệm khẽ động, phiến tiểu khu vực xung quanh khắc băng liền lập tức bị cách ly.
- Xem ra chỉ có tiến nhập Huyết Sát Chủ Động Phủ mới có thể biết được chân tướng sự tình. Ta cảm giác sau khi tiến vào công pháp tầng thứ tư thì cũng không lâu sau sẽ phi thăng Thượng giới!
Trong lòng Trương Hằng khẽ thở dài, sau đó lại giết chặt nắm tay:
- Ta nhất định phải sớm phi thăng Thượng giới, giải cứu Tuyết Dung... Nguồn truyện: Truyện FULL
Khi Trương Hằng nghĩ tới hai chữ
"Tuyết Dung" thì cảnh giới Linh Tâm Thông Minh trong Thần Linh Nhãn lại đột nhiên sinh ra một tia cảm ứng.
- Ô?
Trương Hằng kinh hô, đột nhiên lộ ra vẻ mừng như điên, khó có thể tin nói:
- Tuyết Dung... Dường như đã về tới hạ giới, ta lại có một loại dự cảm có thể lập tức gặp nàng!
Bồng Lai Đảo, Quỷ Đô Sơn!
Bốn đạo độn quang hạ xuống nơi này, người dẫn đường phía trước chính là đệ tử của Âu Dương trưởng lão - Tống An Nguyệt!
- Tuyết Dung đạo hữu. Ta chia tay Trương đạo hữu nơi này. Hắn từng nói qua muốn mở một động phủ, tiềm tu một thời gian.
Tống An Nguyệt cười nói.
Ninh Tuyết Dung khẽ gật đầu, thần thức vội vàng đảo qua toàn bộ Quỷ Đô Sơn, lại chỉ phát hiện ra một chỗ động phủ bố trí ảo trận đơn sơ.
- Động phủ đơn sơ này hẳn là do đại ca sáng lập...
Nàng có cảm giác như vậy, trong đầu hiện lên cảnh tưởng khi nàng và Trương Hằng từng nương tựa vào nhau khi còn ở Tam Tinh Vực, từng sáng lập ra một động phủ ở một nơi hoang dã. Khi đó, đại đa số tinh lực của Trương Hằng đều dùng để tu luyện, Ninh Tuyết Dung vô cùng nhàn hạ cho nên đã trang bày động phủ rất tinh xảo.
- Đại ca khẳng định ở trong này!
Ninh Tuyết Dung có một sự kỳ vọng chưa từng có. Tầng ảo trận này trước mặt thần thức Độ kiếp kỳ của nàng quả không có chút tác dụng.
Nhưng khi nàng đảo qua động phủ đơn sơ này thì không khỏi có chút thất vọng.
Động phủ đơn sơ này không hề có thứ gì.
Không hề có một ai.
- Này... -
Nàng có chút lo lắng, bước ra một bước, thuấn di tới bên cạnh động phủ.
Vươn tay chạm lên dấu vết lưu lại trong động phủ, Ninh Tuyết Dung mơ hồ cảm nhận được khí tức của Trương Hằng, đôi mắt sáng hiện ra hai giọt nước mắt trong suốt, ngẩng mặt nhìn lên hư không, tình cảm chân thành tha thiết, mãnh liệt chưa từng có.
- Đại ca, ta biết chàng ở nơi này, mau đi ra gặp Tuyết Dung đi!
- Tuyết Dung, cô vì sao phải khóc?
"Lam Thiên" vội vàng đi tới an ủi, thầm nghĩ đây chính là lúc cảm xúc của giai nhân xuống thấp nhất.
Tống An Nguyệt nhìn Ninh Tuyết Dung, phát hiện ra khi cười nàng xinh đẹp động lòng người và khi khóc cũng vô cùng tuyệt mỹ.
Hai giọt nước mắt trong suốt kia dưới ánh sáng mặt trời chiểu rọi, dường như cũng tản mát ra khi tức vui mừng.
Đây là vì quá vui mừng mà khóc!
Tống An Nguyệt lộ ra vẻ mỉm cười:
- Tuyết Dung, cô xác định hắn ở bên trong sao?
Nàng là tu sĩ cấp Chuẩn phủ chủ, còn không thể nhìn thấy ảo trận do Băng Liên bà bà bố trí.
"Lam Thiên" biến sắc, thần thức đảo qua động phủ này, lại nở nụ cười:
- Trong động phủ này rõ ràng không có một bóng người nào.
Dứt lời, hắn nhẹ nhàng duỗi tay ra, ảo trận và cấm chế bên ngoài động phủ tiêu tan hoàn toàn.
Trong lòng Tống An Nguyệt khiếp sợ:
"Đây là thần thông gì, so với sư phụ chỉ sợ cũng không hề thua kém!"- Không ngờ không có ai!?
"Tử Phong" liếc nhìn động phủ không một bóng người này.
Nhưng bọn họ phát hiện ra vẻ tươi cười ẩn chứa trên khuôn mặt Ninh Tuyết Dung thì cảm thấy không phù hợp.
- Ồ?
Ánh mắt
"Lam Thiên" đột nhiên nhìn lên hư không, lập tức cảm thấy một chút sơ hở, trong mắt thoáng hiện lên dị sắc.
"Tử Phong" là cường giả cấp Phủ chủ, sau đó cũng mơ hồ cảm giác được một tia dấu vết.
- Đại ca ở trong này...
Ninh Tuyết Dung lau khô nước mắt, đứng yên chờ đợi.
Trong Lĩnh vực không gian, Trương Hằng mở ra Thần Linh Nhãn, bắt giữ tung tích của Ninh Tuyết Dung.
Ngay sau đó, hắn há hốc mồm miệng, khó có thể tin thốt lên:
- Nàng đi tới Bồng Lai Đảo... Ờ ngay bên cạnh ta... Gần trong gang tấc... Cách một tầng hư không!
Thần Linh Nhãn mang theo lực lượng nhìn thấu bản chất hết thảy mọi thứ, hoàn toàn nắm rõ nhất thanh nhị sờ ngoại giới.
Trương Hằng vừa mới chuẩn bị hiện thân thì đột nhiên dừng lại.
Khi Thần Linh Nhãn của hắn nắm bắt
"Lam Thiên" và
"Tử Phong" bên cạnh Ninh Tuyết Dung thỉ thần sắc đại biến.
- Hai nam nhân đứng bên cạnh Ninh Tuyết Dung dĩ nhiên là yêu thú...
Tên gọi là
"Tử Phong" kia, Trương Hằng chỉ liếc mắt đã nhận ra thân phận của hắn, chính là Tử Hoàng Phủ chủ - Tử Hoàng!
về phần
"Lam Thiên" bên cạnh hắn, Thần Linh Nhãn của Trương Hằng đồng dạng không thể nhìn ra hư thật của hắn, trong lòng không khỏi run lên:
- Thực lực người này vượt xa cấp Phủ chủ, thậm chí tiếm cận Âm Dương tán tiên. Chẳng lẽ là một trong bốn đại Yêu Tôn dưới trương Huyền Long Đại Vương?
Liên tưởng tưới việc mình giết chết Lão đạo Cực Băng Hùng Vương của Bát Đại Yêu Đảo, Trương Hằng đoán ra được đây có lẽ là Huyễn Lam lão tổ mà Ma Xà Phủ chủ từng đề cập tới.
- Khẳng định tên Tử Hoàng kia dẫn hắn tới!
Trương Hằng rời khỏi trạng thái Thần Linh Nhãn, thở nhẹ một hơi, đại khái nắm rõ tình huống.
- Đạo hữu, còn không đi ra sao?
Đúng lúc này, một thanh âm lãnh đạm từ bên ngoài Lĩnh vực không gian truyền vào.
Thanh âm này dĩ nhiên là của Huyễn Lam Lão tổ!
Không biết tu vi Huyễn Lam lão tổ đại khái tới cảnh giới nào mà có thể ở bên ngoài Lĩnh vực không gian, trực tiếp đối thoại với Trương Hằng.
Thở dài một hơi, Trương Hằng dặn do Vân Dịch và Băng Liên bà bà:
- Hai người các ngươi ở lại trong Lĩnh vực không gian. Nếu tình huống có biến thì ta sẽ cách ly hai người các ngươi.
Dứt lời, thân hình Trương Hằng biến mất, xuất hiện bên ngoài.
Bá!
Trương Hằng vừa mới hiện thân liền đi tới bên cạnh Ninh Tuyết Dung, đưa mắt nhìn về đôi mắt đẫm lệ của nàng.
Hai người nhìn nhau, đều không nói gì mà trầm mặc một hai giây.
- Tuyết Dung, nàng đã trở lại!
Giọng điệu Trương Hằng dường như rất bình thản nhưng quan sát kỹ sẽ thấy bờ môi của hắn hơi giật giật.
Ninh Tuyết Dung nhoẻn miệng cười, khuôn mặt tươi như hoa nỡ, dang tay ra ôm chặt lấy hắn. Cách xa nhau lâu như vậy, hai người hẳn có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói.
Nhưng khi hai ánh mắt chạm nhau, tất cả mọi thứ cần ngôn ngữ để biểu đạt đều nháy mắt phóng thích.
Đây là một loại tiếp xúc về mặt tinh thần, dù nhiều lời hơn nữa, dù thề non hẹn biển cũng không thể sánh bằng được.
Đúng lúc này, một thanh âm tràn ngập cao ngạo truyền tới:
- Trương Hằng... Chúng ta lại gặp mặt!
Trương Hằng... Chúng ta lại gặp mặt!
Lại gặp mặt
Lại gặp mặt
Thanh âm này mờ mịt vô cùng, như từ không gian vô tận truyền tới, nhưng lại gần như ngay trước mắt. khiến người ta cảm giác rất mâu thuẫn.
- Vũ Vô Cực?!
Trong lòng Trương Hằng đột nhiên nổi lên kinh Đảo hải lãng!
Ông—
Từ trong thân thể Ninh Tuyết Dung bay ra một điểm đen tinh khiết vô cùng, xoay tròn một cái rồi đi tới trước người Trương Hằng.
- Đây là...
Hai tròng mắt Trương Hằng chạm vào điểm đen này, mơ hồ thấy được một lạc ấn tinh thần kỳ dị!
- Ta là Vũ Vô Cực!
Quang điểm đen tinh khiết này truyền ra thanh âm, lạnh nhạt nói:
- Có còn nhớ rõ giữa chúng ta còn có một trận chiến không?! Tuy rằng bản tôn đã rời khỏi ba mươi sáu giới nhưng tuyệt đối sẽ không quên việc này.
- Đương nhiên nhớ rõ! Ngươi tới nơi này là vì cái gì?
Trương Hằng không chút tránh né, vẻ mặt thản nhiên nhìn điểm sáng đại biểu cho ý chí Vũ Vô Cực này.
Đối với Vũ Vô Cực, trong lòng Trương Hằng có thêm một chút kính ý. Hắn kính nể trí tuệ của đối phương, cũng khâm phục sự cao ngạo bất phàm của đối phương!
- Được, một khi đã như vậy, ngươi hãy mang theo ý chí của ta... Giết tới Thượng giới!