Tiếng khóc trên sườn núi mỗi lúc một bi thương hơn.
Nhận được tin tức, Trần Hạo Chi và người trong Trần gia chạy đến, không ít người trong thôn Tang Du cũng tới.
Khương Tiếu Y bị bùn lầy dính đầy người chạy đến.
- Ngươi không về thật sao?
Khương Tiếu Y nhìn mảnh đất đang có nhiều thôn dân thôn Tang Du tụ tập, sau lại nhìn Lâm Tịch đang ngồi trên một tảng đá, tay cầm chén cháo nóng, lo lắng hỏi.
Lâm Tịch lắc đầu, nhìn Khương Tiếu Y nói:
- Trần gia muốn hoàn thành tâm nguyện Trần lão, bọn họ đã thương lượng với các thôn dân ở đây, muốn để thi thể Trần lão nhìn thấy đê Lan Giang. Ta cũng muốn hoàn thành tâm nguyện Trần lão, nên ta sẽ ở đây túc trực linh cửu.
Hơi dừng lại chốc lát, Lâm Tịch khẽ cúi xuống uống một hớp cháo nóng, tiếp theo nhẹ giọng nói:
- Hơn nữa ta lo lắng sau khi mình đi rồi, lỡ như có biến cố gì...Nơi này có nhiều người như vậy, ta còn phải giúp mọi người chuyện ăn uống sinh hoạt. Nếu như ta rời đi, có khi bọn họ lại cảm thấy ta không quan tâm nữa, hoặc là không quản nổi nữa, chỉ sợ họ sẽ không nhịn được mà đi về.
Khương Tiếu Y há miệng, nhưng sau một hồi cũng không biết nên nói gì...chỉ lặng lẽ ngồi xuống cạnh Lâm Tịch.
Lâm Tịch lấy một chén cháo nóng đưa cho Khương Tiếu Y, nhưng nhìn thấy khi nhận chén cháo bằng sứ, đôi tay Khương Tiếu Y run lên liên tục, làm cả nước cháo suýt nữa đã vấy ra ngoài, hắn liền tò mò nhìn hai tay bạn mình, hỏi:
- Sao vậy?
Khương Tiếu Y cố gắng khống chế đôi tay đã làm việc quá sức của mình, đưa chén cháo lên miệng hớp một cái, sau giải thích:
- Dùng búa đóng cọc nguyên một đêm, sáng nay đã như thế.
Lâm Tịch nói:
- Việc này có lợi cho tu hành.
Khương Tiếu Y nhìn Lâm Tịch một cái, nói:
- Biết rồi...nơi nào mà không tu hành được.
Hai người liền bật cười.
Mặc dù vì chuyện của Trần Dưỡng Chi mà tâm tình hơi nặng nề, nhưng hai người trẻ tuổi này vẫn cười.
...
Một loạt tin tức truyền ra ngoài.
Sau khi đại án Ngân câu phường bị phơi bày, phán quyết cuối cùng dành cho các nghi phạm vẫn chưa được định đoạt xong, một số quan viên lăng Lộc Đông còn đang chấn động, ngay lập tức đã biết tin có chuyện lớn đang xảy ra ở trấn Đông Cảng và Yến Lai.
Lại là Lâm Tịch!
Lâm Tịch là quan viên Hình ti, nhưng lại nhúng tay vào chuyện Công ti, còn tham ô ngân lượng, điều động Trấn thủ quân để giúp dân chúng gia cố bờ đê.
Không chỉ riêng gì trấn Đông Cảng, hắn còn chạy đến trấn Yến Lai, thuyết phục hơn ba ngàn dân chúng sau bờ đê Lan Giang chỗ này di tản, đi lên sườn núi cao.
Hắn điều động không ít nhân viên phòng Đề bộ và Điển ngục phối hợp sửa đê, nhưng Điển ngục trấn Đông Cảng do hắn quản lý lại bị bốc cháy ngay ban ngày, tuy nói không có phạm nhân nào bị thương, nhưng có đến ba phòng giam bị cháy mất.
Chỉ là một quan viên phụ trách xử án, nhốt phạm nhân, nhưng lại đi lo việc gia cố đê, không những vậy, khu vực mình quản lý còn xảy ra chuyện không hay.
Mà điều quan trọng nhất là, đê Lan Giang bây giờ có bị sao không?
Căn bản không có chuyện!
Thậm chí, sau khi tận mắt tận tay kiểm tra bờ đê xong, quan viên Công ti trấn Yến Lai cũng nói đê Lan Giang không có chuyện gì.
Rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Lần này đã thật sự vượt quyền, vô pháp vô thiên quá rồi.
Sau khi những tin tức này truyền khắp các phủ quan lăng Lộc Đông, hầu hết các quan viên chỉ có một nhận xét: Tuy đây là người có công lớn nhất trong đại án Ngân câu phường, còn được đặc biệt thăng cấp từ Chính thập phẩm lên Tòng cửu phẩm, nhưng lần này Lâm Tịch tiểu Lâm đại nhân nhất định sẽ bị trừng phạt rất nặng.
- Không thể làm việc theo cảm tính được! Tuổi còn nhỏ mà đã phạm phải rồi!
Ngay cả những quan viên rất thích và khâm phục biểu hiện của Lâm Tịch trong đại án Ngân câu phường cũng thầm lắc đầu, bọn họ cảm thấy lần này Lâm Tịch đã phạm lỗi rất nặng, không thể cứu vãn được.
Bọn họ không nghe được tiếng la cuối cùng của Trần Dưỡng Chi, cũng không tự mình cảm thấy thế nước ở đê Lan Giang, bọn họ chỉ nghe được những tin tức từ các quan viên khác truyền đến. Điều duy nhất bọn họ nghĩ đến chính là nếu như đê Lan Giang không có vấn đề, vậy Lâm Tịch đã báo thủ, đã vượt quyền, đã hành động theo cảm tính.
Vân Tần không thiếu nhân tài, hơn nữa, trong quân đội cũng có rất nhiều người tài năng, nhưng nếu một người quá bảo thủ lại hành động theo cảm tính, rất dễ tự rước họa vào thân.
...
Trấn Đông Cảng, tạm quyền Tổng trấn Giang Vấn Hạc cáo bệnh.
Lần này vị tạm quyền Tổng trấn này đã bệnh thật, bởi vì thường ngày sức khỏe đã không tốt, đêm qua lại dầm mưa nhiều giờ, mới đến sáng nay đã cảm thấy không thể chịu nổi, thân thể phát sốt. Nhưng khi run rẩy nằm trong tấm chăn dày ấm áp, Giang Vấn Hạc lại nghĩ thông suốt vài chuyện, cảm thấy tình hình đã đến nước này cũng đành phó mặc cho số phận, chuyện cần làm đã làm, đi tới cũng phải đối mặt với một thanh đao sắc lạnh, mà lùi một bước cũng đối mặt với thanh đao khác. Bây giờ, ông ta cáo bệnh ngược lại là biện pháp tốt, yên lặng thư giãn, không cần nghe thấy tiếng gió lạnh ở bên ngoài, không cần sợ hãi đến nỗi không ngừng lo lắng hãi hùng.
...
"Rầm!"
Trong phủ Lăng đốc lăng Lộc Đông, Lý Tây Bình vỗ mạnh lên bàn, làm cho hai cây nến đỏ đang cháy bị kình lực do lão phát ra lay động không ngừng, tưởng như sẽ bị dập tắt.
Thiết Hàm Thanh lặng lẽ đi tới, để một bản công văn xuống trước người Lý Tây Bình, sau đó hắn không nhịn được thầm lắc đầu, tự hỏi tại sao thiếu niên kia dám làm như vậy.
- Hắn vẫn còn ở trên sườn núi trấn Yến Lai?
Thấy công văn Thiết Hàm Thanh đưa cho mình, Lý Tây Bình hít sâu một hơi, trầm mặt hẳn. Sau một thời gian, lão mới lạnh giọng nói:
- Thiết Hàm Thanh, cậu giúp ta đề mấy chữ, mời Uông đại nhân bên Công ti tới đó thăm dò.
- Mời Uông đại nhân đến đây?
Thiết Hàm Thanh hơi do dự.
Lý Tây Bình biết tại sao tên thuộc hạ lâu năm của mình lại do dự đến vậy, lão khẽ nheo mắt, nói:
- Ta đã thấy Lâm Tịch, cậu cũng từng tới trấn Đông Cảng gặp Lâm Tịch, cậu cảm thấy hắn là người chỉ biết hành động theo cảm tính, không biết đúng sai sao?
Thiết Hàm Thanh khẽ suy nghĩ về những gì Lâm Tịch đã biểu hiện khi gặp mình, lắc đầu nói:
- Không giống.
Lý Tây Bình lại vỗ bàn, tức giận nói:
- Cho nên, đê Lan Giang này nhất định có vấn đề! Quan viên Công ti trấn Yến Lai nói không có vấn đề, không phát hiện được gì, vậy phải mời quan viên cấp cao của Công ti đến xem, đến đó nghiên cứu lại, phải mời luôn cả Uông đại nhân!
- Chỉ còn cách này thôi.
Thiết Hàm Thanh cười khổ.
Hắn hiểu rõ tính tình vị thượng cấp này của mình, hơn nữa, hắn cũng biết rằng sau khi đại án Ngân câu phường được xét xử xong, đã có rất nhiều quan viên bất mãn với Lý Tây Bình. Lần này Lâm Tịch làm việc như vậy nhất định sẽ làm Lý Tây Bình bị liên lụy, bởi vì trọng tội tham ô ngân khố, nhúng tay vào việc lại trị trấn khác, hay là "mê hoặc lòng dân" đều là những tội không phải một Lăng đốc như Lý Tây Bình có thể khống chế được. Bây giờ, biện pháp duy nhất bọn họ làm được chính là giúp Lâm Tịch, chỉ cần chứng minh đê Lan Giang kia thật sự có vấn đề, vậy những việc Lâm Tịch đã làm là thỏa đáng, không có gì sai cả.
Nhưng Thiết Hàm Thanh cũng biết rõ một việc khác, ngay cả trong lăng Lộc Đông này, nếu như bọn họ muốn giúp Lâm Tịch, chắc chắn sẽ bị một vài quan viên quan vị cao hơn ngăn chặn, càng không cần nói đến quan viên cấp Hành tỉnh. Bây giờ bọn hắn muốn mời Uông đại nhân đến giám sát, chưa chắc các thượng quan sẽ đồng ý, mặc dù đồng ý, họ cũng có thể cố ý trì hoãn. Với địa vị và thủ đoạn của một số người, sợ rằng Uông đại nhân chưa tới, công văn liên quan đến quyết định cách chức Lâm Tịch và Lý Tây Bình đã được đưa xuống. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - www.TruyenGG
...
Trong một khách sạn trấn Đông Cảng, tên thương nhân mập mạp có thói quen lấy hai tay chà vào ống tay áo đang tươi cười ăn một chén thịt ướp mặn.
Y chậm rãi ăn, rất kiên nhẫn, không hề nóng lòng.
Bởi vì y cảm thấy có một số việc...nhất là việc giết người, cần phải làm khi mình đang vui vẻ.
Ngụy Hiền Vũ luôn cảm thấy y biến thái, nhưng y lại cảm thấy Ngụy Hiền Vũ thật là vũ phu, không biết tận hưởng gì.
Nhanh chóng giết chết đối thủ, đao lướt qua, máu tươi bắn ra, đối thủ ngã xuống, làm vậy có gì thú vị? Thú vị nhất chính là quá trình giết chết đối thủ.
- Đã đốt Điển ngục của ngươi mà ngươi vẫn chưa về...nhưng ta đoán việc này đã đủ cách chức ngươi rồi chứ?
Sau khi chậm rãi ăn xong chén thịt luộc ướp mặn xong, tên thương nhân mập mạp này chậm rãi rót một chén trà, từ từ uống.
- Bây giờ phải làm gì hay ho nữa đây?
Y suy tư nghĩ ngợi, đồng thời lấy ngón tay chấm vào tách trà, vẽ một vạch ngang trên bàn.
...
Đêm nay, mây đen lại bao phủ bầu trời sông Tức Tử.
Tiếp đó, một cơn mưa to rơi xuống.
Lại là một đêm mưa to ầm ĩ, mãi đến đêm ngày thứ hai mới ngưng lại.
Đêm hôm sau, lại có một cơn mưa to trút xuống, nhưng chỉ mới đến rạng sáng ngày hôm sau, mưa liền nhỏ dần, bầu trời cũng quang đãng hơn.
Giữa trưa ngày thứ ba, Lâm Tịch và Khương Tiếu Y đứng trên bờ đê.
Bởi vì Trần Dưỡng Chi đã chết, bởi vì mấy ngày nay có đám người Chu tứ gia và Hứa Sanh giúp đỡ, thu xếp nên việc sinh hoạt ăn uống của các thôn dân vốn sống sau bờ đê Lan Giang trấn Yến Lai trên sườn núi không xảy ra vấn đề gì, những thôn dân kia cũng không nôn nóng bỏ về, nên Lâm Tịch và Khương Tiếu Y rất an tâm.
Với ý nghĩ không nơi nào là không tu hành được, hai người đã cố ý lấy những con cá chiên đen và cá sắt đầu chó mà Hứa Sanh đã giúp bắt mấy hôm trước đến đây, làm thịt nấu ăn, bây giờ bụng vẫn còn no căng tròn.
Lúc này, bờ đê Lan Giang dưới chân hai người vẫn không có vấn đề gì, nhưng càng như thế, Lâm Tịch càng tin những gì Trần Dưỡng Chi đã nói là đúng, đê Lan Giang chắc chắn có vấn đề.
Tỷ như mưa đến hôm nay thì ngừng lại, đúng như lão Trần đã dự đoán. Mà vừa rồi hai người đã thử thăm dò mực nước, phát hiện mực nước vừa tăng lên một đoạn, điều này đã được lão Trần dự đoán từ trước.
Bây giờ hai người chỉ cần ngồi chồm hổm trên bờ đê, lấy tay với xuống sẽ lập tức chạm nước sông.
Cho nên, Lâm Tịch tin những gì lão Trần đã nói là đúng: mặc dù những ngày tiếp theo thời tiết sẽ tốt hơn, nhưng chỉ cần trong vòng hai ngày tới mực nước sông không giảm xuống, chắc chắn đê Lan Giang vẫn còn nguy hiểm.
- Còn hai ngày nữa, nếu như hai ngày này không có vấn đề gì, vậy cho dù Long Vương có ngẩng đầu lên trời tạo mưa nhiều hơn nữa, vỡ đê cũng là chuyện của mấy năm nữa.
Lâm Tịch nhìn mặt nước sông bấp bênh phía trước, quay đầu nói với Khương Tiếu Y.
Khương Tiếu Y gật đầu, nói:
- Ta cũng sắp hết thời gian rồi, mai là phải quay về.
- Ừ, ta biết rồi.
Lâm Tịch gật đầu, đồng thời cau mày nhớ tới một chuyện.
Hai ngày này, mặc dù hắn không trở về, nhưng đám người Đỗ Vệ Thanh đã giúp hắn điều tra việc Điển ngục bị cháy, kết luận tám chín phần mười là có người cố ý gây nên. Bởi vì lúc xảy ra hỏa hoạn, trong phòng giam không có vật gì dễ bắt lửa cả, hơn nữa, mấy phạm nhân nhốt trong đó khi khai lại đã nói dường như ngọn lửa xuất phát từ nóc nhà. Mà mấy ngày vừa rồi mưa rất to, đáng lẽ không thể nào xảy ra hỏa hoạn được, rất có thể đã có người cố ý dùng vật gì đó để bắt lửa, chẳng qua lúc đó không có ai đi ngang nhìn thấy, nên việc điều tra rất khó khăn.
Đồng thời, cũng có một tin tức khác ngoài dự đoán của Lâm Tịch: Ngụy Hiền Vũ đã bị điều về biên quân. Ban đầu Lâm Tịch cứ nghĩ Ngụy Hiền Vũ sẽ làm vài chuyện không ai ngờ tới, nhưng dựa theo tin tức do đám người Đỗ Vệ Thanh truyền đến, Ngụy Hiền Vũ lại rất "ngoan ngoãn" nhận lệnh điều đi, đã lên đường tới biên quân, không có gì lạ phát sinh.
- Hả?
Nhưng ngay lúc này, Lâm Tịch liền giật mình ngẩng đầu lên, bởi vì Khương Tiếu Y bỗng nhiên kéo kéo áo hắn.
Hắn thấy ở một đầu đê Lan Giang, Hạ Tử Kính và nhiều quan viên khác của trấn Yến Lai đang đi lên bờ đê Lan Giang. Sau khi kiểm tra qua tình hình đê xong, Hạ Tử Kính không để ý đến hắn và Khương Tiếu Y, tiếp tục đi đến sườn núi các thôn dân đang tụ tập sinh sống trong mấy ngày qua.
Hạ Tử Kính biết thắng bại đã rõ ràng.
Mặc dù bây giờ công văn chính thức của Lại ti còn chưa phát xuống, nhưng ông ta biết có rất nhiều quan viên ở Hành tỉnh đã rất tức giận trước những trọng tội mà Lâm Tịch phạm phải, như: Hành động theo cảm tính, tự tiện vượt quyền, tham ô ngân khố, mê hoặc lòng dân, thậm chí Điển ngục bị cháy cũng là một tội không thể tha thứ. Ngoài ra, bọn họ đã quyết định xong hình phạt dành cho Lâm Tịch: Cách chức làm thứ dân.
...
Thông thường, một quan viên nhỏ nhoi như Lâm Tịch còn chưa đủ để tác động đến các thượng quan trong Hành tỉnh, nhưng bởi vì lúc trước có Khương ngôn quan dâng sơ buộc tội, đại án Ngân câu phường ảnh hưởng đến nhiều người, nên lần này đã có người vượt quyền Lý Tây Bình, dâng sớ nói Lý Tây Bình làm việc thiên vị, cố ý bao che cho Lâm Tịch. Chính vì nguyên nhân này, bây giờ mới xảy ra chuyện việc của một quan viên cửu phẩm như Lâm Tịch lại làm nhiều người ở Hành tỉnh chú ý đến.
Cũng vì chuyện này lan rộng tới Hành tỉnh, hơn nữa, lại có người cố ý đặc biệt dò thám, nên tốc độ truyền bá chuyện này còn nhanh hơn rất nhiều.
Lúc này, Liễu Tử Vũ đang ngồi trên một cái ghế gỗ trong gian phòng sạch sẽ sáng sủa. Sau khi cẩn thận nhìn bức thư trong tay, hắn khẽ cười lạnh:
- Lâm Tịch, xem ngươi còn đắc ý được nữa hay không, ngươi cho rằng quan trường Vân Tần cũng giống như học viện Thanh Loan sao? Một tên Thổ Bao quê mùa như ngươi, chỉ cần dùng chút thủ đoạn đã có thể gạt ngươi vào kết cục vĩnh viễn không đứng dậy được. Chỉ tiếc là ta không có cách nào tận mắt nhìn thấy vẻ mặt ngươi lúc đó thế nào, hừ, vừa mới được thăng chức nay lại bị giáng chức xuống, thật hay đấy!
....
Ở một nơi khác, trước một kho lúa quân đội, Cao Á Nam mặc một bộ giáp bạc vừa hoàn thành nhiệm vụ vận chuyển lương thảo xong. Mở ra phong thư vừa mới nhận được, sau khi đọc xong, nàng hơi buồn rầu, lo lắng nói:
- Lâm Tịch ngươi thật không làm cho ta yên tâm chút nào, vừa mới được đặc biệt thăng chức, nay lại đối mặt với trọng tội phải bị giáng chức...
Sau khi nói xong câu này, thiếu nữ cao gầy này khẽ cau mày, nghĩ tới việc hôm qua mình vừa mới viết thư, đã gửi đến trấn Đông Cảng cho Lâm Tịch. Nếu như lúc này Lâm Tịch rời trấn Đông Cảng, vậy bức thư đó của nàng không phải không truyền đến tay Lâm Tịch được hay sao?
...
Hạ Tử Kính đi xuống đồng ruộng.
Ông ta đang quan sát vài mẫu ruộng, Thương Nhân Âm cùng các quan viên Nội vụ ti và Chính vũ ti theo sau ông ta.
Nhìn thấy Lâm Tịch và Khương Tiếu Y đi tới đây, ông ta đứng thẳng lại ngay trong đồng ruộng, quay đầu nhìn Lâm Tịch như đang nhìn một kẻ thất bại, châm chọc:
- Yên tâm, Lâm đại nhân ngài cứ việc quậy phá nữa đi. Ta chỉ tới đây xem thử mấy thôn dân đang ở trên sườn núi kia có sinh bệnh gì không, lỡ như có còn có biện pháp phòng tránh cho người khác.
Lâm Tịch nhíu mày, nhất thời không lên tiếng.
- Theo như những lần trước, có lẽ hai ngày nữa sẽ có công văn cách chức ngươi của Lại bộ tới đây.
Tiếp đó Hạ Tử Kính lại lạnh lùng nói:
- Đến lúc đó, cho dù ngươi có muốn quậy phá tiếp, ta cũng có thể bắt ngươi vào Điển ngục. Ngươi là người tu hành, thì sao chứ?
Hơi dừng lại chốc lát, Hạ Tử Kính càng lạnh giọng hơn, nói:
- Quân đội Vân Tần chưa bao giờ thiếu người tu hành, càng không sợ người tu hành.
Khương Tiếu Y trầm mặt hẳn đi.
Nhưng Lâm Tịch lại chỉ hơi nhíu mày, cười lạnh:
- Đã như vậy, hai ngày này ngài không cần phải quan tâm đến thôn dân đang ở trên kia đâu, cứ vui vẻ ở trong phủ ngồi đợi công văn đến trấn Đông Cảng.
- Trẻ con!
Hạ Tử Kính quát lạnh một tiếng, dùng sức phất tay áo một cái, không muốn nói nữa.
Không khi quanh đây bỗng nhiên nặng nề, rất nhiều quan viên trên bờ đê nghe được tiếng quát vừa rồi của Hạ Tử Kính.
Sau khi ngồi xổm xuống, quan sát cẩn thận mà không thây trên đê có vết nứt nào quá lớn, Huống Tu Hiền liền đứng lên. Vừa nghe Hạ Tử Kính quát mắng Lâm Tịch, tên mập như hắn cũng châm chọc cười, lớn tiếng nói với Lâm Tịch ở xa:
- Lâm đại nhân, bờ đê vững chắc như vậy, sao mà vỡ được?
Trong lúc lớn tiếng cười nhạo, thậm chí hắn còn dùng sức đạp lên bờ đê, mấy khối thịt béo trên người nhẩy nhẩy lên.
Nhưng đê Lan Giang vẫn rất vững chắc.
Lâm Tịch càng nhíu mày hơn.
Thấy Lâm Tịch không nói được lời nào, đám người Huống Tu Hiền càng lớn tiếng cười nhạo.
Bỗng nhiên có một quan viên ở trên bờ đê nghe được tiếng thuyền đi nhanh trên sông.
Hắn quay đầu lại nhìn, thấy trên mặt sông yên lặng có ba chiếc thuyền hàng lớn đang giương buồm, xuôi dòng đi tới.
- Thật lớn quá!
Vừa nhìn thấy ba chiếc thuyền lớn đó, viên quan này lập tức than thở.
Trong ba chiếc thuyền lớn có thể chở không biết bao nhiêu ngàn cân hàng hóa, này, có một thuyền của hiệu buôn Hành Vinh Xương, hai thuyền còn lại là của Lô Phúc Ký.
Lô Phúc Ký cũng là một hiệu buôn lớn trên sông Tức Tử này, có thể sánh ngang với Hành Vinh Xương. Ngoại trừ buôn bán cây trẩu, họ còn khống chế cả mặt hàng gỗ.
Ba chiếc thuyền này đúng là rất lớn, giống như ba tòa cung điện khổng lồ xuất hiện trên mặt nước, làm cho những chiếc thuyền câu và thương thuyền khác trở nên nhỏ bé vô cùng.
Mặt nước khẽ động, sóng nước bồng bềnh đánh vào bờ dê,
Những mảng cỏ lau gần bờ sông nhẹ nhàng chập chờn.
Quan viên này lập tức cảm thấy mặt đất hơi chấn động.
Huống Tu Hiền bên cạnh hắn cũng không giậm chân nữa.
Đột nhiên hắn hơi sững người, bởi vì hắn cảm thấy nơi phát ra chấn động không phải là mặt đất, mà chính là bờ đê ngay dưới chân hắn.
"Rắc..."
Ngay lúc hắn khẽ biến sắc, Huống Tu Hiền cũng cảm thấy có việc lạ, vừa xoay người liền nhìn thấy có rất nhiều nơi trên đê Lan Giang bỗng nhiên nứt vỡ ra, tạo nên âm thanh khổng lồ.
Âm thanh này lớn đến nỗi người trên sườn núi cũng nghe thấy.
Lâm Tịch và Khương Tiếu Y bỗng nhiên xoay người, nhìn bờ đê Lan Giang.
Trong nháy mắt, bọn họ thấy có vài đoạn đê Lan Giang bỗng nhiên yếu ớt như trang giấy, nứt vỡ ra, nước sông vốn đang bình tĩnh đột ngột biến thành ngàn vạn thớt ngựa, chạy chồm tới phía trước.
Đám người Hạ Tử Kính và Thương Nhân Âm sững sờ khi còn đang cười sung sướng, đầu óc ngây dại.
Đê vỡ! Đê Lan Giang vỡ thật rồi!
Ngay khoảnh khắc ấy, mọi người thấy đám người Huống Tu Hiền trên bờ đê giống như những con kiến bé nhỏ, nhanh chóng bị dòng nước cuốn đập lên người, nhấn chìm hoàn toàn.