Mộc Trầm Duẫn ngẩng đầu hét lớn thảm thương giống như một con sói cô độc già nua gần chết, không chỉ vì đau nhức ở gót chân phải, mà còn vì phải đối mặt với những lời giễu cợt của Lâm Tịch nhưng không thể trả thù được.
Vết thương rách ra, máu tươi không ngừng chảy xuôi xuống, ngũ tạng trong cơ thể nóng rực cộng thêm cơn đau nhức ở gót chân, tất cả cho hắn biết mình không thể chạy trốn được nữa. Trong tiếng rống to như dã thú, hắn mạnh mẽ xoay người lại, chân trái đạp mạnh trên mặt đất một cái, dùng khuỷu tay đập mạnh xuống đầu Khương Tiếu Y.
Nhưng ngay lúc này, Lâm Tịch đã xuất hiện trước mặt hắn.
Lâm Tịch nhanh tay thò vào trong ống tay áo hắn, lấy ra một cây trượng ngắn hai màu xanh hồng, mạnh mẽ đánh vào mắt hắn.
Mộc Trầm Duẫn vốn đã cong tay lại định đánh xuống bên dưới, nhưng tình thế bây giờ lại khiến hắn phải duỗi thẳng tay, vỗ vào cây trượng ngắn trong tay Lâm Tịch.
Trong đêm khuya đen nhánh đột nhiên có âm thanh xương vỡ vang lên, cây trượng ngắn trong tay Lâm Tịch phá nát lòng bàn tay Mộc Trầm Duẫn, máu tươi chảy xuôi xuống khiến bàn tay Lâm Tịch hơi trơn trợt, nhưng hắn không những không lùi bước mà còn hưng phấn mở to mắt.
Hắn mạnh mẽ tung một cước, tầm đá rất cao, mục tiêu vẫn là đôi mắt của Mộc Trầm Duẫn.
Mộc Trầm Duẫn biết thời khắc cuối cùng của mình đã tới, một lần nữa hắn rống to lên như dã thú, hai tay cũng phát sáng, muốn mạnh mẽ xé Lâm Tịch ra làm hai.
Nhưng ngay lúc này, hắn đột nhiên sững người, thân thể đông cứng lại, ánh sáng đang tụ tập ở hai tay cũng nhanh chóng biến mất.
Trong lúc khom người, Khương Tiếu Y đã lấy trường đao màu đen trong tay mình đâm vào bụng hắn, tàn nhẫn đâm vào từng chút một.
Vào lúc này, Mộc Trầm Duẫn chưa kịp cúi đầu nhìn xuống, nhưng cảm giác được trong bụng mình xuất hiện mặt đao lạnh như băng giá, hắn đã biết được chuyện gì đang xảy ra.
Hắn là Quốc sĩ trung giai, khắp hành tỉnh Đông Lâm này cũng không có mấy người tu vi trên hắn. Nhưng giờ khắc này đây, đối mặt với hai người tu hành cấp thấp ngày thường hắn không coi vào đâu, tất cả chiến lực, khí lực của hắn đã biến thành hư ảo. Tận mắt nhìn thấy một cước kia càng lúc càng gần mặt mình, hắn cố gắng đưa hai tay lên cao, nhưng lại không có sức để đưa tới trước thêm một phân.
"A!"
Một cước này của Lâm Tịch mạnh mẽ đá vào mặt hắn.
"Phốc!"
Cả người Mộc Trầm Duẫn bị đá ngược ra sau, trường đao trong tay Khương Tiếu Y cũng rời khỏi bụng hắn, một làn máu tươi nóng hổi cùng với nội tạng bị vỡ từ trong bụng hắn phun ra ngoài.
- Giết ta...các ngươi có lợi gì chứ. Cho dù là ta, cũng chỉ là một con cờ nhỏ trong tay thánh thượng, huống chi là bọn người nhỏ bé như các ngươi.
Mộc Trầm Duẫn ngã xuống đất, lấy tay che vết thương lớn trên bụng mình, nhìn Lâm Tịch và Khương Tiếu Y, lớn tiếng hét thảm.
- Từng có người nói cho ta biết...không nên tự coi nhẹ mình. Ta đã nghe tất nhiên phải ghi nhớ trong lòng.
Khương Tiếu Y nhìn khuôn mặt tên Chỉ huy sứ doanh trại Giám quân này lần cuối cùng, trường đao trong tay lại vung lên, chém xuống cổ Mộc Trầm Duẫn.
Đao phong sắc bén chém đứt gân cốt máu thịt, đầu Mộc Trầm Duẫn bay lên cao, máu tươi từ trong cổ hắn phun ra như suối chảy, lại tựa như một đóa hoa đỏ sẫm nở rộ trên gốc cây trong không trung. Có khi mặc dù đích thân nhìn, nhiều người vẫn không biết tại sao máu trong cơ thể con người lại nhiều như vậy.
Lâm Tịch nhìn đầu Mộc Trầm Duẫn bay lên, rơi xuống. Mặc dù hắn không thích cảnh tượng máu tanh này, nhưng vào giờ khắc bây giờ, hắn cũng cảm thấy thật sảng khoái, một cảm giác rất khó tả. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGG
Hắn vỗ vỗ bả vai Khương Tiếu Y, tay nắm trường đao màu đen Khương Tiếu Y đang nắm chặt.
Khương Tiếu Y nghiêng đầu, nhìn thẳng hai mắt Lâm Tịch, tựa hồ muốn tìm được lời giải trong mắt Lâm Tịch.
Lâm Tịch rất kiên định gật đầu với Khương Tiếu Y, Khương Tiếu Y buông đao ra, Lâm Tịch cầm lấy trường đao màu đen, tiến lên một bước, dứt khoát rạch quần áo Mộc Trầm Duẫn ở hạ thân.
Trống rỗng, không có gì cả.
Từ đầu đến giờ hắn làm việc vẫn dựa trên phán đoán của mình, nhưng vào lúc này, mọi thứ đã sáng tỏ.
- Căn nhà này của Mộc Trầm Duẫn rất lớn, tìm một bộ quần áo sạch sẽ không khó. Mau đốt bộ quần áo ngươi đang mặc, sau đó thay một bộ sạch sẽ khác, nhanh chóng đi ra ngoài.
Sau khi xác minh xong vấn đề vẫn luôn nghi vấn, Lâm Tịch lại không trả trường đao màu đen nhuốm máu cho Khương Tiếu Y, chỉ lẳng lặng nhìn người bạn của mình, chân thành nói:
- Cho dù bị chắn lại cũng không nên động thủ, cứ tìm một lý do nào đấy, hoặc nói là đêm ngủ không được, đi dạo xung quanh một chút, tuyệt đối không thể thừa nhận chính chúng ta đã giết Mộc Trầm Duẫn, nói ngươi giết cũng không được, nói ta giết cũng không được.
Khương Tiếu Y không gật đầu, ngược lại nhìn chằm chằm Lâm Tịch, nói:
- Vậy còn ngươi?
- Ta sẽ trốn.
Lâm Tịch nói:
- Chỉ cần không bị bọn bọ bắt ở đây, bọn họ sẽ không thể làm gì được.
Khương Tiếu Y lắc đầu:
- Muốn đi cùng đi, muốn trốn cùng trốn.
- Không được, lần này ta khác với bọn ngươi.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tịch nói mình không thể làm chung một việc với Khương Tiếu Y, hắn nhìn ánh mắt Khương Tiếu Y, nhanh chóng giải thích:
- Ngươi cũng biết trong mắt Hạ phó viện trưởng, ta không giống như những tân đệ tử khác. Hơn nữa, bởi vì ta là người được trưởng công chúa tiến cử tới học viện Thanh Loan, một khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, tất nhiên hoàng đế sẽ nhìn ta với ánh mắt khác bọn ngươi. Ngoài ra, mọi việc lần này diễn ra chỉ vì hoàng đế muốn xem thái độ của ta như thế nào, cho nên, bây giờ Mộc Trầm Duẫn đã chết, mọi con mắt đều sẽ nhìn vào ta. Họ nhất định sẽ dốc toàn lực bắt ta, chưa chắc sẽ quản ngươi. Bởi vì ý của hoàng đế chính là muốn xem ta có giết Mộc Trầm Duẫn hay không, cho nên, chỉ khi nào ta bước vào tòa nhà này, Mộc Trầm Duẫn mới có thể chết. Nếu như ta và ngươi tách ra, nếu như họ bắt ngươi, chính ngươi lại thừa nhận là ngươi giết chết Mộc Trầm Duẫn, không liên quan gì đến ta, còn ta lại chạy thoát, bọn họ nhất định sẽ phải nghênh đón cơn tức giận của hoàng đế. Nói cho cùng cũng chỉ vì hoàng đế cảm thấy một người nhỏ bé như ta uy hiếp đến hắn, nên một khi ta lựa chọn như vậy, hắn sẽ nhất quyết giết ta.
Thần sắc đùa cợt xuất hiện trên khuôn mặt Lâm Tịch, hắn đang đùa cợt với đương kim hoàng đế Vân Tần.
- Hoàng đế là cao thủ thao túng quy tắc, hắn biết thứ duy nhất có thể đối phó ta chính là luật pháp Vân Tần, đây là thứ mà mấy người Hạ phó viện trưởng cũng không thể chống lại, không thể làm trái với ý chỉ hoàng đế. Nhưng chính cách hắn xử trí Mộc Trầm Duẫn lại khiến cho quy tắc do chính hắn đặt ra xuất hiện một điều rất quan trọng, chỉ khi nào bắt được ta trong cuộc ám sát này, hắn mới chứng minh được ta là người đã giết chết Mộc Trầm Duẫn. Trong triều đình, những vị nguyên lão, những Ngôn quan kia cũng đang quan sát, bọn họ làm vậy là vì sợ hoàng đế sẽ làm việc không bất chấp thủ đoạn nào. Cho nên, những gì ta nói lúc trước chính là sự thật, ai có thể chứng minh ta chính là Lâm Tịch? Chỉ cần ngươi không thừa nhận, ta không thừa nhận, trừ khi họ có thể bắt ta ngay trong đêm nay, nếu không, cho dù là hoàng đế hay bất cứ ai, họ cũng không thể chứng minh ta có tội, chỉ có thể tiếp tục cùng ta chơi trong một trò chơi. Học viện cũng biết điều quan trọng nhất của quy tắc này là gì, nên người tới mới là Ám tế ti, chứ không phải người trong học viện.
Một lần nữa tay chân Khương Tiếu Y trở nên lạnh như băng, hắn cũng suy nghĩ cẩn thận rồi, kể từ lúc Lâm Tịch bước vào gian phòng Mộc Trầm Duẫn trong tòa nhà này, nhân vật chính tối nay đã biến thành Lâm Tịch, hơn nữa, những người khác cũng không có tội, có tội chỉ là Lâm Tịch.
- Ngươi đi theo ta ắt sẽ biến thành tòng phạm, không theo ta ngược lại không có chuyện gì, có thể nghênh ngang đi ra ngoài, hoặc sẽ có người lại xem thử ngươi có phải là Lâm Tịch hay không.
Lâm Tịch vỗ vỗ bờ vai hắn, nhẹ giọng nói:
- Nhưng mà, ngươi yên tâm...ta có thể đảm bảo mọi chuyện sẽ ổn. Ta không lừa ngươi, với địa vị của ta trong lòng Hạ phó viện trưởng, cho dù ta bị bắt, nhiều nhất là học viện phải nhượng bộ, ta phải ở dơ vài ngày, chứ không thể chết được. Còn có, ngươi đã biết trực giác của ta rồi, nếu như một mình ta chạy, ta có cảm giác tỷ lệ trốn thoát sẽ cao hơn hai người rất nhiều.
Khương Tiếu Y chưa bao giờ nghi ngờ lời Lâm Tịch nói, nên hắn cũng không do dự. Trong lúc nhiệt huyết sôi trào, hắn gật đầu, nhìn Lâm Tịch nói:
- Ngươi phải cẩn thận.
- Ta đi trước, tạm biệt.
Nói xong câu này, Lâm Tịch liền phất phất tay với Khương Tiếu Y, nhanh chóng chạy theo một hướng khác thoát ra ngoài.
...
Mộc Trầm Duẫn phá cửa sổ chạy trốn, Khương Tiếu Y và Lâm Tịch giết chết Mộc Trầm Duẫn, chia binh hai đường bỏ chạy.
Trong khoảng thời gian đó, Cao Củng Nguyệt đứng trong đình viện không làm gì cả.
Hắn thật sự là một cường giả, từ nhiều năm trước, khắp hành tỉnh Đông Lâm này, người tu hành có thể khiến hắn phải kiêng kỵ chỉ còn hai người, nhưng hắn biết người đứng đối diện mình là tuyệt thế cường giả.
Những âm thanh sàn sạt dưới chân vẫn liên tục phát ra, tựa hồ mỗi một âm thanh là một kiện binh khí rất kỳ quái, bất cứ lúc nào cũng có thể từ dưới đất xuyên qua, tấn công hắn.
Với tu vi bây giờ của mình, hắn cũng không biết trong những âm thanh sàn sạt bên dưới, có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả.
Áng mây đen che kín ánh trăng sáng trên trời đã dời đi chỗ khác, ánh trăng sáng tỏ chiếu xuống, quang ráo không mưa, nhưng Cao Củng Nguyệt lại có cảm giác hắn đang đứng trong một khu vực mưa riêng biệt, thân thể đang bị mưa to trút xuống, mà mỗi một giọt mưa to lại là một kiện hồn binh sắc bén.
Hắn không thể cảm giác rõ ràng được, nên hắn không dám động, chỉ không ngừng tản phát sức mạnh trong cơ thể mình ra ngoài ba thước, giống như lấy một cây dù che mình trong cơn mưa.
Trên người hắn phát ra một luồng khí tức vô cùng kinh khủng, cả người tỏa sáng rực rỡ, thậm chí mặt đất dưới chân hắn bị phản quang như biến thành một loại bảo thạch quý hiếm nào đấy. Không khí xung quanh hắn dường như đã bị bài xích ra ngoài, chính những luồng khí tức hắn đang phát ra đã tạo thành một tầng thủy tinh vô hình để bảo vệ mình lại. Nhưng mồ hôi lạnh trên người hắn càng lúc càng nhiều hơn, ngay cả hai hàng lông mày cũng bắt đầu xuất hiện mồ hôi.
Hắn không thể nào thừa nhận được áp lực kinh khủng này, chỉ có thể ra tay trước. Nhưng hắn không muốn mình phải chiến đấu với một đối thủ kinh khủng như vậy, nên đành phải lên tiếng:
- Cho dù ngươi thắng ta thì sao, ngươi phải hiểu rằng khắp hành tỉnh Đông Lâm này, ta không phải là người mạnh nhất, nhưng người kia chắc chắn sẽ xuất thủ, cho nên, Lâm Tịch không thể chạy thoát được.
- Không thử làm sao biết?
Âm thanh khàn khàn như đao mài đá lại vang lên, ẩn trong đấy là sự bình tĩnh đến lạ thường:
- Hơn nữa, việc đó và ta không liên quan...ta chỉ muốn giữ ngươi ở đây, khiến ngươi không có cách nào ngăn cản hắn rời đi là được.