Tiên Ma Biến

Chương 250

Cây dù màu xanh hấp dẫn ánh mắt Tiết Vạn Đào.

Cơn đau nhức ở lòng bàn tay làm phân tán tâm thần của hắn.

Nhưng Lâm Tịch không ngừng lại. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenggg.com

Sau khi bắt được trường kiếm màu xanh nhạt đang nối liền với tay mình bởi đoạn vải cũ bền chắc, Lâm Tịch tiếp tục xuất kiếm, nhưng hắn không sử dụng thức xuất kiếm quyết liệt của học viện Thanh Loan, mà là thức kiếm nhanh của Trần Phi Dung.

Cây dù màu xanh lá bị khí kình từ trên người hắn phóng ra lướt bay qua đầu Tiết Vạn Đào.

Cả người hắn nhanh chóng xông tới trung tuyến Tiết Vạn Đào, kiếm quang sắc bén lóe lên. Tiết Vạn Đào mất thế chủ động, cho dù là lúc khỏe khoắn nhất, nhưng đối mặt với một kiếm sắc bén đâm thẳng vào ngực như vậy cũng không thể né tránh kịp, chỉ có thể đón đỡ.

Kiếm quang màu xanh nhạt chiếu xuống, sắc mặt Tiết Vạn Đào bỗng nhiên tái nhợt hẳn đi. Hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu vì nguyên nhân gì mà Lâm Tịch từ một người tu vi rõ ràng thua mình rất nhiều trong cuộc vây bắt nhiều ngày trước, nhưng từ lúc bắt đầu đến giờ, hắn lại luôn ở thế hạ phong. Hơn nữa, vào thời khắc này, càng lúc hắn càng cảm thấy tử vong đã ở ngay trước mắt, nhưng hắn đương nhiên không muốn cứ như vậy chết đi.

Cho nên, hắn khẽ lui về sau nửa bước, tranh thủ cho mình một ít thời gian, sau đó hắn cầm ngược đoản kiếm, chắn ngay đầu mũi kiếm của trường kiếm xanh nhạt trong tay Lâm Tịch. Có thể thấy ý định của Tiết Vạn Đào chính là muốn dùng xảo kình đánh bay trường kiếm trong tay Lâm Tịch, chứ không muốn liều mạng với Lâm Tịch.

Vào lúc này, chỉ có tốc độ phản ứng và kinh nghiệm chém giết mới là điểm tựa cho Tiết Vạn Đào.

Nhưng dường như Lâm Tịch đã nghĩ tới trước hắn sẽ làm như vậy. Ngay lúc đoản kiếm màu xanh biếc của Tiết Vạn Đào còn chưa chạm vào trường kiếm của mình, Lâm Tịch đột nhiên hơi nhô người tới trước, toàn bộ sức mạnh và sức nặng thân thể gần như đều tập trung lên thân trường kiếm.

Với tu vi của Tiết Vạn Đào, cho dù Lâm Tịch có dùng hết sức mạnh và sức nặng thân thể để quán chú vào trường kiếm, hắn cũng có thể đẩy lui Lâm Tịch, nhưng ngay lúc song kiếm tương giao, lồng ngực hắn bỗng nhiên đau đớn vô cùng

Hắn và Lâm Tịch đang giằng co sức mạnh với nhau.

"Keng!"

Ngay lúc âm thanh chói tai kim loại va vào nhau vang lên, trường kiếm trong tay Lâm Tịch đã cong lại rồi lập tức bắn thẳng ra, cả người hắn vẫn đứng yên tại chỗ như một cây đinh đóng thẳng xuống đất, nhưng Tiết Vạn Đào lại bị hắn đẩy ra ngoài.

Cây dù màu xanh trên đầu vẫn đang bay xuống.

Tiết Vạn Đào cảm thấy băng gạc quấn quanh ngực mình càng lúc càng ướt hơn, hiển nhiên máu tươi đang chảy ra ở bên trong.

Giờ khắc này Tiết Vạn Đào thậm chí còn không biết nên liếc mắt nhìn cây dù trên đầu hay nhìn vào lồng ngực mình.

Lâm Tịch tiếp tục xông tới phía trước, xuất kiếm đánh tới. Bởi vì từ lúc bắt đầu đến giờ hai chân của hắn dùng quá sức, bề mặt và đáy đôi giày vải hắn đang đeo đã rách ra, hắn cũng cảm thấy da thịt của mình đang căng phồng lên, tựa hồ có thể nổ bất cứ lúc nào, nhưng hắn lại chưa bao giờ cảm thấy mình lại tràn trề sức mạnh như bây giờ.

Giết được Mộc Trầm Duẫn, báo thù cho mười mấy bộ bạch cốt trên đảo treo cổ và Vương Tư Mẫn, hắn rất cao hứng.

Trốn thoát khỏi cuộc vây bắt trong núi Tam Mao, phát hiện mỏ đá Long Quang, nếm được mùi vị linh chi gai đỏ mà các đạo nhân tiêu dao ở Bạch Vân quán năm xưa dùng để nấu canh, hắn rất cao hứng.

Hắn đột phá đến Hồn sư cao cấp, ngay cả những cọng tóc nhỏ nhất cũng có thể không gió nhẹ cánh tung bay giống như những cao thủ trong phim ảnh hắn đã từng xem, hắn rất cao hứng.

Hắn từ trong núi đi ra, cảm nhận được sự vui mừng của phụ nhân kia khi mình tặng bụi hoa lan quý hiếm, hắn cảm thấy thật đáng mừng.

Từ những niềm vui và cao hứng lúc trước, tất cả dồn lại làm cho hắn cảm thấy thật sảng khoái, thân thể đạt đến trạng thái tốt nhất trước nay chưa từng có.

"Keng!"

Tiết Vạn Đào dĩ nhiên không muốn né tránh một kiếm rất trực tiếp này của Lâm Tịch, đợi đến lúc trường kiếm của Lâm Tịch gần đâm đến mặt mình, hắn mới dùng đoản kiếm chặn lấy.

"Ầm!"

Chân của hai người gần như cùng lúc đụng vào nhau.

Một luồng khí kình nổ tung giữa hai người, thân thể Lâm Tịch hơi lảo đảo qua hai bên, tưởng như không đứng vững, nhưng hắn lại nhanh nhẹn dùng một tay chống xuống đất, sau đó lộn nhào ra một bên, vững vàng đứng lại.

Tiết Vạn Đào không hề lui về sau một bước, nhưng lại cúi thấp đầu xuống.

Trên tấm băng gạc ở ngực, có những giọt máu tươi lớn như hạt đậu thẩm thấu ra bên ngoài.

Cây dù màu xanh đáng lẽ đã rớt xuống trên mảnh đất giữa hắn và Lâm Tịch, nhưng lại bị luồng khí kình bộc phát giữa hai người vừa rồi thổi bay lên cao.

Lâm Tịch tấn công theo một cách đơn giản nhất. Hai chân đạp mạnh xuống mặt đất, cả người phóng lên cao, tay nắm chặt trường kiếm, kiên quyết dùng đao thế chém vào cổ Tiết Vạn Đào.

Tiết Vạn Đào hơi ngã người qua một bên, một kiếm này lướt qua vai trái của hắn, nhưng hắn còn chưa kịp phản kích lại nhân lúc chiêu thế của Lâm Tịch chưa dứt, cả người Lâm Tịch lại nhanh chóng đến bên cạnh hắn, tiếp tục dùng đao thế, chém vào lưng của hắn.

Đây là đao của An Khả Y.

Với trạng thái tốt nhất của thân thể, đao thế của Lâm Tịch đã gần đạt tới mức nhanh như An Khả Y.

Tiết Vạn Đào không thể xoay người kịp, kiếm của Lâm Tịch chém rách quần áo của hắn. Hắn lập tức trở tay, đoản kiếm màu xanh biếc trong tay lập tức chặn đứng lưỡi kiếm sắc bén đã gần chém vào thân thể mình.

Âm thanh kim khí va vào nhau lại vang lên.

Có thể nói một kiếm vừa rồi của Tiết Vạn Đào chuẩn xác vô cùng, nhưng sức mạnh ẩn chứa trong chiêu kiếm vừa rồi của Lâm Tịch lại rộng lớn như biển cả, toàn bộ mạnh mẽ vỗ vào người hắn.

Tiết Vạn Đào lập tức bay nhào tới trước, há miệng rống lên một tiếng thê lương.

Hắn phun ra một ngụm máu.

Miếng băng gạc quấn quanh ngực hắn bị máu tươi thấm ướt, tay trái hắn khẽ đặt lên miếng băng gạc, nhưng máu tươi không ngừng chảy ra.

Tiêu Thiết Lãnh bất giác đi tới trước một bước.

Giữa ông ta và Tiết Vạn Đào không có giao tình gì, nhưng Tiết Vạn Đào là người tu hành của đế quốc Vân Tần, nên bước vừa rồi của ông ta chính là vì lòng trung thành và không nỡ lòng đối với đế quốc.

Một bóng người màu đen xuất hiện trước mặt ông ta.

Ngay lúc ông ta sải bước ra, giảng viên học viện Thanh Loan Quách Phóng Ưng mặc áo bào màu đen cũng bước ra, chắn trước người ông ta.

Quách Phóng Ưng không lên tiếng, nhưng tất cả quan viên ở đây đều cảm thấy kinh hãi, không có ai dám bước ra nữa.

...

Tiết Vạn Đào rơi xuống đất, quỳ một chân, miệng lại ho ra một ngụm máu tươi.

Chỉ là một tân đệ tử học viện Thanh Loan đã có chiến lực và thủ đoạn như vậy...đến lúc này, hắn mới hiểu tại sao người đang ngồi trên long ỷ ở Trung Châu lại chú ý đến một người có thân phận thấp kém như Lâm Tịch, thậm chí còn ép Lâm Tịch phải lựa chọn.

Mỗi một giọt máu tươi chảy ra ngoài, sức mạnh trong cơ thể hắn cũng dần biến mất theo.

Hắn biết nếu như mình tiếp thêm vài kiếm của Lâm Tịch, vậy cho dù lưỡi kiếm của Lâm Tịch không chém trúng, máu tươi của mình cũng sẽ từ từ chảy hết.

Nhưng hắn vẫn không tin mình không thể nào giết chết Lâm Tịch được.

Một tiếng gào thét nhưng tiếng hét dã thú chuẩn bị liều mạng từ trong miệng hắn phát ra. Hắn điên cuồng vận chuyển hồn lực trong đan điền, muốn biết cơn đau đớn từ nửa lòng bàn tay trái đã bị đứt đoạn và vết thương ở ngực biến thành sức mạnh của mình, cùng nhau phát ra bên ngoài.

Một khí tức cường đại từ trên người hắn dâng lên.

Đoản kiếm màu xanh biếc trong tay hắn phát ra kiếm quang dài gần như với chiều dài đoản kiếm, trông vô cùng chói mắt.

"Vèo!"

Thanh kiếm này xuyên thủng không khí đằng trước, đâm tới cổ họng Lâm Tịch.

Lâm Tịch xông tới trước, trường kiếm Thần lê dũng mãnh trước nay chưa từng có, chém xuống đoản kiếm trong tay Tiết Vạn Đào.

Hai thanh kiếm này chuẩn bị tiếp xúc với nhau một lần nữa, nhưng ngay lúc này, Tiết Vạn Đào bỗng nhiên nở nụ cười lạnh và trào phúng.

- Đây là do ngươi dạy ta...

Khi hắn lên tiếng, đoản kiếm xanh biếc trong tay hắn đã rời tay bay ra, bắn về mặt Lâm Tịch.

Bàn tay trái chỉ còn một nửa của hắn cũng vung lên, nhắm ngay trường kiếm màu xanh nhạt.

Cùng lúc đó, chân phải hắn đạp mạnh xuống đất một cái.

Tu vi của hắn ta chỉ là Đại hồn sư trung giai, hồn lực chưa thể mạnh mẽ đến mức khiến cho nguyên khí trong trời đất có thể tụ tập lại và tồn tại ở thân kiếm quá lâu, nên ngay lúc thoát khỏi tay hắn, kiếm quang bao quanh đoản kiếm màu xanh biếc lập tức ảm đạm đi, trông chỉ giống như một mũi tên bình thường. Nhưng ngay lúc chân phải hắn mạnh mẽ đạp xuống đất, đôi giày vải màu xám tro bỗng nhiên rách tóe, sau đó có một luồng sáng màu lam bắn ra.

Đây là một cây châm nhỏ màu lam dài khoảng ngón tay út.

Đây là sát chiêu cuối cùng của hắn.

Trường kiếm trong tay Lâm Tịch đâm xuyên qua nửa bàn tay trái của hắn, khiến cho máu tươi rơi xuống nhiều hơn, khiến cho toàn bộ quan viên đang đứng xem bên cạnh phải biến sắc, nhưng hắn vẫn nở nụ cười lạnh lùng và giễu cợt.

Lấy máu thịt bản thân khống chế binh khí đối phương, đồng thời tranh thủ cho mình thời gian để tung sát chiêu thực sự, đây chính là điều Lâm Tịch đã dạy hắn.

Cho dù là Đại hồn sư cùng giai cũng không thể nào lường được hắn có sát chiêu cuối cùng này, tuyệt đối không thể tránh được cây châm nhỏ màu lam ấy.

- Chết đi!

Sâu trong thâm tâm, hắn gào to lên hai chữ này, cảm thấy thật quá sung sướng.

Nhưng ngay lúc đó, cả người hắn bỗng nhiên cứng đờ, thê lương hét lên.

Trở về một tức trước.

Vào lúc trường kiếm Lâm Tịch vừa mới đâm xuyên nửa bàn tay trái của hắn, Lâm Tịch bỗng nhiên bất ngờ nhấc chân lên, tạo thành tư thế con chó đang đi tiểu.

Bất kỳ người tu hành nào cũng không thể làm động tác này, nhất là ngay lúc đang sử dụng kiếm đâm đối thủ, bởi vì tư thế này rất khó để đứng vững, càng khó phát lực hơn.

Đây là một động tác đáng lẽ không thể tồn tại vào lúc này, vô cùng xấu xí.

Đoản kiếm màu xanh biếc rời tay Tiết Vạn Đào bay xẹt qua mặt Lâm Tịch, tạo thành một vết máu nhàn nhạt ở trên gương mặt Lâm Tịch, mà luồng ánh sáng màu lam từ dưới chân hắn bắn ra cũng trống không bay qua giữa hai chân Lâm Tịch.

"Rầm!"

Một tiếng động vang lên, luồng ánh sáng màu lam này đụng vào một cây cột bằng gỗ ở phòng khách phía sau, ngay cả đuôi châm cũng bay thẳng vô trong.

Tiết Vạn Đào gào thét không phải vì đau đớn, mà là vì tuyệt vọng, vì không thể tin nổi!

Tư thế Lâm Tịch đang đứng đúng là không ổn, không thể nào phát lực được, nhưng hắn vẫn cố gắng đâm trường kiếm tới trước, đồng thời cấp tốc xoay tròn. Trường kiếm màu xanh nhạt lập tức tạo thành một cái động bằng máu trên tay Tiết Vạn Đào, đâm vào ngực Tiết Vạn Đào, đâm vào vết thương đang chảy máu.

Tiết Vạn Đào đưa tay phải lên, bắt được trường kiếm Lâm Tịch.

Chân trái đang đưa lên cao của Lâm Tịch đã hạ xuống. Hắn lập tức phát lực, trường kiếm màu xanh nhạt mạnh mẽ đâm thẳng tới trước, xuyên qua tấm lưng của Tiết Vạn Đào, kèm với đó là máu tươi không ngừng chảy ra.

Lâm Tịch theo trường kiếm tiến tới trước, áp sát Tiết Vạn Đào.

- Sao có thể như vậy...sao ngươi có thể tránh được?

Tay phải đang cầm chặt thân kiếm hơi buông lỏng, hắn cố gắng dùng hết khí lực còn sót lại trong thân thể nói ra những lời này.

- Bởi vì ta giống Trương viện trưởng...lần đầu tiên đúng là ta không thể tránh được.

Lâm Tịch xoay tròn thân kiếm, rút kiếm, lui về phía sau. Đồng thời hắn khẽ nghiêng đầu qua bên tai Tiết Vạn Đào, nhẹ giọng nói nhỏ câu trên với âm lượng chỉ hai người có thể nghe được.

Tiết Vạn Đào ngửa mặt té xuống.

Hắn cảm thấy vô cùng khiếp sợ và không thể hiểu được...bởi vì hắn không thể hiểu những gì Lâm Tịch vừa nói.

Hắn nhìn thấy cây dù màu xanh ở trên cao đang rơi xuống, không hiểu vì sao hắn lại cảm thấy mình rất ghét cây dù màu xanh này, nhưng cây dù màu xanh trên cao lại tựa như một bóng ma lượn quanh trên đầu mà hắn không thể nào xua đi được, cuối cùng, hắn chỉ có thể nhìn cây dù đấy che đi bầu trời bao la, che đi ánh mắt cuối cùng của hắn.

Tiết Vạn Đào nặng nề ngã xuống đất, phun ra một hơi cuối cùng.

Cây dù màu xanh rơi xuống, Lâm Tịch tiếp lấy, để trường kiếm của mình vào trong cán dù.

Bình Luận (0)
Comment