Tiên Ma Biến

Chương 162

Cửa sổ căn phòng trúc vừa được mở ra, những hạt mưa bụi nhỏ như phấn rơi liền bay lả tả trên mặt, trên người Lâm Tịch.

Trời hơi lạnh!

Trong khoảng khắc này, Lâm Tịch bất giác nhớ đến những hạt băng trong suốt ở Thập chỉ lĩnh, đồng thời thấy rõ từng bóng đen đang từ trong dòng sông bên dưới chui lên.

Hơn mười bóng đen này mặc một bộ đồ màu đen che khuất cả khuôn mặt, hai tay cầm một loại binh khí có hình dạng như đồ đi săn cá.

Nước sông Tức Tử từ trên người họ chảy xuống, trông giống như những u linh xuất hiện trong dòng sông. Gần như ngay lập tức, những bóng đen từ trong trước xuất hiện cũng nhìn thấy Lâm Tịch đang ở trên sân trước căn phòng trúc.

Bọn họ thấy một thiếu niên áo xanh yên lặng đứng trong mưa bụi, lưng vác hai rương gỗ, trong tay còn có một rương gỗ khác.

Điều quan trọng nhất khi hành động chính là có nhanh hay không!

Tên áo đen đã nhảy lên bờ sông trước tiểu lâu Lâm Giang đầu tiên lập tức nhíu mày, đôi mắt trở nên sắc bén như đao. Vừa vung tay lên, lập tức có một luồng ánh sáng màu đen trong tay hắn bay ra, tạo thành tiếng vang trong không trung, đánh thẳng lên mái nhà cong. Cùng lúc đó, tên thích khách mặc bộ đồ màu đen không dính nước này bắt đầu tăng tốc, chạy thật nhanh tới trước.

Luồng ánh sáng màu đen kia chính là một cuộn dây thừng có gắn với móc trảo.

Tốc độ tên thích khách càng lúc càng nhanh, di chuyển rất dứt khoát, rõ ràng hắn ta muốn chạy tới vách tường, sau đó mượn sợi dây thừng đã phóng trước để phóng thẳng lên bầu trời đêm, nhằm vào tầng lầu tiểu lâu Lâm Giang, tấn công Lâm Tịch.

...

Từ trong phố số ba, Chu tứ gia tay cầm một cây dù màu đen, rảo chân bước ra ngoài.

Phố số ba cách tiểu lâu Lâm Giang không xa, chỉ cần tới đầu phố, đi dọc theo bờ sông thêm khoảng mấy chục tức, ông ta lập tức sẽ nhìn thấy tiểu lâu mà Lâm Tịch đang sống.

Bởi vì nghĩ tới việc phải đối mặt với Lâm Tịch như thế nào, nên bước chân của bậc kiêu hùng sông Tức Tử này rất chậm.

Nhưng đột nhiên ông ta hơi giật mình, nhanh chóng dừng lại, ngay cả cây dù đen đang che mưa cũng bị ông ta để xuống, vội vàng gấp lại.

Trời đã khuya rồi, nhưng vì từ nhỏ sống ở sông Tức Tử này, nên so với người bình thường thì thị lực của ông ta trong bóng tối tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa, ông ta cảm thấy đêm tối hôm nay rất lạ, dường như có thêm sát khí rất nặng.

Ông ta ngẩng đầu, theo trực giác nhìn tiểu lâu phía trước, trong nháy mắt mưa phùn liền làm ướt khuôn mặt ấy.

Ngay lúc này, tên thích khách đầu tiên đã sắp nhảy lên cao, bước đầu tiên của hắn ta chắc chắn phải đạp lên vách tường để lấy điểm tựa.

Cũng ngay lúc ấy, Lâm Tịch đang đứng yên bất động ở sân nhỏ ngoài căn phòng trúc bỗng nhiên mở rương gỗ trong tay ra.

Trong cái rương gỗ này, có một thanh trường kiếm chuôi màu xanh nhạt.

Sau đó, điều khiến cho toàn bộ người mặc áo đen bên dưới, tất nhiên là cả tên thích khách đầu tiên tấn công phải sững sờ, chính là Lâm Tịch lại từ sân nhỏ ngoài căn phòng trúc nhảy ra ngoài, phóng vào trong bóng đêm.

Một luồng ánh sáng màu xanh nhạt xuất hiện trong cơn mưa bụi.

"Keng"

Cái móc trảo đã được tên thích khách đầu tiên phóng ra bị Lâm Tịch dùng kiếm chém bay ra ngoài. Sau đó Lâm Tịch dứt khoát đạp một chân lên ngực tên thích khách đang phóng tới.

Tên thích khách này nhanh chóng đưa tay lên, đồng thời cặp xiên trong tay cũng mạnh mẽ đâm ra. Nhưng một cước này của Lâm Tịch thật sự quá nhanh, sau khi đạp lên cặp xiên, hắn nhanh chóng đạp vào bộ ngực tên thích khách.

Vào thời khắc này, tất cả mọi người đang ở đây chợt hoảng sợ. Lâm Tịch, một thiếu niên vốn trông rất ôn hòa, nho nhã, mặc một bộ áo xanh đơn giản kia như đã trở thành một người hoàn toàn khác, toàn thân tỏa sát khí rợn người. Thậm chí, ngay cả những giọt nước mưa vô tri vô giác đang bay lả tả kia dường như cũng cảm nhận được, vội vàng tránh ra xa, không có một giọt dính vào bộ áo xanh hắn đang mặc.

Tên thích khách mặc bộ đồ màu đen không dính nước này ngã bay ra ngoài, bay qua đỉnh đầu của một tên thích khách khác vừa mới lên bờ, nặng nề rơi xuống sông Tức Tử, ầm một tiếng, làm cho bọt nước văng lên tung tóe.

...

Ban đầu Chu tứ gia không nhìn thấy Lâm Tịch đứng ở ngoài sân nhỏ căn phòng trúc.

Ông ta chỉ nhìn thấy có bóng đen từ dưới sống lên bờ, đứng trên một hòn đá lớn, thấy rõ Uông Bất Bình vẫn không hay biết gì, đang chuyên chú ngồi làm cây dù ở ngoài hành lang tiểu lâu Lâm Giang.

Thiếu niên nhà quê này cũng nhìn thấy Chu tứ gia.

Hắn không biết người trung niên mặc bộ quần áo vải thô đơn giản này chính là Chu tứ gia danh tiếng lẫy lừng, chỉ cảm thấy hơi ngạc nhiên...cơn mưa bên ngoài càng lúc càng nặng hạt, nhưng tại sao ông ta lại gấp dù không che mưa, hơn nữa còn đứng yên không đi tiếp.

Uông Bất Bình không biết Lâm Tịch đã cẩn thận bài bố trước, nên hắn không để ý đến những âm thanh khác lạ vừa nghe thấy, chỉ cho rằng Lâm Tịch đang làm những việc riêng. Nhưng đến khi âm thanh thanh thúy do trường kiếm Lâm Tịch va với móc trảo lạnh thấu xương vang lên, hắn bất giác cảm thấy rất lạ, vội vàng để đồ trong tay xuống, sau đó chạy nhanh vào tiểu lâu.

Tiếp theo, cả hắn và Chu tứ gia đồng thời nhìn thấy tên sát thủ kia giống như bị một cây gỗ lớn đâm phải, bay ra xa bờ sông, rớt xuống dòng sông Tức Tử đang chảy.

Uông Bất Bình ngẩn người, điều đầu tiên hắn muốn làm chính là xoay người hô to, nhưng ngay lúc này, hắn lại thấy Lâm Tịch vừa đáp xuống đất, ngay lập tức đã vung trường kiếm màu xanh nhạt ra.

Ngay khoảnh khắc ấy, hắn cảm giác như những giọt mưa phùn bay lả tả trong trời đêm chợt trở nên rất chậm.

Bởi vì tốc độ xuất kiếm của Lâm Tịch thật sự quá nhanh.

Toàn bộ mưa bụi đằng trước thân kiếm đã bị chấn nát thành bột phấn.

Một luồng ánh sáng màu xanh tựa như ánh sáng thần thánh xuất hiện giữa đêm khuya.

Một âm thanh thanh thúy do kim loại va vào nhau, một tiếng hét bi thảm đồng thời vang lên!

Tên thích khách thứ hai cũng lấy móc trảo chắn trước người, nhưng không thể ngăn được một kiếm của Lâm Tịch. Móc trảo ngắn sắc lạnh cùng với hai cánh tay song song đặt trước ngực, nhưng đã bị một kiếm của Lâm Tịch phá tan, cả người bay ngược ra sau, ngã vào nền đất ướt sũng.

Uông Bất Bình há to miệng, nhưng lại không thể nói gì.

Hắn chưa biết nên nói gì, nhưng trực giác nói rằng….Khi đối điện với đám sát thủ mặt lạnh đó, Lâm Tịch lại tựa như một con mãnh hổ đang xông vào bầy dê.

Lâm Tịch lặng lẽ xông tới đám sát thủ đang đứng sát ờ sông. Thấy Lâm Tịch làm như vậy, bọn hắn chợt cảm thấy sợ hãi, cả đám trở nên rất cẩn thận, thậm chí ngay cả đôi tay đã nắm rất chặt móc trảo rồi cũng lạnh hơn.

Lâm Tịch lại từng bước từng bước tiến tới, trường kiếm trong tay vung ra, tiếp tục chém ngã một tên sát thủ mặc áo đen. Cùng lúc đó, tay trái của hắn cũng vỗ vào ngực một gã sát thủ vừa mới tiến tới gần.

Một luồng ánh sáng lạnh lóe lên, móc trảo sắc bén của gã sát thủ này đã đâm tới trước cổ Lâm Tịch. Khoảng cách giữa cái cổ mềm yếu đó và móc trảo của gã còn chưa đến một thước, nhưng lại vĩnh viễn không thể tiến tới được.

Một âm thanh nứt xương răng rắc từ trong lồng ngực hắn phát ra.

Sau đó cả người hắn liên tục lui về sau, ngồi bệt xuống đó, nhưng dường như dư lực trong một chưởng vừa rồi của Lâm Tịch quá mạnh, nên hắn tiếp tục bị đẩy lui, đến khi đập mạnh vào một tảng đá mới dừng lại, không thể nào đứng lên được nữa.

Thấy mọi việc diễn ra như vậy, một gã sát thủ khác thật sự rất hoảng sợ, rống to lên:

- Tung móc đánh chết nó!

Nhưng lời này đồng thời đã làm thân phận thủ lĩnh của hắn bị bại lộ. Lâm Tịch lập tức đạp mạnh hai chân xuống đất, những bọt nước quanh chân lập tức bắn lên cao, cả người hắn phóng lên không trung.

Vô số móc trảo ngắn sắc lạnh cũng rời tay những tên sát thủ kia, tập trung đánh Lâm Tịch.

Nhưng đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, những móc trảo này lại nhỏ yếu như các chú bươm bướm ngoài trời. Trường kiếm trong tay Lâm Tịch vừa chém qua, toàn bộ móc trảo đều bị đánh bay ra ngoài. Mặc dù có hai móc trảo quấn quanh thân kiếm, nhưng hai tên thích khách phóng hai móc trảo này ra không những không khống chế được thân kiếm mà còn bị Lâm Tịch kéo tới trước, hai chân không thể đứng vững, ngã nhào xuống mặt đất.

- A.a..a..a...a...a

Đối mặt với Lâm Tịch ngang trời tấn công tới, tên thủ lĩnh đám thích khách tàn nhẫn hét to lên. Thừa lúc trường kiếm trong tay Lâm Tịch bị móc trảo làm vướng víu, hắn không lùi mà tiến tới trước, mạnh mẽ tấn công tới trung tuyến Lâm Tịch, song móc trong tay đâm mạnh vào ngực Lâm Tịch.

Đây tuyệt đối là cách đánh không màng đến tính mạng của mình, muốn lưỡng bại câu thương.

Tên thủ lĩnh đám sát thủ cũng hiểu rõ một việc, khi đối mặt với người tu hành, tính mạng của bọn hắn không thể nào tự khống chế được nữa.

Thấy tên thủ lĩnh đám sát thủ không để ý đến tính mạng mà tấn công mình, Lâm Tịch hơi nhíu mày.

- Ngươi là quân nhân?

Hắn nhìn tên thủ lĩnh đám sát thủ, đồng thời vươn tay trái ra vỗ tới phía trước.

Ánh mắt tên thủ lĩnh đám sát thủ hơi lóe lên, giống như rất vui mừng, song móc trong tay đột ngột chuyển hướng tấn công tay trái Lâm Tịch.

Nhưng bỗng nhiên đồng tử hắn mở to ra, trông rất hoảng sợ.

"Keng!"

Song móc đã đâm vào cánh tay Lâm Tịch, phát ra âm thanh kim loại to rõ, nhưng không thể nào đâm sâu vào da thịt được. Cùng lúc một chưởng của Lâm Tịch đã đặt vào lồng ngực hắn, chưởng lực mạnh mẽ khiến hắn liên tục lui về sau, té ngã trên nền đất ẩm ướt.

- Lui!

Sau khi phun một ngụm máu tươi, hắn cố gắng nói ra một chữ như thế.

Những tên sát thủ còn lại không hề dừng lại, toàn bộ xoay người, chạy như điên về phía sông Tức Tử.

Lâm Tịch không truy đuổi bọn hắn, hắn đang tập trung đi đến tên thủ lĩnh sát thủ đang té ngã trên mặt đất.

Từng tên sát thủ mặc áo đen giống như những con cá lớn, từng người từng người nhảy vào trong sông, làm bọt nước văng lên khắp nơi.

Đám sát thủ này khi đến nhanh nhẹn không một tiếng động, lúc đi lại hoảng sợ vô cùng.

Quần áo Chu tứ gia đang mặc đã bị nước mưa làm ướt từ lâu, ông ta thấy Lâm Tịch bình yên vô sự, thấy đám bọt nước văng lên tung tóe khi đám sát thủ kia nhảy xuống sông, nhưng tay chân ông ta càng lúc càng run rẩy, sắc mặt rất tái nhợt.

Trương nhị gia đoán quả không sai, Lâm Tịch là một người tu hành.

Nhưng bây giờ ông ta đang ở đây, ngay lúc đám sát thủ đó xuất hiện ám sát Lâm Tịch. Hơn nữa, thanh niên đang làm cây dù kia cũng đã thấy hắn.

Nếu như vậy, mặc dù có giải thích thế nào, chỉ sợ điều đầu tiên Lâm Tịch nghĩ chính là đám sát thủ đó do ông ta phái đến, là Chu tứ gia đứng đằng sau đợt ám sát này.

Tay cầm dù đứng dưới mưa, tận mắt nhìn thấy đối thủ của mình bị người khác vây công, đây tất nhiên là một thú vui ở đời người. Tuy nhiên, đám sát thủ đó không có quan hệ gì với ông ta...nhưng sao mọi việc lại trùng hợp đến như vậy.

Đã liếm máu trên sông Tức Tử lâu như vây, điều đầu tiên hắn nghĩ đến chính là có người muốn giá họa cho hắn!

Là ai?

Là ai?

Trong nhất thời ông ta rất giận dữ, trái tim gần như băng giá. Nhưng ông ta cũng nhanh chóng quyết định một việc: thu gọn cây dù lại, đi tới tiểu lâu, đi tới chỗ thiếu niên mặc áo xanh đang đứng yên dưới cơn mưa phùn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenggg.com

- Tứ đệ, lần này đệ gặp phiền toái lớn rồi.

Ở một chỗ khác gần bờ sông, có một trung niên mặc áo tơi, sắc mặt vàng như nến, đang đứng đấy. Ông ta nhìn Chu tứ gia và tiểu lâu Lâm Giang đằng trước, cảm thán lắc đầu.

Ông ta chính là Trương bệnh gia đã bị bệnh rất nặng.

Bởi vì cảm thấy không yên tâm, bởi vì muốn tận mắt nhìn thấy người tu hành trẻ tuổi này, nên dù bị bệnh rất nặng, ông ta vẫn lặng lẽ rời khỏi phố số ba, đi ra đây…

Đêm nay quả nhiên không bình tĩnh.

Ông ta cảm thấy trận ám sát này không quá mức thảm thiết, nhưng lại có ý nghĩa rất sâu xa.

Sau khi cảm thán lắc đầu, ông ta xoay người.

Ông ta nhìn thấy ở ngay đám cỏ nước cạnh bờ sông Tức Tử có một chiếc thuyền nhỏ.

Ở đấy có một lão ngư dân bắt cá, dáng người lão ta không khỏe lắm, trên lưng còn có một cái giỏ trúc. Từng bước chân lão ta trong nước tạo thành tiếng vang bập bõm, khi đã lên bờ, ông ta cũng nhìn về tiểu lâu Lâm Giang. Nhưng vì trời quá tối, thị lực lão ta lại không bằng Trương nhị gia nên không nhìn rõ lắm.

Trương nhị gia đi tới, bàn chân ông ta mới chỉ chạm đất vài cái đã phóng lên cao, bay vút qua đầu lão ngư dân, vững vàng đáp xuống chiếc thuyền nhỏ.

- Xin lỗi, Trương Long tạm mượn thuyền một chút.

Thấy lão ngư dân ngẩn người, ông ta hơi dùng sức dưới chân, chiếc thuyền nhỏ lập tức như một cây tên rời cung, phá vỡ sự yên lặng mặt nước sông Tức Tử, nhanh chóng tiến tới tiểu lâu Lâm Giang.

Lão ngư dân trên bờ suýt nữa đã ngồi bệt xuống đất. Ngoài sự hoảng sợ hiện rõ trên mặt, trong mắt lão ta còn có sự sùng bái vô hạn và gần như không thể tin được, lão lẩm bẩm:

- Là Long vương sông Tức Tử? Ngài…

Bình Luận (0)
Comment