Tiên Ma Biến

Chương 222

- Ý của công tử là đợi người tu hành Đại quốc sư này đi, sẽ tập kích một đoàn xe hàng khác?

Trần Phi Dung trợn to hai mắt, lần đầu tiên nhíu mày lại, nói:

- Nếu dám giao dịch với một bên có người tu hành Đại quốc sư, rất có thể bên kia cũng có một người tu hành lợi hại không kém, công tử còn dám thử sao? Công tử điên rồi sao?

Nhưng khi nhìn sang Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y, nàng lại cười cười, trong nụ cười còn ẩn ý thần sắc đắc thắng, nói:

- Công tử làm như vậy, các ngươi lại không ngăn cản...hơn nữa, không những không cảm thấy hắn bị điên mà còn muốn theo hắn, ta sợ các ngươi cũng điên rồi.

- Nhưng mà, ta cũng là một kẻ điên, kẻ điên đi với kẻ điên là rất tuyệt vời.

Nàng nhìn Lâm Tịch, gật đầu:

- Ta đi với công tử.

- Ta đi với công tử.

Nàng nói lại một lần, dứt khoát gật đầu.

Lần này là nàng nói cho chính mình nghe.

Đối với nàng, đây là một trận cược, nhưng cuộc sống hiện tại của nàng đã là một trận cược đối với bản thân mình.

- Lâm Tịch, cô ta xuất thân là phục vụ ở tửu quán bất chính, làm như vậy rất dễ bị những người trong triều đình lên án, lấy cớ công kích.

Khương Tiếu Y nhìn Lâm Tịch, thấp giọng nói.

Lâm Tịch đã từng không dưới một lần chứng tỏ những trực giác rất kỳ lạ trước mặt hắn và Biên Lăng Hàm, nên hắn không lo lắng Lâm Tịch làm việc mà không có suy luận phán đoán. Nhưng việc Trần Phi Dung xuất thân từ những nơi không tốt lại không liên quan đến trực giác, mà hắn là bằng hữu tốt của Lâm Tịch, nên phải lên tiếng nhắc nhở Lâm Tịch.

Biên Lăng Hàm cũng nhìn Lâm Tịch, thầm lắc đầu.

Nàng vốn là một cô gái Vân Tần chính thống, nếu như nói nàng phải chấp nhận một người có diễn xuất và tính cách như Trần Phi Dung thì đó chắc chắn là việc rất điên cuồng và hơi kích thích thần kinh. Mặc dù môn khách của người tu hành rất khổ cực, mặc dù Trần Phi Dung thật lòng muốn theo Lâm Tịch gầy dựng sự nghiệp, nhưng nàng vẫn cảm thấy thu Trần Phi Dung làm môn khách là việc không tốt.

- Ta không để ý đến xuất thân, bởi vì cách nhìn đấy chỉ do người khác đặt ra. Ta chỉ để ý đến việc mình có thể xác minh được điều tốt hay không, có thể làm chuyện mình thích hay không.

Thấy hai bằng hữu tốt của mình một lên tiếng, một yên lặng đứng nhìn, hắn chỉ yên lặng lắc đầu, sau đó nhìn Khương Tiếu Y nói:

- Ta coi trọng là phẩm hạnh của người đấy...mà cái này...cần phải có thời gian chứng minh.

Khương Tiếu Y cúi đầu, như đang suy nghĩ ý nghĩa lời Lâm Tịch vừa nói. Mà Biên Lăng Hàm lại hơi tức giận, nói:

- Ngươi trước giờ vẫn vậy, làm việc tùy tâm, không biết quan tâm gì cả, ta cũng không biết thế gian này có việc gì có thể khiến ngươi kính sợ hay không.

Lâm Tịch vỗ vỗ bả vai người bằng hữu đã hơi tức giận, nhẹ giọng nói bên tai nàng:

- Có, thứ ta kính sợ nhất chính là nhân tính...Hôm đó, khi thấy đại thúc Trần Dưỡng Chi hô to trước lúc lâm chung, ta đã cảm nhận được sức mạnh nhân tính...Nguyên nhân khiến những thôn dân kia ở lại sườn núi không phải vì quan hàm của ta, càng không phải là võ lực của ta, mà chính là nhân tính.

- Công tử tên Lâm Tịch?

Trần Phi Dung không nghe được những gì Lâm Tịch vừa nói bên tai Biên Lăng Hàm, nàng đang quan sát Lâm Tịch thật kỹ sau khi nghe được những lời Lâm Tịch nói khi nãy:

- Ngài đúng là một người rất thú vị...ông chủ.

Trong khoảnh khắc này, ánh mắt của nàng hơi trầm xuống, nhưng sâu trong đấy lại có chút kích động.

Dường như trong đầu nàng bây giờ chỉ có tòa thành mỹ lệ ở Trung Châu, nàng chợt cảm thấy rốt cuộc mình đã thay đổi được một phần số phận của mình.

Chẳng qua sắc trời lúc này rất tốt, chỉ có tiếng vượn kêu không ngừng vang lên trong khu rừng bên cạnh, nên không có ai cảm nhận được sắc mặt đang thay đổi của nàng, không nhận ra được suy nghĩ trong tâm nàng.

Trên bầu trời đen nhánh đấy, đột nhiên có một ngôi sao sáng lóe lên, tựa hồ hưởng ứng tâm nguyện của nàng.

...

Tất cả những thi thể còn nguyên vẹn và xác ngựa đều bị ném đến một khe núi cách đấy không xa.

Chỉ cần một buổi tối, tất cả sẽ bị các loài dã thú gặm đến mức cả xương cũng không còn, nên thành viên hai đoàn xe không cần phải lo lắng lắm.

Bỗng nhiên có tiếng vó ngựa nặng nề từ con đường núi truyền đến.

Tám người cưỡi khoái mã dừng lại ngay trước "Lông chim" đang quỳ cạnh đoàn xe.

"Lông chim" chính là người duy nhất còn sống được người tu hành Đại quốc sư kia tha mạng, cũng là thủ lĩnh của đám thổ phỉ đầu đội khăn đỏ, ở động Bắc Thương có hung danh không nhỏ.

- Là Trần Phi...

Vào lúc tám con ngựa dừng lại, nghe được phía sau có âm thanh sắc bén đại đao được tuốt khỏi vỏ, "Lông chim" khàn giọng kêu lên.

Nhưng hắn vừa mới kêu được hai chữ thì bỗng nhiên có ánh đao sắn bén chém vào cổ hắn, khiến hắn không thể nói được nữa.

Nhiều năm chinh chiến, khi thấy dưới tay mình đã có hơn trăm tên võ giả từng vào sinh ra tử, khi thấy mình đã chính thức trở thành người tu hành, "Lông chim" luôn cảm thấy mình đã là một nhân vật. Nhưng đến hôm nay, khi đầu lâu mình bay lên, hắn chợt tỉnh ngộ lại và hiểu rằng nếu như so với các nhân vật thật sự, mình quả thật giống như đống phân chó ngoài đường, không khác gì nhau.

Bởi vì đối với đối thủ như hắn, ngay từ đầu những người này đã tỏ ra không hề hứng thú, thậm chí là không quan tâm đến việc ai là người đứng sau lưng xúi giục.

Lâm Tịch cực kỳ kiên nhẫn ẩn núp trong bụi cỏ hoang, yên lặng nhìn bọn người này dẫn "lông chim" chạy theo sau ngựa bọn hắn. Sau khi đám ngựa dừng lại trước đoàn xe, một tên võ giả phía sau liền lấy trường đao ra chém bay đầu "lông chim".

Từ sự lạnh lùng của những người này đối với sinh mạng và máu tươi, Lâm Tịch có thể nhận ra những người này đáng sợ như thế nào. Nhưng sợ rằng cho dù các thành viên hai đoàn xe cẩn thận hơn nữa, họ cũng không thể ngờ lại có người có ý định tập kích mình sau khi chứng kiến toàn bộ sự việc trên.

Hai đoàn xe ngựa bắt đầu chọn ngựa. Sau khi chọn được những con ngựa thích hợp nhất để tiếp tục kéo đoàn xe của mình, bọn họ lập tức giết chết những con ngựa còn lại, làm cho trong không trung càng thêm mùi máu tươi tanh tưởi.

Lâm Tịch không để ý đến những người khác, ánh mắt hắn vẫn luôn chăm chú nhìn người tu hành Đại quốc sư có bộ ria mép được cắt tỉa cẩn thận kia.

Có một người như vậy xuất hiện ở đây, việc có thể bắt được tên hoạn quan kia đã trở thành hi vọng quá xa xôi. Lâm Tịch và các bạn mình chỉ có thể lựa chọn tập kích, xem thử hai đoàn xe này đang giao dịch đồ vật gì và có thân phận như thế nào.

Sau khi chém chết những con ngựa không cần dùng đến, hai đoàn xe này cũng không để Lâm Tịch đợi thêm bao lâu nữa.

Hai đoàn xe ngựa tiếp tục đi tới phía trước, nhưng các thành viên đã đổi ngược với nhau.

Thành viên của đoàn xe ngựa từ động Bắc Thương đến đây giờ đã leo lên các cỗ xe ngựa từ sườn núi đi đến, trở về động Bắc Thương. Mà đoàn xe ngựa có người tu hành Đại quốc sư kia cũng leo lên những chiếc xe ngựa từ động Bắc Thương tới, quay về sườn núi.

- Ông chủ, ông chủ muốn tập kích đoàn xe này thật chứ?

Thấy ánh mắt Lâm Tịch đang chăm chú quan sát đoàn xe ngựa trở về động Bắc Thương, Trần Phi Dung nhẹ nhàng hỏi. Text được lấy tại http://truyenggg.com

Lâm Tịch không lên tiếng, lẳng lặng gật đầu.

Trần Phi Dung nói:

- Cách nơi này năm dặm, bên cạnh con đường núi có một khu rừng đá, địa hình bên trong rắc rối phức tạp, người không quen ắt sẽ đi lạc. Hơn nữa, trong đấy có một loại khỉ hoang tính tình nhát gan, chỉ cần thấy người là bọn nó sẽ bị kinh sợ, chạy tán loạn khắp nơi, tạo ra không ít tiếng vang mê hoặc đối phương. Nếu như tình hình không ổn, chúng ta cũng có thể chạy vào bên trong, cơ hội nhiều hơn.

Lâm Tịch vẫn không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên, ý nói Trần Phi Dung hãy dẫn đường.

Trần Phi Dung cười nhẹ, bắt đầu di chuyển.

Có thể nhận thấy khi vào trong khu rừng này, dường như nàng đã quen thuộc đến mức như cá đang bơi lội tự nhiên trong nước, thậm chí con đường nàng dẫn đi còn hoàn mỹ hơn Lâm Tịch tưởng tượng, không hề làm kinh động đến bất cứ chim thú rừng nào.

...

Trần Phi Dung nhanh chóng đi qua một khe suối hẹp.

Trước khi gặp Lâm Tịch, trước khi quay lại khe suối hẹp này, nàng cảm thấy cuộc sống của mình giống như một vực sâu dài hẹp.

Hiện giờ nàng đã nhảy qua vực sâu dài hẹp đấy, nhưng tương lai phía trước thế nào nàng không thể nào biết trước được. Nàng không thể dự đoán trước những gì sẽ diễn ra với mình, nhưng sau khi đã nhảy qua, nàng lại cảm thấy rất thoải mái.

Sau khi dẫn Lâm Tịch, Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm đến nơi ẩn núp, cúi người ngồi xuống một mảng cỏ hơi ươn ướt, nàng không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Khi còn bé nàng rất thích nhìn bầu trời đêm đầy ánh sao, nhưng bây giờ nàng còn thích hơn.

Bởi vì trong đêm tối không có ánh mặt trời, nhưng những vì sao đang tỏa sáng lấp lánh trong bầu trời đêm kia lại làm cho người ta cảm thấy quang minh và hi vọng.

Thật là đúng dịp, bởi vì ngay lúc này nàng lại thấy được một vì sao rơi ở trên đấy, xẹt qua đường chân trời.

Trên khuôn mặt diễm lệ đấy, một nụ cười ngây thơ đã xuất hiện.

Lâm Tịch cảm nhận được biến hóa trên khuôn mặt cô gái đang ngồi cạnh mình, sau đó ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy một ngôi sao rơi đang dần biến mất, đó là một vệt sáng dài và đẹp.

Vào lúc này, Trần Phi Dung đeo song kiếm dường như đã biến thành một hình ảnh hoàn toàn khác với cô gái ăn mặc diêm dúa trong tửu quản, Lâm Tịch cảm thấy dường như hiện giờ mới chính là con người thật của Trần Phi Dung.

Từ thần sắc biến hóa khi xem sao rơi, rõ ràng nàng không phải là một cô gái thích làm những chuyện điên cuồng, nhưng từ đầu tới giờ nàng lại làm những chuyện khiến hắn không thể tưởng tượng được.

Khi làm một chuyện điên cuồng, những người điên cần những lý do rất điên, tất nhiên lý do "Đi theo một người rất có khả năng trở thành đại nhân vật, làm phụ tá cho họ" mà nàng đã đưa ra không phải là lý do chính xác, nên hắn có dự cảm sâu trong thâm tâm Trần Phi Dung còn có một ý nguyện chân thành hơn, nên mới khiến nàng cam tâm tình nguyện làm môn khách cho bọn họ.

Chỉ là Lâm Tịch không phải là người bình thường, tư tưởng của hắn cũng hoàn toàn khác với người ở thế giới này. Cho dù là người hắn yêu thích, muốn quan tâm nhất trên đời này, hắn vẫn cho phép đối phương có những bí mật nhỏ không thể nói cho mình được.

Đối với hắn, yêu là hai bên thích lẫn nhau, hiểu lẫn nhau, quý trọng lẫn nhau, chứ không phải là đoạt lấy.

Cũng giống như những gì Trần Phi Dung đã nói với ông già tóc vàng, giữa người với người đúng là đôi khi có những cảm giác và duyên phận rất kỳ lạ. Đúng là hắn không biết gì về Trần Phi Dung, nhưng lại đáp ứng cho nàng làm môn khách của mình, mà khi thấy nụ cười hồn nhiên chất phác của Trần Phi Dung lúc sao rơi xẹt qua, hắn đã đồng ý cho phép Trần Phi Dung có những bí mật của riêng mình.

...

Âm thanh bánh xe trên con đường núi truyền tới.

- Ông chủ, ông chủ có kế hoạch gì không?

Trần Phi Dung đang buồn ngủ vì đợi quá lâu đã tỉnh giấc, xoay đầu hỏi Lâm Tịch đang mở rương gỗ.

Lâm Tịch nhìn nàng một cái, nói:

- Cô và Khương Tiếu Y xuống trước đi, ta và Biên Lăng Hàm sẽ ở đây phối hợp.

Trần Phi Dung ngẩn người, giơ ngón tay cái lên với Lâm Tịch:

- Ông chủ, kế hoạch của ông chủ đúng là không chê vào đâu được, là đỉnh của đỉnh.

Lâm Tịch không ngờ nàng lại phản ứng như thế, lập tức cười nói:

- Vậy cô có xông lên hay không?

Trần Phi Dung nhìn Khương Tiếu Y đang chuẩn bị hành động bên cạnh, nói:

- Hắn cũng xông lên...tại sao ta lại không xông?

Lâm Tịch lập tức nghiêm mặt lại, dặn dò:

- Khi nào ta ra hiệu, các ngươi lập tức chạy nhanh hết sức đến chỗ xe ngựa đó.

Bình Luận (0)
Comment