Trong đêm đen mưa gió, thư phòng Tổng trấn trấn Yến Lai Hạ Tử Kính vẫn còn sáng đèn.
Từ lúc bị Lâm Tịch gọi tỉnh giấc, Hạ Tử Kính không ngủ tiếp nữa. Sau khi đóng cửa tiễn Lâm Tịch đi, một loạt mệnh lệnh ngay lập tức từ trong thư phòng này truyền ra ngoài.
Có thể làm Tổng trấn ở đế quốc Vân Tần, không có quan viên nào là người bình thường. Hơn nữa, khác với những người tu hành xuất thân từ học viện như Lâm Tịch, các quan viên bắt đầu đi lên từ vị trí thấp nhất luôn hiểu rõ quan trường là nơi như thế nào, họ rất nhạy cảm với các nguy cơ và rất tinh thông trong việc sử dụng thủ đoạn.
Ngay cả Liên Chiến Sơn chỉ là một Cục trưởng bé nhỏ, nhưng vẫn cảm giác được khi đến gần xuân nước sông sẽ ấm thôi, chẳng qua là hiểu sai hướng gió.
Như Hạ Tử Kính suy nghĩ thế lực sau lưng Lâm Tịch đáng để hắn kiêng kỵ, có lẽ là môn sinh Lý Tây Bình, có lẽ là môn sinh của một quan viên cấp cao ở hành tỉnh, nhưng cách làm việc trên quan trường thật sự còn rất non nớt.
Ngay cả việc phân rõ người nào cũng không làm được thì đúng là trẻ con.
Hạ Tử Kính là người đi theo Từ Trữ Thần từ trong quân đội ra ngoài, cho nên, tuy những năm nay Từ Thừa Phong làm không ít việc xấu ở trấn Yến Lai, nhưng ông ta cũng được lợi rất nhiều.
Trong vụ án vừa rồi, mặc dù Tướng liên doanh tam trấn Từ Trữ Thân đã vạch rõ giới hạn với Từ Thừa Phong, cũng không có chứng cứ nào chứng minh được Từ Trữ Thân có liên quan tới án mạng Ngân câu phường, nhưng dù sao Từ Thừa Phong cũng là con ông ta, dù sao vụ án này rất nghiêm trọng, thậm chí cả Khương Thụy cũng tức giận lên án dữ dội, nên Từ Trữ Thân lập tức bị phạt bổng lộc một năm, giáng chức một cấp. Nhưng quan trọng nhất là Từ Trữ Thân vẫn là Tướng liên doanh tam trấn, các quan viên phía trên nhất thời không tìm được người nào xứng đáng hơn để đảm nhiệm trọng trách này.
Hạ Tử Kính rất hiểu lý lẽ "nước quá sâu quá đục không nên đi vào". Đúng là ông ta cũng không hiểu rõ cách làm việc của đám người Từ Thừa Phong lắm, nhưng ông ta lại biết việc có nhiều nhà quyền quý vì muốn thỏa mãn ham muốn của mình nên đã không hề tiếc ngân lượng, coi chúng như vật ngoài thân. Như vậy, ngân lượng của Ngân câu phường đã chảy đi đâu?
Như Từ Trữ Thân, tuy án mạng trọng đại nhưng chỉ bị trách phạt như thế, Hạ Tử Kính vừa nghe tin đã lập tức biết sợ rằng phần lớn ngân lượng ở Ngân câu phường đều chảy vào trong túi các quan trên.
Thu phục lòng người, thăm dò tin tức, bồi dưỡng môn sinh, cung phụng môn khách, xây dựng các thế lực ngầm, thậm chí là mua binh khí, quần áo giáp cho thị vệ xung quanh cũng cần rất nhiều ngân lượng...đối với nhiều người, tiền tài là thứ không thể thiếu được.
...
Theo cách nghĩ của Hạ Tử Kính, cách làm việc của Lâm Tịch còn rất non nớt, tuy đã đến tận phủ nhưng lại không biết ông ta vốn là người của Từ Trữ Thân, trong khi đó, đây lại là việc rất nhiều quan viên ở lăng Lộc Đông này biết rõ.
Cho dù bây giờ ông ta muốn nhảy ra khỏi thuyền của đám người quân bộ Từ Trữ Thân, kết quả chắc chắn sẽ là chết đuối. Hơn nữa, những người đó tuyệt đối sẽ không tin tưởng ông ta hoàn toàn rời khỏi thuyền của Từ Trữ Thân.
Cho nên, làm sao ông ta dám khoác thêm một chiếc áo tơi, đội mưa ra đê ngay trong đêm với Lâm Tịch?
Nhưng nếu Lâm Tịch đã tới, ông ta phải tìm cách đối phó.
Ông ta muốn chuẩn bị kỹ càng, lỡ như đê Lan Giang kia bị vỡ đúng như Lâm Tịch đã nói thì sao? Ông ta phải làm thế nào? Mà đê Lan Giang kia đã mấy chục năm vẫn sóng yên biển lặng, làm sao có vấn đề được? Đến lúc đó, ông ta phải làm thế nào?
Lâm Tịch nghĩ rất đơn giản, hắn cảm thấy thế gian này còn rất nhiều người tốt, hơn nữa, nếu so với thế giới hắn đã từng sống thì phần lớn mọi người ở đây vẫn còn rất chất phác hiền lành, không lạnh lùng và hiểm độc như hắn đã từng thấy. Cho nên, nếu như một ngôi làng thường ngày mọi người chung sống vui vẻ với nhau bỗng xảy ra hỏa hoạn, nếu như hắn có năng lực, chắc chắn hắn sẽ giúp đỡ. Nhưng đối với Hạ Tử Kính, đây cũng là một cơ hội đối phó Lâm Tịch.
Lúc này, trước mặt Hạ Tử Kính chính là Ti canh trấn Yến Lai Huống Tu Hiền.
Bởi vì những năm nay trấn Yến Lai mưa thuận gió hòa, thu hoạch rất tốt, nên Chính tích của Huống Tu Hiền rất xuất sắc, hi vọng trong một hoặc hai năm tới sẽ được lên chức. Cho nên, không cần nói bất cứ ai cũng tưởng tượng được một quan viên thân hình mập mạp, bụng tròn, thậm chí, bộ quan phục y đang mặc mới chỉ được may năm ngoái thôi, nhưng bây giờ đã chật ních, trông bề ngoài giống như một trái banh da vậy.
Thấy ngọn đèn cầy gần Hạ Tử Kính đã gần hết, y lấy lòng lấy một cây khác thay vào, giúp cho thư phòng càng sáng rỡ hơn. Sau đó, y khẽ hưng phấn, khom người thi lễ với Hạ Tử Kính, đồng thời kính cẩn nói:
- Lâm Tịch kia biết cái gì? Thuộc hạ đã nhiều lần giám sát đê Lan Giang, phần chính đê dùng hỗn hợp đất sét với nước gạo nếp, cỏ khô, cát đá xây nên, so với tường thành biên quan còn chắc chắn hơn nhiều, bây giờ cho quân sĩ đi đào chưa chắc đào được một lỗ nào.
Đang lúc nói chuyện, đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập chạy đến, ngay sau đó, một quân nhân mặc giáp sắt sáng loáng bước thẳng vào trong phòng, khom người thi lễ với Hạ Tử Kính.
- Thương đại nhân?
Huống Tu Hiền sửng sốt, gã quân nhân này chính là thống lĩnh quân trấn thủ phủ Tổng trấn - Quân giáo Thương Nhân Âm.
Thương Nhân Âm khẽ gật đầu với y, sau đó nói:
- Hạ đại nhân, Lâm Tịch đã bắt đầu nói những người sau đê di chuyển.
- Rất tốt.
Hạ Tử Kính tán thưởng gật đầu:
- Mọi người tiếp tục giám sát chặt chẽ, nửa giờ phải phái người báo tin một lần.
- Thuộc hạ tuân mệnh.
Thương Nhân Âm cung kính khom người, sau đó bước nhanh đi.
Huống Tu Hiền ngạc nhiên, đồng thời mồ hôi lạnh sau lưng tuôn ra như suối. Lúc này y mới biết thì ra Hạ Tử Kính đã sớm phái quân trấn thủ ra ngoài, tụ tập tại một đồi núi cách không xa đê Lan Giang.
Nếu như đê Lan Giang có biến cố xảy ra, tất cả quân trấn thủ có thể kịp thời cứu viện, lúc đó sẽ không có người nào nói quan viên trấn Yến Lai thờ ơ, không quan tâm đến dân chúng.
Đến lúc này, vị Ti canh này mới cảm thấy Tổng trấn đại nhân ngồi trước mặt hiểm độc và cẩn thận đến thế nào, chính mình không thể với tới được. Đồng thời, y cũng chợt nghĩ tới một việc, nếu như đê Lan Giang hoàn toàn không có vấn đề gì, rất có thể Hạ Tử Kính sẽ viết một bản tấu rất dài...
...
"Ầm!"
"Ầm!"
Trên bờ đê Lan Giang trấn Đông Cảng, Khương Tiếu Y lại dùng búa đóng một cọc gỗ thô to sâu xuống dưới đất.
Hai tay hắn không ngừng run rẩy, hồn lực trong cơ thể tiêu hao bảy tám phần, cả người từ quần áo cho đến đầu tóc đều bị bùn dơ làm bẩn, không thể nhận ra đây là một thiếu niên tao nhã anh tuấn nữa.
Cách đó không xa, có rất nhiều hán tử với nước da ngăm đen đang ngẩng cao đầu hống to. Sau khi nghe Trần Dưỡng Chi chỉ rõ và nói đê Lan Giang ở trấn Đông Cảng đã xuống cấp rất nặng, dân chúng ở phố cá, đám dầu đen và bọn chuột đá lập tức dùng hết khả năng của mình, lấy những cây cọc ngắn đóng xuống bờ đê, đồng thời vận động những người khác dùng túi cát và túi đá bỏ dưới bờ đe,
Hiện giờ ở trên đê Lan Giang có rất nhiều người, không thể đếm xuể được. Trong đó, không chỉ có những tráng hán khỏe mạnh không, thậm chí còn có rất nhiều trẻ em phụ nữ thoạt nhìn chân yếu tay mềm nhưng vẫn đang cố sức giúp đỡ mọi người, người người cầm những rổ trúc xúc đất cát vào, sau đó đổ xuống cạnh bờ đê, các hán tử bên cạnh lập tức lấy những tảng đá lớn đè lên để chắc chắn hơn.
Có thể là vì cảm giác người tu hành hơn xa người bình thường, Khương Tiếu Y cảm thấy đê Lan Giang ở đây đã yên lặng hơn khi nãy, không rung động mãnh liệt nữa.
Nhìn thấy có mấy chục cọc gỗ đã được đóng xuống bờ đê, Khương Tiếu Y sức cùng lực kiệt hơi an lòng, bất chợt hắn nghĩ đến Lâm Tịch đang ở trấn Yến Lai, không biết mọi việc bên đó thế nào rồi.
Ngay lúc này, đột nhiên hắn hơi run người. Hắn thấy có một cô gái đằng xa đang cùng với nhiều người kéo một tảng đá lớn, dường như trên mặt cô gái này có vệt máu.
Mặc dù cả người là nước bùn, màu sắc bộ quần áo cô ta đang mặc trên người vì thế mà không nhìn rõ, và mặc dù trên mặt cô có đầy vết máu, nhưng nàng vẫn gây cho người ta cảm giác ôn nhu. Tuy nhiên, điều khiến Khương Tiếu Y chú ý đến không phải là dung mạo xinh đẹp hay vóc dáng của nàng, mà là sự kiên nghị hiện rõ trên khuôn mặt yếu ớt đấy.
Nàng liên tục ngã nhào xuống bùn dơ bên dưới, nhưng luôn luôn đứng lên, sau đó lớn tiếng gào thét như những hán tử khác. Nguồn truyện: TruyenGG
Không hiểu tại sao, thật không hiểu tại sao. Hiện giờ tình hình ở đê Lan Giang rất lộn xộn, người người đi qua đi lại, nhưng hình ảnh của cô gái này trong mắt hắn lại thật rõ ràng.
- Bớt mưa rồi!
- Gần ngưng rồi kìa!
Đột nhiên có người hô to lên, ngay sau đó là những tiếng rống kinh thiên động địa vang khắp bờ đê rộng lớn.
Khương Tiếu Y theo mọi người ngẩng đầu nhìn trời. Quả nhiên, hắn thấy cơn mưa tầm tã đã bắt đầu dịu đi, bầu trời sáng hơn khi nãy.
Một đêm sắp trôi qua, đê Lan Giang ở trấn Đông Cảng vẫn còn tốt.
...
Trời đã gần sáng.
Đê Lan Giang ở trấn Yến Lai vẫn tốt.
Sau đê Lan Giang, gần như mọi thôn dân ở gần đấy đã sơ tán xong, hiện đang tụ tập trên một sườn núi cao.
Chỉ có một nhà lão Cao vẫn ngoan cố lưu lại trong tiểu viện tường đất của mình, tuy đã có ba bốn lần những người đi ngang qua khuyên can, nhưng nhà này vẫn quyết tâm ở lại.
Theo chân mấy thôn dân dẫn đường, Lâm Tịch trong trạng thái cả người đã bị nước bùn làm dơ đi tới tiểu viện tường đất gần ngay bờ đê này.
- Đại thúc...
Lâm Tịch mới khẽ khom người, còn chưa kịp nói gì, thì lão nhân tóc muối tiêu, người mặc chiếc áo không ít chỗ chấp vá đã nhìn hắn trước, đồng thời cúi người quỳ xuống, nghẹn ngào không thể nói:
- Tiểu Lâm đại nhân, ngài đã bôn ba mệt nhọc đến đây, lão thật sự không muốn ngài thêm buồn phiền nữa. Nhưng không phải lão không muốn đi, mà là không thể đi. Con lão ba năm trước đây mắc bệnh qua đời, Cao gia chỉ còn một ông lão mẹ góa con côi là lão đây, đứa con dâu yếu ớt và tôn nhi chưa được bốn tuổi. Toàn bộ miệng ăn trong nhà đều dựa vào hai con trâu ngoài ruộng. Hiện giờ con trâu cái gần lâm bồn, nếu như không chăm sóc chắc chắn sẽ xảy việc ngoài ý muốn. Mặc dù trốn được lũ lụt, nhà lão cũng không thể sống được.
Lão nhân bi thương nói:
- Hơn nữa, công việc nhà lão phụ thuộc vào hai con trâu này, chúng không chỉ là bạn của nhà lão, mà còn là cha mẹ áo cơm. Nhà lão...nhà lão...sao có thể vứt bỏ chúng nó chứ?
- Thì ra là như vậy.
Lâm Tịch khẽ mỉm cười, nói:
- Gần đây có một xe trâu, chúng ta hãy để con trâu gần lâm bồn của đại thúc lên xe trâu đó, sau đó lại tìm thêm vài người, dắt lên chỗ cao hơn.
Lão nhân ngây người.
Âm thanh kẽo kẹt vang lên, cửa chuồng trâu gần đấy được mở ra, một phụ nhân dẫn theo một đứa trẻ bước ra ngoài, quỳ xuống từ xa.
Lâm Tịch mỉm cười ngẩng đầu nhìn trời.
Mưa sắp ngừng, mặt trời đã mọc ở phương đông.
Hắn mỉm cười rực rỡ giống như ánh nắng sớm mai.
Lúc này hắn rất vui vẻ.
Chỉ cần nhà Cao gia này rời đi, như vậy toàn bộ thôn dân ở khu vực đây đã di tản lên sườn núi hết. Lúc đó, cho dù đê Lan Giang có bị vỡ, cũng không có nhiều người chết.
Để cho trâu ngồi xe trâu, đối với hắn việc này quả thật hơi buồn cười...nhưng hắn làm vậy hoàn toàn không phải vì lợi ích cá nhân, tất cả chỉ vì hai con trâu đó là tất cả của cải của nhà lão Cao. Cảm nhận được lòng cảm ơn thiết tha của lão Cao, cảm nhận được niềm hân hoan trong lòng, hắn càng hiểu rõ hơn nhân tính mà Hạ phó viện trưởng đã nói.
...
Cơn mưa đã ngừng hẳn.
Ánh nắng buổi sáng chiếu rõ khắp nơi.
Khi toàn bộ các thôn xóm phía sau đê Lan Giang được di tản lên một sườn núi cao, hơn hai trăm quân sĩ dưới sự điều khiển của Thương Nhân Âm đã lui vào trong rừng sâu, tránh bị Lâm Tịch thấy.
Thương Nhân Âm đứng trên một gốc cây, nhìn thấy ở sườn núi đối diện có rất nhiều người đang cố gắng kéo một xe trâu, trên đấy có một con trâu nằm trên đống cỏ khô.
Thấy Lâm Tịch ở phía sau thường xuyên phụ dân chúng đẩy xe trâu này lên chỗ cao hơn, tên Quân giáo trấn Yến Lai này nhìn lên bầu trời cao trong vắt và đê lớn ở xa, nhưng ngay sau đó, hắn bỗng nhiên cười lạnh
...
Trên bờ đê trấn Đông Cảng.
Bởi vì Trần Dưỡng Chi đã từng khẳng định cho dù mưa ngừng rơi, đê Lan Giag vẫn không an toàn, cho nên vẫn có rất nhiều người đang hối hả gia cố đê. Tuy nhiên, sau một đêm vất vả không nghỉ, hiện có rất nhiều người đã sức cùng lực kiệt, đang nghỉ ngơi tại một sườn núi gần đấy.
Không ít dân chúng tâm lý nên đã chuẩn bị nhiều nồi đất, bắt lửa, nấu cháo cho mọi người ăn.
Khương Tiếu Y cũng ngừng lại.
Trâu Nhất Thạch bên cạnh hắn cũng mệt lử ngồi bệt xuống đất.
Khương Tiếu Y dùng nước sông rửa mặt. Trong buổi sớm mai, hắn thấy cô gái trên mặt có vết máu kia vẫn còn đang làm việc.
Bỗng nhiên, cô gái đấy cũng chú ý tới Khương Tiếu Y, hai người vô tình nhìn lẫn nhau.
Cô gái này lập tức ngượng ngừng, đôi gò má khẽ ửng đỏ. Nhưng nàng cũng lập tức cúi đầu, lặng lẽ vác một túi cát tới bờ đê.
Khương Tiếu Y khẽ há mồm, không hiểu tại sao hắn lại cảm thấy hơi khó chịu.
...
Trong trấn Đông Cảng, bởi vì phần lớn dân chúng đã chạy ra đê Lan Giang, nên trong buổi sớm mai hôm nay, phố cá lại vắng vẻ lạ thường, hầu hết các cửa hàng đều không mở cửa, không khí yên lặng và thanh tĩnh.
Thương nhân mập mạp với vẻ mặt thân thiện và luôn tươi cười mang theo một cái rổ bước ra ngoài.
Đi liền qua mấy con phố, nhưng vì không thể tìm được một cửa hàng nào mở cửa, nên gã bất đắc dĩ ăn một chén cải trắng luộc và vài miếng thịt ướp mặn, việc này khiến cho gã bất mãn, không nhịn được lầm bầm vài câu.
Nhưng khuôn mặt gã vẫn luôn nở nụ cười hòa ái và thân thiện.
Sau đó gã không đi tìm các cửa hàng nữa, mà trực tiếp đi tới Điển ngục trấn Đông Cảng.
Khi đã đến bức tường cao ngoài Điển ngục, cảm giác được không khí yên lặng và thanh tĩnh xung quanh, gã càng hài lòng mà tươi cười hơn. Gã tiếp tục đi tới, quan sát được một lúc liền nhẹ nhàng quăng cái rổ trong tay ra, cái rổ ấy dễ dàng bay qua tường cao, rồi nằm gọn trên một nóc nhà giam.
Gã tiếp tục đi về phía trước, biến mất trong ngõ phố không người.
Không có ai phát hiện ra cái rổ trúc gã đã ném, nó yên lặng nằm trên nóc nhà một phòng giam.
Mặt trời lên cao, ánh mặt trời chiếu vào bên trong, bỗng nhiên có khói nhẹ từ bên trong rổ trúc bay ra ngoài, nhưng ngay sau đó biến thành một ngọn lửa, bùng cháy.