- Tôi từ phía nam tới, muốn tới sơn mạch Đăng Thiên xem một chút...
- Chiếc nhẫn của ông là vật tốt
- Ông sẽ không chết.
- Ở đây không ai có thể chém đầu ông được.
...
Trên tay Nam Cung Vị Ương có một chiếc nhẫn cổ màu hoàng kim.
Chiếc nhẫn cổ này vốn là của Nam Sơn Mộ.
Ngay trong tíc tắc cây tên đỏ thẫm bắn tới lưng nàng, hồn lực trong cơ thể nàng bỗng nhiên truyền vào chiếc nhẫn cổ màu hoàng kim này với một tốc độ khủng khiếp.
Nếu như Lâm Tịch tận mắt nhìn thấy, nhất định sẽ cảm thấy cảnh tượng trước mắt đẹp đến dị thường.
Một loại ánh sáng màu vàng rực rỡ chói mắt như mặt trời từ trong chiếc nhẫn cổ này bắn ra ngoài, tạo thành một cái chuông lớn màu vàng trong suốt bao quanh Nam Cung Vị Ương lại.
Cây tên màu đỏ thẫm bắn vào cái chuông lớn màu vàng này, kỳ lạ không thể tiến thêm, nhất thời tạo thành cục diện hai bên giằng co với nhau.
Thanh phi kiếm vẫn giãy dụa trong lá cờ màu xanh, giống như một con cá chép nhất thời bị lưới bắt lấy, không thể vùng vẫy được.
Tên Thiên Lang vệ đã bị phi kiếm xuyên thủng mắt phải, kiếm khí theo đó xông vào trong đầu, hiện giờ đã quỳ xuống, máu tươi chảy ròng ròng trên tấm mặt nạ bằng kim loại. Vào lúc này, tên Thiên Lang vệ còn lại đã rời khỏi Quỷ quân sư, nhảy lên cao, đồng thời hai tay chụm lại cầm chặt trường đao, chém xuống đầu Nam Cung Vị Ương.
Không khí xung quanh thân thể Nam Cung Vị Ương đột nhiên dao động mãnh liệt, mấy làn máu chảy từ ngũ quan nàng phóng ra bên ngoài, cùng lúc đó, một luồng ánh sáng màu vàng đột nhiên từ ngón tay của nàng thấm vào trong trời đất.
Thanh phi kiếm đang bị lá cờ La thần của Quỷ quân sư quấn lấy đột nhiên phát ra tiếng vang kinh khủng.
Nhận biết được chuyện không ổn, đôi mắt đằng sau tấm mặt nạ kim loại của tên Thiên Lang vệ đang vung đao chém xuống trở nên lạnh lẽo. Bất chấp thương thế trên người, tất cả hồn lực trong cơ thể hắn cấp tốc truyền đến bộ áo giáp đang mặc và song đao trong tay, tất cả gạch đá trên nền đất bị áp lực kinh khủng này chấn vỡ nát.
"Xoẹt!"
Một tiếng rách vang lên.
Quỷ quân sư đột nhiên kêu lên đau đớn, sắc mặt lão ta càng lúc càng trở nên lạnh lẽo, mái tóc trên đầu bị rối tung cả lên như những con rắn độc đang bò trườn trên mặt đất. Thanh phi kiếm của Nam Cung Vị Ương xé rách lá cờ màu xanh trong tay lão, phóng bay ra ngoài. Ngay lúc thoát khỏi vây khốn, thanh phi kiếm lạnh như băng tuyết ấy đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt, sau khi thân kiếm rung động một hồi, đột nhiên hơi nước trong không khí bị đông cứng lại, tạo thành những hạt bông tuyết rơi xuống đất.
"Vèo!"
Trên bầu trời lại xuất hiện thêm một luồng ánh sáng màu đỏ thẫm phát ra những tiếng rít gió rợn người, chuẩn xác bắn trúng lưng Nam Cung Vị Ương.
Song đao trong tay tên Thiên Lang vệ kia cũng chém xuống vai Nam Cung Vị Ương.
Nam Sơn Mộ vội vàng phóng tới, nhưng vào lúc này, dù ông ta có ra tay cũng không thể thay đổi bất kỳ điều gì.
...
Tay trái Quỷ quân sư lại từ trong ống tay áo đưa ra ngoài, nhưng lần này trong tay lão lại không có thanh chủy thủ đã từng ngăn cản được phi kiếm của Nam Cung Vị Ương. Một luồng nguyên khí màu xanh ngay trong nháy mắt tụ tập từ cánh tay rồi lan nhanh xuống nửa thân người, tốc độ rất nhanh, như muốn tạo thành một hình thể nửa người nửa cây...Nhưng thời gian thật sự quá ngắn.
"Vèo!"
Thanh phi kiếm không chuôi bay tới, nhanh như một tia chớp cắt y phục của lão, chém rách cả bộ áo giáp bên trong, sau đó lạnh lẽo chặt đứt động mạch chủ đùi bên phải lão ta, tạo thành một vết thương kinh khủng.
Máu tươi nóng hổi phun ra ngoài.
Mặc dù Quỷ quân sư có bộ dáng lạnh lẽo như thế nào, máu của lão ta vẫn nóng hổi vẫn sềnh sệch như những người khác.
Lão lập tức dùng hai tay đè chặt lên vết thương này, cố hết sức để ngăn cản mình mất nhiều máu hơn.
Hai cây tên đỏ thẫm đã dừng ngay phía sau lưng Nam Cung Vị Ương, bị một tầng hồn lực ngăn cách ở bên ngoài, không thể tiến vào được. Cây tên thứ nhất vẫn xoay tròn như một con quay, không rớt xuống đất.
Song đao của Thiên Lang vệ đã chém xuống hai vai Nam Cung Vị Ương, hai làn máu tươi theo hai thân đao chảy xuôi xuống đất.
Ngay lúc phi kiếm cắt đứt động mạch chủ đùi phải của Quỷ quân sư, tên Thiên Lang vệ này lại thống khổ kêu lên, đồng thời kiên nhẫn phát lực toàn thân, cố gắng đè hai song đao trong tay mình xuống dưới.
Tấm mặt nạ bằng kim loại hắn đang đeo cũng có máu tươi chảy ra.
Việc bộc phát hồn lực quá mức đã tạo thành những vết thương khó tưởng tượng nổi trong cơ thể hắn, nhưng lúc này hắn cũng hiểu rõ rằng đây là giờ phút sinh tử.
Nếu không phải Nam Cung Vị Ương chết, kết quả chắc chắn sẽ là Nam Cung Vị Ương giết chết toàn bộ bọn hắn.
Hai thanh trường đao màu xanh lá càng lúc càng khảm sâu hơn, sức mạnh quyết tử ép xuống mạnh đến nỗi khiến Nam Cung Vị Ương phải vận sức chống đỡ, đôi giày thiêu màu trắng vị bùn vấy bẩn lún sâu vào đá vụn. Nhưng ngoại trừ sắc mặt hơi tái nhợt ra, trông nàng vẫn rất bình tĩnh, dáng đứng kiên trì và vững chắc.
"Vèo!'
Một ánh kiếm đột nhiên xuất hiện ngay sau ót tên Thiên Lang vệ, lạnh lùng đâm vào hốc mắt phải tên này.
"Vèo!"
Lại có một cây tên đỏ thẫm khác lướt qua ngõ sâu, bắn vào đình viện.
Nhưng chính sự mạnh mẽ của Nam Cung Vị Ương trong tình huống vừa rồi đã khiến cho tên tiễn thủ này do dự, không biết nên bắn Nam Cung Vị Ương hay Nam Sơn Mộ. Mặc dù lúc cuối cùng cây tên đỏ thẫm này vẫn bắn tới lưng Nam Cung Vị Ương, nhưng so với hai cây tên trước thì tốc độ cây tên này đã chậm hơn rất nhiều.
Thanh phi kiếm tỏa ra hàn khí lạnh lẽo rời khỏi tên Thiên Lang vệ, linh động như một cánh tay gắn liền với thân thể con người, chính xác chém vào cây tên thứ ba đang bắn tới, làm chệch phương hướng và đâm thẳng vào một vách tường trong đình viện, lực đạo mạnh đến nỗi khiến cây tên xuyên qua cả vách tường, chỉ còn lại một lỗ thủng trên đó.
...
Nam Cung Vị Ương vung tay lên một cái, hai cây tên đầu tiên do tên tiễn thủ đang ẩn núp bắn ra khi nãy vốn còn đang bị ngừng ngay trên không trung sau lưng Nam Cung Vị Ương, nhưng sau chiêu này của nàng, cả hai cây tên đều bị đánh bay ra ngoài.
Sau đó nàng chậm rãi bước từng bước một, vòng qua tên Thiên Lang vệ đang ở trước mình.
Song đao trong hai tay tên Thiên Lang vệ này nặng nề rơi xuống mặt đất, đầu tiên là hắn ta vô lực quỳ gối xuống, sau đó cả người cứ thế bổ nhào trên mặt đất.
Thanh phi kiếm không chuôi bay trở lại vào trong tay Nam Cung Vị Ương, cả khuôn mặt và hai bờ vai nàng đều có những làn máu tươi đang chảy xuôi, đó đều là máu của nàng.
Nam Sơn Mộ nhìn nàng, tấm lưng vẫn đứng thẳng bất chợt run rẩy. Dĩ nhiên là ông ta biết thế gian này thật sự có tình bạn vào sinh ra tử, nhưng ông ta chưa từng nghĩ đến Nam Cung Vị Ương lại vì mình mà làm những chuyện như vậy.
- Tiểu cô nương này là ai?
Quỷ quân sư vẫn đang dùng hai tay đè chặt vết thương trên đùi phải mình, đôi mắt thâm thúy nhìn vào thiếu nữ rất lợi hại ở trước mặt mình, vì biết rằng cho dù mình có hỏi thì Nam Cung Vị Ương cũng chưa chắc trả lời nên ông ta nhìn Nam Sơn Mộ, trực tiếp hỏi.
- Ta không biết.
Nhìn thi thể tổng quản Nội Vụ ti La Lập ở trên mặt đất, nhìn Quỷ quân sư đã gần như mất hết sức chiến đấu cùng với lá cờ La Thần bị xé rách, Nam Sơn Mộ chợt cảm thấy thế gian này đúng là rất buồn cười, nên ông ta không nhịn được cười lên, cười to đến nỗi ho khan không thôi:
- Quân sư, sợ rằng ông sẽ không tin đâu. Ta cùng tiểu cô nương này chỉ mới gặp một lần khi câu cá thôi, nói chuyện một hồi, Nam Cung cô nương đã nói ta không phải là người xấu.
- Mới chỉ gặp một lần, cô nương đã liều mạng vì hắn? Dám đối địch với Văn Nhân đại tướng quân, lại giết nhiều người tu hành Vân Tần như vậy?
Quỷ quân sư đột nhiên kinh ngạc đến nỗi không thể tin những gì vừa nghe được, lão nhìn Nam Cung Vị Ương như đang nhìn một kẻ điên, nói:
- Hai người mới gặp một lần...cô nương vì cứu hắn mà không tiếc bộc phát hồn lực đến mức như vậy? Mặc dù cô nương là Thánh Sư, nhưng chắc chắn sẽ làm ngũ tạng bị thương, ảnh hưởng đến tư chất tu luyện và tu vi của mình. Cô nương làm như vậy đáng giá sao? Tại sao?
- Ta thích.
Lần này Nam Cung Vị Ương đã đối mặt nhìn Quỷ quân sư một cái, nói:
Chỉ vì thích?
Quỷ quân sư nghĩ đến nhiều người tu hành đã chết trong ngõ sâu, ngay cả hai Thiên Lang vệ đã giẫm lên rất nhiều thi thể, vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần nhưng cuối cùng lại bị ám sát chết đi, sau lão lại nhìn tình cảnh thê thảm của mình...tất cả điều này xảy ra chỉ vì niềm vui thích của một thiếu nữ, lão ta bất chợt cảm thấy thế gian này đúng là một bức tranh nhiều màu khác nhau, khiến con người vui buồn lẫn lộn không thể diễn tả được.
Nhưng đồng thời lão cũng hiểu tại sao Nam Cung Vị Ương còn trẻ như vậy nhưng đã có tu vi cao đến như thế. Bởi vì nàng chính là võ giả trời sanh đã có đạo tâm trong truyền thuyết, suốt đời chỉ một lòng cầu đạo. Toàn bộ danh lợi và chuyện trên thế gian không thể tạo thành ràng buộc gì cho nàng, ngay cả Văn Nhân đại tướng quân danh tiếng lẫy lừng khắp Vân Tần cũng không thể khiến nàng run sợ. Người như vậy vốn không phải là người nằm trong thế tục, không thể giải thích theo những lý lẽ thông thường được.
Nhưng Quỷ quân sư lại không cam lòng nhìn toàn bộ kế hoạch mình đã sắp đặt từ trước lại bị hủy bởi một người như vậy, lão không nhịn được nhìn Nam Cung Vị Ương, trầm giọng:
- Cho dù cô nương có thể rời khỏi thành Thứ Nhân, cũng không thể đi ra lăng Bích Lạc được. Nếu cô nương không tin lời ta, cô nương có thể hỏi Nam Sơn Mộ. Cô nương phải hiểu rằng thứ cô nương đối mặt không phải là người tu hành, mà chính là đại quân Vân Tần.
Nam Sơn Mộ mở miệng, chuẩn bị gật đầu, đồng thời nói Nam Cung Vị Ương rời đi.
Mặc dù không hiểu tại sao cô nương này lại vì mình mà làm những chuyện này, nhưng chính vì như vậy nên ông ta không thể để Nam Cung Vị Ương vì mình lại chết ở đây.
Nhưng còn chưa kịp nói gì, Nam Cung Vị Ương đã xoay đầu nhìn ông ta một cái, nói:
- Chúng ta đi thôi.
Khi nàng nói những lời này ra, đình viện nhất trời lại trầm lặng.
Không có âm thanh xé gió khi tên bắn vào trong không trung phát ra, tên tiễn thủ rất lợi hại kia biết rằng dù hắn có bắn ra bao nhiêu tên đi nữa cũng không thể làm tên thiếu nữ và Nam Sơn Mộ bị thương, nên hắn lựa chọn thối lui.
Nhưng Nam Sơn Mộ biết tin tức ở nơi này chắc chắn đã bị truyền ra ngoài.
- Ta không thể đi, ta đi, sẽ có rất nhiều huynh đệ của ta bị chết.
Lúc này Nam Sơn Mộ cũng không biết vì sao mình lại tin những gì Nam Cung Vị Ương đã nói, nhưng ông ta vẫn lắc đầu, nhìn nàng nói.
- Có thể dẫn theo bao nhiêu thì hãy dẫn theo, thối lui đến sau biên giới Bàn Nhược. Văn Nhân Thương Nguyệt cấu kết với giặc cỏ Tây Di, dựng chuyện ông khởi binh mưu phản, vậy ông hãy khởi binh mưu phản thật, đánh giết giặc cỏ Tây Di đi.
Nam Cung Vị Ương khẽ nhíu mày, nhìn Nam Sơn Mộ nói:
- Nếu không, cho dù ở lại thì thế nào? Ông chết, nơi này đã chết nhiều người như vậy, Quỷ quân sư cũng chết, Văn Nhân Thương Nguyệt sẽ tha cho những người kia sao?
Hơi dừng lại trong chốc lát, Nam Cung Vị Ương nhìn Nam Sơn Mộ, chậm rãi nói ra ý kiến của mình:
- Thì ra ông cũng chỉ hiểu Văn Nhân Thương Nguyệt đến vậy mà thôi.
Tình thế Nam Sơn Mộ hiện giờ rất giống với La Lập khi nãy, tấm áo đang mặc bị mồ hôi làm ướt đẫm.
Mấy ngày trước ông ta chỉ cho rằng Nam Cung Vị Ương là một người tu hành rất bình thường trên thế gian, tình cờ đi qua chỗ ông ta câu cá. Nhưng vào lúc này, ông ta lại phát hiện Nam Cung Vị Ương là một người rất khác, so với một tướng quân như ông ta, sợ rằng nàng ta còn hiểu rõ hết mọi thế cục hơn nhiều.
Nàng hiểu rất rõ tình thế quân đội Vân Tần...nhưng nàng vẫn quyết định ra tay giết người ở chỗ này.
Nam Sơn Mộ cảm thấy trên người mình có rất nhiều đồ vật nặng nề, tuy đến bây giờ vẫn chưa biết rõ lý lịch của Nam Cung Vị Ương, nhưng ông ta có thể khẳng định nàng không phải là người bình thường. Tuy nhiên, khi nghĩ đến con người có thù tất báo cùng với cách làm việc rất tàn nhẫn của Văn Nhân Thương Nguyệt, nghĩ đến những huynh đệ của mình, ông ta biết mình không còn lựa chọn nào khác. Cho nên, mặc dù mồ hôi lạnh đã làm ướt đẫm tấm áo đang mặc, mặc dù sắc mặt rất tái nhợt, nhưng ông ta vẫn gật đầu, kiên quyết nói: Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - www.TruyenGG
- Được.
Một chữ được này vừa chính do Nam Sơn Mộ nói ra, một người có rất nhiều dã vọng như Quỷ quân sư lại run lên một cái, thâm tâm đầy sợ hãi.