Tiên Ma Biến

Chương 212

Một chém cơm tẻ có chan nhiều nước thịt heo được đặt trước mặt Từ Thừa Phong.

Trừ chén cơm nóng nước thịt trông rất ngon miệng này, còn có một đĩa cá khô, một chén rau luộc, một đĩa đậu hũ trắng và một chén rượu lớn.

Sau nhiều ngày ngồi lao ngục, hiện giờ Từ Thừa Phong không còn dáng vẻ anh tuấn tiêu sái khó ai bì kịp nữa, mái tóc trên đầu hắn rối tung vò lại thành từng cục, khuôn mặt và bàn tay đầy những vết dơ, so với một tên ăn mày còn nghèo túng hơn. Hơn nữa, hắn còn ngồi co rúm trong một góc, giống như những con chuột sống vất vưởng ngồi đường, không dám nhìn những người khác.

Lúc Điển ngục bị cháy, hắn cứ tưởng có người đến cứu mình, nhưng cho đến khi lửa tắt cũng không có ai dẫn hắn ra ngoài, từ kỳ vọng biến thành thất vọng, lại từ từ biến thành tuyệt vọng.

Sâu trong thâm tâm hắn không ngừng mắng, nguyền rủa, sợ hãi, hoảng hốt. Đến khi ngửi được mùi thơm thức ăn, thấy lão coi ngục Tiếu Xuyên phụ trách chuẩn bị thức ăn cho phạm nhân đang xoay người bước ra khỏi khu vực giam này, hắn rốt cuộc không thể chịu nổi nữa, vội hỏi Tiếu Xuyên đang xoay lưng với mình:

- Hôm nay bên ngoài ồn ào như thế...có chuyện gì sao?

Tiếu Xuyên đang mang một hộp đựng thức ăn rất nặng, nhưng nghe Từ Thừa Phong hỏi lão liền dừng bước, trên khuôn mặt già nua xuất hiện thần sắc châm chọc. Tuy nhiên, lão còn chưa kịp trả lời, ngoài phòng giam đã có tiếng bước chân vang lên, vừa ngẩng đầu lên nhìn lão liền vui mừng khom mình hành lễ:

- Lâm đại nhân.

Nghe lão già Tiếu Xuyên gọi như vậy, tuy còn chưa nghe thấy người tới nhưng thân thể Từ Thừa Phong đã co rúm lại như một phản xạ có điều kiện, trong cổ họng phát ra âm thanh "gừ gừ" như một con thú hoang.

Lâm Tịch đáp lễ với Tiếu Xuyên, ý nói Tiếu Xuyên cứ làm tiếp công việc, không cần để ý đến mình. Sau đó, hắn liền đi tới trước phòng giam đang nhốt Từ Thừa Phong.

Nhìn thấy cừu nhân ngày đêm mình luôn nguyền rủa thản nhiên xuất hiện, đi tới trước mặt mình, tiếng hít thở nặng nề trong cổ họng Từ Thừa Phong càng lúc càng rõ hơn.

- Ta vừa nghe ngươi hỏi tại sao hôm nay bên ngoài lại náo nhiệt như vậy phải không?

Lâm Tịch thản nhiên nhìn Từ Thừa Phong, nhìn tên công tử thế gia không ai sánh nổi mấy ngày trước, bình thản nói:

- Đó là vì phán quyết cuối cùng cho đại án Ngân câu phường đã được công bố...người bên Hình ti cũng tới rồi.

Hơi dừng lại chốc lát, Lâm Tịch tiếp tục nói:

- Dân chúng trấn Đông Cảng rất chất phát, mặc dù phần lớn không có ai trong bọn họ làm quan, nhưng bọn họ lại cảm thấy chuyện này rất đáng vui, nên bọn họ đang tổ chức tiệc ăn mừng.

Thân thể Từ Thừa Phong cứng lại, hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Tịch, đôi mắt đấy vẫn tràn đầy sự oán độc, nhưng hiện giờ đã có thêm nỗi sợ hãi vô hình.

- Chắc chắn bây giờ ngươi rất muốn biết kết quả phán quyết, nhưng bởi vì hận ta thấu xương, nên mặc dù rất muốn biết nhưng ngươi lại không hỏi ta.

Lâm Tịch nhìn Từ Thừa Phong, nói:

- Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, phán quyết dành cho ngươi chính là ngàn đao lăng trì thị chúng, giữa trưa ngày mai hành hình.

- Lâm Tịch...ta có làm quỷ cũng không tha cho ngươi.

Một tiếng rống to thê lương khiến cho người ta nghe xong phải sợ hãi đến nỗi ban đêm nằm ngủ gặp ác mộng từ trong miệng Từ Thừa Phong phát ra.

Không có ai có thể ngờ rằng Từ Thừa Phong gầy yếu có thể rống to như vậy, cả người hắn mạnh mẽ từ trên mặt đất nhảy lên, giương tay múa chân như muốn xé Lâm Tịch ra từng mảnh nhỏ. Nhưng một âm thanh chói tai do kim loại va vào nhau vang lên, cả người hắn bị xiềng xích kéo xuống đất lại, một lần nữa hắn điên khùng tru lên như con thú hoang.

Lâm Tịch bình tĩnh nhìn Từ Thừa Phong như lệ quỷ đằng trước, lắc đầu nói:

- Ta không sợ quỷ, ngươi không nên bắt chước mấy lão thầy bói kia mà dọa ta...Hơn nữa, đáng ra ngươi đã phải suy nghĩ đến kết quả như thế...bởi vì nếu như bên trên có người muốn cứu người, họ sẽ không để ngươi bị nhốt tại một phòng giam nho nhỏ ở trấn Đông Cảng như vậy, ít ra phải chuyển đến một phòng giam khác. Ngoài ra, còn có mồi lửa của Mã Hồng Tuấn nữa.

Lâm Tịch nhìn Từ Thừa Phong, trào phúng nói:

- Chẳng lẽ ngọn lửa đốt cháy Điển ngục hôm đó chưa đốt cháy hết hi vọng trong lòng ngươi sao?

- Lâm Tịch! Phụ thân ta sẽ không tha cho ngươi!

Từ Thừa Phong lại hét lên như dã thú, nhưng ngoại trừ những vết bẩn ra, khuôn mặt hắn đã có thêm hai dòng nước mắt nhạt nhòa.

- Thật đáng tiếc.

Lâm Tịch ôn hòa nhìn Từ Thừa Phong như đang đồng tình với hắn, nói:

- Đã có chứng cứ xác minh Từ Thừa Phong cấu kết với người tu hành Thiên ma quật, mà bây giờ hắn ta đã bỏ trốn, không biết đã đi đến nơi nào. Tất cả gia sản Từ gia các ngươi đều bị tịch thu, nên phụ thân ngươi chắc chắn không thể giúp ngươi được.

Âm thanh bi thương của Từ Thừa Phong đột nhiên biến mất, sau đó thân thể hắn co lại, co rụm lại như đang cuộn tròn vào trong.

- Xem ra ngươi cũng biết bị ngàn đao lăng trì là việc rất thống khổ.

Lâm Tịch nhìn Từ Thừa Phong, chậm rãi nói:

- Ngày mai người sẽ hành hình ngươi là một đao thủ có danh tiếng ở phủ Quận trưởng. Ta đã cẩn thận hỏi hắn quá trình hành hình, hắn nói với ta rằng hắn mài đao rất sắc bén, khi đao cứa vào người ngươi, sợ rằng sẽ không thống khổ như ngươi đã nghĩ dâu. Nhưng phần lớn người bị hành hình lại không thể nào không sợ hãi và đau khổ trong trường hợp này, từng miếng từng miếng thịt bị cắt nhỏ ra, sau đó thấy máu tươi của chính mình đổ xuống, thân thể từ từ biến dạng...

- Im đi! Đừng nói nữa!

Lâm Tịch vẫn chưa nói hết liền bị Từ Thừa Phong rống to cắt đứt.

- Ta cảm thấy ý chí của ta tốt hơn ngươi, bởi vì so với ngươi ta là một người không sợ chết. Nhưng ta thấy nếu như đổi là ta, ta cũng không thể chịu được.

Nhưng Lâm Tịch lại không quan tâm đến việc Từ Thừa Phong đang khóc thét, chậm rãi nói:

- Cho nên, bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, một cơ hội ngươi không phải chịu cơn đau đó.

Tiếng rống như dã thú của Từ Thừa Phong lại dừng lại, trước mặt Lâm Tịch bây giờ chỉ có tiếng thở vô cùng nặng nề.

- Cơ hội...cơ hội gì?

Lâm Tịch chờ, chờ đến lúc Từ Thừa Phong run rẩy nói ra bốn chữ này. Cổ họng hắn đã bị nghẹn rồi, thân thể còn đang run rẩy liên tục, áo đang mặc bị mồ hôi làm ướt đẫm, cả người phát ra mùi vị chua chua không chịu được.

Lâm Tịch nhìn Từ Thừa Phong, trầm giọng nói:

- Ta muốn biết một người...người đã vừa nhìn người khác gian dâm, vừa dùng roi quất lên người Vương Tư Mẫn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Trong lúc nói chuyện với Vương Tư Mẫn, hắn đã để nhân viên cục cảnh sát mau chóng đi dò hỏi tin tức của những cô gái còn lại được cứu thoát trong đại án Ngân câu phường, nhưng tất cả vẫn còn khỏe mạnh. Nếu như không có ai ám sát những cô gái còn lại, như vậy...Vương Tư Mẫn đã từng tiếp xúc với một người rất đặc biệt, một người có năng lực mời môn khách về làm tử sĩ.

Bất kỳ quan viên Vân Tần nào cũng biết để có được một tử sĩ tuyệt đối trung thành với mình, sợ rằng còn khó hơn việc mời một người tu hành về làm thuộc hạ cho mình.

Sau khi nói chuyện xong với Vương Tư Mẫn và tra xét lại bản khẩu cung mấy ngày trước, hắn liền phát hiện người đặc biệt mà Vương Tư Mẫn đã tiếp xúc chỉ có một, đó là người đã dùng roi gây nên những vết thương trên mặt nàng.

Tính đến thời điểm được Lâm Tịch giải cứu, thời gian Vương Tư Mẫn bị bắt vào Ngân câu phường cũng không quá lâu. Mặc dù nàng đã chịu rất nhiều đau khổ, nhưng những người hành hạ nàng hầu hết đều là người của Ngân câu phường, chỉ có một người đàn ông đeo mặt nạ là người ngoài.

Lúc ấy nàng bị trói đưa vào một gian phòng có vách ngăn, từ gian phòng đó nàng có thể thấy được những gì đang diễn ra ở gian phòng lớn hơn bên cạnh.

Trong gian phòng lớn đấy có một tên phú thương đang gian dâm hai cô gái, mà người đàn ông mang mặt nạ sau khi bước vào gian phòng có vách ngăn, hắn ta không ngừng nhìn về gian phòng lớn, vừa thở hổn hển nói rất nhiều từ ngữ thô tục, vừa dùng roi quất mạnh vào người nàng. Cho nên, người phái ra tử sĩ ám sát Vương Tư Mẫn hôm nay rất có thể là người đàn ông mang mặt nạ này, bởi vì Vương Tư Mẫn đã từng thấy hình dạng, nghe được giọng nói người này.

...

Lâm Tịch vừa nói xong liền cẩn thận quan sát nét mặt Từ Thừa Phong, hắn thấy khuôn mặt Từ Thừa Phong đang biến đổi, nhưng lại không mở miệng nói chuyện, Lâm Tịch lập tức biết mình đã đoán đúng rồi, hung thủ nhất định là người đàn ông đeo mặt nạ.

Bởi vì đến từ một thế giới khác, nên so với người khác có rất nhiều thứ Lâm Tịch hiểu biết hơn rất nhiều, chính nhờ vậy nên hắn mới trào phúng suy đoán: "Chẳng lẽ người đàn ông này không làm được việc kia...nên hắn mới biến thái đến như vậy? Mà cũng chỉ có làm vậy mới có thể thỏa mãn được dục vọng hắn không thể nào có được."

Khuôn mặt Từ Thừa Phong càng lúc càng tươi tỉnh hơn.

Chỉ sợ một cửa hàng bán rất nhiều mặt hàng cũng không thể lộn xộn bằng những biểu cảm xen lẫn nhau trên khuôn mặt hắn như lúc này.

Lâm Tịch biết đối với một người mà ý chí họ đã bị phá hủy hoàn toàn, điều quan trọng nhất chính là không để cho họ có cơ hội nghỉ ngơi, nên hắn liền cười lạnh, nói:

- Sao hả? Không muốn nói sao? Nếu như ngươi muốn nếm cảm giác ngàn đao lăng trì cũng dễ thôi. Dù sao ta đã được thăng lên làm Tạm quyền tổng trấn trấn Yến Lai, vụ án này đã kết thúc, không quan hệ với ta nữa. Hơn nữa, ta cũng không muốn chọc tới một đối thủ rất có thể địa vị rất lớn.

Vừa nói xong, hắn liền xoay người muốn đi ra.

- Ngươi có thể...tha mạng cho ta?

Từ Thừa Phong nhất thời khàn giọng nói to.

- Không có ai có thể cứu ngươi cả.

Lâm Tịch lắc đầu, nhìn Từ Thừa Phong nói:

- Nhưng ít nhất ta có thể cho ngươi thống khoái.

Từ Thừa Phong gào khóc:

- Ta có thể nói cho ngươi biết...nhưng ta cũng chưa từng thấy khuôn mặt người này, cũng không biết hắn là ai, chỉ có phụ thân ta mới biết thân phận của hắn. Hắn đã tới Ngân câu phường mấy lần, mỗi lần đều từ sông đi tới, vào Ngân câu phường liền mang mặt nạ...ta chỉ biết thân phận của hắn cực kỳ tôn quý...còn nữa, ta còn biết hắn là một hoạn quan.

- Hoạn quan?

Khi mới nghe Từ Thừa Phong nói, Lâm Tịch đã cau mày lại. Nhưng đến khi nghe được hai chữ này, hắn không nhịn được kinh ngạc lên tiếng.

Dù là Vân Tần hay Đường Tàng, cả hai cũng không có loại thái giám như vậy, ngoại trừ các thị vệ ra, trong hoàng cung đều là cung nữ.

Rõ ràng thế giới này không có thái giám...vậy tại sao lại có hoạn quan?

- Bởi vì ta rất tò mò không biết tại sao hắn lại biến thái như vậy...nên ta đã từng rình coi hắn thay quần áo, phát hiện hạ thân hắn đã bị binh khí chém rụng.

Âm thanh gào khóc của Từ Thừa Phong lại vang lên.

Lâm Tịch nhíu mày, vừa suy nghĩ cẩn thận liền hiểu rõ mọi chuyện. Mặc dù thế giới này không có thái giám, nhưng rất có thể vì vài nguyên nhân đặc biệt mà trở thành tàn phế như vậy, tuy nhiên, những gì Từ Thừa Phong vừa nói lại không có đầu mối cụ thể nào, muốn tìm người này là một việc rất khó khăn. Không biết có thể từ những tư liệu của Chính vũ ti mà điều tra được gì không, bởi vì người này nhất định là một quan viên cao cấp ở rất xa lăng Lộc Đông, khi nghe được giọng nói của hắn Vương Tư Mẫn đã nhận ra hắn không phải là người ở đây.

- Những gì biết ta đã nói rồi, có thể cho ta thống khoái rồi chứ!

Từ Thừa Phong lại tiếp tục gào khóc.

Lâm Tịch đang rất bực mình, thuận miệng nói:

- Cái gì cũng không biết, ngươi còn muốn thống khoái?

Bình Luận (0)
Comment