Lâm Tịch sửa sang lại áo quần, đi tới hàng rào bằng trúc.
Hắn mặc một chiếc áo đỏ chói. Trong mắt những Kim Chước ở học viện Thanh Loan, có lẽ chiếc áo này rất tầm thường, nhưng đây chính là chiếc áo mà lão nương của hắn ở trấn Lộc Lâm đã đích thân may cho hắn.
Ở cổ áo và ống tay áo đều có hình thêu năm con dơi và củ lạc.
Đây là biểu tượng may mắn ở trấn Lộc Lâm, ngũ phúc lâm môn và trường sanh.
Có lẽ vì biết Lâm Tịch thích hoa sen, nên Lâm mẫu đã thêu thêm những hình hoa sen sau lưng chiếc áo này. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - http://truyenggg.com
Tiếng bánh xe lộc cộc vang lên. Khương Tiếu Y lái xe ngựa còn cách hàng rào bằng trúc rất xa, nhưng rèm xe đã bị người bên trong vén lên.
- Lão ca!
Một âm thanh non nớt vì quá vui mừng mà ngẹn ngào từ trong phát ra. Cũng giống như mặt sông vốn đang yên tĩnh đột nhiên có một chiếc thuyền lá nhỏ xuất hiện, sau đó có âm thanh cá con đớp mồi, khiến cho mặt sông yên tĩnh trở nên tràn đầy sức sống. Trong khoảnh khắc, tiếng kêu to ấy làm Lâm Tịch cảm thấy cảnh vật xung quanh thật tươi vui, càng có ánh sáng rực rỡ không thể diễn tả được.
Lâm Tịch chạy tới đón xe ngựa.
Xe ngựa dừng lại.
Bé gái thắt tóc bím thét chói tai từ trong xe ngựa chạy ra ngoài, nhào vào trong lồng ngực hắn rồi nhảy cẩng lên, không chịu buông tay.
- Lão muội...
Lâm Tịch cười cười, lấy tay vỗ vỗ vào lưng bé gái đang liên tục hét lên này, rồi đột nhiên hắn cảm thấy lỗ mũi mình hơi nóng, khẽ khom người xuống hành lễ:
- Phụ thân, mẫu thân.
Người trung niên mập lùn và phụ nhân mỹ lệ từ trong xe ngựa đi ra.
Bởi vì lần gặp lại này quá đột nhiên, nên đôi mắt của cặp phụ mẫu này hơi kỳ lạ, dường như những lo lắng, sự quan tâm dành cho đứa con mình trước đó đã biến mất. Trong thoáng chốc, hai người đứng đó nhìn Lâm Tịch, không biết nói gì hay làm gì.
Cho đến khi Lâm Tịch la lên, thấy người đang đứng trước đúng là đứa con trai mình hằng mong nhớ, đôi mắt phụ nhân hơi ươn ướt, mà khuôn mặt của người trung niên mập lùn trông rất giống một thương nhân khôn khéo kia cũng hơi thay đổi, ông ta nhẹ giọng mắng:
- Con thỏ nhỏ đáng chết kia, nói cho con biết...
- Đừng bảo là mê sảng đúng không phụ thân.
Lâm Tịch dùng sức bế muội muội mình lên, rồi đi tới trước xe ngựa. Trong tiếng thét hạnh phúc của Lâm Thiên, hắn lên tiếng cắt đứt lời phụ thân Lâm Phúc mình đang nói, khẽ cười cười:
- Không sao, đều là người nhà cả.
- Con thỏ nhỏ đáng chết.
Lâm Phúc cười mắng một câu, sau đó mới phát hiện biểu hiện vừa rồi của mình dường như không tự nhiên cho lắm.
Ông ta hơi xúc động nhìn Lâm Tịch đã cao lớn hơn xưa không ít đang đi tới gần mình. Khi thấy Lâm Tịch tự tin mỉm cười, ông ta không nhịn được lắc đầu, thổn thức thở dài:
- Cuối cùng con đã lớn hơn rồi.
Lâm Tịch không dừng bước. Hắn ôm lấy muội muội Lâm Thiên đang vừa ôm vừa hét lên trên người mình, ôm lấy Lâm Phúc, ôm lấy cả mẫu thân luôn luôn nghiêm nghị, nhưng chưa lần nào nỡ đánh hắn.
Một nhà bốn người ôm nhau ngay tại đấy.
Hắn biết bất kể hắn biến thành hình dáng như thế nào, nhưng trong mắt lão phụ lão mẫu của hắn, hắn vĩnh viễn là đứa con chưa trưởng thành, họ cần phải lo lắng nhiều hơn.
- Lão ca! Nhìn xem chim của chúng ta nè!
Bỗng nhiên Lâm Thiên la lớn lên. Sau đó nàng thoát khỏi đôi tay rắn chắc của Lâm Tịch, nhanh chóng trở về xe ngựa. Thấy bộ dáng khua tay múa chân của bé gái khả ái nhỏ tuổi như vậy, Trương nhị gia đang bước ra ngoài cũng tươi cười đến nỗi phải ho khan.
Từ trong xe ngựa, Lâm Thiên lấy một cái lồng chim to ra, sau đó mở cửa lồng.
- Lão ca nhìn kia, bọn nó không bay loạn đâu, lát nữa nghe muội gọi sẽ bay về thôi.
- Lão ca, con lớn kia tên Lâm Tịch, con nhỏ tên Lâm Thiên.
Nhìn hai con chim hoàng oanh bay ra khỏi lồng, sau đó quanh quẩn bay trên đỉnh đầu Lâm Thiên, Lâm Tịch nhất thời biến sắc, ngượng ngùng nói:
- Lão muội, không phải ca đã dặn muội là không thể đặt tên chúng trùng tên với chúng ta sao?
...
...
Màn đêm dần buông xuống.
Khi nhìn thấy những đặc sản và kẹo mứt hoa quả Lâm Tịch mang về từ khắp các địa danh Vân Tần, Lâm Thiên vui mừng đến nỗi sắp chúng lên một cái hộp thiết thật đẹp. Đến lúc rửa mặt xong, chui vào chiếc giường đầy đệm chăn ấm áp Lâm Tịch đã chuẩn bị từ trước, bé gái này còn vòi Lâm Tịch phải kể chuyện cho mình nghe, nếu không, bé ta sẽ không chịu đi ngủ.
- Ngoan nào, hay là lão muội muốn ca kể chuyện xưa con quỷ nhỏ với đám ăn mày sao?
- A a, lão ca xấu xa.
Bị hù dọa như vậy, bé gái Lâm Thiên nhất thời sợ hãi, vội vàng lấy chăn đắp lên đầu mình.
Lâm Tịch cười cười, thổi tắt ngọn đèn trong phòng.
Ánh trăng và ánh sao như những làn sương sớm lung linh từ ngoài cửa sổ hắt vào bên trong.
- Lão ca, ca không được quên đã hứa ngày mai sẽ dẫn muội đi cỡi ngựa đấy. Còn nữa, ca còn phải kể cho muội nghe chuyện "Chúa tể những chiếc nhẫn".
Lâm Tịch cười cười, vỗ vỗ đầu nàng sau tấm thảm mỏng, biết rằng nếu mình còn ở đây muội muội sẽ không ngủ được, nên hắn ta nói:
- Được rồi, có khi nào ca gạt muội chưa nào.
Sau khi nói câu này, hắn liền bước ra khỏi cửa. Chờ đến lúc Lâm Thiên ở trong phòng lén thức dậy ăn mấy miếng mứt kẹo, rồi im lặng hẳn, Lâm Tịch mới khẽ tươi cười đi đến trước cửa phòng phụ mẫu bên cạnh. Hắn nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó đi vào bên trong.
Mặc dù thường xuyên viết thư liên lạc, nhưng có nhiều chuyện không thể nói rõ trong thư từ được, hơn nữa học viện Thanh Loan cũng hạn chế học viên nói các bí mật ra, nên bây giờ nhất định Lâm Tịch có nhiều chuyện muốn nói với phụ mẫu mình.
Trong cuộc nói chuyện này, Lâm Tịch đã cố gắng giải thích với phụ mẫu mình ở phạm vi có thể nói được, ví dụ như mình ở học viện Thanh Loan và đế quốc Vân Tần có địa vị gì, có quan hệ như thế nào với Trương viện trưởng và tiên hoàng Vân Tần, tất nhiên là cả việc mình tới trấn Đông Cảng nhậm chức chỉ vì phải xuất viện để tu hành.
Đối với những việc như làm cách nào để đối phó người tu hành kia, hay Vũ Hóa gia là ai ở Vân Tần, có bao nhiêu sức mạnh, Lâm Tịch cũng nhẹ giọng nói qua.
Bởi vì hắn biết có một số việc nếu như mình không nói rõ ra, rất có thể phụ mẫu mình sẽ càng lo lắng hơn.
...
- Con thỏ nhỏ đáng chết, ta nghe lời con bỏ thêm hương liệu trong xà phòng, dạo trước bán rất được, dành dụm không ít ngân lượng, nhưng con còn cách nào nữa không? Bởi vì có mấy đại thương đã phát hiện ra được điều này, họ cũng bỏ thêm hương liệu vào, bây giờ tình hình làm ăn không tốt lắm.
- Bọn họ có pha màu vào không?
- Pha màu?
- Phụ thân có thể thêm nước hoa, vị thuốc...để pha màu, giúp cho xà phòng có nhiều màu hơn, sau đó nói rằng mỗi màu có một công hiệu khác nhau, nhất định sẽ bán được hàng.
Sau khi nói rõ ràng những chuyện nghiêm túc và đáng nói, Lâm Tịch và đôi phụ mẫu trấn Lộc Lâm lại chuyển hướng nói về chuyện nhà và vài chuyện làm ăn nhỏ nhặt.
Những năm gần đây cửa hàng Lâm Tịch làm ăn rất tốt, không thiếu ngân lượng, người ngoài thấy thế thầm khen Lâm Phúc có bản lĩnh, nhưng chính Lâm Phúc lại biết phần lớn các ý tưởng đều do con mình Lâm Tịch nghĩ ra.
Đối với một người đến cùng thế giới với Trương viện trưởng như Lâm Tịch, mặc dù thế giới cổ xưa này đã bị Trương viện trưởng thay đổi rất nhiều, nhưng vẫn có nhiều việc chỉ cần Lâm Tịch thay đổi một chút là sẽ kiếm được nhiều ngân lượng. Tuy nhiên, bởi vì trước khi rời trấn Lộc Lâm, hắn cảm thấy cuộc sống yên bình như vậy rất tốt, nên hắn chưa từng nghĩ đến việc sẽ lợi dụng kiến thức hiện đại để tung hoành thương trường, hoặc là giúp Lâm gia có một hiệu buôn thật lớn gì đó.
Hoặc có thể nói rằng hắn đã từng nhìn thấy những thứ còn phồn hoa hơn những địa phương phồn hoa nhất ở thế giới này, hắn biết rõ mình thiếu cái gì, cần phải có gì để bổ sung, cho nên, cuộc sống của hắn vẫn luôn đạm bạc như bao người khác.
- Tiểu Tịch.
Đêm đã khuya, sau khi nói xong những chuyện trong nhà và làm ăn thì Lâm Phúc không lên tiếng nữa. Trong lúc cả phòng hơi im lặng, mẫu thân Lâm Tịch đột nhiên lên tiếng.
Từ trước đến nay, mẫu thân Lâm Tịch luôn là người chờ đến lúc cuối cùng mới mở miệng, những lời bà nói cũng là những lời trọng nhất. Nên khi nghe bà cất tiếng, Lâm Tịch lập tức kính cẩn ngồi nghe, giống như bao lần trước đây.
- Sau đợt bệnh nặng năm đó, con như đã đổi thành người khác, hiểu nhiều chuyện hơn. Nhưng lần này trở về, con đã thật sự trưởng thành rồi.
Phụ nhân mỹ lệ nhìn Lâm Tịch một cách đầy yêu thương, nói:
- Nhưng mặc dù con là học viên xuất sắc như thế nào, bất kể sau này con muốn làm gì, con cuối cùng vẫn là con trai mẫu thân. Hơn nữa, con là con trai độc nhất của nhà chúng ta. Mẫu thân chỉ là một phụ nữ, không biết nhiều việc, mẫu thân chỉ mong con bình an. Có thể chúng ta hơi ích kỷ...nhưng nếu như sau này con phải đối mặt với lựa chọn, chúng ta hi vọng con không lựa chọn những nơi quá nguy hiểm.
- Hài nhi hiểu ạ.
Lâm Tịch lên tiếng, lễ phép đáp lại.
Có câu nói "hiểu con không ai hơn cha mẹ", thật đúng như vậy, so với bất kỳ ai trên thế gian này, cha mẹ luôn là người hiểu con cái mình nhất. Cũng giống như vậy, chỉ cần người con cẩn thận lắng nghe, cẩn thận suy nghĩ, họ tất nhiêu hiểu được cha mẹ mình muốn nói gì. Lâm Tịch biết trên đường đến đây, nhất định phụ mẫu mình đã nhiều lần nói chuyện và suy tính cẩn thận, khi nói ra những lời trên, ý của họ chính là nếu như sau này Lâm Tịch có thể không đi biên quan, vậy đừng đi biên quan. Đối với những người dân bình thường như họ, họ chưa chắc biết biên quan là nơi nguy hiểm như thế nào, nhưng bọn họ biết có rất nhiều người đi biên quan chưa từng trở về. Nếu như Lâm Tịch có thể hứa với họ điều này, họ đã cảm thấy rất mãn nguyện.
...
Sau khi nói phụ mẫu không nên lo lắng cho chính mình nhiều quá, đợi đến lúc phụ mẫu mình đã an giấc, Lâm Tịch mới ra khỏi phòng, đi vào gian nhà đá Trương nhị gia và Khương Tiếu Y đang ở.
Ba người không đốt đèn sáng lên, cùng an tĩnh nghỉ ngơi.
Ánh trăng và ánh sao như màn sương trắng cũng hắt qua cửa sổ, chiếu lên ba người.
Không bao lâu sau, Trương nhị gia khẽ ho khan mở mắt ra. Ông ta hít một hơi thật sau, sau đó nhìn về một hướng. Lâm Tịch và Khương Tiếu Y bên cạnh phát hiện có điều lạ, lập tức ngồi dậy.
Ba người cùng đứng lên, rón rén mở cửa, đi ra sân trước tiểu viện, bước ra hàng rào bằng trúc.
Trên một đường mòn nối thẳng tới hồ sen trong tiểu viện, một thương nhân mập mạp đang tươi cười, tay cầm cây trượng ngắn hai màu xanh hồng đứng đấy.
- Ánh trắng như màn sương, người cũng đến đông đủ, ta rất thích cảnh sắc này đấy.
Thấy đám người Lâm Tịch từ xa đi đến, thương nhân mập mạp lại theo thói quen chà chà tay mình vào ống tay áo, híp mắt cười nói:
- Trương long vương, phải nói mạng ngươi quá lớn hay là miệng giếng kia quá ngắn đây?
Lâm Tịch, Khương Tiếu Y và Trương nhị gia không nói gì.
Bọn họ không nói gì là vì họ nhìn thấy trong khu rừng xa xa sau lưng tên thương nhân mập mạp kia, bỗng nhiên có một người không thấy rõ hình dáng đang đi ra.
Sau lưng tên mập này tất nhiên không có mắt, y cũng không phát hiện được có người khác ở đây ngoài bọn họ, nên khi nhìn thấy đám người Lâm Tịch không nói lời nào, y tưởng là bọn họ đang kinh hãi và hoảng sợ. Với ý nghĩ đấy, y càng lúc càng đắc ý hơn, giọng nói cũng cao hơn không ít:
- Lâm Tịch, ngươi rất thông minh, nghĩ rằng ta sẽ ra tay đối phó người bên cạnh ngươi, nên trước tiên đã cho thân nhân và bạn bè mình trốn sang chỗ khác. Nhưng ngươi cho rằng ngươi một đêm không nghỉ chèo thuyền, sau đó chạy tới nơi này, ta sẽ không tìm thấy các ngươi sao?
Hơi dừng lại một chút, thương nhân mập mạp mỉm cười nói:
- Cảm ơn ngươi đã làm vậy, ta đỡ tốn công phải giết từng người ở từng nơi. Ta đang nghĩ tới việc nếu như hành hạ những người này trước mặt ngươi, sau đó giết ngươi, có lẽ ta sẽ vui hơn đấy. Hơn nữa, nơi này vắng vẻ như vậy, không có ai qua lại, ta muốn làm gì cũng có thể thỏa sức làm.
- Chúng ta chắc không đánh lại ngươi.
Lâm Tịch đột nhiên nói câu này.
Thương nhân mập mạp cười cười, nói:
- Nếu không, các ngươi tưởng như thế nào?
Lâm Tịch ha ha cười lên:
- Bởi vì chúng ta đánh không lại, nên hôm nay ba người chúng ta chỉ đánh đấm giả bộ thôi.
Ngay cả Khương Tiếu Y và Trương nhị gia cũng không biết Lâm Tịch nói "đánh đấm giả bộ" là có ý gì.
Lâm Tịch cười rất tươi, trông như một thanh niên vô hại vô lực, nhưng thương nhân mập mạp vẫn luôn cười lại không cười nổi nữa, y như cảm giác được điều gì đấy, vội vàng xoay người lại.
- Hồ hoa sen này thật đẹp.
Một tiếng than thở nhẹ đột nhiên vang lên.