Thần thức cấp Tiên Quân của Trương Hằng im lặng quét qua, thoáng cái nhìn rõ tình hình bên kia.
Ở trong mắt thôn trưởng cùng Đái Dung, chiến đấu ở phương xa có thanh thế hùng hồn, sấm sét lấp lóe, mây đen cuồn cuộn, cùng với những tiếng rống giận làm cho tâm thần người ta không yên.
Chiến đấu trình tự này, ở trong mắt phàm nhân quả là kinh thế hãi tục.
Thôn trưởng còn có thể miễn cưỡng bảo trì trấn định, Đái Dung đã mặt hoa hoảng hốt, không biết làm gì:
- Chúng ta nhanh chạy đi?
- Chạy?
Trương Hằng không khỏi ngẩn ra, không chút do dự nói:
- Không được.
Từ khi hắn bước vào công pháp tầng bốn, vô địch hạ giới, hắn đã sớm quên đi danh từ
"chạy trốn" này.
Nhớ khi ở chủ động phủ Huyết Sát, chỉ có hắn đuổi giết kẻ khác, chạy trốn là không thể nào.
Không biết từ lúc này, Trương Hằng đã từ tôm tép bị người đuổi giết, lớn lên thành cá mập đuổi giết kẻ khác.
Lúc này, một thân tu vi của Trương Hằng thăng cấp đến công pháp tầng năm, sánh ngang Tiên Quân hạ vị, phóng mắt khắp Cô Đế Tinh, xem chừng không có nhiều uy hiếp đến hắn.
Vù vù vù!
Đúng lúc này, ba bóng người bao phủ trong hào quang màu xanh lạnh băng bay đến từ xa, người bay phía trước là một lão giả áo bào đen sắc mặt dữ tợn.
Sau lưng có một Nam một nữ, phân biệt mặc trường bào và váy xòe xanh nhạt, khống chế phi kiếm màu bạc giống nhau, tựa như thần tiên quyến lữ, đạp độn quang truy đuổi. Xem ra hai người này quá nửa là đạo lữ song tu.
- Phương Thiên, ta xem hôm nay ngươi chạy đi đâu?
Người nói là thanh niên trong đôi đạo lữ song tu kia, bộ dạng khoảng chừng hai mươi tuổi, mi thanh mục tú, thần vận sung màn, tay cầm phi kiếm màu bạc, rất có tiềm chất một thế hệ kiếm tiên.
Sóng vai phi hành cùng hắn là một cô gái dung nhan thoát tục, làn da trắng nõn sáng bóng, trong tay cũng khống chế một thanh phi kiếm màu bạc, có chút khác biệt rất nhỏ với thanh niên kia.
Hai thanh phi kiếm màu bạc khi công kích nối liền với nhau, hết sức ăn ý, tựa như trời sinh một đôi.
Không chỉ như thế, ngay cả chủ nhân hai thanh phi kiếm màu bạc kia cũng ý hợp tâm đầu, liên thủ công kích sinh ra uy lực phi phàm.
Lão giả áo bào đen Phương Thiên kia rõ ràng có tu vi cao hơn hai người một bậc, đạt đến Chân Tiên thượng vị, còn đôi đạo lữ song tu kia chẳng qua chỉ có tu vi Chân Tiên trung vị.
Nhưng liên thủ với nhau, lão giả áo bào đen ngược lại bị đuổi chạy trối chết.
- Tề Vân, Y Nguyệt. hai tên tiểu bối các ngươi, uổng cho Phương Thiên ta thường chiếu cố các ngươi, bây giờ ngược lại đi theo hộ pháp môn phái tới đuổi bắt ta.
Lão giả áo bào đen Phương Thiên vẻ mặt âm lệ, khi nói chuyện khẽ thở dốc, sắc mặt trắng bệch, dường như bị một ít nội thương.
- Sư thúc, ngươi bồi dưỡng ta nhiều năm như thế, kết quả là lợi dụng chúng ta tiến vào mặt địa môn phái ăn cắp bí điển tối cao Lãnh Nguyệt Vô Song. Ngươi dụng tâm hiểm ác như thế, thật làm chúng ta thất vọng. Hôm nay tông chủ đại nhân khoan dung cho hai người chúng ta, cho chúng ta cơ hội lập công chuộc tội, tuyệt đối không thể tha cho ngươi.
Tề Vân lời lẽ chính nghĩa nói, Y Nguyệt bên cạnh hắn sắc mặt bình tĩnh, trong mắt lộ một tia không đành lòng.
- Tốt tốt tốt! Chuyện đến lúc này, ai đúng ai sai đã không thể nói rõ nữa. Nếu hai ngươi không giết ta, sợ rằng khó mà phục mệnh, mà ta không giết các ngươi, cũng không thể sống được.
Phương Thiên thở dài một hơi, vẻ mặt cũng có phần bất đắc dĩ. Hắn dừng lại ở cảnh giới Chân Tiên thượng vị hơn mười vạn năm, nếu không có được bí điển cao cấp hơn hoặc là linh đan, muốn thăng cấp Tiên Quân mà người ta ngưỡng mộ, đó gần như không thể nào.
Tiên Quân, là tồn tại được ngàn vạn người tôn sùng ở tiên giới này, đó là loại dụ hoặc cỡ nào.
Thế mới dẫn đến hắn dùng thủ đoạn hèn hạ, lợi dụng hai tên đệ tử bồi dưỡng nhiều năm.
- Nếu đã vậy, hôm nay không phải ta chết, thì là ngày vợ chồng các ngươi ngã xuống.
Trong tay Phương Thiên xuất hiện một chiếc phi luân màu bạc, ong ong xoay tròn giữa không trung, tản ra một cỗ uy áp mạnh mẽ. Trong phạm vi mười dặm tràn đầy một trận áp lực, khí tức sắc bén lạnh băng đâm thẳng vào cốt tủy.
Tề Vân cùng Y Nguyệt nhìn nhau, sắc mặt ngưng trọng.
Phương Thiên là người nổi bật trong các Chân Tiên thượng vị ở Lãnh Nguyệt Môn, gần như không có đối thủ dưới cấp Tiên Quân.
Trước đó, có một vị hộ pháp cấp Chân Tiên thượng vị chiến đấu với Phương Thiên mà chết.
Trả giá bằng sinh mạng một vị hộ pháp cấp Chân Tiên thượng vị, cuối cùng trọng thương được Phương Thiên.
Nhưng dù là thế, Phương Thiên hao tổn chân khí, đã bị trọng thương, hai người cùng không thể chiến thắng dễ dàng.
Chân Tiên thượng vị cùng Chân Tiên trung vị, giữa hai bên chênh lệch lớn cỡ nào? Huống chi Phương Thiên còn là kẻ nổi tiếng trong hàng ngũ Chân Tiên thượng vị.
Vù vù!
Ánh mắt Tề Vân cùng Y Nguyệt vừa động, hai thanh phi kiếm màu bạc thoáng cái chém qua, cắt qua khoảng cách mấy chục trượng ngắn ngủi, kiếm khí liên miên lành lạnh như ánh trăng hóa thành một cái lưới lớn đè xuống Phương Thiên.
Phi luân màu bạc của Phương Thiên bùng lên ánh sáng, bắn ra những lưỡi đao gió màu bạc, lóe ra tia sáng lạnh làm người ta run sợ.
Bùm bùm ầm!
Ba kiện Tiên bảo va chạm vào nhau giữa không trung.
Tề Vân cùng Y Nguyệt đều dùng Tiên bảo nhị phẩm, phi luân màu bạc của Phương Thiên là Tiên bảo tam phẩm.
Tuy rằng hai bên có chênh lệch không nhỏ, nhưng thứ trước liên thủ hợp kích, phối hợp không chút chỗ hở, kẻ sau bản thân trọng thương, hao tổn nguyên khí.
Trong thời gian ngắn, hai bên đều không làm gì nhau được.
Nhưng mà Phương Thiên đã có chút nóng vội, trong người hắn có thương tích, không thể kéo dài.
Xi xì xẹt..
Bao tay màu tím ở tay trái của hắn, dưới pháp lực kích hoạt, sinh ra những tia sét đáng sợ.
Lực lượng lôi diện kia cực kỳ khủng bố, lập tức lan tràn ra phạm vi mấy chục dặm. nhất thời làm cho cả một khu vực tối sầm.
Xẹt xẹt...
Trong đó có mấy tia sét lan tràn về phía đám mây của ba người Trương Hằng.
- Không xong!
Thôn trưởng hoảng sợ không thôi, thân mình run lên.
Công kích của Chân Tiên thượng vị, dù chỉ là một chút dư sóng, đối với người bình thường cũng đã là tồn tại không thể chống lại.
Huống chi, tuy rằng thôn trưởng có tu vi Chân Tiên hạ vị, nhưng cùng không có bao nhiêu ý thức chiến đấu. Trên phương diện này, hắn vẫn dừng lại ở giai đoạn nghèo khổ.
- A!
Đái Dung lúc nào thấy qua tràng diện cỡ này, bị dọa mặt hoa hoảng sợ, chui vào lòng Trương Hằng. Nguồn truyện: TruyenGG
Nhìn tia sét quét tới, ánh mắt Trương Hằng chợt nghiêm, nhưng vẫn bình thản ngồi trên đám mây.
Xẹt vù...
Lôi điện quét qua khu vực này.
Chỉ là khi tia sét kia tới gần Trương Hằng, lập tức biến mất tăm.
Không chỉ như thế, ngay cả một mảng lớn lôi điện trên bầu trời, cũng đột nhiên biến mất.
- Thế là thế nào...
Trong lòng Phương Thiên khiếp sợ, dọa toát hết mồ hôi lạnh, thần thức quét qua khu vực này, thấy được ba người Trương Hằng.
Chỉ có hai cái Chân Tiên hạ vị.
Lão thở ra một hơi, lúc này Tề Vân cùng Y Nguyệt cũng thừa cơ công kích, lập tức chiếm thượng phong.
Vũ vù!
Một trước một sau, Tề Vân cùng Y Nguyệt kẹp Phương Thiên ở giữa.
Bùm bùm! Keng keng!
Ba người tiến vào hỗn chiến, ba người Trương Hằng cũng bay đến gần đó.
- Hai vị đạo hữu bên kia, nhanh đến đây giúp ta tiêu diệt phản đồ Lãnh Nguyệt Môn, xử tử tên gian tặc này thành công, sẽ có trọng thưởng.
Tề Vân thần thức truyền âm nói với Trương Hằng cùng thôn trưởng.
Nhưng mà Phương Thiên kia là Chân Tiên thượng vị, cảnh giới khá cao, không thể qua mắt hắn được.
- Hai tên các ngươi cút xa cho ta, bớt lo chuyện người. Bằng không chờ ta giết hai tên tiểu tử này, các ngươi cùng không yên đâu.
Trên người Phương Thiên thả ra một cỗ uy áp mạnh mẽ, trong mắt lóe lên hung quang, quét qua ba người Trương Hằng.
- o0o-