Tiếng vó ngựa dồn dập truyền vào trong phủ Tổng trấn trấn Đông Cảng.
Nghe được tiếng báo, Chu Niên Sơn và Giang Vấn Hạc liền bước ra thềm cửa, ngay lập tức nhìn thấy Thiết Hàm Thanh mặc thiết giáp đen đang đi tới.
- Thiết đại nhân thật nhanh nhẹn.
Chu Niên Sơn chắp tay, gượng cười hành lễ.
- Chu đại nhân.
Thiết Hàm Thanh khom người đáp lễ, hơi mỉm cười nói:
- Chuyện này liên quan nhiều người, tất nhiên phải làm nhanh.
Chu Niên Sơn thở dài, nói:
- Mọi việc sao rồi?
Thiết Hàm Thanh nhìn thoáng qua Giang Vấn Hạc bên cạnh Chu Niên Sơn, cười nói:
- Chúc mừng Giang đại nhân được chính thức thăng làm Tổng trấn.
Trong lúc nhìn Giang Vấn Hạc, hắn mở cái ống bằng thiết ra, lấy một quyển công văn và cái hộp màu vàng nhỏ.
Vừa nhìn thấy cái hộp màu vàng nhỏ, Chu Niên Sơn ngẩn người.
- Lâm Tịch được thăng chức lên Chính cửu phẩm, tạm quyền Tổng trấn trấn Yến Lai, nhận huân chương ánh sáng.
Thiết Hàm Thanh tất nhiên biết Chu Niên Sơn quan tâm đến ai nhất, nên khi đưa quyển công văn và cái hộp màu vàng nhỏ tới trước, hắn đồng thời cười nói.
- Quả nhiên là thế.
Chu Niên Sơn nhận hai vật trên từ tay Thiết Hàm Thanh, sau đó đưa một bản văn thư khác cho Thiết Hàm Thanh lại, cảm thán lắc đầu, nói:
- Chẳng qua, không biết lần này hắn lại được ghi nhớ như thế nào đây...
- Hả?
Đến bây giờ Thiết Hàm Thanh mới thấy vẻ mặt Chu Niên Sơn hơi lạ, vội vàng mở bản văn thư ra. Sau khi đọc xong, hắn liền biến sắc.
- Thiết đại nhân đã gặp Lâm Tịch, với tính cách của hắn, Thiết đại nhân nghĩ thử hắn có thể vì ân oán cá nhân mà gài tang vật giá họa không?
Chu Thiết Sơn nhìn Thiết Hàm Thanh, nói:
- Hơn nữa đây còn là chuyện liên quan đến tu hành, có lẽ Thiết đại nhân ngài còn hiểu hơn ta, cho dù muốn gài tang vật giá họa cũng không thể làm như vậy được.
Thiết Hàm Thanh không dám cười nói như lúc nãy nữa, trầm giọng nói:
- Tin tức truyền đến lúc nào?
Chu Niên Sơn gượng cười:
- Vừa mới thôi.
- Chuyện này rất quan trọng, Hàm Thanh phải quay về sắp xếp. Còn việc áp giải nghi phạm kia, phải làm phiền Chu đại nhân!
Sau khi nói xong, Thiết Hàm Thanh liền xoay người đi nhanh. Không bao lâu sau, lập tức có tiếng vó ngựa vang lên bên ngoài cửa phủ Tổng trấn, nhanh chóng đi xa.
...
Lúc này Lâm Tịch đang cỡi ngựa, Lâm Thiên ngồi phía trước hắn, không ngừng hưng phấn hét lớn lên.
Đối với chuyện Từ Trữ Thân là gian tế của Đại Mãng, Lâm Tịch không suy nghĩ cũng như phán đoán quá nhiều. Bởi vì đối với hắn, khắp nơi trên thế gian này đều là cường giả bất phàm, đều là những vùng đất còn chưa ai biết tới.
Hắn vẫn chỉ là một con cá nhỏ đang lớn ở sông Tức Tử....điều hắn cần lo lắng chính là những việc bên cạnh mình, là việc tu hành của mình.
...
Cổ quốc Đường Tàng.
Đối với Lâm Tịch, đây là một vùng đất quá xa xôi, gần như không thể chạm tay tới hay đặt chân lên. Không riêng gì hắn, cho dù là cường giả đứng đầu cả Vân Tần, cũng không có mấy người bước vào được đế quốc này.
Trong hoàng cung, một cây đèn trường thọ được thắp sáng lên.
Một thiếu phụ mặc thiền y đang giúp một nam tử cắt tỉa đầu tóc, sau đó kết mái tóc đen khô dài của người này thành hình đuôi sam.
Thiếu phụ này cũng là người tu hành bất phàm, đôi lồng mày toát lên vẻ anh khí lạ thường, hơi thở đều đặn không gấp. Tuy nhiên, nếu để ý kỹ có thể thấy mặc dù khuôn mặt nàng ta rất trấn định, nhưng đôi tay lại hơi run rẩy.
Bởi vì nàng biết nam tử mình đang chải đầu là ai.
Nàng biết mặc dù trông bề ngoài nam tử này rất nhu nhược, nhưng năm xưa, cổ quốc Đường Tàng bí ẩn này đã phải thí mạng hơn mười mấy người tu hành cường đại cùng với năm trăm Kim Ngô vệ mới có thể làm người này bị thương, sau đó nhốt vào trong thủy lao. Cũng vì có nam tử này, nên rất nhiều người mới biết được học viện Thanh Loan đáng sợ như thế nào.
So với lúc mới từ trong thủy lao đi ra, hình dáng nam tử này bây giờ đã thay đổi rất nhiều, trông như hai người hoàn toàn khác nhau.
Những vết thương bị thối nát trên người hắn đã dần biến mất, râu ria đầy mặt cũng đã được cạo sạch sẽ, lúc này người xem mới thấy nam tử đây là một người có khuôn mặt thon gầy, nhưng vì sắc mặt vẫn còn tái nhợt, dưới đáy cằm có màu xanh nhợt ẩn hiện, nên trông hắn ta rất hung ác.
Trong lúc thiếu phụ kia ân cần giúp hắn chải tóc, kết biện, hắn lại lặng yên nhìn vào chiếc đèn trường thọ đang cháy bên cạnh.
Ngồi đối diện hắn chính là tiểu hoàng đế cổ quốc Đường Tàng - Phượng Hiên.
- Ngài cảm thấy cây đèn trường thọ này đẹp không?
Đột nhiên, ánh mắt đang ngắm nhìn cây đèn của nam tử này này chuyển sang người tiểu hoàng đế Phượng Hiên.
Tiểu hoàng đế Phượng Hiên thông minh hơi mệt mỏi đáp lại:
- Cốc tiên sinh đã nhìn lâu như vậy, tất nhiên cảm thấy đẹp. Còn ta...ta cũng cảm thấy nó rất đẹp.
- Cây đèn này không đẹp lắm, ta hỏi ngài như vậy là muốn cảm nhận tình cảm của ngài với mẫu thân ngài, xem thử Hoàng thái hậu đã dạy ngài như thế nào. Nói thật, ta rất bội phục mẫu thân ngài.
Nam tử này khẽ thở dài, tiếp tục nhìn tiểu hoàng đế Phượng Hiên, rồi đột nhiên nói:
- Ngài không sợ ta giết ngài sao?
- Không sợ.
Hoàng đế Phượng Hiên còn chưa trả lời, đột nhiên có một giọng nói vang lên, sau đó có một tiểu tăng đầu trọc với đôi mắt đen nhánh từ sau bức màn gần đấy bước ra ngoài. Tiểu tăng này nhìn nam tử kia, ngây thơ và chất phác lấy hai tay hợp lại hình chữ thập, nói:
- Sư huynh của tiểu tăng nói Cốc tiên sinh sẽ không giết hoàng thượng, nếu như muốn giết bằng lời nói...vậy càng không được.
Nam tử kia muốn lắc đầu, nhưng lại phát hiện thiếu phụ đang kết tóc cho mình đã dừng tay, thì ra nàng ta đã làm xong công việc của mình, hiện giờ đang thi lễ với hắn và bước ra ngoài. Ngay sau đó, hắn tiếp tục lắc đầu, nhìn tiểu tăng đầu trọc mặc áo trắng đằng trước, nói:
- Không biết lần này chùa Bàn Nhược của đại sư có mấy người ra ngoài?
- Tiểu tăng và sư huynh tiểu tăng, hai người.
Tiểu tăng đầu trọc mặc áo trắng dùng tay đếm đếm, sau đó tự giới thiệu mình: T.r.u.y.ệtruyenggg.com
- Tiểu tăng tên Vân Hải.
Nam tử này hiếm hoi nở nụ cười, nói:
- Vân Hải sao? Đại sư là người rất thú vị.
Tiểu tăng đầu trọc tên Vân Hải chợt cau mày, làm nũng nói:
- Cốc tiên sinh...Nếu như ngài cảm thấy tiểu tăng thú vị, vậy có thể đưa đồ vật của chùa Bàn Nhược cho tiểu tăng không?
Nam tử này lại lắc đầu, nói:
- Tại hạ đưa đại sư thế nào? Đồ vật đấy không phải các đại sư không có, tại hạ lại học được rồi, càng không thể bổ đầu đưa cho đại sư được.
Vân Hải mở miệng, định nói thêm điều gì nữa, nhưng bỗng nhiên có một tiếng quát như chuông đồng ở bên ngoài vang lên:
- Vân Hải, nhiều chuyện!
Vân Hải lập tức không dám nói nữa.
- Sư huynh đại sư đã tới rồi, tại sao lại không vào?
Nam tử nhìn ra bên ngoài, sau đó xoay đầu hỏi Vân Hải.
Vân Hải nói:
- Bởi vì sư huynh tiểu tăng là người cổ hủ, không thích nói chuyện với người khác...Nhưng mà, huynh ấy là người rất tốt.
Thấy tiểu tăng đầu trọc nghiêm trang đáp lại như vậy, nam tử chỉ tươi cười, sau đó nhìn sang hoàng đế Phượng Hiên, nói:
- Nếu chùa Bàn Nhược đã cử hai đại sư ra ngoài, vậy chắc ngài chỉ muốn ta rời đi càng sớm càng tốt, tại sao còn giữ ta ở đây?
- Bởi vì an toàn của tiên sinh. Ta phải nghĩ cách đối phó với Thần Tượng quân của hoàng thúc, việc này tốn không ít thời gian.
Hoàng đế Phượng Hiên nhìn nam tử này, nói:
- Mấy ngày trước ta đã phái hai nhóm người tìm cách hội họp với người của học viện Thanh Loan tiên sinh, nhưng bọn họ đã biến mất trong sa mạc. Ta không biết rõ hoàng thúc đã bài bố binh lực như thế nào trong sa mạc, nhưng có thể khẳng định ông ấy sẽ không tiếc bất kỳ điều gì cả. Cho nên, vì an toàn của tiên sinh, chúng ta chỉ có thể đợi bệnh tình tiên sinh tốt hơn rồi hãy tính đường khác.
- Trong mấy ngày vừa rồi, những tin tức ta nghe được đều do người của ngài cung cấp.
Nam tử cười lạnh nói:
- Nếu như Văn Nhân Thương Nguyệt là người như vậy, sẽ không có ai cho phép hắn có giao dịch gì với hoàng thúc ngài. Càng kéo dài thời gian, tình thế càng bất lợi hơn.
Hoàng đế Phượng Hiên gật đầu, bỗng nhiên lạnh giọng nói:
- Không phải là không cho phép, chỉ sợ rằng hai người họ đã thỏa thuận từ trước. Sau sự việc ở lăng Bích Lạc, các phương đều có phản ứng riêng. Không riêng gì Đường Tàng ta, ngay cả học viện Thanh Loan của tiên sinh cũng khó truyền tin tức tới đây được. Rất có thể những người ta phái ra đã bị Thiên Lang vệ giết chết.
Nam tử này nhíu mày, rõ ràng mọi việc đã diễn ra ngoài dự đoán hắn ta, nhưng hắn vẫn trầm ngâm nói:
- Phong tỏa đến mức học viện Thanh Loan cũng không thể truyền tin tức đến đây sao? Thật không ngờ sau nhiều năm Vân Tần ta lại xuất hiện một người như thế.
- Bởi vì hắn có thân phận bất phàm. Sau khi lăng Bích Lạc bị hắn khống chế, bây giờ ngay cả một con chim trong cổ quốc Đường Tàng ta cũng khó bay qua sa mạc khô cằn kia...
- Lợi hại chính là lợi hại, không cần thay học viện Thanh Loan ta nói chuyện...
Nam tử này lạnh lùng cắt đứt lời hoàng đế Phượng Hiên đang nói:
- Điều ta quan tâm nhất bây giờ chính là thực lực của hắn và thế cục phía tây, ngoài ra, ta cũng muốn biết ngài sẽ định làm như thế nào.
Hoàng đế Phượng Hiên hít sâu một hơi, kính cẩn khom người, nói:
- Ta muốn mời tiên sinh cùng nhau diễn một vở kịch.
...
...
Trấn Đông Cảng rung động.
Trấn Yến Lai rung động.
Cả lăng Lộc Đông bị rung động.
Cục trưởng cục cảnh sát trấn Đông Cảng Lâm Tịch không màng mưa gió đêm đen, chạy tới đê Lan Giang trấn Đông Cảng, tuy không phải là nhiệm vụ của mình nhưng lại ra sức làm việc, ngày đêm hối hả gia cố bờ đê, không nhận chức ở trấn Yến Lai nhưng suốt đêm giục ngựa tới đó để can gián, sau khi bị từ chối vẫn ra bờ đê, di tản hơn ba ngàn người sống sau đê mà không biết mệt mỏi. Lúc đê bị vỡ, đất đá từ trên núi rơi xuống, tình thế hỗn loạn vô cùng nguy hiểm, nhưng Lâm Tịch vẫn không để ý, tiên phong nhảy xuống sông cứu hơn trăm người, làm gương cho nhiều binh sĩ.
Chiến công kinh người, được thăng lên làm Chính cửu phẩm, tạm quyền Tổng trấn trấn Yến Lai, được ban huân chương ánh sáng.
Giang Vấn Hạc có công gia cố đê, được thăng lên làm Chính bát phẩm, chính thức làm Tổng trấn trấn Đông Cảng.
Đốc tạo Công ti trấn Cổ Huệ Khương Tiếu Y làm gương cho binh sĩ, lập được đại công trong lần đê vỡ vừa rồi, được thăng lên làm Tòng cửu phẩm, nhận chức Giam tượng tam trấn.
Mọi việc Lâm Tịch làm đều đã được dân chúng thấy rõ, tất cả đang chờ bên trên công bố quyết định, bây giờ thấy công văn khen ngợi đã được chính thức ban ra, người người đều vui mừng.
Mà quan viên các Ti trong lăng Lộc Đông nghe được tin này đều than thở không thôi. Tính đến hôm nay mới được bao nhiêu ngày cơ chứ, nhưng Lâm Tịch đã từ Tòng thập phẩm thăng lên làm Chính cửu phẩm, trong người còn có một quả huân chương ánh sáng ngang với chức vị Tòng bát phẩm. Nghĩ đến tốc độ thăng chức của Lâm Tịch, tất cả chỉ biết âm thầm lắc đầu.
Nhưng chuyện vui đến với trấn Đông Cảng ngày hôm nay không chỉ nhiêu đó.
Bởi vì không bao lâu sau khi bản công văn này được truyền từ Lại ti ở phủ Quận trưởng đến, một bản công văn khác do Hình ti phủ Quận trưởng cũng được ban ra.
Đại án Ngân câu phường đã được xét xong, thủ phạm Từ Thừa Phong bị phán ngàn đao lăng trì, ba ngày sau bị tử hình!
Tin tức này vừa truyền đến, toàn bộ dân chúng đều cảm thấy rất vui mừng, nhà nhà ở trấn Đông Cảng lập tức giăng đèn kết hoa, luôn miệng nói bốn chữ "tiểu Lâm đại nhân".
Cùng lúc đấy, có mấy trăm thiết kỵ đang cấp tốc đến trấn Thanh Hà, vây kín một ngôi nhà đến mức nước cũng không chảy ra ngoài được. Nhưng sau khi tra xét kỹ càng, đầu lĩnh nhóm người ấy là Thiết Hàm Thanh lại không tìm được ai hay thông tin gì, hắn ta trầm mặt thống lĩnh đội quân này chạy đến các nơi khác trong lăng Lộc Đông.
Trong doanh trại Tướng liên doanh, không có ai biết Từ Trữ Thân đang ở đâu hoặc đã đi đâu.
Từ Trữ Thân đã chạy trốn.