Lại mấy ngày trôi qua, trong lĩnh vực không gian lại có một uy áp cường đại của thông linh pháp bảo phủ xuống, hai luồng lực lượng của phong lôi trong hư không ầm ầm rung động, thanh thế hùng dũng.
Lại một kiện thông linh pháp bảo thượng phẩm sinh ra!
Con ngươi của Trương Hằng đột nhiên lóe lên tinh quang, đột nhiên hắn duỗi tay ra. Phong Lôi Phiến có cấu tạo vô cùng kỳ lạ trực tiếp thuấn di vào trong tay hắn.
- Hết thảy đều nằm trong dự liệu. Phong Lôi Phiến cũng đã thăng cấp thành thông linh pháp bảo thượng phẩm.
Sắc mặt Trương Hằng lộ ra vẻ vui mừng. Ninh Tuyết Dung đi tới bên cạnh hắn, cười dài nói:
- Chúc mừng đại ca. lại có được một kiện thông linh pháp bảo thượng phẩm uy lực không tầm thường. Có Phong Lôi Phiến trong tay. sẽ không còn phải sợ chiến thuật biển người nữa.
- Đúng vậy, cho dù đối mặt với hàng ngàn vạn tu sĩ cấp đỉnh, chỉ cần ta vung quạt một cái. thì bọn chúng sẽ đều phải tan tác, hóa thành tro bụi.
Trương Hằng gật gật đầu. lấy tay vuốt ve Phong Lôi Phiến có chất liệu cứng rắn nhưng không mất đi độ dẻo dai. bên rìa của nó lóe lên hàn quang như mũi nhọn, khiến cho người ta sợ hãi.
Người bình thường nếu nhìn thấy cây quạt này sẽ tường rằng đây là pháp bảo cận chiến, nhưng kỳ thực, thần thông phi phàm của cây quạt này chính là để hỗ trợ thêm cho phong cách cận chiến của Trương Hằng.
- Đại ca. chàng có muốn thử uy lực của cây quạt này không?
Ninh Tuyết Dung tò mò hỏi.
Trương Hằng nâng Phong Lôi Phiến lên. đột nhiên dừng lại, nhẹ giọng nói:
- Không gian ở nơi này quá nhỏ. chỉ quạt một nhát chắc chắn sẽ trở thành một đống hỗn độn, thậm chí sẽ làm bị thương đám người Vân Dịch. Ta hãy để dành một kích đầu tiên của nó cho kẻ địch của chúng ta.
- Nói như vậy. đại ca vẫn rất tự tin đối với uy lực của cây quạt này.
Ninh Tuyết Dung như cười như không nói.
- Hiện giờ ta hoàn toàn tin tưởng trên thế gian khổng có chuyện gì mà ta không làm được.
Trong thần vận của Trương Hằng có một sự tự tin hiếm thấy, kế thừa ý chí của Vũ Vô Cực. về mặt cảnh giới của tư tưởng hắn đã vượt xa bình thường.
Đồng thời sự tự tin này cũng không phải là tự kiêu tự đại một cách mù quáng.
Đây là một sự tự tin về mặt tinh thần.
Chỉ cần có sự tự tin này chống đỡ. bất kể là con đường tương lai có bao nhiêu khó khăn cũng đều có thể chiến thắng.
Cứ nhìn thử tu chân giới có hàng ngân vạn tu sĩ. con đường tu chân lâu dài gian khổ như vậy, thoắt một cái đã hàng ngàn hàng vạn năm. người có tư chất ngút trời hiển nhiên là nhiều không đếm xuể.
Nhưng trước những sự khó khăn nguy hiểm vô cùng đó. ai có thể giữ vững được sự tự tin về mặt tinh thần này mãi mãi?
Ai có thể duy trì càng lâu thì người đó có thể tiến được xa hơn.
Một người đã mất đi ý chí chiến đấu và sự tự tin. thì bất kể là có tư chất kinh khủng tới mức nào. nhưng cũng sẽ không thể chiến thắng được chính mình, sẽ luôn phải chịu một gông cùm ngăn cản nhiệt huyết hoài bão và tình cảm.
So sánh với họ. rất lâu trước kia. Vũ Vô Cực cũng chỉ là một người có tư chất bình thường, nhưng khí phách và trí tuệ của hắn lại có thể khiến cho bản thân đặt chân vào cảnh giới vô thượng.
- Ngươi hãy mang theo ý chí của ta, giết tới thượng giới!
Thanh âm của Vũ Vô Cực lại một lần nữa vang lên trong đầu Trương Hằng.
Trương Hằng thở phào một hơi, thầm nghĩ:
- Vũ Vô Cực có thể đang đứng cao ngạo ở một góc của Đại Thiên Tu Di Trụ chờ mình đi tới.
- Ta với hắn cuối cùng cũng sẽ có một trận chiến, đến lúc đó chắc chắn không phải là một trận đấu giữa những kẻ địch, mà là trận chiến sinh tử của những bằng hữu...
Trong lòng Trương Hằng không hề có một chút nhụt chí. mà trong lòng hắn thậm chí còn có một sự mong đợi. nếu có thể chiến thắng Vũ Vô Cực ở trạng thái đỉnh phong, đó là một niềm vui thật sự.
Nếu để cho người của thượng giới biết một tiểu nhân vật của hạ giới lại vọng tưởng chiến thắng Vũ Vô Cực thần thoại vô địch, chắc chắn bọn họ sẽ cười nhạt. Nguồn truyện: TruyenGG
Có lẽ, toàn bộ con người trên thế gian đều không xem trọng Trương Hằng, nhưng chỉ có Vũ Vô Cực là không như vậy.
- Đại ca... Thiếp cảm thấy chàng đã thay đổi.
Ninh Tuyết Dung nghi ngờ nhìn nam tử khí vũ hiên ngang ở trước mắt. bất ngờ sinh ra một cảm giác xa lạ.
- Ta thay đổi chỗ nào?
Trương Hằng nở nụ cười.
Ninh Tuyết Dung nhìn kỹ hắn vài lần. cuối cùng cười tươi như hoa. khẽ nói:
- Thiếp phát hiện ra đại ca càng ngày càng giống một đại trượng phu đội trời đạp đất... giống như là Vũ Vô Cực vậy.
Trương Hằng làm bộ như không cao hứng, nói:
- Chẳng lẽ trước đây ta không phải là đại trượng phu đội trời đạp đất sao?
Ninh Tuyết Dung cười khúc khích:
- Bất kể là đại ca trước đây. hay là đại ca bây giờ. thiếp đều thích.
Điều này cũng không khác biệt nhiều.
Trương Hằng đưa tay ra búng cái mũi thanh tú của nàng, cũng không để ý tới việc này.
Con người luôn thay đổi.
- Hai kiện thông linh pháp bảo mà ta thường dùng đều đã thăng cấp thành công, trên Bồng Lai Đảo vẫn còn một việc mà ta phải làm.
Trương Hằng thu những pháp bảo trong tay lại. rồi nắm tay Ninh Tuyết Dung hiện ra ở thế giới bên ngoài.
- Đại ca còn có chuyện gì muốn làm?
Ninh Tuyết Dung hỏi.
- Bản tôn của Lạc Hà đại ca. trước khi phi thăng lên thượng giới có để lại một vật ở ngay tại Bồng Lai Đảo của Hải Ngoại Tam Tiên Đảo. đều trùng hợp đó là vật ấy lại đang ở Quỷ Đô Sơn.
Trương Hằng trả lời. trên mặt lộ ra một vẻ hoài niệm.
Lạc Hà cũng là một trong những người mà Trương Hằng tin tưởng nhất ở trên thượng giới này.
Khi còn ở Tam Tinh Vực. Lạc Hà đã từng nói một cách hào sảng, đó là cho dù phải liều mạng mất đi một khối phân thân cũng phải giúp cho Trương Hằng thoát khỏi Tam Tinh Vực, đi tới Chu Vương Triều có nhiều cơ hội hơn.
Lúc đó, Trương Hằng còn chưa hiểu hết tâm ý của Lạc Hà.
Theo thời gian trôi qua. Trương Hằng phát hiện ra Lạc Hà đối với mình và Ninh Tuyết Dung đã gửi gắm rất nhiều tâm huyết.
Có lẽ lúc này Lạc Hà ở Tam Tinh Vực đang cô đơn ngồi ở một nơi hẻo lánh, yên lặng quan sát động thái của Trương Hằng.
Nếu nói Vũ Vô Cực là băng hữu dẫn đắt Trương Hằng đi trên con đường tiến tới đỉnh phong, thì Lạc Hà chính là một người thầy tốt bạn hiền luôn yên lặng quan sát Trương Hằng.
- Lạc Hà đại ca để lại cái gì cho chúng ta vậy?
Ninh Tuyết Dung hỏi với vẻ mặt tò mò.
- Chuyện này ta cũng rất tò mò. theo Lạc Hà đại ca nói. thứ này rất quan trọng.
Trương Hằng dùng thần thức đảo qua toàn bộ Quỷ Đô Sơn. trong chốc lát, đột nhiên hắn lấy ra một tấm ngọc phù bắn ra, trên tay liên tục điểm ra pháp quyết, môi mấp máy rất nhanh, niệm ra một loạt những chú ngữ không thành tiếng.
Trong quá trình này. hai người đều nhìn chăm chú toàn bộ những biến hóa của Quỷ Đô Sơn.
Vào lúc này, trên Quỷ Đô Sơn truyền tới một thanh âm vô cùng âm trầm:
- Người tới có phải là Trương Hằng không?
Trương Hằng bình tĩnh như thường:
- Ta chính là Trương Hằng.
Hắn đảo thần thức qua. nhưng không ngờ lại không phát hiện ra một chút dấu vết nào.
Nhưng Ninh Tuyết Dung tùy ý đảo thần thức qua liền phát hiện ra phương hướng của người đang nói.
Vụt!
Ninh Tuyết Dung mang theo Trương Hằng thuấn di đi. biến mất tại chỗ.
Ngay sau đó, hai người hiện ra ở một sơn động có quỷ vụ lượn lờ.
Trong sơn động có một lão già gầy nhom đang ngồi xếp bằng, toàn thân tản ra quy khí lành lạnh.
A?
Lão già gầy nhom này liếc nhìn Ninh Tuyết Dung đầy vẻ kinh dị. dường như không thể ngờ được đối phương có thể nhận thấy được vị trí của mình.
- Đại ca, hắn là tu sĩ Độ Kiếp trung kỳ, hình như là quỷ tu trong truyền thuyết.
Ninh Tuyết Dung dùng thần niệm truyền âm với Trương Hằng.
- Độ Kiếp trung kỳ, quỷ tu?
Trương Hằng hít vào một hơi khí lạnh, không ngờ được ở Quỷ Đô Sơn nhìn rất tầm thường này lại có thể gặp được tu sĩ Độ Kiếp trung kỳ. mà còn là Quỷ tu cực kỳ hiếm thấy.
- Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ. có quan hệ gì với Lạc Hà đại ca.
Trương Hằng thản nhiên hỏi.
- Lão phu là Quỷ Linh Tử. còn quan hệ với Lạc Hà như thế nào thì không thể nói. Tuy nhiên, sau khi đem vật này giao cho các ngươi thì Lão phu có thể tự do rồi.
Quỷ Linh Tử vừa dứt lời, từ trong nhẫn không gian lấy ra một cái hộp tỏa ra hào quang rực rỡ.
Vừa nhìn thấy cái hộp này. thần sắc Trương Hằng bỗng nhiên biến đổi. ngay sau đó lại khôi phục lại như thường, nhận lấy vật ấy cầm trong tay.
- Quỷ Linh Tử đạo hữu. ngươi có biết trong hộp này có vật gì không?
Trương Hằng hỏi. vẻ mặt không hề biến đổi.
- Không biết.
Quỷ Linh Tử lắc đâu nói:
- Nếu không còn chuyện gì nữa. thì lão phu đi đây.
- Quỳ Linh Tử. ngươi được tự do...
Một thanh âm mơ hồ từ một nơi bị phong ấn ở đại lục Đông Vân truyền tới.
- Lạc Hà đại ca!
Trương Hằng và Ninh Tuyết Dung cùng kinh hô lên.
- Ta đi đây.
Quỷ Linh Tử cũng không nói gì thêm, liền nhanh chóng rời khỏi.
Trương Hằng đứng ở đó, nói với khoảng không:
- Lạc Hà đại ca. sao huynh lại giao vật này cho ta?
Chiếc hộp bảy màu này hắn cũng có một cái, bên trong chính là một lệnh bài Huyết Sát.
Huyết Sát Thần Đế có lưu lại trên đại lục Đông Vân chín động phú. tám trong số đó là động phủ phụ. thông qua thí luyện trong động phủ. người chiến thắng cuối cùng có thể lấy được lệnh bài Huyết Sát này.
Theo như Lạc Hà nói, lệnh bài Huyết Sát chính là vật cần có để tiến vào động phủ chủ.
- Ngày đó bản tôn của ta phi thăng đã chuẩn bị vật này cho ngươi...
Lạc Hà thở dài một tiếng.
- Bên trong cái hộp bảy màu này là một lệnh bài Huyết Sát, còn có một ngọc giản, trên ngọc giản có ghi lại tất cả những cảm ngộ và những điều tâm đắc của ta khi tu luyện từ Luyện Khí Kỳ tới Độ Kiếp Kỳ.
- Ngọc giản ghi lại những điều tâm đắc trong đời của một tiên nhân?
Trong lòng Trương Hằng bỗng nhiên khẽ động.
Trên toàn bộ đại lục Đông Vân, qua hàng trăm vạn năm vị tất đã có lấy một người có thể hóa Vũ thành tiên, thậm chí là phi thăng lên thượng giới.
Bởi vậy có thể thấy được một ngọc giản ghi lại những điều tâm đắc trong cả đời của một tiên nhân quý báu tới mức nào?
Thông linh pháp bảo thượng phẩm hoặc thông linh pháp bảo cực phẩm, Thậm chí là Tiên bảo trong truyền thuyết, trong toàn bộ Chu Vương Triều cùng không chỉ có một kiện.
Nhưng ngọc giản ghi lại những điều tâm đắc trong cả đời của một tiên nhân qua hàng trăm vạn năm nay cũng chỉ có một kiện này mà thôi.
Dựa vào cảm ngộ và tâm đắc trong quá trình tu luyện của tiên nhân rất có lợi đối với bất cứ sự tu luyện của tu sĩ hạ giới nào, Thậm chí có thể nhờ đó để đột phá bình cảnh.
Càng hấp dẫn hơn chính là, hy vọng trở thành tiên nhân...
Bản tôn của Lạc Hà trước khi phi thăng đã để lại vật này cho Trương Hằng. có thể thấy được dụng tâm của hắn.
- Lệnh bài Huyết Sát này hiện giờ ta không cần nữa.
Trương Hằng bắt đầu trao đổi với phân thân của Lạc Hà:
- Bởi vì ta đã có một lệnh bài Huyết Sát. Lạc Hà đại ca có biết không.
- ừ. bởi vì tu vi của phân thân ta tăng lên. nên dự định sẽ cùng ngươi tới Huyết Sát động phủ chủ. Chu Vương Triều còn rất nhiều nhân vật cấm kỵ đã sống mấy trăm vạn năm, Thậm chí cả ngàn vạn năm, rất khó đối phó.
- Điều này ta hiểu, Lạc Hà đại ca yên tâm, hiện giờ ta chỉ cần bước thêm một bước nữa. hoành hành giới này cũng không phải là vấn đề. rồi sẽ không còn ai có thể uy hiếp được ta.
Trương Hằng nói với vẻ tự tin.
Công pháp giữa tầng ba và tầng bốn có một khoảng cách vô hình, một khi vượt qua được, sự tăng trưởng của tu vi cũng là nghiêng trời lệch đất.
- Tốt, không ngờ ngươi lại có dũng khí như vậy. ta sẽ cùng ngươi đánh một trận!
Lạc Hà cao giọng nói tràn ngập một vẻ hào hùng.
Trương Hằng hơi giật mình. Lạc Hà luôn nho nhã là thế. không ngờ cũng có lúc như vậy.
Vừa dứt lời, ở trước hai người Trương Hằng liền xuất hiện một nam tử mặc nho bào anh tuấn vô song.
- Lạc Hà đại ca!
Trương Hằng và Ninh Tuyết Dung vô cùng ngạc nhiên và vui mừng, không ngờ Lạc Hà lại tới nơi này nhanh đến như vậy.